Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương : Biển sâu u ám, bốn.
Sinh vật nọ lập tức bị Yuuya cắt thành hai nửa. Chỉ vừa mới bị chém đến nỗi lộ cả phần cơ thịt đỏ nhạt bên trong ra ngoài, còn chưa kịp hóa thành sương trắng, thứ này đã bị đồng loại xung quanh ập đến cấu xé mất rồi.
Yuuya siết thanh tachi kia trong tay, hắn chỉ cần xoay đao mấy lần, một đám sinh vật khác đã bị tiêu diệt ngay lập tức.
Trên phần mặt nước đang ào ào sục sôi, vô số những con cá trê khác đang nhào vào cắn xé thi thể của đồng loại mình.
Nhiễm Văn Ninh trơ mắt nhìn bữa tiệc đẫm máu trước mắt, cậu thấy bản thân mình sắp sửa có ám ảnh khôn nguôi với loài cá xừ nó mất rồi. Sau khi phần xác của mấy con cá đã chết bị nuốt chửng, mấy con quái khác bắt đầu bơi lội xung quanh chân của ba người bọn họ.
"Một loại sinh vật cao cấp đến thế mà chẳng hề động tới bọn mình tí nào cơ."
Yuuya đưa ra lời bình.
Nhiễm Văn Ninh cứ luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài như vậy. Cậu muốn kéo tay mình khỏi Yuri, nhưng cô bé kia cứ luôn ôm chặt lấy tay cậu, cậu chỉ còn nước kéo cô nàng tiến về phía trước mà thôi. Nhiễm Văn Ninh lên tiếng đáp lời Yuuya: "Mình đi khỏi chỗ này đi thôi, mấy cái con này đang muốn chặn chết mình ở đây."
Ba người bọn họ đều đồng ý với ý kiến này, Yuuya trực tiếp dẫn đầu mở đường. Không thể không khen một câu cho được, "Phá nhận" thật sự rất mạnh mẽ, chém mấy thứ sinh vật kia y chang như bổ dưa hấu, một đao diệt sạch được một nùi.
Tuy nhiên, họ chỉ vừa mới đổi hướng đi chưa đầy mười mét, con kanko trên vai Yuuya đã bắt đầu kêu ầm ĩ.
"Đây không phải là tin tức gì hết, kanko đang cảnh báo mình đấy."
Yuuya giải thích với mấy tổ viên của mình như thế, "Cái thứ kia có hơi bị gần mình tẹo."
Thật ra Nhiễm Văn Ninh cũng đã cảm nhận được rồi, có một thứ gì đấy khá khó hiểu đang tiến đến gần bọn họ. Cậu cũng khó có thể phán đoán được tình hình của thứ này chỉ dựa vào mỗi cường độ ý thức, vì hình như nó không có thực thể hay sao đó.
Ngoài ra, mấy con quái đang bơi vòng vòng quanh chân của ba người Nhiễm Văn Ninh cũng bắt đầu ngưng quấn quýt lấy họ, chúng vòng qua ba người, sau đó chậm rãi bơi sang một bên khác của đường nước ngầm ở nơi đây. Bên cạnh chân của Nhiễm Văn Ninh hiện giờ là cơ man những lớp hoa văn da rắn có màu xanh rêu rất đỗi lộn xộn, cứ tựa như đây mới chính là lớp da ngoài thật sự của mặt nước này vậy.
"Mình tách khỏi tụi này đi thôi, thuộc tính của cái mộng cảnh này phiền quá."
Vừa dứt câu, Yuuya đã dắt hai tổ viên khác chạy về phía ngược lại.
Vì Yuri vẫn còn đang siết chặt tay mình, Nhiễm Văn Ninh chỉ còn nước vừa dắt tay cô bé, vừa co giò chạy trong đường cống ngầm mà thôi. Cuối cùng, cậu kìm lòng không đặng, bắt đầu hỏi: "Yuri à, em thả tay anh ra được không?"
Yuri cười đáp: "Vậy anh nhỏ Nhiễm chuẩn bị sẵn sàng để bế em chưa?"
"Hả?"
Nhiễm Văn Ninh chẳng hiểu mô tê gì. Tay cậu chỉ vừa mới được rút khỏi tay Yuri, cô bé kia đã bắt đầu đứng chôn chân tại chỗ rồi, cũng không hề chạy theo hai người bọn cậu.
Giọng Yuuya đột nhiên vang lên từ đằng trước, hắn bảo: "Nhiễm Văn Ninh, cậu đừng lo cho Yuri quá ha, năng lực của em ấy cần một điểm tựa, thế thôi."
Sau khi quay đầu lại nhìn một cái, Nhiễm Văn Ninh mới ngộ ra rằng có một sợi dây đỏ nửa trong suốt đang được cột lên cổ tay vừa mới nắm chặt tay Yuri của cậu, sợi dây này hiện đang nối liền với Yuri đang đứng cách cậu không xa lắm. Thì ra quay qua quay lại nãy giờ, Yuri siết tay cậu chỉ để khởi động năng lực của em ấy mà thôi.
Nghe lời Yuuya, cậu tiếp tục co giò chạy về phía trước. Tuy nhiên, giọng nói của Yuri lại đột nhiên vang lên sát bên tai cậu. Cô gái nhỏ mặc một bộ kimono thêu hoa anh đào kia hiện đang trôi nổi bồng bềnh ngay bên vai trái, sau lưng Nhiễm Văn Ninh.
Gì vậy trời, tinh linh đây hả?
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cứ như mình đã lắc mình hóa thành một con thú cưỡi mất rồi hay sao đó, cậu thậm chí còn bắt đầu tự hỏi xem năng lực của Yuri có phải "Bong bóng" hay không, vì bây giờ, cậu trông chẳng khác nào một tên đang phải vác theo một cái bong bóng rồi chạy như điên trong ống cống hết.
Hơn nữa, Yuri có hơi nặng tẹo.
Sau khi nắm được sợi dây đỏ kia trong tay, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy ý thức của mình cứ giống như đang phải khuân vác thêm một thứ gì đấy vậy. Tuy không nặng cho lắm, nhưng thứ kia lại khiến con người ta cảm thấy có hơi khó chịu đôi chút. Nhiễm Văn Ninh thấy rất đỗi ấm ức, sao Yuri không bám vào Yuuya mà lại bám vào mình như này thế nhỉ?
"Anh nhỏ Nhiễm à, anh phải tập quen thôi nha, năng lực của Yuri là 'Anh đào rơi' đó."
Vì Yuri cũng không cần phải tự mình cuốc bộ, ngữ điệu của cô bé nghe có vẻ khá thoải mái và thanh thản.
Nhiễm Văn Ninh cứ đinh ninh rằng Yuri chỉ đặt một cái tên nghe oách như vậy để cho vui tai mà thôi, đâu có loại quy tắc của mộng cảnh nào lại là hoa đào rơi đâu nhỉ. Tuy vậy, Nhiễm Văn Ninh cũng không tiện hỏi năng lực của cô bé rốt cuộc là loại gì cả.
"Anh Kojika à, mình chạy vào cái hẻm này nãy giờ rồi mà chưa thấy lối rẽ nào hết, tôi nghi cái này là một cái hẻm cụt khác lắm."
Nhiễm Văn Ninh ới Yuuya đang đi tuốt đằng trước như thế.
"Không sao hết ha."
Yuuya cụ hiện thanh tachi kia trong tay mình. Ngay sau khi bức tường bịt kín ống cống xuất hiện trong tầm nhìn, hắn đã lập tức vung ra hai đao để chém nó nát tan, mở ra một lối đi khác cho bọn họ.
Vừa mới định bước vào đấy, Yuuya đã gặp phải một nùi sinh vật hiện đang nổi lềnh phềnh trên mặt nước đằng sau bức tường nọ rồi. Chỉ nhìn bằng mắt thường, người ta có thể trông thấy cả một mặt nước ở nơi đây đang ngập ngụa trong mớ sinh vật vừa trông như rắn, vừa trông như cá trê kia. Đám cá này con nọ chồng con kia, lúc nhúc chi chít, loại hoa văn da rắn lem luốc trên da chúng hiện đang liên tục mấp máy trong màn đêm.
Một mặt nước phẳng lặng như thế lại bị đám sinh vật kia phủ kín, hóa thành một màu xanh rêu cực kì buồn nôn. Chúng trông cứ như mấy sợi mì nở loằng ngoằng bị người ta trộn vào một chỗ, sau đó tiện tay vứt hết vào đây vậy.
Cho dù đấy có là Yuuya Kojika đi chăng nữa, hắn cũng vẫn cảm thấy cái chỗ này trông khiếp kinh dị, tạm thời chẳng thể nào nhấc chân bước thẳng vào đó được hết. Ngay khi theo kịp được bước chân của Yuuya, Nhiễm Văn Ninh đã lập tức cảm thấy hai con mắt mình sắp mù tới nơi rồi, nét mặt của cậu xém tí đã vỡ tan thành từng mảnh.
"Cũng hên là em xài năng lực rồi."
Thấy thế, Yuri mới phán một câu xanh rờn như vậy. Cô nàng hiện đang trôi bồng bềnh trên không trung, cũng không cần phải cuốc bộ làm chi cả.
Yuuya siết chặt thanh tachi kia trên tay mình, quyết tâm vứt ra một nùi công kích bằng ý thức. Ngay sau đó, một đám sinh vật lúc nhúc ở phía đấy đã bị lưỡi đao của hắn chém ngọt thành hai nửa. Trong lúc cả tổ ngồi yên chờ xem mấy sợi mì vắt ghê tởm này có giảm đi được tẹo nào không, toàn bộ mấy con quái kia chẳng hiểu sao lại bắt đầu nhao nhao ùng ục cả lên.
Vì ngửi thấy mùi máu thịt tươi ngon, mấy con quái ấy bắt đầu ngo ngoe uốn éo như điên, trông cứ như đang bắt đầu tiệc tùng thả ga vậy. Trong nháy mắt sau đó, khung cảnh buồn nôn ở trạng thái tĩnh trước mắt họ đã lắc mình hóa thành một loại buồn nôn kinh dị vô đối ở trạng thái động.
"Anh à!"
Nhiễm Văn Ninh thật sự chẳng thể chịu nổi cái loại sắc độ chói mù mắt này thêm một giây một phút nào nữa, đây cũng là lần đầu tiên tinh thần lực của cậu ào ào giảm xuống chỉ vì quan sát cái đám cá gớm ói này thôi đấy. Sau khi vươn tay che lại ở trước người Yuuya, cậu mới lên tiếng: "Mình nâng niu đôi mắt mình một chút đi anh, để tôi xử lí bọn này cho."
Nhiễm Văn Ninh đã học xong làm như nào để khởi động cơn mưa nhà mình từ lâu rồi. Cậu cũng chẳng buồn cụ hiện cây dù đen kia ra làm chi, chỉ vỗ tay mình đánh bộp một tiếng. Sau khi tiếng vỗ tay giòn giã ấy vang vọng trong đường cống ngầm, một cơn mưa đã bắt đầu kéo đến, che kín cả nơi đây.
Trong tầm nhìn của hai tổ viên bên A, vì chịu tác động từ cơn mưa kia, mấy thứ sinh vật đang ngoe nguẩy loạn cả lên ấy đã đột nhiên trở nên cứng còng và héo hon mất sức sống. Chỉ trong chốc lát thôi, chúng đã dần dần ngưng chuyển động, vô số các phần cơ thể căng tròn của chúng từ từ xuất hiện những dấu hiệu khô đét của xác chết. Chưa đầy mấy giây sau, toàn bộ những con quái vật cấp cao lúc nhúc ở nơi đây đã hóa thành sương trắng hết cả rồi.
"Năng lực của anh nhỏ Nhiễm mạnh quá đi thôi, tụi nó đang chết dần chết mòn hết kia kìa."
Vừa cười khì khì, Yuri vừa đưa ra một lời bình như vậy.
Cuối cùng, con đường trước mặt các tổ viên bên Yuuya mới rốt cuộc xem như sạch sẽ một tí. Chỉ vừa mới bước đi trong ống cống chưa được bao lâu, bọn họ đã trông thấy hai bóng người quen thuộc khác rồi. Tốc độ di chuyển của Arashi nhanh đến nỗi khiến tầm mắt của con người ta khó lòng theo kịp, Giang Tuyết Đào đương vội vã theo sát phía sau y trông cứ như đang phải gồng cả người lên để hỗ trợ y vậy đấy.
"Mấy cậu tách ra lẹ lên."
Vừa dẫn Giang Tuyết Đào co giò chạy, Arashi vừa gọi mấy người trước mặt mình như thế. Ngay sau khi dứt lời, y đã lôi ra ba miếng gỗ trông giông giống với lệnh bài[], sau đó, mấy tấm lệnh bài kia đã bắt đầu hóa thành ba con kanko.
Chỉ vừa mới xuất hiện ở nơi này, ba con kanko kia đã lập tức bắn mình vọt thẳng về phía sau hai người họ. Hiểu được chuyện này khá gay go, Yuuya vội vã dắt hai người Nhiễm Văn Ninh núp thẳng vào phần đường cống vừa được bọn họ xử lí.
Ngay sau khi các tổ viên bên Yuuya núp ổn thỏa, một loại uy lực nặng nề đã bắt đầu mon men tiến đến gần bọn họ. Một con lươn trong suốt bự tổ chảng hệt như một toa xe lửa đột nhiên hiện thân trước mắt cả bọn.
Mấy khúc xương sườn trắng ởn bên trong da thịt của thứ sinh vật này thậm chí còn đang tỏa ra một loại ánh sáng xanh lục rất đỗi âm u, kích thước của nó lớn tới nỗi có thể nhét đầy cả một đường ống cống. Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp nhìn rõ được phần đầu của cái con này, nó đã nhanh chóng gầm thét dí sát nút hai người Arashi mất rồi.
Nhiễm Văn Ninh bị con lươn vừa mới chạy ngang qua người kia tạt một đống nước cống vào mặt. Trong lúc di chuyển, nó thậm chí còn nghiền nát bấy mấy con cá trê lai rắn bò đầy trên mặt nước trước mắt họ, hiện giờ, dưới chân ba người bọn họ là một nùi thịt xay nhuyễn nhừ.
"Có phải sau lưng tụi mình cũng có một con giống vậy không anh?"
Nhiễm Văn Ninh đơ mặt hỏi như thế.
Mấy âm tiết này chỉ vừa mới được thảy vào thinh không, một loại uy thế vĩ đại quen thuộc đã đột nhiên hiện hình sau lưng bọn Nhiễm Văn Ninh mất rồi. Yuuya cụ hiện thanh tachi chuyên dụng kia trên tay mình, sau đó, hắn vừa nhìn chằm chằm về phía trước vừa bảo: "Đến Arashi mà cũng bị nó đuổi theo sát nút như thế, hẳn nó cũng không dễ giải quyết cho lắm. Để tôi thử trước coi sao."
Phá nhận là một thanh tachi không hề có vỏ kiếm. Có một lớp sáng nhàn nhạt luôn bao bọc bên ngoài lưỡi kiếm, khiến con người ta khó có thể quan sát được kĩ rốt cuộc cả thân kiếm trông như thế nào.
Chủ nhân của thanh kiếm nọ đứng im lìm trong đường cống ngầm. Đến cả một môi trường gớm ghiếc như này cũng khó có thể át đi được khí chất của hắn, đấy là một loại trường năng lượng sắc bén đến nỗi trông cứ như có thể đột phá mọi loại rào cản vậy.
Một con quái vật khổng lồ bỗng dưng ngoi đầu ra khỏi đường cống, toàn bộ phần đầu của nó đều được tạo thành từ cơ man nào là xương đầu trắng ởn, bên ngoài đám xương này còn có một phần cơ thịt mỏng dính và trong suốt. Chỉ vừa mới thấy ba người bọn họ, con quái kia đã bỗng chốc tăng tốc độ của mình, nhao nhao bò về phía mấy vị khách đi lạc vào mộng đang đứng yên ở nơi đây.
Yuuya nhấc thanh kiếm trong tay mình lên, sau đó thẳng thắn chém một đường từ trên xuống dưới phần đầu của con quái nọ. Gần như chỉ trong nháy mắt sau đó, con lươn to bự này đã bị cắt ngọt thành hai nửa.
Vì quán tính, hai nửa cơ thể đang hung hăng lao về phía bọn họ của con lươn trực tiếp kéo thành hai bức tường thịt trải dài sang hai bên chân của bọn họ.
"Thành công rồi hở anh?"
Vừa đứng nép về phía sau Yuuya, Nhiễm Văn Ninh vừa lú đầu ra hỏi thử. Yuuya chỉ đứng im lìm quan sát, cũng không buồn đáp lời cậu. Sau ba giây tròn, hắn mới lật đật xoay người lại một cái viu, la lớn: "Không có, chạy lẹ, Yuri, em bọc hậu."
Hai nửa cơ thể của thứ sinh vật này đang hợp lại cùng nhau rất nhanh chóng, hơn nữa, tốc độ hợp nhất của chúng cực kì nhanh. Nếu không rời khỏi nơi này ngay lập tức, ba người bọn họ chắc chắn sẽ phải táng thân trong bụng cá.
"Anh nhỏ Nhiễm cứ chạy đi, Yuri bọc hậu cho ạ."
Vì có sợi dây đỏ nối liền với Nhiễm Văn Ninh, Yuri cũng không cần cuốc bộ làm chi. Cô bé vươn tay về phía sau, ngay lập tức, vô số cánh hoa anh đào đã xuất hiện, rơi thẳng xuống từ bàn tay cô.
Trong một môi trường không hề có gió, những cánh hoa kia vẫn có thể xào xạc tung bay, chúng mải miết trôi về phía con quái đương thành hình ở sau lưng họ. Sau khi những cánh anh đào kia bám vào trên người con lươn vĩ đại nọ, phần thịt ngoài của nó đã xuất hiện những dấu hiệu thối rữa cực kì nghiêm trọng.
"Anh đào rơi" đúng thật là tên được Yuri tự đặt, năng lực từ mộng cảnh thật sự của cô bé có tên là "Ăn mòn", nhưng nó thoạt trông chẳng hợp với một cô gái chút nào, vậy nên cô nàng mới phải sử dụng cánh anh đào để chịu tải năng lực của mình.
Chịu tác động bởi năng lực từ Yuri, con lươn khổng lồ kia chẳng thể nào nuốt chửng được các tổ viên bên Yuuya được hết. Tuy nhiên cuối cùng, tình cảnh của bọn họ cũng không khác gì với hai tên Arashi hồi nãy cả, ba người bọn họ nhanh chóng bị một con quái vật hình lươn bự như một toa tàu lửa rượt chạy bắn khói trong đường cống ngầm.
"Mấy anh chị còn nhớ mình tới đây để trị phái bảo thủ không thế?"
Vừa co giò chạy như điên, Nhiễm Văn Ninh vừa la làng như vậy.
Yuuya cực kì bình tĩnh đáp lời cậu: "Nhớ chứ sao không, vậy nên mình cũng không nên phí sức để giải quyết mấy thứ sinh vật trong mộng làm gì ha. Tránh chiến được lần nào thì hay lần ấy."
Theo hồ sơ và tư liệu từ những anh chị đi trước, lối vào tầng tiếp theo của mộng cảnh này là một đường ống nằm thẳng đứng thông lên trên trần, nhưng số lượng của những đường ống này lại cực kì thưa thớt, bọn họ chắc chắn phải tìm được chúng nhờ vào việc đánh ăn may. Hơn nữa, chẳng biết đây có phải là do "Ánh sáng" và A xui quá hay không, họ đều trực tiếp đụng mặt những con quái mới toanh hết cả.
"Ây dà, đừng có bảo là đến tầng thứ nhất mà cũng không qua được nhé."
Một mái tóc xoăn dài có màu đỏ nâu đang phe phất trong gió biển, trông cứ như điểm sáng rực rỡ duy nhất giữa lòng biển khơi vô tận ở nơi đây vậy. Đôi mắt xanh biêng biếc như màu đại dương của cô gái xa lạ nọ đột nhiên lóe lên một sắc độ xám đen hệt như đáy vực thẳm, chúng đang cong tít cả lại, lộ ra một nét cười rất đỗi thản nhiên.
Emma đang nằm ườn trên một tảng đá ngầm. Dưới lớp sắc độ đen nhánh của tảng đá này, cơ thể đẫy đà trắng nõn của cô ta trông cứ như đang phát sáng vậy. Cô ta nhấc một lọn tóc con con lên, chán chường nghịch chúng qua lại trên đầu ngón tay mình cỡ ba vòng tròn.
Bất chợt, người phụ nữ có một mái tóc màu nâu đỏ kia lại đặt lọn tóc xoăn của mình đến cạnh bên môi, nở một nụ cười rất đỗi yêu kiều. Vừa nhìn về phía mặt biển, cô ta vừa thầm thì: "Đừng để tôi thất vọng nhé, phái cấp tiến."
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
[] Lệnh bài: Lệnh phù Ngũ Lôi (còn gọi là lệnh bài) là một loại pháp khí của Đạo giáo. Các Đạo sĩ hoặc pháp sư Đạo giáo sử dụng lệnh phù Ngũ Lôi khi đăng đàn làm phép đại diện cho các vị thần linh trên trời, dùng lệnh phù này phát hiệu lệnh, sai khiến Lôi Thần, hô mưa gọi gió, điều binh khiển tướng, hộ tống vong hồn, trấn yểm trừ tà, xua đuổi ma quỷ. (Trích dẫn từ Trung tâm Quản lý Bảo tồn Di sản Văn hóa Hội An)
Hình minh họa: