"G ư? Tại sao anh tự nhiên lại hỏi đến G?"
Khi Hà Anh kinh ngạc hỏi, chỉ thấy Lâm Khanh lắc đầu, đi đến ngồi bên cây đàn Piano. Anh vươn ngón tay ra, gõ xuống mặt phím thành một tràng âm thanh réo rắt. Sắc mặt anh bình thản, trước sau trầm mặc một vẻ suy tư.
"Chỉ là tiện hỏi thôi. Tại tôi nghe nói Gia Văn cũng rất thân thiết với bọn họ, hôm trước xuống đó cũng là đi vùng nhau nên muốn tìm hiểu thử xem."
Hà Anh gật đầu, xoa cằm nhớ lại một chút. Sau đó, cô thở dài lên tiếng.
"À, về phía họ thì tôi cũng mới nghe tin, không rõ là tin đồn hay tin thật. Chỉ là nghe bảo rằng G sắp biến thành G rồi. Chuyện cũng là từ thằng nhóc nhảy chính tên là Gada. Hôm trước Như Mai đi thăm Nguyễn Hoàng về, không hiểu sao chỉ ở công ty một ngày mà mất luôn cả một chiếc vòng ngọc đắt tiền. Cô ta giận dữ lục tung khắp nơi lên. Không hiểu duyên số thế nào, cái vòng ấy lại tìm thấy trong phòng riêng của Gada. Do các thành viên khác nói giúp, quản lí cũng bao che nên mọi chuyện mới không trở nên ầm ĩ. Nhưng xem ra thằng nhóc này cũng là vận đen không thể hóa giải rồi."
Lâm Khanh mím môi, không khỏi bật lên một tiếng cảm thán.
"Làm chuyện dại dột sát ngày ra mắt thế này, khác gì đem dao đi tự sát. C&M nổi tiếng kỉ luật rất nghiêm. Do một số vụ việc không hay trước đây nên nghe nói càng về sau, chủ tịch càng để ý đến nhân phẩm và hồ sơ của nghệ sĩ vô cùng."
"Thì thế nên tôi mới nói là cậu ta đen đủi. Dù có phải cậu ta làm hay không thì lần này vẫn là tự chui đầu vào rọ rồi. Tuy vậy, vì công ty ban đầu cũng rất ưu ái cậu ta, còn định giao việc làm nhóm trưởng G, nên coi như còn khá nhiều hy vọng. Không biết kết quả sẽ là như thế nào?"
Hà Anh nói thôi một hồi, bỗng dưng nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô quay lại, nhận ra Lâm Khanh đang ngồi chết đứng bên mặt đàn Piano. Bàn tay lướt một giai điệu rời rạc, nghe vô cùng xa lạ u uất. Tờ giấy ban nãy anh viết bị vò nát rồi bỏ xuống ngăn kéo bên dưới bàn nước. Cô mở ngăn kéo ra, cầm lấy nó lên xem thử. Cũng là người có kiến thức âm nhạc căn bản, cô lập tức nhận ra bốn nốt kia, chính là phần kết của câu nhạc Lâm Khanh vừa chơi.
Đợi chút. Son La Rê La.
Trước khi người trong phòng kịp phản ứng, Lâm Khanh đã quay người đứng lên. Số điện thoại của anh có người gọi đến, màn hình bật sáng hiện lên cái tên cũng dãy số dài dằng dặc phía sau. Anh nghe máy, à ừ một chút, sau đó lập tức đặt nó vào trong túi, khoác áo lên. Anh cầm theo một tập bản nhạc rất dày, trước khi đóng cửa chỉ kịp nhắn lại cho Hà Anh một câu ngắn ngủi.
"Cô từng để ý, cứ coi như chưa nghe chuyện gì cả. Ông Hạ ở bên sự kiện có gọi tôi đến đưa một ít bản nhạc cho buổi lễ khánh thành công ty con sắp tới. Để tôi đi cho, cô cũng nên nghỉ ngơi một chút đi. À mà buổi giao lưu ở Nhạc Viện chiều nay, nhờ cô sắp xếp giúp tôi nhé!"
Tiếng cánh cửa đóng sập lại trước mặt, ngắn gọn mà dứt khoát. Hà Anh nghe xong, chưa kịp gật gù đáp lại thì bóng người đã đi xa.
Cô chỉ biết nhăn mặt thở dài, đem manh giấy nhàu nát vứt chỏng trơ trên mặt bàn kia bỏ vào thùng rác.
-----------------------
"Cậu Khanh, thật ngại quá, cậu tự mình đến đâu ư?"
"Là một nghệ sĩ, tôi không dám nề hà công việc của công ty. Nhiệm vụ được giao, tất nhiên phải làm cho chu đáo."
Vài tiếng gõ cộc cộc vang lên. Ông Hạ đi ra mở cửa, nhìn về phía người trước mặt nở một nụ cười niềm nở. Lâm Khanh cũng mỉm cười, lịch sự đem tập bản nhạc đặt xuống trên bàn nước. Ông Hạ rất hài lòng với hành động này, bèn chủ động rót trà ra cho anh. Vị trưởng phòng này là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, chuyên làm về mảng nhân sự và sự kiện của công ty. Do gắn bó từ những ngày đầu nên được chủ tịch vô cùng tin cậy. Dù vậy, do khoảng cách tuổi tác, nên ông rất ít giao du với những nghệ sĩ trẻ. Chỉ có những người tương đối đứng tuổi, chuyên môn cao như Lâm Khanh là thi thoảng còn trò chuyện, gặp gỡ. Không những vậy, anh cũng được ông nể trọng ít nhiều.
"Cậu cũng thật là....Dù sao là đồng nghiệp thân thiết, không cần giữ ý như vậy. Đến lũ nhỏ đáng tuổi con tôi kia nhiều khi cũng chẳng được đến mức này."
Lâm Khanh nâng trà lên uống, nhẹ giọng buông một tiếng khen ngon. Anh đặt chiếc tách trên tay xuống bàn, động tác vừa tao nhã lại tự nhiên. Trên mặt vẫn là sắc thái khiêm tốn lịch lãm đầy khách sáo.
"Thì chính vì họ còn trẻ nên nhiều khi không muốn câu nệ kiểu cách quá. Vậy cũng hay, công việc sẽ bớt rườm rà hơn nhiều. Chỉ là tôi già rồi, nên cũng chỉ quen được với cung cách xưa."
"Vẫn là những người như cậu biết suy nghĩ."
Lâm Khanh nheo mắt cười, không đắc ý cũng không bác bỏ lời khen kia. Anh lại nhấc chiếc tách lên, nhìn quanh một lượt căn phòng trang trí đơn sơ, có phần hơi cứng ngắc. Bỗng nhiên, đôi mắt tinh tường của anh dừng lại trên một tờ giấy mở phẳng phiu để trên bàn gỗ. Ngay phía bên trên, là dòng chữ đánh máy phóng to vô cùng ngay ngắn.
Đơn xin kết thúc hợp đồng.
"Anh Hạ, tôi hỏi có chút không phải, nhưng trong số thực tập sinh, lại có đứa bỏ cuộc rồi ư?"
Ông Hạ hơi ngẩng lên, không kịp nhận ra vẻ trầm ngâm trên khuôn mặt Lâm Khanh lúc này. Ông đang xem thử mấy bản phối anh mang tới, vừa giở vừa tấm tắc ngợi khen. Khi nghe anh hỏi vậy, ông cũng không quá để ý, chỉ thuận miệng đáp.
"À. Có xa lạ gì đâu, là đơn của một thằng nhóc trong cái nhóm sắp được ra mắt đó. Tôi nhận đơn của nó, mà cũng chẳng muốn đọc luôn. Đúng là trẻ con, làm việc cũng thật ngông cuồng thiếu suy nghĩ."
Lâm Khanh mím môi, bình tĩnh hỏi lại.
"Có chuyện gì ư?"
"Ừ. Mà cậu không biết gì sao? Cũng do cái vụ mất đồ của cô Mai đó. Cái thằng nhóc Gada đó...Chuyện nhỏ mà rùm beng cả lên. Lúc tìm thấy tang chứng trong phòng rồi, cậu ta vẫn chối bay chối biến, còn nổi điên mà suýt nữa lao vào đánh nhau với bảo vệ. Nhờ có mọi người xin cho nên cấp trên cũng không truy cứu việc đó nữa, nhưng lại lùi thời hạn ra mắt của cậu ta lại. Gada nghe xong làm mình làm mẩy, đến hôm nay thì hầm hầm lên nộp đơn cho tôi. Nếu nó là con trai tôi, tôi nhất định phải đánh cho nó một trận."
Lâm Khanh nghe xong, nhất thời hơi đơ người ra một chút. Anh có cảm giác chuyện này vó gì đó không ổn, nhưng sau cùng lại không chỉ ra được không ổn ở đâu. Vị trưởng phòng lâu ngày mới tìm được người có lòng nghe, liền thành thật trút hết bầu tâm sự. Ông ta nói xong, liền quay sang hỏi ý kiến anh.
"Cậu Khanh, cậu nghĩ, tôi nên xử lí thằng nhóc đó thế nào bây giờ?"
Lâm Khanh giật mình xua tay, vội vã khiêm nhường nói.
"Sao anh lại hỏi tôi chuyện đó? Chuyên môn của tôi là âm nhạc, chứ có phải về bên nhân sự đâu."
"Thì thế nên tôi mới hỏi cậu. Thằng bé đó lâu nay vẫn được ưu ái, lại thực tập rất lâu, cho nó ra đi mọi người đều cảm thấy nuổi tiếc. Hôm trước, cấp trên có hỏi ý tôi, tôi cũng chưa biết trả lời thế nào. Vì cậu có kinh nghiệm lại chín chắn nên tôi mới hỏi. Cậu xem thử nó biểu diễn, nhất định sẽ biết được có nên giữ lại hay không."
Lâm Khanh chưa kịp đáp thì ông Hạ đã đi đến bật TV lên. Anh đang định viện lí do về trước, lúc này lại phải miễn cưỡng ngồi lại xem. Trên màn hình từ từ hiện lên hình ảnh một sân khấu tối om, sau đó ánh đèn khắp nơi bắt đầu bật lên sáng rực. Ở chính giữa, là một người con trai tóc vàng đang vừa hát vừa phô diễn vũ đạo. Nước da trắng của cậu ta như nổi bật hơn tất cả những thứ trang trí lấp lánh xung quanh. Góc quay rất gần, chất lượng âm thanh cũng tốt khiến cho người ta có thể nhìn vừa tổng quát, vừa chi tiết toàn bộ màn biểu diễn. Lâm Khanh rất nghiêm túc ngồi lại, vừa chăm chú xem, vừa xoa cằm nghĩ ngợi đánh giá trong đầu. Phần trình diễn chưa đầy năm phút cũng đủ để thể hiện mọi thứ ra trước mắt người xem. Ông Hạ nhìn vẻ mặt anh lúc này, lại bắt đầu sốt sắng hỏi lại
"Sao, cậu nghĩ thế nào?"
Lâm Khanh không lên tiếng ngay mà còn trầm mặc mất đến vài giây sau. Ánh mắt anh bỗng trở nên sắc lẹm khi hồi tưởng lại bước nhảy điêu luyện của Gada ban nãy. Ở một bên, ông Hạ vẫn nhìn vào anh bằng ánh mắt chăm chú tín nhiệm. Anh suy nghĩ rất cẩn thận, sau đó mới hạ giọng lên tiếng.
"Giọng không tốt nhưng khá. Kĩ năng sân khấu chưa cao nhưng cũng có thể rèn luyện từ từ. Tuy nhiên, ấn tượng nhất là bước nhảy của cậu ta, vừa mềm mại lại rất có hồn. Kĩ thuật cũng không thể chê. Hơn nữa ngoại hình này, chắc chắn sẽ là thứ thu hút công chúng nhất."
"Tôi biết. Nên nếu không có vụ này xảy ra thì chắc chắn cậu ấy sẽ được công ty giao vai trò nhảy chính và gương mặt đại diện trong nhóm mới."
Lâm Khanh xoa cằm, chốt lại bằng một câu ngắn gọn.
"Người này, có thể giữ lại được."
Ông Hạ nghe đến đây, sắc mặt không hiểu sao lại hiện lên chút vẻ phật ý không vui. Ông đọc lại tờ đơn một lần nữa, trước mặt Lâm Khanh buông ra một tiếng thở dài không che giấu. Anh quan sát rất kĩ biểu cảm của người kia lúc này, đôi mắt tinh tường nhìn cẩn thận từ dưới lên. Bỗng nhiên, bên trong con ngươi đen láy chợt lóe lên một nét cười nhạt mà cực kì sắc nhọn.
"Đến cậu cũng nói vậy thì đến mai tôi sẽ đi báo với ban giám đốc xem. Thôi vậy, có lẽ đành chịu dỗ dành, nhường nhịn cậu ta ít hôm..."
Lâm Khanh cúi đầu, nhẹ nhàng lên tiếng ngắt lời.
"Anh Hạ, đấy là tôi nói một mặt tiềm lực chứ tính ra về tấm lòng còn quan trọng hơn. Ngành giải trí mà không có tham vọng hoặc đam mê, sẽ rất khó sống. Không những vậy, cậu ta còn không phải người biết điều nhẫn nhịn..."
Mấy câu cuối, anh cố tình hơi dài giọng ra. Anh kín đáo liếc nhìn người trước mặt một cái, sau đó mới từ từ nói tiếp.
"Tôi nói thật, bây giờ tài có thể luyện, khí chất có thể nuôi dưỡng ra. Thậm chí đến ngoại hình cũng có thể sửa từ xấu thành đẹp. Thời đại này, cái gì cũng có thể, chỉ có bản tính con người là khó lòng thay đổi thôi. Nếu cứ mãi vậy, không chừng cho cậu ta ra mắt rồi còn có thể gây họa cho công ty. Lần này, cho dù cậu ta thực sự kết thúc, cũng chỉ có thể nói là duyên số không đủ, ban lãnh đạo cũng không có lí do gì để chịu trách nhiệm về việc đó cả."
"Đấy là tôi nói vậy, chứ quyết định ra sao, vẫn là ở anh."
Ông Hạ nghe đến đây, trên môi bất chợt mỉm cười. Ông đi đến vỗ vỗ vai anh, hài lòng lớn giọng cười nói.
"Không! Cậu nói rất hay. Tất cả là do thằng nhóc đó không đủ bản lĩnh, người ta sẽ không có lí do gì để trách cứ chúng ta cả."
Lâm Khanh gật đầu, nhìn bộ mặt của người đối diện, dù trên khóe môi cong cong nhưng sống lưng không hiểu sao bất chợt lạnh đến phát run. Anh liếc lên phía đồng hồ, vội cười cười xin phép về trước.
Ông Hạ cũng không nói thêm gì, nhẹ phất tay gật đầu một cái với anh. Lâm Khanh đi ra ngoài rồi, chỉ có thể lắc đầu thở dài một tiếng. Hành lang công ty hút dài, vắng vẻ đến mức thấy được duy nhất có một mình anh. Anh khẽ yên lặng nhìn xuống khu huấn luyện thực tập sinh ở tầng dưới, ánh mắt bỗng dưng lạnh lẽo hẳn đi.
End chap