Ngoài Hiện Thực

chương 43: châu âu, chín.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương : Châu Âu, chín.

"Nhiễm Văn Ninh, cậu còn nhớ chuyện trong mộng ngày hôm qua không?"

Sáng hôm sau, Trì Thác hỏi Nhiễm Văn Ninh như thế.

Nhiễm Văn Ninh nhíu mày, lờ đờ vật vưỡng trông cứ như còn chưa tỉnh ngủ. Cậu lắc đầu, hỏi ngược lại anh: "Lúc sau tôi bị cái gì thế? Tôi chỉ cảm thấy mình gắng gượng hơi bị nhiều nên ngất xỉu đi luôn thôi."

Sau khi đơ người cả một hồi lâu, Trì Thác mới nhắc nhở cậu: "Cậu gọi Dear Anna là mẹ."

Nghe vậy, cậu con trai đang buồn ngủ đến híp cả mắt lại trước mặt anh đột nhiên sững người ngay tại chỗ, sau đó giật mình tỉnh lại trong chớp mắt. Nét mặt của cả cậu và Trì Thác đều biểu lộ một loại cảm xúc khó tin vô đối. Nhiễm Văn Ninh vỗ mặt mình một cái, định ép mình bình tĩnh lại một tí.

"Tôi biết mẹ tôi với Dear Anna có liên quan tới nhau, cả tên và tín vật của nó đều có một mối liên hệ rất gần gũi với mẹ tôi, cơ mà tôi còn chưa thái quá tới nỗi gọi một sinh vật trong mộng là mẹ đâu ha."

Nhiễm Văn Ninh rõ ràng đang cố gắng né tránh một vài chuyện.

Trì Thác gật gù, sau đó mới tiếp lời cậu: "Mấy phần tài liệu hồi xưa cũng không hề nói rõ cách thức mà người kia nhận lấy Dear Anna về cho nhân loại, mình vẫn chưa thể kết luận chính xác chuyện này ra sao cho được ha."

"Trì Thác, anh biết Cung điện không?" Nhiễm Văn Ninh đột nhiên chuyển đề tài.

Trì Thác lắc đầu mấy cái, tỏ ý rằng anh chưa từng nghe người ta nhắc đến nó, "Thật ra thì tôi cắm rễ bên chi nhánh Châu Mỹ. Nếu mộng cảnh mà cậu hỏi là vật sở hữu của chi nhánh Châu Á thì tôi không rõ cho lắm."

"Theo anh, hai mộng cảnh vốn khá giống nhau sẽ được cố ý phân tách trong những tình huống như nào?"

Nhiễm Văn Ninh thắc mắc.

Sau khi nhớ lại mối quan hệ giữa "Ốc đảo giữa lòng hồ" của rất nhiều năm về trước và "Vườn Eden" hiện giờ, Trì Thác mới đáp lời cậu: "Chúng sẽ phân tách với nhau khi một trong hai là một mộng cảnh phụ thuộc, còn mộng cảnh còn lại là mộng cảnh chính cấp cao hơn."

Lúc này, Nhiễm Văn Ninh mới ngộ ra rằng quãng thời gian quá khứ của mình gắn liền với Dear Anna, còn quãng thời gian tương lai của cậu sẽ xoay quanh Cung điện. Tuy hai cái tên kia cũng chẳng hề giống nhau, thế nhưng bản chất của đôi bên vẫn chỉ quy về cùng một mộng cảnh đặc thù duy nhất. Chuyện này khiến Nhiễm Văn Ninh loáng thoáng cảm nhận được một loại cảm xúc khá bồn chồn và lo lắng.

Đặc biệt là "Dưới ánh trăng, Dear Anna". Chỉ cần nghĩ lại lời Trì Thác từng nói dù chỉ là một chút, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy sởn cả tóc gáy lên rồi. Phải chăng đối với riêng Nhiễm Văn Ninh, việc lãng quên đoạn kí ức kia vốn đã là sự lựa chọn hoàn hảo nhất?

Trên quãng đường mải miết chạy về phía tương lai của Nhiễm Văn Ninh, các manh mối ấy cũng đã bắt đầu lần lượt ló dạng. Cậu dứt khoát gạt phăng những phiền não ấy sang một bên khác, sau đó tập trung hết sự chú ý của mình lên Lâm Nhất. Cậu trai trẻ này đã chết thay cậu một lần rồi, hiện giờ, cậu chỉ nên ráo riết bước về phía tương lai mà thôi.

"Mình kệ xác chuyện của Dear Anna thôi, dù tôi có đoán tới đoán lui kiểu gì thì chân tướng thật sự cũng đang cách tôi xa lắm lắm."

"Trì Thác, mình giao đấu trong mộng tiếp đi ha."

Ngay trong giây phút này, cây dù đen kia trông cứ như một cây trường thương đang xé gió lao về phía quân địch vậy. Vô vàn các hạt nước li ti liên tục xoay vần quanh mũi dù, kéo theo một vòng xoáy hidro khổng lồ.

Những giọt mưa kia xoay quanh cây dù đen và chủ nhân của nó tựa như một con rồng nước trong suốt trên không trung. Phía sau của người con trai này là một phần vòi rồng vĩ đại được hình thành từ hàng nghìn, hàng tỉ giọt nước.

Ánh mắt của Nhiễm Văn Ninh chưa bao giờ kiên định như thế này cả. Cậu siết chặt cây dù đen trong tay mình, quyết tâm mở khóa Cung điện nhờ vào tấm dấu trang kia cho bằng được.

"Tôi muốn tặng anh hai món quà."

"Sao tự dưng lại muốn tặng quà cho tôi thế này?"

"Anh sẽ cần chúng đấy."

Trước mặt "Nhạc công" hiện giờ là mấy lớp sóng không khí lượn vòng, chúng thậm chí còn đang mang theo ánh sáng lấp lánh. Abigail gắng sức gảy dây đàn hạc trên tay mình. Lần này, tuy chẳng thể nào nghe được phần âm thanh từ cây đàn ấy, thế nhưng người ta lại có thể quan sát được chúng bằng mắt thường.

Vì các lớp sóng âm của lần gảy đàn này quá mạnh mẽ, người ta còn có thể nhìn thấy phần không khí ở mỗi nơi chúng đi qua có uốn khúc vặn vẹo đôi chút.

Nhiễm Văn Ninh trực tiếp bắn người về phía Abigail, lớp sóng thần vĩ đại sau lưng đang cung cấp sức mạnh cho cậu. Cậu muốn chọc thủng sức mạnh của phần âm thanh kia, chứng minh thực lực của bản thân mình với cả thế giới. Không ai có thể ngăn cản cậu được cả, cậu phải bắt lấy manh mối ở tương lai cho bằng được.

Mình chịu đủ cái cảnh mê man bất lực lắm rồi, chân tướng và ý chí cách mình quá xa xôi.

Mình vẫn luôn quanh quẩn giữa quá khứ và tương lai, hiện giờ, mình chỉ muốn bước về phía trước mà thôi.

"Xin lỗi chị, mục tiêu của em là Cung điện!"

Hai phần năng lực một nước một âm thanh từ hai mộng cảnh vô cùng mạnh mẽ gần như đã sắp va chạm vào nhau. Chỉ trong tích tắc khi chúng sắp sửa đối đầu, hai bóng người khác biệt đột nhiên xuất hiện giữa hai người bọn họ.

Chu Chi Ngang trực tiếp khởi động năng lực của bản thân mình với Nhiễm Văn Ninh. Bảy mảnh gương vô cùng khác nhau bỗng chốc xuất hiện trước mặt cậu như thế, chúng ghép khít lại với nhau, tạo nên một bộ xếp hình cao gần đến năm mét. Nhiễm Văn Ninh có thể nhìn thấy bóng người của chính bản thân mình được phản chiếu rõ ràng ở trên mặt kính.

Ngay sau khi Abigail gảy một vài sợi dây đàn, bóng người của Os đã xuất hiện trước mặt cô rồi. Người đàn ông tóc đỏ này đứng im lìm trên không trung, một bên tay y đang thực hiện một động tác suỵt, còn tay còn lại của y lại đang cầm chắc một lá bài Tây.

Rất nhanh sau đó, lá bài Tây này đã bay khỏi tay Os. Nó xoay tròn trên không trung một hồi lâu, cuối cùng cũng ngừng chuyển động. Đấy là một lá J rô.[]

Chỉ trong một tích tắc sau khi nhìn thấy tấm gương lớn kia, Nhiễm Văn Ninh đã dừng hẳn bước chân của mình lại. Cậu xoay cây dù đen nọ trong tay mình một vòng, sau đó mới bung nó ra.

Chỉ trong vài giây sau đấy, con rồng nước ở phía kia đã bắt đầu vỡ vụn rồi, nó rụt cả người về, trông ỉu xìu tựa như một cột nước con con trên đài phun nước vậy. Cuối cùng, nó đã lắc mình hóa thành một cơn mưa lớn.

Nhiễm Văn Ninh đang che dù, việc này khiến thời gian dừng chân trên không của cậu trở nên dài lâu đến nỗi rất khó tin. Mấy mảnh gương xếp hình trước mặt cậu cũng đã bắt đầu tách ra rồi. Sau khi chúng biến mất, Chu Chi Ngang núp phía sau lưng chúng mới bắt đầu lắc đầu với Nhiễm Văn Ninh mấy cái, tỏ ý rằng cậu có thể dừng tay được rồi.

"Os, anh đang làm cái gì vậy?"

Abigail rất ấm ức vì sao Os lại ra tay cản ngăn cô và Nhiễm Văn Ninh như thế.

Dường như lúc ở trong mộng, Os sở hữu một vài năng lực có thể giúp y bay lượn trên không hay sao đó. Sau khi cả hai người đều hạ xuống đất, nét cười trông tựa như Joker lại hiện lên khóe môi y. Y chỉ chỉ sau lưng Abigail, sau đó mới nhún vai một cái, ngỏ ý mình hết cách rồi.

Abigail buông thõng cây đàn hạc xuống. Lúc xoay người nhìn về phía sau lưng mình, cô nhận ra rằng nơi ấy chẳng có thứ gì cả, tuy nhiên, chỉ ba giây sau đó, một phần thác nước vĩ đại đã trực tiếp rơi ào ào xuống một nơi cách Abigail không xa.

Một chùm hơi nước mãnh liệt chợt kéo đến nơi đây, thổi tung từng lọn tóc vàng của Abigail lên không trung. Cô cứ khiếp sợ đưa mắt dõi theo thác nước đằng kia mãi như vậy.

"Năng lực của Nhiễm Văn Ninh cũng không chỉ là mưa thôi đâu, phía sau cậu ta cũng rất có thể là biển cả." Os giải thích như thế.

Os bước đến bên cạnh Abigail, sau đó cũng đưa mắt nhìn ngắm thác nước vừa khổng lồ vừa uyển chuyển ở phía kia cùng vị đồng nghiệp của mình. Y cười, nhắc cô rằng: "Hình như Nhiễm Văn Ninh còn chưa gọi chủ mộng cảnh nhà mình đâu nhỉ, thế mà cậu ta đã làm được chuyện như vậy rồi."

"Tôi không biết rõ cậu ta có phải là một tông đồ hay không, nếu miễn cưỡng xem cậu ta như một tông đồ thì em có thể sẽ không đánh lại năng lực của cậu ta đâu."

Os lại thực hiện một động tác tay, tỏ ý thật quá đáng tiếc.

Abigail khiến cây đàn hạc kia biến mất trong mộng, cơn mưa từ con rồng nước ban nãy của Nhiễm Văn Ninh vẫn còn rả rích rơi trên người cô. Cô thở dài, sau đó mới đưa ra đánh giá: "Năng lực từ mộng cảnh này có thuộc tính nhược hóa ấy à, cường độ của nó còn chưa đạt đến mức độ tối đa đâu."

Sau đó, cô xoay người, nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh ở tít phía xa. Sau khi cây dù trong tay cậu khép chặt, cơn mưa rào đang bay bay trong mộng cảnh này cũng đã dừng hẳn lại rồi.

Nhiễm Văn Ninh trông thấy cả hai người Os và Abigail đang bước về phía cậu. Vị mĩ nhân tóc vàng kia dường như đã nguôi giận. Cô bước đến trước mặt Nhiễm Văn Ninh, đôi con ngươi xanh biếc của cô nàng trông cũng còn có hơi không cam lòng cho lắm.

"Dù đen, tôi gọi cậu như vậy trước đi ha, không sớm thì muộn, cậu cũng sẽ có danh xưng thôi."

Sau khi dứt câu, Abigail lại quay về với vẻ kiêu ngạo thường ngày của mình, cô cũng chẳng buồn nhìn thẳng vào Nhiễm Văn Ninh nữa. Còn về phần Os, y lại trao cho Nhiễm Văn Ninh một cái ôm thấy rõ, sau đó mới nói: "Chúc mừng cậu ha, vị thiên tài vào làm chưa tới một năm đã leo lên được bậc thứ nhất. Phái cấp tiến bên mình lại có thể có thêm một tượng đài nữa rồi."

Sau đó, y mới rù rì hỏi bên tai Nhiễm Văn Ninh: "Cậu là một tông đồ à?"

"Tôi không biết."

Do phần âm thanh bên tai khiến bản thân cậu cảm thấy cực kì ngứa, Nhiễm Văn Ninh mới chui hẳn ra khỏi vòng tay của Os.

Thật ra, Abigail vẫn còn có một vấn đề muốn hỏi nữa, cô thắc mắc: "Trình độ của cậu cũng không phải được tôi luyện chỉ nhờ mỗi việc đối phó với mộng cảnh như vậy, cậu thường phải nhận các nhiệm vụ giải quyết phái bảo thủ hay sao?"

Sau khi dứt lời, cô lại cảm thấy câu hỏi của mình khá mâu thuẫn, nếu Nhiễm Văn Ninh chuyên được phái đi xử lí phái bảo thủ, cậu con trai này sớm phải thành danh rồi mới đúng chứ.

Vì thế, Abigail lại đổi cách hỏi khác, cô hỏi tiếp: "Cậu thường hay rèn luyện chung với ai vậy?"

Nhiễm Văn Ninh cũng không biết hai người đại diện cho chi nhánh bên Anh ở đây có biết Trì Thác hay không, cậu chỉ đành nói thẳng danh xưng của Trì Thác trong giới cho họ nghe mà thôi.

"'Thánh thương' ạ."

Ngay sau đó, cả Os, Abigail hay Chu Chi Ngang cũng đều nhìn chòng chọc vào cậu một cách vô cùng khiếp sợ.

Vụ này sai chỗ nào hở? Nhiễm Văn Ninh treo lên một nét mặt khó hiểu. Dù sao cậu cũng sống chung với Trì Thác đã lâu rồi, loại hình tượng cao thủ võ lâm của Trì Thác trong lòng cậu đã vơi bớt đi khá nhiều, việc này cũng có thể suy ra được chỉ từ cách Nhiễm Văn Ninh gọi đội trưởng nhà mình là Thác Thác tới nỗi quen ngõ quen nẻo.

Cuối cùng, vẫn chỉ có Os cười hỏi: "So với 'Thánh thương', có phải 'Nhạc công' dễ đối phó hơn nhiều lắm hay không?"

Sự thật đúng là như vậy mà. Trước mặt Trì Thác, bức màn nước được Nhiễm Văn Ninh cụ hiện có thể bị mấy tia sáng nhà anh xuyên thấu tỉnh queo, cơ mà ít ra với Abigail, thứ này còn có thể có tác dụng đôi chút.

Tuy nhiên, Nhiễm Văn Ninh có hơi không dám trả lời, cậu cảm thấy Os nói chuyện có hơi bị thẳng thừng, dù sao Abigail cũng còn đang đứng lù lù cạnh y như vậy cơ mà. Con gái nhà người ta vất vả lắm mới nguôi giận đi mất, nghe xong lời này chắc bà chị lại xù lông lần nữa quá.

Tuy nhiên, dường như Abigail cũng đã quen với thái độ hay cách nói chuyện của Os rồi. Cô chỉ lạnh mắt nhìn cậu, sau đó mới nói: "Nếu người đó là 'Thánh thương' thì tôi hết lời để nói rồi. Cậu ta có thể đại diện cho cả một châu lục, còn tôi chỉ có thể đại diện cho quốc gia của mình mà thôi."

Gì? Trì Thác khỏe dữ vậy cơ? Hồi còn rèn luyện cùng nhau trong mộng khi trước, tuy đánh không lại Trì Thác, thế nhưng ít ra cậu cũng thua như một con người, cũng không tới nỗi ù té chạy rớt cả lưng quần hay gì đó.

À mà khoan, Nhiễm Văn Ninh lại sực nhớ lại một chuyện rồi, trước đây Trì Thác chỉ là đội viên của đội thứ hai mà thôi, Hạng Cảnh Trung mới là đội trưởng cơ, vậy nên Hạng Cảnh Trung còn khỏe hơn Trì Thác nữa á?

Một lần nữa, Nhiễm Văn Ninh lại thấm thía cảm nhận được rằng Hạng Cảnh Trung vốn là một vị đại thần cao chót vót tọa lạc trong Cung điện, còn mình chỉ là chó cỏ trông nhà bên Dear Anna mà thôi.

Hai vị nhân viên ngồi ngoài rìa cũng đã bước đến trước mặt bốn người bọn họ rồi. Vị nhân viên đại diện cho chi nhánh Châu Á nhắc Nhiễm Văn Ninh rằng: "Cậu bị tình nghi cố ý ẩn giấu năng lực, sau khi về nước, chúng tôi sẽ phái người đến chỗ cậu điều tra đôi chút."

"Bây giờ cũng không như khi xưa nữa đâu, nếu tùy tiện nhảy cóc cấp bậc, cậu cũng sẽ phải gánh chịu một vài hình phạt nho nhỏ." Nhân viên kia thông báo với cậu như thế. Thật ra thì ngữ điệu của anh ta cũng không mang theo bất kì một thái độ không vui nào, anh ta chỉ đơn giản là đang thuật lại một sự thật mà thôi.

Còn về phần vị nhân viên còn lại, anh ta đã bị Os kéo sang một bên.

"Năng lực từ mộng cảnh của cái cậu này rất đặc biệt." Nhân viên đại diện cho chi nhánh Châu Âu lên tiếng, "Rất nhanh thôi, chi nhánh Châu Á sẽ theo dõi sát sao tình hình của cậu ta hiện giờ."

Os vỗ vai vị nhân viên kia một cái, "Tôi khuyên mấy anh gắng sức theo dõi cậu ta đi thôi. Ai biết đâu được, lỡ đâu không qua bao lâu nữa, Nhiễm Văn Ninh lại bị bên đó ẩn đi mất thì sao nào. Cậu ta cũng chẳng hề rõ mộng cảnh của mình là cái gì hết, chuyện này chứng tỏ rằng đẳng cấp của cái mộng cảnh này rất cao."

"Cũng có khi đấy là mộng cảnh bí ẩn bậc nhất luôn được cả chi nhánh Châu Á giấu diếm cũng không chừng."

Sau khi dứt câu, Os lại nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh rồi cười rộ lên.

Nhân viên kia đưa mắt dõi theo ánh nhìn của Os. Anh ta cũng ngó sang Nhiễm Văn Ninh đăm đăm, sau đó mới đáp lời y: "Tôi sẽ viết báo cáo cho bên trên, động thái lúc sau sẽ được bên chi nhánh chính của Châu Âu toàn quyền quyết định."

Vì không hề được bật đèn, cả một văn phòng này đều chìm trong màn đêm đen kịt. Các loại hồ sơ và tư liệu đa dạng được xếp chồng chồng dưới mặt đất, khiến nơi đây trông có hơi bừa bộn.

Hạng Cảnh Trung lại mơ thấy một lucid dream. Hôm nay, anh ta đã nhận được tin tức bên Anh rồi, biểu hiện của Nhiễm Văn Ninh rất xuất sắc, thậm chí cậu còn suýt đánh thắng cả Abigail cơ.

Lucid dream lần này lại lấy bối cảnh văn phòng chính của anh ta. Hạng Cảnh Trung đứng dậy, dạo bước khỏi bàn làm việc. Sau khi mở cánh cửa ở đằng kia ra, anh ta có thể cảm nhận được một cơn gió lạnh nhẹ nhàng phất qua mặt mình.

Đối diện với phòng làm việc trong vườn Tây của Hạng Cảnh Trung là những bậc thang cuốn nối liền với một cái sân thượng, tuy nhiên, phòng làm việc ngoài đời của anh ta vốn đã được xây chết ở dưới lòng đất. Bên ngoài cánh cửa này là một bầu trời đêm đen kịt. Một vầng trăng tròn vành vạnh đang treo cao cao trên nền trời. Ánh trăng sáng nhẹ nhàng hắt xuống cả một phần sân thượng, tạo nên một dải lụa sáng bàng bạc lung linh vô cùng.

Một người đàn ông đang ngồi vắt vẻo trên lan can của sân thượng ở phía xa xa, đôi con ngươi của người kia có sắc độ nhạt đến nỗi gần như đã chuyển hẳn sang màu vàng. Vầng trăng treo trên đỉnh trời im lìm say ngủ sau lưng anh, nó trông cứ như mộtvầng hào quang chỉ dành riêng cho mỗi anh thôi vậy.

"Mấy ngày nay, cậu xuất hiện trong mộng của tôi hơi bị nhiều."

Hạng Cảnh Trung nói với Yến Lân như thế.

Yến Lân nhảy xuống lan can. Anh cũng chẳng buồn mở miệng, trông cứ như đang đợi Hạng Cảnh Trung bắt chuyện với mình trước vậy.

"Biểu hiện của cậu ta rất xuất sắc, cậu đừng lo lắng quá ha."

Sau khi bước đến rìa ngoài của sân thượng, Hạng Cảnh Trung mới bắt đầu ngắm nhìn vầng trăng tròn trĩnh ở nơi đây, "Thứ này sáng hơn ánh trăng của Dear Anna nhiều lắm."

"Trước khi Nhiễm Văn Ninh giao đấu với người khác, tôi từng vào mộng cảnh của riêng cậu ta một lần rồi. Tình trạng ý thức của cậu ta không được tốt cho lắm, mấy ngày nay đừng giao nhiệm vụ cho cậu ta nhiều quá."

Dường như Yến Lân chỉ xuất đầu lộ diện ở nơi đây để nói đỡ cho Nhiễm Văn Ninh mấy câu mà thôi.

Nghe xong, Hạng Cảnh Trung lại nở một nụ cười rất đỗi kì lạ. Anh ta nhướng mày, "Cậu có chuyện cần kíp gì mà lại phải lộ mặt trong mộng cảnh của riêng cậu ta thế?"

"Tôi chỉ không muốn thấy cậu ta thất bại thôi, dù sao thì tôi cũng đưa đạo cụ cho cậu ta luôn rồi còn gì."

Yến Lân nhàn nhạt đáp lời như thế.

"Đây không được tính là chuyện cần kíp đâu ha. Cho dù cậu có nói rằng cậu chỉ muốn ngắm cậu ta một lần thôi thì tôi cũng sẽ không cười cậu đâu."

Đôi mắt đào hoa của Hạng Cảnh Trung đang rà quét đánh giá cả người Yến Lân, anh ta cứ nghĩ rằng Yến Lân đang cố vòng vo lảng tránh mình.

Với Yến Lân, mấy việc trong mộng chẳng khó khăn gì cho cam, khó là khó ở chỗ xử lí mấy chuyện phức tạp như ân tình hay cảm xúc linh tinh kia kìa. Từ xưa đến nay, Hạng Cảnh Trung cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình giỏi giải quyết mấy chuyện như cảm tình này nọ lọ chai, cơ mà khổ cái là Yến Lân còn tệ hơn cả anh ta nữa cơ.

"Có phải Nhiễm Văn Ninh không được vui hay không?"

Anh ta hỏi Yến Lân như thế.

Nét mặt bên ngoài của Yến Lân cũng chẳng hề bộc lộ bất kì một loại cảm xúc nghi ngờ nào, tuy nhiên, lời nói của anh lại ào ào trôi chảy vô cùng, "Nhiễm Văn Ninh không thích cách dùng từ của tôi. Tuy tôi cảm thấy chuyện này khá quan trọng, thế nhưng sau khi tôi nói theo yêu cầu của cậu ta xong, cậu ta hình như còn tức giận hơn hay sao đó."

"Cậu nói như nào?"

Hạng Cảnh Trung thở dài một tiếng. Anh ta ngộ ra rằng Yến Lân đã thật sự thua một bàn vô cùng đẹp dưới tay đứa nhóc Nhiễm Văn Ninh kia mất rồi.

"Tôi dặn cậu ta cố lên."

Sau khi dứt câu, Yến Lân lại chợt nghe thấy Hạng Cảnh Trung bật cười.

Nụ cười treo trên khuôn mặt của Hạng Cảnh Trung hiện giờ trông có hơi bị cạn lời. Anh ta giải thích cho Yến Lân nghe: "Nếu thật sự không được thì cậu tỉnh dậy đi thôi, xong rồi đi học thêm mấy thứ nữa. Mấy ngày gần đây, Nhiễm Văn Ninh chịu khổ vì Trì Thác nhiều lắm, cậu nhắn nhủ người ta cố lên như vậy, chi bằng không nói gì hết cho nó vuông."

Yến Lân không đáp lại bất kì một câu nào cả. Anh cứ nhìn Hạng Cảnh Trung mãi như thế, trông cứ như đang bảo "Tôi cứ không muốn tỉnh đấy, anh làm sao đó cho tôi thì làm".

"Tụi tôi gọi cậu là 'Thiên sứ', nhưng cậu lại chẳng có lanh lợi trên phương diện tình cảm một xíu nào hết."

Tuy vậy, Hạng Cảnh Trung vẫn nghĩ cách để giúp đỡ Yến Lân đôi chút. Anh ta rù rì đưa ra một lời đề nghị: "Cậu cứ nói với cậu ta như này này..."

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chú thích:

[] J rô: Hình minh họa:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio