Sau khi biết về tình cảnh của Khánh Minh, bản thân Lâm Khanh cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Từ khi đọc xong bài báo ấy, anh trằn trọc, mất ngủ luôn đến mấy đêm. Trong lòng cứ cảm thấy canh cánh không yên chuyện gì đó. Rõ ràng y không hề liên quan gì đến anh nhưng những linh cảm kì lạ này vẫn rõ ràng và chân thật đến thế. Đến Lâm Khanh, cũng không thể lí giải nổi. Khi anh cùng Hà Anh mang quà đến, anh cũng chỉ đứng từ xa nhìn. Ngần ngừ mãi, cuối cùng vẫn là chủ không đón khách. Anh để lại túi quà ở đó, rồi ra về.
Khu nhà ổ chuột ngay cạnh bãi tha ma ấy, không hiểu sao đang yên tĩnh, mấy ngày đó bỗng dưng nghe thấy tiếng chim lợn éc éc kêu vang.
Không lâu sau đó, vào một đêm khuya, khi Lâm Khanh đang chơi đàn, có một số máy lạ không biết từ đâu gọi đến. Dãy số rất dài, hiện lên nổi bật trên màn hình điện thoại nhấp nháy trong bóng đêm. Khi Lâm Khanh đưa nó lên tai, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến.
Nói là quen thuộc, nhưng cũng đã chẳng còn giống hệt như xưa. Âm thanh trong trẻo trước đây, giờ biến thành rè è trầm đục. Tiếng thở dốc xen lẫn, vụn vặt và yếu ớt đến đáng thương. Nếu người kia không lên tiếng xưng danh, có lẽ anh cũng khó lòng mà nhận ra ngay được.
"Anh nhớ tôi không?"
"Cậu là..."
"Anh tệ quá đấy! Rõ ràng trước kia trong giới, chúng ta nổi tiếng là rất thân nhau."
Sau câu nói ấy, đầu dây bên kia bật cười khùng khục. Điệu bộ quỷ dị như đang muốn dọa ma người ta. Trong kí ức của Lâm Khanh, Khánh Minh là người thanh cao kiêu ngạo, vì vậy kiệm lời và không thích giao du với những người ít danh lợi hơn. Hình như trước đây, dù hai người gặp mặt bao nhiêu lần, cũng chưa khi nào anh nghe y nói nhiều như vậy.
Chẳng lẽ do hút nhiều thuốc phiện quá nên người đó cũng đã sắp phát điên.
Ý nghĩ này khiến cho Lâm Khanh run rẩy rùng mình. Đàn gỗ trên tay phải để sang một bên. Da gà da vịt trên người anh không hẹn mà thi nhau nổi lên gồ ghề. Có lẽ Khánh Minh nhận ra thái độ ấy của anh. Sau cùng, vẫn là y cười dài một tiếng, tiếp tục là người cất lời lên trước.
"Đừng nói với tôi là anh đang sợ nhé! Lâm Khanh trước kia cũng có đến mức nhát gan như thế đâu."
"Tôi chưa từng là một người dũng cảm, cũng không có bản lĩnh gì để nhận lời khen của cậu hết. Vậy xin hỏi, cậu gọi đến cho tôi giờ này, chỉ để nói mấy lời tào lao như vậy?"
Lâm Khanh bắt đầu cáu kỉnh, sắc thái đổi thành nghiêm nghị trước những lời lan man không vô nghĩa của Khánh Minh. Người kia nhướn mày, tông giọng khàn khàn vẫn có thể nghe ra chút ít vẻ quyến rũ năm nào.
"Bạn cũ, muốn tâm sự với nhau một chút, không được sao? Huống chi, sau này tôi và anh lại cùng dính vào một người. Anh yên tâm, có lẽ sau đêm nay, anh sẽ không còn phải nghe tiếng tôi lần thứ hai đâu."
Lâm Khanh nheo mắt, tựa như không tài nào hiểu được ý nghĩa của mấy câu nói vừa rồi. Anh nhìn quanh rồi đóng cửa phòng lại, ngồi trong góc khuất yên tĩnh nhất nhẹ nhàng hỏi lại Khánh Minh.
"Minh, đừng có đùa nhau kiểu ấy. Cậu biết không, giờ này tôi đang tự hỏi, thật sự cậu là người hay là ma?"
Khánh Minh im lặng một giây, sau đó chợt phá lên cười như điên dại.
"Người hay ma? Hỏi hay lắm! Tôi cũng đang muốn tự hỏi mình như vậy đấy. Ừm, không biết trả lời cho anh thế nào nhỉ? Tôi là người, nhưng có lẽ sẽ sắp sửa thành ma."
"Khánh Minh, cậu có khùng không?"
"Anh dùng từ nhầm rồi. Tôi không khùng! Tôi sắp điên rồi. Từ khi tôi gặp hắn ta, tôi đã gần như phát điên rồi."
Mấy tiếng cuối, tông giọng gủa Khánh Minh lên rất cao. Lâm Khanh định lên tiếng hỏi y câu gì đó nhưng tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng. Dường như, y đang khóc. Tiếng nấc xen lẫn tiếng cười cuồng dại, vừa đáng sợ vừa đáng thương. Sóng truyền không tốt, âm thanh trập trùng chỗ rõ chỗ không. Tuy vậy, chỉ ngần ấy thôi, cũng đủ để Lâm Khanh nghe hết câu chuyện sau đó.
Thật sự, chưa bao giờ anh thấy Khánh Minh nói nhiều như vậy.
"Chưa bao giờ, tôi để ý một người như vậy. Tôi vì muốn hắn ta vui mà mua về trang trí bệnh hoạn trong nhà, còn dùng cả thuốc lắc để tăng hứng khởi cho hắn ta. Cuối cùng, bố hắn vẫn không nương tay mà đem bố tôi bỏ tù. Nực cười, rõ ràng bọn họ từng rất ăn ý với nhau. Anh không hiểu nổi đâu! Khi phát hiện tôi đã nghiện, sức khỏe sa sút thì hắn liền không nương tay mà đá tôi ra khỏi nhà. Công ty cũng sa thải tôi ngay khi đấy. Bố tôi tự sát, mẹ và chị gái tôi trốn đi, nhất định..."
Lâm Khanh gai người, vẫn cố trấn tĩnh bản thân hết sức. Anh hạ giọng xuống, vờ như không biết mà hỏi lại Khánh Minh.
"Cậu nói gì? Tôi...."
Khánh Minh nghiêm giọng, cười gằn.
"Đừng giả ngu! Tôi biết không phải mình tôi dính phải chuyện này. Tự dưng anh biến mất, rồi còn mấy tay diễn viên, người mẫu kia nữa. Thật sự trên đời có việc trùng hợp như thế ư? Nhưng mà anh may mắn hơn tôi, dù sao vẫn còn có thể rút chân ra được. Cũng tốt. Mặc dù vậy anh vẫn là quá nhát gan! Lâm Khanh, anh quá nhát gan!"
"Tùy cậu nghĩ thế nào cũng được. Đến nước này rồi thì gắng sống cho tốt đi. Nếu không còn gì nữa, thì tôi cúp máy đây."
Anh thực sự đã định dập máy ngay lúc ấy. Cuộc nói chuyện rõ ràng không dài nhưng lại làm cho anh gần như tẩu hỏa nhập ma. Y càng nói, càng như vạch ra những vết sẹo trong lòng anh. Hơn nữa, anh cảm thấy điệu bộ kia của Khánh Minh, dường như đang báo trước một điều gì rất đỗi khủng khiếp.
Tuy vậy, ngay lúc ấy, giọng nói ở đầu dây bên kia lại vang lên. Tiếng nói đã biến thành khẩn khoản thống thiết đến mức khiến mọi động tác của Lâm Khanh đều ngay lập tức ngưng trệ lại.
"Đừng...Đừng...Tôi không còn bao lâu nữa, nhưng tôi không muốn cứ thế mà đi. Anh...Anh....Nếu ngày mai họ tìm thấy xác tôi, cũng đừng đi xem nhé...Tôi...Tôi có gửi quà cho anh...Giúp tôi...."
"Khánh Minh, cậu sao vậy? Tỉnh lại đi! Đừng có dọa tôi!"
Lâm Khanh bắt đầu hoảng hốt, gần như cầm chặt điện thoại mà hét lên. Tuy vậy, ngay sau đó tiếng nói bên kia cũng tắt, tất cả chỉ còn là một khoảng yên tĩnh đau thương. Thời khắc trước khi số điện thoại trên màn hình biến mất, anh chỉ loáng thoáng nghe thấy người kia thì thầm mấy tiếng cuối. Âm thanh nhỏ nhẹ như nét bút vô tình đặt xuống dấu chấm hết cả cuộc đời danh vọng ngắn ngủi của y.
"Nhớ xóa số của tôi đi nhé, đừng quên tôi! Anh tốt số hơn chúng tôi, nên kết thúc cũng sẽ tốt đẹp hơn nhiều lắm. Chúc may mắn, tạm biệt!"
Ngay phút ấy, anh biết người ở đầu dây bên kia có lẽ đang híp mắt mỉm cười, mãn nguyện mà đi vào một giấc ngủ dài, thật say.
Điện thoại trên tay Lâm Khanh rơi xuống đất. Bóng anh đứng lặng rất lâu bên cửa sổ trong đêm, vừa cô độc mà lại tĩnh mịch, buồn thương.
------------------------
"Anh Khanh, anh biết chưa? Khánh Minh chết rồi. "
Sáng hôm sau, khi Hà Anh bước đến cửa nhà Lâm Khanh, liền ngay sau tiếng giày cao gót chính là chất giọng của cô hoảng hốt báo tin. Lâm Khanh hơi ngẩn ra những cũng không quá bất ngờ. Cả đêm qua anh mất ngủ, giờ đây mới sáng sớm đã pha xong một ấm trà mà ngồi nhâm nhi dưới mái hiên. Khi Hà Anh nói xong, anh cũng chỉ ậm ừ mấy tiếng. Anh nhìn quanh, ý nhị kéo cô vào trong nhà rồi khẽ thì thầm vào tai cô.
"Tôi biết rồi."
Hà Anh trợn tròn mắt, ngạc nhiên.
"Làm sao mà biết được? Anh gϊếŧ cậu ta?"
Lâm Khanh đen mặt, lắc đầu thở dài ngồi xuống trên ghế nệm.
"Đêm qua, cậu ta có gọi cho tôi."
"Rồi cậu ta nói gì?"
"Nói rất nhiều. Có khi là nhiều hơn tất cả những lần tôi và cô gặp cậu ta trước đó."
Hà Anh suy nghĩ một hồi, sau cùng cũng chỉ biết gật gù. Cô đi đến vỗ vỗ vai Lâm Khanh, trong giọng nói không giấu nổi vẻ cảm thán.
"Tôi thấy anh đúng là cao số, anh Khanh ạ! Người ta sắp chết, cha mẹ anh em không tìm, lại đến tìm anh để tâm sự lời cuối cùng."
Lâm Khanh mím môi, muốn cười một chút cũng không thể. Trong lòng anh cũng vì chuyện này mà cuộn lên sóng lớn.
Khi đó, anh không đến xem hiện trường, nhưng nhờ có Hà Anh, cũng đã biết được gần như toàn bộ mọi thứ xảy ra.
Người ta tính lại, cũng mới phát hiện ra Khánh Minh tự sát vào sáng nay. Nghe nói y chết do sốc thuốc, từ trong cơn mê cứ thế một cú thăng thiên. Dù sao, cái chết này không tránh được, vì nghe nói y trước đó cũng đã dính HIV, có lẽ vì tuyệt vọng càng thêm tuyệt vọng nên mới ra đi sớm như thế.
Lâm Khanh càng nghe, càng cảm thấy bùi ngùi thương hại. Nghe bảo lúc Khánh Minh ra đi, trong nhà y cũng sạch trơn. Khi còn sống hào quang vô bờ, đến lúc chết đi lại chỉ có công an đến khám nhà, một bóng người đưa tiễn, bầu bạn ở bên phút cuối cũng không thấy. Người mẹ và chị ruột của y đang trốn ở nơi xa, có lẽ cũng không kịp nghe được tin này.
Cái chết của Khánh Minh, dù rõ ràng bí ẩn nhưng cũng không bị làm căng lên. Sau cùng, những người hàng xóm bên cạnh đứng ra lo ma chay, mồ mả cho giúp y. Đám tang của người quen ấy, Lâm Khanh cố tình không đi, chỉ gửi một ít tiền và hương hoa, coi như đỡ một phần chi phí, cũng đã là làm tròn nghĩa vụ. Xác Khánh Minh được đem thiêu rồi đưa đi chôn ngay ở một nghĩa trang gần đó. Bia mộ khiêm tốn, nét chữ bên trên cũng đơn sơ, nhìn từ xa đã có cảm giác lạnh lẽo, buồn tẻ và cô độc.
Không ai biết sau đó, hàng năm, mỗi dịp lễ Tết, Lâm Khanh vẫn lén đi tảo mộ cho y. Mỗi lần anh nhìn vào nấm mộ xanh cỏ tan hoang giữa nghĩa trang vắng vẻ ấy, là một lần anh không nén nổi tiếng thở dài.
Tuy vậy, đó là chuyện của nhiều năm sau. Còn chuyện lúc ấy là ngay sau cái chết của Khánh Minh, Lâm Khanh nhận được một gói bưu phẩm đặc biệt. Bưu phẩm ấy được gửi ngay trước hôm người kia tự sát. Tên người nhận ghi rất rõ cả họ và tên anh nhưng dòng điền tên người gửi lại trống không. Người biết đến sự tồn tại của gói hàng này, ngoài anh ra chỉ có mình Hà Anh. Chính tay cô mang nó từ bưu điện về cho anh. Khi mở gói quà đó ra, cả anh và cô, đều không hẹn trước mà cùng nhau lặng cả người đi.
Gói đồ đó, thực ra chỉ là một quyển tài liệu in rất bình thường. Nhưng nội dung bên trong, lại là những bằng chứng có khả năng lay đổ nền móng hiện tại của gia đình Nguyễn Khiêm.
Quyển sách kia, dài đến gần ba trăm trang, đi kèm còn có một số đoạn ghi âm, con dấu, chữ kí khác. Lâm Khanh không hiểu nhiều về luật pháp và kinh doanh, nhưng sau vài ngày đóng cửa nghiên cứu những thứ đó, anh cũng có thể nắm được được ít nhiều nội dung bên trong. Càng đi sâu, anh càng cảm thấy thế giới thực sự nhiều góc khuất. Nếu mọi thứ trong này được phanh phui ra, không chừng còn có thể gây nên một cơn bão tố phong ba.
Tuy vậy, sau cùng, anh vẫn đem tất cả bỏ vào két sắt trong phòng mình, khóa lại, sau đó còn nói với Hà Anh là mình đã đem đốt đó đi.
"Anh Khanh, anh có điên không?"
Khi Hà Anh nghe được tin này, liền tiếc đến độ gào to thành tiếng. Chỉ có mình Lâm Khanh vẫn trầm mặc, thản nhiên ngồi đọc sách, không để ý đến phản ứng của cô. Đợi cho cô giáo huấn trách móc mình một trận xong, anh mới quay người lên tiếng, vẻ mặt rõ ràng làm ra vẻ dửng dưng như không.
"Cô nghĩ tôi giữ nó, thì được ích gì? Dù sao nếu lật họ đơn giản như vậy, thì chẳng đến lượt tôi ra tay."
Hà Anh vẫn còn chưa hết bàng hoàng, không còn kiêng nể mà gần như dậm chân đạp mạnh lên vai anh.
"Anh làm thế, tôi còn tưởng anh còn yêu thằng cha con trai lão già đó đấy! Lâm Khanh, Khánh Minh đưa nó cho anh rõ là vì muốn anh giúp cậu ta trả thù. Giờ cậu ta chết đi, anh lại không do dự mà đem công sức của cậu ta biến thành tro hết. Anh nghĩ xem, liệu cậu ta có uất ức mà quay về ám anh không?"
Lâm Khanh lắc đầu, nét mặt có phần như đang chê cười suy nghĩ mê tín của Hà Anh.
"Tôi là người, ma quỷ nếu có thì trước khi chết cũng là người, tại sao phải sợ nhau? Huống gì, tôi còn không tin là mấy cái ma mãnh kia có thật. Cái có thật là gia đình họ Nguyễn kia quyền thế đến độ đã làm cho cả giới lao đao như vậy, cô nghĩ tôi có sợ không? Nếu thành công thì không sao. Còn nếu lần nữa lại thất bại, cô nghĩ tôi còn thứ gì để đem ra đánh đổi nữa?"
Nghe được câu này, cô gái đứng đó ngây người, nhất thời không biết phải đáp ra sao với Lâm Khanh. Anh cũng thôi không đả kích, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. Lâm Khanh năm ấy còn trẻ nhưng lại đã đi qua đủ hết phong sương. Khuôn mặt ôn hòa điềm tĩnh dưới ánh nắng được phủ lên một lớp vàng óng ánh như mặt trời.
"Hà Anh, cô lo cho tôi, tôi biết, nhưng tôi cũng biết được mình là ai. Gia đình đó gây họa, kết cục ra sao có trời đất lo liệu. Tương lai, nếu còn có thể, tôi nhất định không quên những gì đã xảy ra hôm nay. Nhưng bây giờ, thì chắc chắn không được!"
"Hà Anh ạ, một lần thua này, tôi phải đổi bằng sự nghiệp, bằng mạng của mẹ và em tôi. Nếu là lần sau, tôi không biết kết cục sẽ còn như thế nào nữa."
Giọng Lâm Khanh trầm buồn sâu lắng, nghe tựa như nước chảy bên dưới mặt hồ sâu. Anh ngừng một giây, rồi lại nén hơi nói tiếp.
"Ngày mai, tôi sẽ đi thăm mộ Khánh Minh. Dưới đất lạnh lẽo như vậy, có lẽ tôi cũng nên đến tâm sự, nói xin lỗi với cậu ta một chút."
Ngón tay thon dài của anh vươn bên cửa, bứt đi một chiếc lá sâu của khóm hồng mới ra hoa. Bên cửa sổ hôm ấy, buổi bình minh nơi chân trời nhuộm thắm vài dải mây hồng nhạt. Màu sắc tươi đẹp nhưng chẳng hiểu sao vẫn làm người ta có cảm giác tịch mịch rã rời.
-------------------
Lâm Khanh từ trên giường bật dậy, cảm giác trong đầu tự dưng nhẹ bẫng như không. Anh sờ xuống dưới gối, trên lớp vải đã âm ẩm một mảng mồ hôi.
Chẳng hiểu sao gần đây, anh rất hay mơ về những chuyện xưa cũ. Những bi kịch, những sai lầm, ân oán buồn thương những tưởng đã ngủ yên trong quá khứ, không biết vì lí do gì giờ đây lại luôn phảng phất bừng tỉnh trong đầu anh. Anh còn mơ thấy cả Khánh Minh nữa. Y hiện về trong bộ quần áo trắng tinh như thiên sứ nơi nhà thờ ngày ấy, nụ cười nửa miệng mê hồn liếc nhìn sang anh. Có lẽ, y đang vô cùng đắc ý. Viên than y gắp bỏ vào tay anh năm ấy, cuối cùng anh vẫn không tài nào tránh nổi.
Lâm Khanh thở dài, ôm đầu uể oải đứng lên. Từ khi Gia Văn đến rồi rời đi, anh cảm giác như mình đã không tài nào quay về cuộc sống yên lặng lúc trước được nữa.
End chap