Ngày hôm sau, khi chưa đến năm giờ sáng, Gia Văn đã bị Lâm Khanh đánh thức dậy. Cậu dụi dụi mắt, lật chăn rời khỏi giường. Lúc này, Lâm Khanh đã thay quần áo xong xuôi, đang bận rộn kiểm tra lại một số đồ đạc trong ba lô. Gia Văn súc miệng đánh răng, tần ngần đứng lại một chút bên cửa sổ. Ở vùng núi cao, mặt trời lên sớm hơn, khoảng sân nhỏ bên ngoài mới đó mà đã tràn ngập những tia sáng vàng đỏ lung linh.
Lâm Khanh đưa cho Gia Văn một miếng lương khô ăn sáng, sau đó khoác ba lô lên vai.
"Đi thôi Văn! Mọi người đang đợi chúng ta ở bên ngoài."
Gia Văn theo sau Lâm Khanh, khi đi ra còn rón rén khép cửa phòng lại. Còn rất sớm nên bọn họ không muốn làm cho chủ nhà thức giấc nhưng chính bà cụ lại đang ngồi uống trà trước ban công từ bao giờ. Một tay bà, còn đang nhịp nhàng cầm thóc vãi cho gà ăn. Khi hai người cất tiếng chào, người phụ nữ ấy chỉ gật đầu, mỉm cười chúc bọn họ thượng lộ bình an. Ngay lúc ấy, Gia Văn thoáng thấy Lâm Khanh quay đầu lại, ánh mắt như có chút gì lưu luyến nhớ nhung. Cũng phải, nếu giờ này mẹ anh còn sống, chắc bác gái cũng phải đến từng tuổi này rồi.
Khi ra đến nơi, cả đoàn đã đợi sẵn hai người ở đầu làng. Hoài Nam ném chiếc túi qua cho Gia Văn, đôi mắt thâm đen cho thấy rằng hình như đêm qua anh ta ngủ không ngon. Cậu có lòng hỏi, anh cũng không trả lời. Mãi một lúc sau, cậu mới nghe ra anh ta đang lầm rầm trong miệng cái gì.
"Chết tiệt! Đêm qua tôi dậy tìm chỗ đi vệ sinh, thế nào lại lạc ngay vào đúng chuồng chó. Con becgie ấy thật sự phải là con quỷ mới đúng, tôi đã nhanh chân lắm vậy mà vẫn bị nó cắn cho rách một cái quần."
Gia Văn che miệng khoái chí phì cười, miếng lương khô đang ăn suýt nữa nghẹn lại trong cổ họng.
Sau một hồi chào hỏi, cả đoàn phim cũng quyết định bắt tay lên đường. Ngoài những người làm nhiệm vụ quay phim ra thì tất cả đều tự mang hành lí, đồ đạc của mình. Hành trình lần này đòi hỏi người chơi phải đi ngang qua khu rừng, đến được vạch đích ở bìa rừng bên kia. Thời gian tối đa để ghi hình chỉ có tròn nửa tháng, đòi hỏi các nghệ sĩ phải có được cả tốc độ và kĩ năng. Hành trình chỉ kết thúc khi các thành viên tìm đến được vạch đích không báo trước. Tuy vậy, hiện tại, người bận rộn nhất vẫn là MC và hướng dẫn viên của chương trình. Dù đoạn đường đi không hề ngắn, nhưng bọn họ vẫn phải gắng giữ trạng thái tươi tỉnh và chất giọng thật tốt. MC ghé xuống máy quay, bắt đầu cung cấp một số kiến thức cơ bản về thực vật và cảnh quan xuất hiện đằng trước họ.
Đường đi trong rừng vô cũng ngoằn ngoèo, cây cối rậm rạp, lại thêm cách đây ít hôm vừa có trận mưa lớn nên càng thêm trơn trượt, lầy lội khó đi. Gia Văn bám vào một cành cây, dùng sức nhấc chân ra khỏi khoảng đất lún vừa sụt xuống. Cậu nhẩm tính quãng đường một chút, sau đó lại cố gắng bước tiếp để luôn theo sát được đoàn. Cậu nhấp một ngụm nước, ngẩng lên quan sát xung quanh. Thứ duy nhất trên đầu cậu nhìn thấy chỉ là tán lá xanh đàn dày, to lớn hùng vĩ đến độ gần như che lấp cả khoảng trời.
Khi bọn họ đi vào sâu hơn, mặt trời đã lên cao, nhưng con đường phía trước càng trở nên mờ mịt. Những thân gỗ mục, mặt đất ẩm và không khí ướt lạnh bốc lên một thứ mùi nồng nặc gay gay. Trên đầu tiếng chim kêu the thé, dưới đất đôi lúc cũng có vài loài côn trùng chạy ngang. Lâm Khanh cuốc bộ chậm một chút để đi song hành với Gia Văn. Anh chìa hộp khăn giấy ra cho cậu, dịu dàng.
"Lau mồ hôi đi, trên trán cậu ướt hết rồi kìa! Cứ đi từ từ thôi, đừng lạc khỏi đoàn là được. Cậu mà cứ cố sức là chặng được phía sau sẽ mệt lắm đó."
"Em xin anh."
Gia Văn chìa tay đón lấy, thấm đi mảng ướt trên cổ và trán mình. Lúc này, cậu nhận ra mới đi bộ được vài cây số nhưng dáng vẻ mình đã lộ rõ sự mệt mỏi. Có lẽ do từ bé ít lao động nặng, lại không phải đi đường dài bao giờ nên cậu mới nhạy cảm với hoàn cảnh như thế. Nhìn sang Lâm Khanh sắc mặt vẫn tươi tỉnh, bước đi nhanh nhẹn nhịp nhàng, cậu thoáng thấy thẹn trong lòng. Hai chân không hiểu do sinh lực từ đâu truyền đến mà thoăn thoắt, khỏe khoắn hẳn lên.
Cả ngày hôm ấy, ekip cũng đã đi được một phần chặng đường. Khi trời sắp tối, mọi người quyết định chọn một khoảng đất tương đối quang đãng để nghỉ chân. Thiên nhiên trong rừng vô cùng phong phú, phía bên cạnh bọn họ còn có một dòng suối nhỏ chảy róc rách. Đi men theo bờ suối, bạn sẽ tìm thấy một thác nước thật cao. Cột nước trắng xóa ào ào đổ xuống tựa như trong những bức tranh sơn thủy cổ xưa. Hai bên bờ suối, giữa những phiến đá còn có rất nhiều cành cây khô. Có những cành cây đại thụ rất lớn do bị mưa bão đốn ngã mà trôi theo dòng nước, kết quả bị mắc lại giữa những khe đá ở bên bờ. Trong khi một số người ở lại dựng trại, một số khác đi gánh nước hoặc hái thêm rau quả làm thức ăn thì Lâm Khanh lại cầm dao đi chặt những khúc cây ấy để về làm củi đốt. Gia Văn thấy vậy, cũng lập tức bỏ áo khoác lại ở lán, hăng hái vác con dao rựa đi theo anh.
Lộc cộc, lộc cộc....những nhát dao bổ xuống từng bước cắt lìa những khúc cây. Cảm giác đầu tiên Gia Văn nhận thấy chính là con dao trong tay rất nặng. Nguyên khối sắt phải nặng đến vài cân, cứ thế bổ xuống trên những thân gỗ. Nhìn sang bên cạnh, động tác của Lâm Khanh có vẻ thành thạo hơn cậu nhiều, chỉ vài nhát sắc đã cứa cả khúc gỗ dài ra làm đôi. Gia Văn dù cố bắt chước theo cũng không được như vậy. Được cái cậu sức dài vai rộng, thanh niên thể chất dồi dào nên kết quả cũng không đến nỗi. Bó củi được vứt trên bờ cứ thế đầy dần lên. Được một lúc, cả người Lâm Khanh đã nhễ nhại mồ hôi. Anh bỏ áo khoác ra, chỉ mặc áo may ô mà tiếp tục công việc. Khi Gia Văn nhìn lên, suýt bị hình ảnh này làm cho nhảy dựng. Làn da sáng màu trên tay và cổ anh, lúc này càng trở nên trơn mịn sáng bóng. Hình ảnh một người đàn ông văn nhã thư sinh ngồi đốn củi dù có hơi mâu thuẫn nhưng trong mắt cậu lại tràn ngập quyến rũ. Cậu ho khẽ hai tiếng, cố gắng hướng mắt xuống để tập trung vào nhiệm vụ. Dù vậy con dao to lớn trên tay vẫn mấy lần suýt rơi trúng vào ngay bàn chân cậu.
"Như vậy được rồi hả anh?"
Gia Văn vừa xong việc, vừa lau mồ hôi vừa tươi cười hỏi lại. Nhìn đống củi chất cao như hòn núi nhỏ trước mặt, cậu suиɠ sướиɠ ngồi lên phiến đá, bỏ luôn con dao nặng trịch sang một bên. Lâm Khanh nhìn hai bàn tay đỏ bừng, thoáng có vẻ hơi sưng lên của cậu, liền khẽ lắc đầu một cái. Anh không bắt cậu làm tiếp, chỉ ân cần mở nắp bình nước để ngay sang đó cho cậu uống.
"Coi như xong rồi, cậu cứ nghỉ đi, phần sau để tôi làm nốt! Củi này phải chẻ nhỏ ra nữa thì mới dễ đốt. Tay cậu như thế, lại làm không quen nên rất dễ bị thương. Cậu cứ ngồi yên đấy xem tôi, lần sau tôi sẽ hướng dẫn lại cho cậu làm."
Gia Văn tất nhiên lại lăng xăng định làm nhưng bị Lâm Khanh một mực cản lại. Cuối cùng, vẫn là cậu ngồi yên ngâm chân tay vào nước suối, một bên xem anh xử lí nốt đống củi kia. Những thanh của từ lớn bằng bắp đùi, dần dần chỉ còn lại bằng cổ chân, bàn tay rồi ba ngón tay; thanh nào thanh nấy thẳng băng, đều tăm tắp như đẽo gọt. Lâm Khanh làm rất khéo, dường như so với thời gian đốn củi ban nãy của cậu còn nhanh hơn.
"Anh Khanh, anh khéo thật đấy! Sao cái gì anh cũng biết làm hết vậy?"
"Đâu có gì đâu. Trẻ con nông thôn như chúng tôi, từ trước khi lớn lên đã đều phải thành thạo những việc này cả. Ngày xưa, có đứa bạn của tôi còn phải đốn củi đem bán để góp tiền đóng học. Một gánh củi lớn được giá lúc ấy, có khi còn nuôi sống được một người trong ba ngày. Vì cậu sinh ra ở thành phố nên không biết chứ nếu cũng là dân quê, thì chắc còn tháo vát hơn tôi nhiều."
"Nghe những câu này, em rõ ràng thấy anh đang xem em như công tử bột mà."
Lâm Khanh đã đẽo xong cả bó củi, vừa quay lại liền bật cười khi nghe mấy lời trêu trọc của Gia Văn. Cậu nhóc ra điệu trẻ con một lúc, sau đó cũng vì hành động của mình mà cười phá lên. Cậu vẫy vẫy tay về phía anh, cao giọng.
"Anh Khanh, lại đây, ngâm nước với em một chút!"
Anh bước tới ngồi xuống bên cạnh cậu. Trong nắng chiều, hai người gần như vai kề vai ngồi bên nhau. Nước suối ở đây trong vắt, nhìn rõ cả bàn tay, bàn chân của Gia Văn đang ngâm bên trong. Cậu đưa tay vốc nước lên rửa mặt, giọt nhỏ lăn từ tóc mai đi xuống cằm. Khuôn mặt tuấn tú có đọng thêm những hạt nước thanh khiết càng tăng thêm vẻ lãng tử mộng mơ. Lâm Khanh ngây ngẩn ngắm nhìn, bỗng nhiên, nước từ dưới bị khuấy động cho dâng lên. Trên đùi anh truyền đến cảm giấc khoan khoái mát lạnh....
"Ơ..."
Gia Văn híp mắt cười. Lâm Khanh nhìn xuống, thấy lớp vải quần trên chân mình đã ướt, chỉ biết dở khóc dở cười.
"Gia Văn, cậu có phải là trẻ con không, sao lại nghịch như vậy chứ?"
Cậu nhóc vẫn không ngớt cười lớn. Đôi mắt con cong dưới hàng mi dày lấp lánh như sao sa.
"Anh Khanh! Anh đáng yêu thật đấy!"
Lâm Khanh đỏ mặt lên, bất giác chạm tay xuống nước để xua đi cái nóng rực vừa kéo đến trong người mình.
Sau cùng, khi trời đã tối, hai người vẫn phải dọn đồ, ôm củi khô về lán trại nấu ăn. Gia Văn giành ôm bó lớn, đòi chạy đua với anh để về đích. Bữa ăn hôm ấy có mắm chưng, cá xào măng rừng cũng với canh dưa chua. Cô nhân viên thiết kế của đoàn, không ngờ tay nghề cũng khá như vậy, ai ăn đều tấm tắc khen ngon. Gia Văn gắp cho Lâm Khanh một miệng cá, còn làm vẻ bí hiểm mà ghé vào tai anh.
"Lúc nào rảnh, em với anh ra con suối ấy bắt cá nhé!"
Lâm Khanh chép miệng cười trừ, miếng cá ăn trong miệng không hiểu sao càng thêm ngon ngọt, vừa mềm vừa thơm.
Ăn xong, mọi người đều đi vào trong lều chuẩn bị nghỉ ngơi. Một ngày dài đã mệt, ai nấy đều dễ dàng ngả lưng thoải mái trên cỏ êm. Chỉ có Gia Văn không hiểu sao lại nổi hứng rủ anh ra bên ngoài ngắm sao. Tất nhiên, cảnh rừng rậm rạp hoang sơ, tán cây lớp lớp dày như nêm kín trên đầu thì lấy đâu ra được trăng với sao. Nhưng anh vẫn vui lòng ra trước lán ngồi cùng cậu. Cả hai đốt lửa, lấy một củ khoai ra vùi vào tro nóng cho chín rồi chia nhau ăn. Khoai rất ngon, ăn vào ngọt lịm, lại bở tơi. Đêm rừng yên ả, tiếng cuốc kêu xa. Lâm Khanh bất giác vươn tay, phủi đi lớp sương mờ vương trên vai áo cho Gia Văn.
Than củi hồng lên dưới lửa. Những đốm lân tinh đỏ rực tan ra, sáng lên như những ngôi sao.
End chap