(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương : Điều tra.
"Có chuyện chi không?" Sau khi xoay người lại, Hạng Cảnh Trung mới lên tiếng hỏi.
Nhiễm Văn Ninh biết rõ mình không thể truy hỏi Hạng Cảnh Trung xem đây là gì, kia là chi, anh ta căn bản sẽ không muốn trả lời những câu như thế.
Người đang đứng trước mặt cậu từng giật dây và nắm thóp rất nhiều chuyện trong tối, cậu cần phải biết cho được liệu những chuyện ấy có nhất quán với mục tiêu của bản thân mình hay không.
"Trước đây, tôi có thừa nhận mộng cảnh của mình là 'Dưới ánh trăng, Dear Anna', lúc ấy anh cũng từng cung cấp cho tôi rất nhiều hồ sơ và tài liệu. Tuy nhiên, hiện giờ tôi lại phát hiện ra một chuyện, tôi và một vài việc luôn chỉ cách nhau một tầng giấy mỏng mà thôi, thật ra rất nhiều lúc, tôi cứ mãi loanh quanh ở một chỗ."
"Nếu tôi muốn chọc thủng tầng giấy ấy, thì đội trưởng đội thứ hai này, anh có đang đứng ở phía bên kia của nó không vậy?"
Nhiễm Văn Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt của Hạng Cảnh Trung. Sau khi Hầu Thiên Hữu nói cho cậu biết rằng cậu và Hạng Cảnh Trung là những tư chất giả của cùng một mộng cảnh, cậu cảm thấy mình vẫn còn rất nhiều cách để thuyết phục anh ta.
"Không phải hai ta đứng ở hai phía của một tầng giấy đâu, hai ta chênh lệch nhau tựa như trời và đất vậy đấy." Hạng Cảnh Trung cười đáp.
"Tôi với anh đều có chung một giấc mơ cả, thật ra anh biết tất cả mọi chuyện." Nhiễm Văn Ninh không thể ngờ được rằng Hạng Cảnh Trung lại thẳng thừng đến như vậy, anh ta trực tiếp sử dụng luôn cả cấp bậc để giễu cợt cậu cơ.
Sau khi lấy chiếc hộp đựng tấm dấu trang kia ra khỏi túi áo, Nhiễm Văn Ninh mới hỏi Hạng Cảnh Trung: "Anh là tông đồ của Cung điện, có phải anh từng đưa thứ này cho Lâm Nhất hay không?"
Hạng Cảnh Trung nhận lấy chiếc hộp trong tay Nhiễm Văn Ninh. Sau khi mở hộp ra, anh ta mới thấy bên trong hộp là một miếng dấu trang màu bạch kim. Anh ta chăm chú nhìn nó một hồi, xong xuôi mới đáp lời Nhiễm Văn Ninh: "Đúng là tôi đưa cho cậu ấy, rồi cậu ấy lại đưa nó cho cậu."
"Cơ mà Nhiễm Văn Ninh này, hình như cậu đã hiểu lầm một vài chuyện rồi thì phải, cậu chỉ là tư chất giả của Dear Anna mà thôi, còn tôi lại là tông đồ của Cung điện. Nếu tên của chúng đã khác nhau như vậy, dĩ nhiên chúng sẽ phải có sự chênh lệch rồi." Hạng Cảnh Trung trả chiếc hộp kia về tay Nhiễm Văn Ninh.
Sau khi nhận lại chiếc hộp đó, Nhiễm Văn Ninh mới lên tiếng: "Cậu ấy vì tôi mà chết, tôi không thể ngồi yên mặc kệ như vậy mãi. Tôi chắc chắn phải đạt được đến bậc thứ nhất mới có thể đi tiếp đến đích được, dù phía trước Dear Anna có là Cung điện đi chăng nữa, tôi cũng phải tiếp tục bước tiếp."
"Chỉ dựa vào mỗi cậu thôi à?" Hạng Cảnh Trung trông cứ như đang chế giễu.
"Xưa nay tôi không hề đi một mình, các anh đã hướng dẫn tôi vượt qua một số chuyện như thế nào đó thì tự các anh biết rõ." Nhiễm Văn Ninh đã xâu chuỗi được rất nhiều manh mối, cậu nhìn thẳng vào Hạng Cảnh Trung, sau đó mới đưa ra một lời khẳng định, "Còn anh, anh luôn mong rằng tôi có thể bước chân vào được mộng cảnh Cung điện."
Hạng Cảnh Trung đột nhiên nở một nụ cười. Anh ta đáp: "Suy nghĩ ấy của cậu khá là thú vị đấy."
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy có hơi ấm ức. Năm ngoái, cậu vào làm việc chỉ vì rất thường hay mơ thấy Dear Anna, tiếp theo sau đó, vô số các manh mối rải rác trong những mộng cảnh kia bắt đầu dồn dập ùa đến, hù cậu sợ hãi đến lạnh buốt cả lưng, rất nhanh sau đó, cậu đã bị mấy chuyện bí ẩn kia vây kín đến nỗi choáng cả đầu óc.
Các manh mối xen lẫn ngoài hiện thực kia đã bao gồm mẹ và Yến Lân, rất nhanh thôi đã có thêm cả Hạng Cảnh Trung và Lâm Nhất, tương lai sau này, cậu thật sự chẳng biết sẽ có thêm ai nữa. Những người này rốt cuộc muốn cậu phải làm sao bây giờ? Ngay từ lúc bắt đầu, rõ ràng Nhiễm Văn Ninh chỉ muốn biết mỗi chân tướng mà thôi.
"Tôi biết được rất nhiều chuyện từ mộng cảnh, chúng đều có liên quan đến Cung điện, tôi phải đến được nơi đó mới biết được nguyên nhân thật sự." Nhiễm Văn Ninh tiếp tục nói với Hạng Cảnh Trung, "Có quá ít manh mối trong Dear Anna."
Hạng Cảnh Trung đang chống cây gậy của mình. Anh ta nghiêng đầu, hỏi cậu: "Cậu trông có vẻ như không sẵn lòng lắm thì phải."
"Không, bây giờ là tự tôi muốn đi." Nhiễm Văn Ninh thở dài, "Dù rằng suy nghĩ đấy của tôi rất có khả năng là do bị người khác dụ dỗ từng bước, anh thấy đấy, mỗi khi một manh mối nào đó xuất hiện, tôi lúc nào cũng sẽ cắn câu rồi chạy đi tra tìm cả."
"Tuy nhiên, tôi cũng không thể không thừa nhận rằng các anh đã thành công rồi, tôi đã thoát khỏi thế bị động, trở nên chủ động." Nhiễm Văn Ninh đỡ trán mình, cảm thấy cảm xúc của mình có hơi bị chênh vênh.
"Cho nên, xin đừng để chuyện như Lâm Nhất tiếp tục xảy ra nữa."
"Lúc ấy tôi không cố ý."
"Xin lỗi."
Nhiễm Văn Ninh cũng nhận ra được rằng mình càng ngày càng không thể nói chuyện một cách logic cho được. Cậu vươn tay lên để che một bên mắt mình lại. Cậu cảm thấy đôi mắt của bản thân hẳn đã đỏ hoe mất rồi, nhưng Hạng Cảnh Trung vẫn còn đang nhìn cậu chăm chú.
Tiếng gậy kim loại gõ lộc cộc trên mặt đất bất chợt vang lên đều đều. Cây gậy kia đang đến gần Nhiễm Văn Ninh, cậu biết Hạng Cảnh Trung đang bước đến trước mặt mình. Sau đó, người kia chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu.
"Cậu ta sẽ không trách tội bất kì ai đâu, hơn nữa, cậu ta cũng đã cho cậu tấm dấu trang đấy rồi." Chất giọng của Hạng Cảnh Trung rất ấm.
"Nếu muốn tiếp xúc với mộng cảnh Cung điện, cậu cần phải nhanh nhanh lọt vào mắt xanh của chi nhánh châu lục. Tôi đang nắm giữ một cơ hội rất lí tưởng, nếu muốn bắt lấy nó, cậu có thời gian một tháng để tăng thực lực của bản thân mình lên."
"Thế nhưng một khi cậu đã bước chân vào phạm vi quản hạt của chi nhánh châu lục rồi, tôi cũng sẽ không thể giúp đỡ cậu nhiều mặt tựa như ngày xưa được nữa, bọn họ nắm giữ rất nhiều quyền lực trong tay, trừ phi thực lực của chính bản thân cậu có thể ép bọn họ lui bước thì may ra."
Nhiễm Văn Ninh đã nghe hết được mấy câu nói ấy của Hạng Cảnh Trung. Cậu buông thõng bàn tay đang che lại một bên mắt mình xuống dưới, cũng ngó lơ cả đôi mắt ửng đỏ trông cứ như một kẻ yếu thế đáng thương của bản thân. Cậu hỏi anh ta: "Tôi cần phải mạnh mẽ hơn rất nhiều sao?"
"Tìm Trì Thác." Hạng Cảnh Trung trả lời như vậy.
Nhiễm Văn Ninh biết nhiệm vụ này có hơi khó khăn, cậu phải tăng cấp bậc của mình lên trong vòng một tháng, chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đã biết, đấy gần như là một chuyện bất khả thi.
"Tôi sẽ không cắt nhiệm vụ trong vòng một tháng này của cậu một lần nữa chỉ vì cậu có kế hoạch bên lề đâu nhé, cậu chỉ có thể tăng thực lực của bản thân một cách bình thường thôi." Hạng Cảnh Trung ngắm nhìn mấy cặp thiên nga bơi lội tung tăng trong hồ nước, nói tiếp, "Còn về phần Hoàng Trí Vũ, cậu khoan hãy để ý anh ta làm gì."
Nhiễm Văn Ninh sững cả người. Cậu nhìn chằm chằm Hạng Cảnh Trung mãi, cũng không hề lên tiếng nói chuyện. Đến tận lúc này, cậu mới nhận ra rằng người đàn ông nọ biết được tất cả mọi chuyện, đấy là do họ đều thuộc về một mộng cảnh chung hay sao?
"Anh biết vì sao tôi lại đồng ý với anh ta hay không?" Nhiễm Văn Ninh thắc mắc. Thật ra, cậu rất nghi ngờ không biết Hạng Cảnh Trung có thể hiểu thấu tỉ mỉ từng li từng tí một hay không, nếu đội trưởng đội thứ hai có thể biết được tất cả mọi thứ thì vây cánh của anh ta đúng thật là cực kì nhiều, rất rất nhiều.
Hạng Cảnh Trung quay đầu lại, liếc nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái, sau đó mới nói thẳng: "Cậu không giúp anh ta được đâu."
"Hoàng Trí Vũ chỉ muốn tranh thủ thêm một ít thời gian mà thôi." Nhiễm Văn Ninh trả lời.
"Cậu chưa đạt đến được trình độ đấy đâu, đương nhiên tôi cũng không ngại nhìn một kẻ bên phái bảo thủ giãy dụa kéo dài sinh mệnh một cách cực khổ như vậy, còn đồng thời phải nai lưng ra làm việc cho tôi cả ngày nữa chứ." Hạng Cảnh Trung cười khẽ rồi nói như thế, trông chẳng khác nào một kẻ vô tâm cả.
Hạng Cảnh Trung có chung một mộng cảnh với Nhiễm Văn Ninh. Cho dù năng lực biến dị từ mộng cảnh của cả hai người bọn họ đều khác nhau, về cơ bản, năng lực của Hạng Cảnh Trung cũng có thể giúp đỡ Hoàng Trí Vũ đôi chỗ, thế nhưng người đàn ông này lại chọn để mặc Hoàng Trí Vũ từ từ chết dần chết mòn như thế.
"Tình trạng của anh ta đã tiến triển đến nông nỗi ấy, hơn nữa hai bên bảo thủ và cấp tiến cũng chẳng buồn ngó ngàng gì đến anh ta nữa, đấy rõ ràng là do anh ta đã hết sạch giá trị lợi dụng rồi. Chỉ cần anh ta sẵn lòng vào mộng để làm việc, phái cấp tiến của mình vẫn sẵn lòng nuôi không người vô dụng ha."
Hạng Cảnh Trung vuốt ve chuôi gậy của mình, bình tĩnh lên tiếng giải thích một số chuyện cho rõ ràng.
Nhiễm Văn Ninh nhíu mày, "Vốn dĩ anh ta cũng đã không cần phải gồng mình gánh chịu sự ảnh hưởng từ mộng cảnh, bây giờ, anh ta chỉ muốn gặp mặt con mình một lần mà thôi."
"Cậu chưa thể nắm vững thứ năng lực hiện đang được giao vào trong tay mình, vậy nên cậu cũng chưa thể nào nhìn rõ, thật ra Hoàng Trí Vũ đã hết thuốc chữa rồi. Nếu cậu muốn anh ta thoải mái hơn một chút, thẳng tay gϊếŧ chết anh ta sẽ tốt hơn nhiều lắm. Đừng trao cho anh ta hi vọng rồi lại đạp đổ nó như thế."
"Đương nhiên bọn tôi luôn hiểu rõ hoàn cảnh của anh ta, anh ta vẫn luôn bị bên mình giám sát gắt gao ấy mà. Bên mình chưa tống anh ta vào tù là do muốn xem xem anh ta có liên hệ với phe cánh trước đây của mình hay không đấy."
Sau khi nói xong, Hạng Cảnh Trung lại chêm thêm một câu nữa: "Vậy nên xưa nay vườn Tây cũng chưa bao giờ cho anh ta bất kì một tia hi vọng nào hết, với anh ta, khuôn viên này chỉ là một nấm mồ mà thôi."
...
Trước khi quay về chi nhánh bên này, Nhiễm Văn Ninh đã hẹn trước thời gian gặp nhau trong mộng cùng Hoàng Trí Vũ, bọn họ vẫn gặp nhau trong Dear Anna. Nhiễm Văn Ninh vẫn tạo mưa để giảm bớt sức ảnh hưởng từ mộng cảnh kia lên Hoàng Trí Vũ như thường lệ.
"Vừa mới sang đội thứ ba giúp một lần mà năng lực của cậu đã mạnh mẽ hơn rất nhiều rồi, bây giờ không cần bung dù cũng tạo mưa được sao?" Hoàng Trí Vũ vươn tay bắt lấy mấy hạt mưa trên không trung.
Hồi còn trong mộng cảnh "Biệt thự trong rừng", Nhiễm Văn Ninh từng lâm vào thế cùng đường, tuyệt lộ ở tầng thứ ba của nó, cậu vừa phải chiến đấu vừa phải sử dụng năng lực từ mộng cảnh, chỉ còn nước khép cây dù lại rồi xem nó như đao kiếm mà thôi.
Khi ấy, Nhiễm Văn Ninh còn phải giữ cho trời mưa nữa chứ, vì vậy, cậu chỉ có thể tự mình tách năng lực khỏi đạo cụ, sau đó, cậu bị ép học cho xong luôn rồi.
Nhiễm Văn Ninh cụ hiện cây dù đen kia trong tay mình, sau đó mới trả lời: "Hiện giờ tôi mở được công tắc năng lực rồi, tôi còn cần phải tìm được công dụng của đạo cụ nữa."
"Cậu đang có chuyện phiền lòng gì chăng?" Hoàng Trí Vũ thấy Nhiễm Văn Ninh có hơi không yên lòng, thế nhưng anh ta lập tức ý thức được mấy chuyện này chẳng có liên quan gì đến mình cả, vì thế, anh ta vội tiếp lời, "Tôi chỉ hỏi chơi thôi, cậu không trả lời cũng được."
"Nếu năng lực của tôi không giúp anh kéo dài được bốn tháng, anh có muốn tiếp tục nữa hay không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Cậu không tin vào năng lực của mình hay sao?" Tuy nhiên, Hoàng Trí Vũ lại tỏ ý không sao, hiện giờ anh ta chỉ đang cố gắng được đến đâu hay đến đấy mà thôi, nắm vững một tia hi vọng lẻ loi cũng đỡ hơn là không nắm được gì.
Nhiễm Văn Ninh không biết nên mở lời làm sao, cậu có nên diễn giải lời của Hạng Cảnh Trung thẳng thừng ra không nhỉ? Thế nhưng cậu đã cho Hoàng Trí Vũ một tia hi vọng rồi, hiện giờ, cho dù Nhiễm Văn Ninh có làm cái gì đi chăng nữa, cậu cũng đang trên đà gửi tặng cho Hoàng Trí Vũ một lần tuyệt vọng sau cuối.
"Trạng thái thân thể của anh hiện giờ tốt hơn được chút nào không?" Cuối cùng, Nhiễm Văn Ninh vẫn lái sang chuyện khác.
Hoàng Trí Vũ lắc lắc đầu. Vừa xoa đôi bàn tay của chính mình, anh ta vừa nói: "Tôi cảm thấy hiệu quả cũng không quá rõ rệt, trước đây chỉ có mỗi tứ chi tôi phát lạnh mà thôi, bây giờ ngay cả nội tạng cũng bắt đầu lạnh lẽo cả rồi."
Sau khi đáp xong, sợ rằng Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu lấy cớ để rút lui, anh ta chỉ đành đưa ra một lời đề nghị: "Thật ra, tôi có một vài cách để tra tìm nguyên nhân của chuyện xảy ra với vị đồng đội khi trước bên cậu đấy."
"Ngay cả chi nhánh mình cũng chẳng biết chuyện đó nữa mà, anh có thể tra được sao?" Nhiễm Văn Ninh luôn cảm thấy Hoàng Trí Vũ đang lừa gạt mình.
"Chi nhánh bên mình cũng không hẳn là không rõ ràng đâu, cho dù họ có biết thì cũng chẳng làm được gì lớn lao hết. Nếu lỡ đâu tôi nói với cậu rằng chuyện ấy chắc chắn có liên quan đến kẻ từng ở đội thứ tư kia, cậu có thể túm được Thiệu Vấn Minh hay sao?"
Trông thấy Nhiễm Văn Ninh cúi đầu suy ngẫm, Hoàng Trí Vũ lại nói tiếp: "Thật ra có hỏi những tên dưới trướng hắn ta cũng chẳng làm nên được việc gì hết, bọn họ chỉ nghe lệnh rồi làm việc mà thôi, rất nhiều người cũng chả thể hiểu nổi vì sao bên đấy lại muốn gϊếŧ người."
"Lúc bắt đầu, tôi rất thường làm ra những hành vi như thế, thế nhưng bây giờ nghĩ lại thì lại cảm thấy mình đúng là ngu ngốc lắm, chỉ biết xem tính mạng của mình như một món vũ khí trong lòng bàn tay của người khác mà thôi."
"Cậu nên tranh thủ tìm hiểu vì sao người kia lại phải bị khử, có khi sẽ ngăn được chuyện đấy tiếp tục phát sinh vào lần sau cũng không chừng."
Hoàng Trí Vũ lại bắt đầu muốn xoa hai tay của mình vào nhau, "Hồi đó, tôi hãy còn chưa nắm vững được năng lực mà đã vội vã sử dụng rồi, cũng ép mình trở nên mạnh mẽ quá nhanh, cuối cùng mới phải ăn một gậy phản phệ từ phía mộng cảnh. Nếu tôi của lúc ấy tiến về phía trước từ từ và chậm rãi hơn một chút, tôi của bây giờ đã có thể trở thành một trong những người có tiếng nói bên phái bảo thủ rồi."
Sau đó, anh ta vừa nở một nụ cười, vừa nói tiếp, "Đương nhiên tôi cũng có thể không leo được lên tới đó đâu ha, dù sao ý niệm ban đầu cũng chẳng hợp nhau, người càng mạnh mẽ thì lại càng dễ trở thành chim đầu đàn, càng dễ bị gϊếŧ chết. Nói tóm lại, bây giờ tôi chỉ là một thằng con hoang mà thôi, chẳng có tí giá trị nào hết."
Sau khi nghe xong mấy câu nói này của Hoàng Trí Vũ, Nhiễm Văn Ninh mới nghĩ rằng người này có hơi khang khác so với lúc ban đầu. Cậu không biết đây có phải là do con người ta thường hay thích đắm mình vào những kí ức xưa cũ mấy khi sắp lìa đời hay không, nhìn chung, Hoàng Trí Vũ của lúc này cho Nhiễm Văn Ninh một loại cảm giác cứ giống như một cụ ông vậy.
"Xin lỗi, tự dưng lại bắt cậu nghe một nùi như vậy."
Hoàng Trí Vũ lại bắt đầu vòng về chủ đề chính, "Ý của tôi là, có rất nhiều người có hành vi và ý niệm rất đỗi khác biệt so với phái bảo thủ trong lúc núp dưới vây cánh của họ. Có một vài người sẵn lòng hợp tác với phái bảo thủ chỉ vì mong muốn của riêng bản thân mình."
"Trước đây tôi có quen với một người làm bên mảng tình báo, cậu có thể đi điều tra một chút." Hoàng Trí Vũ nói như thế.
"Bạn bè của anh cũng không cần phải giúp một người bên phe cấp tiến như tôi đâu, hơn nữa, làm như vậy sẽ dễ khiến tôi gặp nguy hiểm." Nhiễm Văn Ninh chỉ ra trọng điểm trong lời nói của anh ta.
Hoàng Trí Vũ thở dài, "Tôi vốn có thể hỏi cậu ta thay cho cậu, thế nhưng tôi không ra ngoài được nữa, người kia vốn ở nước ngoài, chờ cho tới khi chi nhánh bên mình đồng ý cho đi thì chắc tôi thành một tấm ảnh trắng đen luôn rồi quá."
"Cậu ta chỉ muốn trao đổi thông tin trong Dear Anna mà thôi. Nếu cậu vào mộng ở Trung Quốc, cộng thêm cả chênh lệch thời gian vào mộng nữa thì chắc chắn hai cậu sẽ không thể tìm được nhau đâu. Hơn nữa, cậu phải tranh thủ lúc tôi còn sống để đi tìm cậu ta mới được."
Nhiễm Văn Ninh lấy làm lạ, bèn hỏi ngay: "Vì sao?"
"Cậu ta luôn luôn thèm khát việc trở thành tư chất giả cho 'Đông lại', thế nhưng mộng cảnh của tôi rất kén chọn, sử dụng tín vật bình thường của nó có tỉ lệ thành công rất thấp, thế nhưng tôi cũng là dân lão làng rồi, có thể dễ dàng thả cậu ta vào mộng." Hoàng Trí Vũ giải thích.
Sau một hồi suy nghĩ ngắn ngủi, Hoàng Trí Vũ mới đề nghị: "Nếu cậu quyết tâm muốn đi thì phải nhanh chân đến đó trong vòng hai tháng. Trong thời gian này, cậu cũng phải cố luyện phát âm tiếng Anh của mình cho tốt lên một chút giùm tôi há."
Nhiễm Văn Ninh hỏi: "Người bạn này của anh ở đâu thế?"
"Châu Âu, ở nước Anh."