Hai ông bác của Gia Văn đều có những sở thích rất tiêu biểu của người xưa. Ông cả thích đánh cờ, uống trà trong khi ông hai lại thích nói chuyện lịch sử, bình phẩm thơ ca. Hai anh em dù khác tính như có vẻ hợp nhau. Cả hai đều đã về hưu nên mỗi buổi sáng trong nhà đều rất náo nhiệt . Mái hiên nhỏ bên trước ngôi nhà chính của ông cả, những ngày nắng đẹp, chưa từng thiếu tiếng người nói cười cùng nhau.
"Bố em cũng thích mấy thứ này lắm. Khi nào về, nhất định cũng phải chui vào một chỗ với mấy ông anh. Ở trên đấy, anh cũng thấy rồi đó. Chỉ là bố em quân phiệt giống bác cả chứ không thân thiện như bác hai. Ngày nhỏ, bố cũng từng dạy mấy thứ kia cho em. Chỉ là em thích đàn ca hơn nên lâu dần cũng quên nhiều. Các anh chị khác của em thì đừng có nói. Họ thích hiện đại, không thích mấy thú vui bình bình kiểu kia. Vì thế nên từ lâu, trong nhà chỉ có hai ông bạn già kia đi cùng với nhau. Lâu lắm rồi, chắc họ cũng buồn vì không có ai chung sở thích cả."
Gia Văn ngồi trên phản gỗ sau sảnh, vừa gõ gõ ngón tay lên bề mặt vừa uể oải nói với Lâm Khanh. Anh nghe cậu kể chuyện, trong đầu bỗng dưng nảy ra nhiều suy nghĩ. Đôi mắt anh liếc về phía ấm nước đang sôi trong góc. Bàn tay vươn đến bên bàn cầm một chiếc ấm men có mặt ngoài vẽ long phụng lên.
"Gia Văn này, gói trà mấy người dân tộc ở cái khu thám hiểm ngày xưa gửi cho chúng ta hôm trước, em có mang theo đúng không?"
Gia Văn gật đầu, không khỏi cảm thấy thắc mắc.
"Có, nhưng sao?"
Lâm Khanh cười cười.
"Không phải người lớn mỗi khi ngồi đàm đạo như vậy, đều thích có một ấm trà thơm để bên cạnh sao? Nếu anh không nhầm đến giờ gặp gỡ của các cụ cũng còn hơn nửa tiếng nữa. Giờ chúng ta chuẩn bị sẵn giúp họ, đợi đến khi họ đến, không phải trà cũng đã hãm thơm đầy đủ rồi hay sao?"
Gia Văn thở dài, đáp.
"Em nghĩ như vậy không được. Bình thường, các bác vẫn hay uống trà chị hai em pha. Nếu như kiểu hôm nay chị ấy bận, các bác ấy lát nữa sẽ tự pha. Họ rất ít khi uống trà bên ngoài, liệu..."
"Cái này anh đã nghĩ rồi. Có lẽ vì lâu ngày không pha trà nên bọn họ cũng không biết tình hình trà trong nhà thế nào. Hôm qua anh xem qua túi trà đấy, thấy đã cũ, vị cũng đã nhạt đi rất nhiều. Anh uống thử một chén, trong miệng không cảm thấy có gì cả. Với lại, hôm nay trời trở lạnh, trà của chúng ta đậm vị lại nồng, sẽ là thích hợp hơn cả."
Gia Văn nghe xong, cũng gật đầu cho là phải. Như đã lờ mờ hiểu ra ý của Lâm Khanh, cậu nhỏ giọng ghé vào tai anh nói.
"Anh định dùng cách này để làm thân với các bác em ư?"
Lâm Khanh mỉm cười ý nhị, đôi mắt hơi cong lên như trăng non.
"Ở giữa đại gia đình như vậy, dù gì cũng nên biết nhìn trước nhìn sau. Không thể hòa thuận với mấy bà vợ, tốt nhất nên tìm cách đi nói chuyện với đức ông chồng của bọn họ. Chưa nói đến chuyện bác hai em cũng đã có chút cảm tình với anh. Là đàn ông với nhau, dễ nói năng hơn, cũng dễ đối phó hơn mấy trò chơi khăm của phụ nữ nhiều."
Gia Văn bật cười khùng khục, nhổm lên vừa xoa xoa chiếc gậy vừa bá lên mái tóc của Lâm Khanh. Mặc dù anh đẩy cậu ra nhưng nhân lúc không người nụ hôn kín đáo vẫn lướt qua trên vành tai ấm. Da thịt nơi đó của Gia Văn khẽ đỏ lên, nét mặt tựa như đứa bé con đứng yên ngây ngốc một hồi.
Lâm Khanh cười cười, bắt đầu lấy trà từ trong balo đem theo ra pha. Anh đổ chè cũ đi, thay những lá chè khô thơm nồng được lấy ra từ trong chiếc bọc mới bóc bỏ vào. Nước sôi sùng sục, được đổ vào bên trong chiếc ấm có quai cong cong. Ủ chưa bao lâu, bên ngoài thành ấm đã bắt đầu rực lên cảm giác ấm nóng.
Pha xong ấm trà, Gia Văn và Lâm Khanh không ai bảo ai, liền rủ nhau đi ra sân sau ngắm cảnh. Nơi đây trên danh nghĩa là nhà của ông cả, nhưng cũng vốn là ngôi nhà được cụ nội Gia Văn xây lên đã mấy đời. Kiến trúc dù theo tháng năm đã thay đổi ít nhiều nhưng có những nét cổ kính lại vẫn giữ được còn nguyên. Đằng sau tường rào thấp thoáng một mảng trời xanh ngắt. Lâm Khanh theo thói quen đỡ lấy vai Gia Văn, trong ngực hít một hơi sâu đầy khoan khoái. Gia Văn thuận thế vòng tay ôm eo, dựa đầu lên vai anh. Bà nội của Gia Văn đứng trên tầng cao nhìn xuống, cũng chỉ có thể thời dài một cái. Bà không nói gì, chỉ đứng ít lâu rồi đóng cửa ban công lại, lộc cộc chống gậy đi vào trong phòng.
Tính ra, Gia Văn và Lâm Khanh không hề phải đợi lâu. Vẫn như mọi khi, ông cả vừa đi thể dục về trong khi ông hai vừa dừng xong bữa sáng cũng liền chạy sang ngay. Gia Văn và Lâm Khanh lúc này từ sân sau đi vào, nhìn thấy họ lập tức đồng thời cúi đầu chào một cái. Khi Gia Văn liếc sang, chợt thấy anh họ mình cũng đang đứng đằng sau bố anh ta. Có lẽ do ảnh hưởng từ vợ mình nên cái cách anh ta nhìn Lâm Khanh cũng không có bao nhiêu vẻ niềm nở, hòa nhã.
"Bác cả, chào bác! A, cả thằng lớn, thằng Văn và Lâm Khanh cũng có đây ư? Đông đủ như vậy, nếu không phải do em mới ăn sáng chắc cũng sẽ rủ mọi người sang nhà nhậu một phen rồi."
Ông hai tươi cười hào sảng, thình thịch đi tới ngồi trên bàn nước thật lớn đã đặt sẵn bộ chén sứ và chiếc ấm long phụng tráng men xanh. Ông cả thấy em trai đến, cũng chỉ bỏ điếu thuốc xuống chào một tiếng. Bẩm sinh vẻ mặt ông nghiêm nghị, dù bất kì động tác nào cũng làm cho người ta cảm thấy trang trọng, khó gần. Ông ngồi xuống bên chiếc ghế đối diện, nhân tiện ra hiệu cho con trai, Gia Văn và Lâm Khanh cùng ngồi xuống.
"Chú có lòng như vậy, tôi cũng vui. Chỉ là mấy người ở đây đều ăn rồi nên cũng không cảm thấy hào hứng lắm. Sao nào, gần đây trong nhà có chuyện vui sao? Tôi thấy mấy ngày nay tâm trạng chú có vẻ tốt lắm."
Ông hai cả cười, đáp.
"Cũng chẳng có gì cả anh ạ. Chỉ là chuyện của con gái em. Gần đây, nó có kể về bạn trai nó cho bố mẹ, còn nói đã muốn tính đến chuyện gia thất dài lâu. Năm nay nó đã gần ba mươi tuổi, mọi thứ cũng đã ổn định, bản thân em cũng đã sốt ruột từ lâu. Chuyến này, nếu thật sự có thể gả con cho nơi tốt, em cũng cảm thấy đủ mãn nguyên rồi."
Ông cả gật đầu.
"Chú nói phải. Con bé lớn như vậy, còn nhỉnh hơn cả tuổi con bé út nhà tôi, cũng đã đến lúc thành gia lập thất được rồi. Mẹ đã lớn tuổi, chỉ mong con cháu đầy đàn, trai gái lớn sớm thành đạt, dựng vợ gả chồng yên ấm cùng nhau. Bà vốn đã có chắt nội đích tôn nhưng vì nhiều năm sống xa hai cô út nên rất thèm cháu gái lắm. Từ trước đến nay, con bé nhà chú vẫn luôn được bà yêu thương nhất. Nếu con bé có thể sớm cho bà cụ được bế mấy đứa chắt ngoại xinh xắn, nhất định cũng là chuyện vui. Chú nhớ nhắc tôi nhé! Cô chú chỉ có mình nó, từ bé lại yếu ớt, nên cần quan tâm nhất. Chuyện của hồi môn rồi mặt mũi khi về làm dâu cho con bé, người lớn chúng ta không thể không chu đáo được."
Anh họ Gia Văn ngồi bên nghe chuyện, nét mặt trước sau vẫn lạnh nhạt như không. Gia Văn và Lâm Khanh yên lặng thẳng người, chỉ đến khi hỏi mới nói một hai câu. Thực ra, thành viên trong nhà lúc này còn có cả vợ ông cả nữa. Do từ nãy đến giờ bà cứ lúi húi ở ngoài vườn nên khi vào cũng chưa nói được mấy tiếng. Dù vậy, khi nghe chồng nhắc đến việc hồi môn cho cô cháu gái, sắc mặt bà lại thoáng đanh lại. Bà hạ giọng xuống, nhỏ nhẹ nói.
"Anh nói cũng đúng. Con của chú hai sắp lấy chồng, chính là chuyện vui của cả nhà. Mà con gái mình tuổi cũng sàn sàn em nó, hay là hôm nào anh gọi nó về luôn cho bà nội dặn dò đi. Mấy đứa cháu nội chỉ có hai chúng nó là gái. Nói không phải chứ em thấy con mình ở xa như vậy, em cũng muốn nó có dịp gần bà nội, cảm nhận bà yêu thương. Như vậy, sẽ tránh cho nó cảm thấy quá thiệt thòi."
Nghe bà chị dâu nói câu này, sắc mặt ông hai thoáng đỏ lên. Trước khi nói ra chuyện này, ông vốn không có tâm tư gì, chỉ là sau một hồi lại biến thành mình như đang có phần thiên vị, thu hút sự chú ý cho con gái mà quên mất cô cháu lớn kia. Ông vội vã thở hắt ra, xua tay nói.
"Bác gái nói phải, cũng do em vô tâm quá. Lúc nào, em cũng phải dặn chị em nó gần gũi nhau hơn. Mà anh chị sốt sắng quá làm em ngại đấy. Thực ra chuyện của con gái, cũng chưa đâu vào đâu."
Anh họ Gia Văn cảm thấy mình đã im lặng quá lâu, lúc này mới chợt buột miệng cất lời.
"Chưa đâu vào đâu, mà cháu thấy chú đã háo hức như vậy rồi?"
"Con bé là con gái duy nhất của chú, có một chút tin mừng thôi cũng có thể làm cho chú vui. Huống chi, trong nhà gần đây còn có thêm chuyện khác. Chồng của em cháu là người thân sắp đến, nhưng không phải ngay bây giờ trong nhà cũng vừa có thêm thành viên rồi hay sao?"
Lâm Khanh điếng người, vừa ngẩng lên liền nhận ra có vài ánh mắt đang lén liếc về phía mình. Anh vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, trên môi là nụ cười như có như không. Ông hai thực ra cũng không phải cố ý, chỉ là ban nãy bất cẩn nói ra. Ông cả ho nhẹ một tiếng, đến lúc này mới quyết định lên tiếng giải vây cho em mình.
"Thôi mấy chuyện này để sau nói tiếp. Đây là thời gian thư giãn buổi sáng, không phải lúc thích hợp để họp mặt gia đình. Chú hai, chú ở đâu uống với tôi tách trà, làm vài ván cờ. Còn em với con nghe bảo cũng định đi đâu mà, đi nhanh lên không muộn đó."
Ông cả có phong thái của người chủ gia đình, khi vừa mới lên tiếng, cả người con trai và vợ ông đều biết ý mà lẩn đi. Bên trong sân chỉ còn lại hai người cũng với Gia Văn và Lâm Khanh. Ông cả thở dài nhấp một ngụm trà, nước trà vừa đưa lên môi, sắc mặt ông liền lập tức sáng lên.
"Chú hai, trà này hôm nay rất ngon, khác với những hôm trước. Con gái chú đã học pha nó ở đâu vậy?"
"Đâu có đâu anh, con bé nhà em đi sớm mà, sáng nay có kịp pha đâu. Nãy giờ, em vẫn cứ tưởng là trà anh bảo bác gái pha hộ chứ."
Ông cả gật gù, ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu ra mọi chuyện. Ông nhìn sang, lập tức bắt gặp nụ cười ý nhị ẩn dụ của Lâm Khanh. Thẳm nào hôm nay ông thấy mọi thứ có vẻ lạ, cả bàn cờ lẫn sách vở đều được sắp xếp sẵn ra từ trước. Tựa như có người cố ý bày nó ra để đợi bọn họ đến vậy.
Lâm Khanh nhìn thẳng vào ánh mắt kia vài giây, hạ mi xuống rồi tự nhiên cất lời.
"Gia Văn có mang ít trà thơm về, nói rằng các bác thích uống nên cháu mới cố ý pha. Loại trà này đặc biệt, lại được trồng ở nơi núi cao nên hương vị cũng đậm đà vô cùng."
Ông cả gật đầu đáp, đôi mắt một khắc sáng lên. Rồi, tựa như đang nghĩ vu vơ đến điều gì, ông nói.
"Cậu Khanh làm bác bất ngờ đấy. Đàn ông con trai, rất ít khi thành thạo mấy việc này. Trà này pha rất ngon. Bác vẫn thường có thói quen uống trà đánh cờ cùng bác hai. Bàn cờ bên kia hình như cũng đã được lau sạch sẽ. Nếu cháu không phiền, có thể vào đây cùng ngồi xem. Nghe nói cháu cũng biết chơi cờ đúng không? Nếu thích, lát nữa chơi cùng với bác vài ván."
Ông hai nghe anh trai mình nói vậy, cũng lập tức cảm thấy hưng phấn lên. Vẫn áy náy chuyện ban nãy nên vẻ mặt của ông bây giờ càng trở nên thân thiện hơn. Ông quay đầu về phía Lâm Khanh và Gia Văn, nói.
"Bác cả vào đúng đó. Trà ngon cũng nên có bạn hiền. Các cháu đã có lòng pha, tất nhiên là cũng sẽ có lòng muốn thưởng thức. Ngồi xuống đây một chút đi! Lâu nay, bác vẫn luôn buồn vì trong nhà không ai có sở thích như mấy lão già này cả."
Lâm Khanh nhếch miệng cười thầm, ánh mắt lướt qua quân cờ màu trắng đặt trên bàn cờ gỗ kẻ ô sáng bóng. Anh cùng Gia Văn đi đến bên bàn, dùng hai tay nâng chén trà lên. Vị trà thơm lan tỏa trong khoang miệng. Đắng ngọt tan xen, thanh thanh như vị cánh hoa đầu mùa chạm khẽ lên đầu lưỡi.
"Vâng, cháu rất vui lòng."
End chap