"Khi cao hứng ông chủ thích chuyển tiền"
Hà Viện cho rằng bản thân nghe lầm, ấp úng một chút, không xác định hỏi ngược lại: "Kiều tổng, cô vừa mới nói cái gì?"
Kiều Mộc tâm địa thiện lương lặp lại: "Tôi nói ra cửa rẽ trái, không tiễn."
"Không phải......!Ý của cô là bảo tôi đi? Cô không ký hợp đồng với tôi?" Hà Viện không thể tin được, đồng thời trong lòng có chút hoảng loạn.
Bộ phim này đầu tư rất lớn, ít nhất trước mắt theo tin tức được tiết lộ, đạo diễn tương đối đáng tin cậy, trước kia từng quay nhiều bộ phim có nhiệt, trừ vai chính không đủ hồng, vai phụ đều là diễn viên gạo cội tên tuổi quen thuộc.
Người đại diện vừa rồi còn bảo cô ta lúc vào thử vai nhất định phải toàn lực ứng phó, biểu hiện tốt một chút, nắm bắt lấy bộ phim này.
Cô ta còn cho rằng bằng chính nhân khí cùng năng lực nghiệp vụ của mình, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, đương nhiên, lúc chưa nói đổi nam chính, sự tình tiến triển đích xác giống với suy nghĩ của cô ta.
Nhưng sao......!sao lại......!Thay đổi, Kiều tổng này một hai bảo vệ Đồng Phi đúng không?
Nâng đến mức này sao?
Là Đồng Phi hầu hạ quá tốt, hay là Kiều tổng này si tình?
Hà Viện suy nghĩ lung tung, trong lòng vẫn ôm có cơ hội đảo ngược, Kiều Mộc lại hung hăng đánh nát vọng tưởng của cô ta: "Không ký, Hà lão sư tên tuổi lớn như vậy, đoàn phim chúng tôi không mời nổi, mời trở về đi."
"Tôi......! Kiều tổng tôi......" Hà Viện trong lòng rối loạn, cố gắng cứu vãn, nhưng lời yếu thế tới bên miệng rồi nhưng không thể thốt ra, như vậy quá mất mặt, vừa rồi chính mình diễu võ dương oai, bây giờ nếu lập tức vả mặt nói có thể tiếp nhận Đồng Phi, vậy không phải tự hạ ca vị sao?
Không được, không thể yếu thế, hiện tại khẳng định là một ván cờ, Kiều tổng khẳng định đang thử danh giới cuối cùng của cô ta, phải kiên trì, không thể thua bởi cô.
Chỉ cần bản thân giữ thái độ, bọn họ vòng một vòng không tìm được người thích hợp, vẫn sẽ quay lại mời cô ta thôi, nói không chừng đến lúc đó còn có thể nhân tiện tăng thù lao đóng phim.
Nghĩ đến đây, Hà Viện miễn cưỡng bình tĩnh lại, biểu tình khôi phục lại vẻ ngạo mạn ban đầu: "Được thôi, nếu Kiều tổng đã nói như vậy, tôi đây cũng không ở đây làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa, mỗi ngày tôi đều nhận được rất nhiều kịch bản, nói không chừng không quá mấy ngày nữa tôi sẽ tiến tổ khác, đến lúc đó Kiều tổng phỏng chừng cũng chưa khai máy đâu."
Cô ta là ám chỉ với Kiều Mộc rằng cô ta rất phổ biến, bảo cô tốt nhất sớm nghĩ kỹ một chút, nếu lần sau Kiều Mộc lại đến tìm cô ta, cô ta vẫn có thể lui một bước tiếp nhận Đồng Phi kia.
Có kim chủ sao, cô ta không thể trêu vào được hả?
Hà Viện ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra ngoài, cửa mở rồi lại đóng, Lý Lập Huy nhíu mày nói: "Kiều tổng, nếu chúng ta không cần Hà Viện, vậy nên tìm ai đây? Đoàn phim chúng ta hiện tại đang thiếu nữ chính."
Nhà làm phim nói theo: "Đúng vậy, Kiều tổng, còn muốn tôi đi mời những người khác tới thử vai không, hay là miễn cưỡng chọn một người trước đó?"
"Cũng không cần miễn cưỡng." Kiều Mộc móc ra sơ yếu lý lịch của học viên phái chính quy kia mà cô cảm thấy có cảm giác CP với Đồng Phi, chỉ tay kiên định nói: "Chọn người này đi."
"A? Kiều tổng, cô muốn nam nữ chính đều dùng người mới sao?" Đạo diễn Lý sầu lo: "Điều này rất nguy hiểm, về sau chiêu thương phỏng chừng sẽ có chút phiền phức......"
"Không sao, những việc này chờ quay xong lại nói, đạo diễn Lý, ông chỉ cần phụ trách đem cốt truyện quay ổn thoả, cắt ghép tốt, những thứ khác không cần nhọc lòng." Kiều Mộc cho Lý Lập Huy uống thuốc an thần: "Chỉ là người mới chính quy này kỹ thuật diễn non hơn Hà Viện, phiền đạo diễn Lý chỉ điểm một chút, đừng qua loa đại khái cho qua."
"Được được được, Kiều tổng yên tâm, tôi biết rồi." Lý Lập Huy biết Kiều Mộc muốn hiệu quả, ông tất nhiên sẽ không chậm trễ.
"Vậy người mới này, Kiều tổng sao không để cô ấy trực tiếp ký hợp đồng với công ty cô, về sau nếu đỏ, cũng coi như không uổng công." Nhà làm phim có ý nhắc nhở Kiều Mộc.
Kiều Mộc cười nói: "Đương nhiên muốn ký, tôi lại không ngốc."
Nam nữ chính đều là người mới, tự nhiên sẽ muốn ký hợp đồng trên danh nghĩa công ty mình, trao cơ hội cho họ, nhưng cô vẫn muốn cân nhắc lợi ích.
Các diễn viên được phỏng vấn trước đó cơ bản đều đã rời đi, nữ chính Vương Kha cũng đi rồi, Kiều Mộc bảo nhà sản xuất Trần thông báo với Vương Kha, xem cô ấy có nguyện ý ký hợp đồng với công ty cô hay không.
Nói thật, vấn đề này cơ bản sẽ không có trì hoãn, đối với sinh viên đang đi học mà nói trong lúc đi học có thể đóng vai nữ chính chính là cơ hội ngàn năm có một, nói không chừng một lần là nổi tiếng, từ đây một bước lên mây.
"Chuyện còn lại giao cho các người, tôi đi trước." Kiều Mộc xử lý công việc xong, đứng lên.
Đạo diễn, phó đạo và nhà làm phim cùng nhau đứng lên tiễn cô, Kiều Mộc giơ tay: "Không cần tiễn, mọi người làm việc đi."
Cô gỡ kính râm cài ở cổ áo xuống rồi đeo lên, sau khi rời khỏi đây, nghe thấy Đồng Phi gọi cô, phỏng chừng đã ở bên ngoài chờ rất lâu.
Kiều Mộc xoay người, cong môi cười nói: "Đồng Phi, làm sao vậy?"
Đồng Phi biểu tình có chút kích động nhìn cô, từ khi biết hợp đồng của mình đã được giải quyết, hôm nay cậu mới lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Mộc, người ta là bà chủ, cậu cũng không có cách nào gặp cô mọi lúc mọi nơi.
"Kiều tổng, chuyện hợp đồng, tôi thật sự không biết nên cảm ơn cô như thế nào." Đồng Phi nói, khom lưng độ thật sâu: "Kiều tổng, cảm ơn cô! Thật sự cảm ơn cô!"
Kiều Mộc vỗ vỗ bả vai cậu: "Không sao, tôi lại không phải làm từ thiện, cậu đã ký hợp đồng với công ty chúng tôi, về sau phải kiếm tiền cho tôi."
"Nhất định nhất định! Tôi đời này đều sẽ ở công ty Kiều tổng, chỉ cần cô không chê, tôi sẽ luôn vì công ty mà phát huy năng lượng còn lại của mình." Đồng Phi chân thành nói.
Kiều Mộc biết cậu giờ khắc này là thành tâm, chỉ là lòng người sẽ thay đổi, trước kia chuyện chém đinh chặt sắt cũng sẽ vì những thứ khác mà trở nên thay đổi hoàn toàn.
Chém đinh chặt sắt: Nói chuyện hoặc hành động kiên quyết quả đoán, không hề do dự.
Cho nên, quý trọng hiện tại là được, đừng quá tích cực, "Được, tấm lòng của cậu tôi đã nhận được, diễn bộ phim này cho tốt."
"Tôi sẽ! Bảo đảm không khiến Kiều tổng thất vọng!" Đồng Phi hai mắt sáng ngời nhìn Kiều Mộc.
Kiều Mộc cong môi: "Tôi còn có việc, đi trước."
"Kiều tổng đi thong thả." Đồng Phi vẫn luôn nhìn theo Kiều Mộc đến khi cô biến mất ở chỗ ngoặt, lòng kích động thật lâu không có cách bình phục.
Cậu cảm thấy Kiều Mộc giống như cha mẹ mình tái sinh, nếu không có cô, bản thân còn phải bị chèn ép bốn năm, bốn năm đó, hơn một ngàn ngày đêm, cậu căn bản không dám bảo đảm bản thân sẽ không suy sụp trong một ngày nào đó, tự sa ngã, từ đây rốt cuộc không bao giờ đứng dậy được nữa.
Là Kiều Mộc đem cậu từ vũng lầy kéo lên, để cậu tìm lại ánh mặt trời, đáy lòng thật sự cảm kích Kiều Mộc, phần ân tình này, cậu vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ, cũng sẽ dùng hành động của bản thân để báo đáp cô!
Kiều Mộc vào thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm, mở khóa xe thể thao, đèn xe Bugatti màu đen sáng lên, đây là chiếc xe thể thao trước đó cô và Kỳ Anh đi mua, lúc ấy mua hai chiếc, hai ngày trước được gửi về từ hải quan.
Khom lưng ngồi vào, Kiều Mộc tuỳ tay ném túi sách hướng ghế phụ, thong thả ung dung khởi động xe thể thao, sau đó thắt dây an toàn, nhấn chân ga, thuần thục lái xe ra khỏi bãi.
Xe thể thao động cơ vù vù giống như lời cảnh báo đánh thức thế giới, khiến Hà Viện đang ngồi trong xe bảo mẫu cũng đỗ dưới bãi đỗ xe ngầm hung hăng chấn động, biểu tình hối hận nói không nên lời.
Phùng Chi người đại diện của cô ta buông tiếng thở dài: "Chị nói này Viện Viện, em hà tất phải đắc tội Kiều tổng vậy, em nhìn xem cô ấy lái chiếc xe thể thao kia, đây là bà chủ nhỏ bình thường có thể mua nổi sao? Bối cảnh của cô ấy rốt cuộc là gì, trên mạng sớm đã suy đoán, đều đang nói cô ấy hoặc là người thân của vị Cố tổng kia, hoặc là người sau lưng là Cố phu nhân, nhân vật lớn như vậy, em tính ghét bỏ nam chính cũng đừng nói trắng ra như vậy chứ, huống chi em cũng đoán được khả năng Đồng Phi có quan hệ không bình thường với cô ấy."
"Chi tỷ, lúc ấy em cũng là nhất thời tâm cao khí ngạo, chị biết đấy, hiện tại không phải em đang hồng sao, tốt hơn so với vài lưu lượng tiểu hoa kia, các fan cũng đang chờ em diễn bộ phim tiếp theo còn gì, chị nói nếu em hợp tác cùng Đồng Phi, fans khẳng định sẽ chia làm hai hướng, một tiểu hoa đang hồng như em lại đi khiêng kiệu cho một hồ già tuyến mười tám, này không phải tự hạ thấp thân phận sao."
Nguyên văn 破防 (Pò fángle) có thể hiểu theo hai hướng, một là thấy cái gì đó xong cảm động quá không chịu được, hai là bị khịa mà nói không lại người ta nên gắt.
Khiêng kiệu: là một từ thông dụng trên mạng, dùng để chỉ những người có thâm niên, tiếng tăm hơn mình nâng đỡ cho mình.
"Có chút tự hạ mình, nhưng bộ phim này đầu tư rất lớn, là đại chế tác, hơn nữa Văn hoá Kim Sư có cách nâng minh tinh, nếu em diễn đó sẽ là một bộ phim bạo, bạo hai năm em sẽ liền thượng vị!" Phùng Chi xoa xoa thái dương, càng nói trong lòng càng nghẹn muốn chết.
Đại chế tác/ Đại IP (IP: Intellectural Property/ Sở hữu trí tuệ): Những tác phẩm cho đầu tư và quy mô lớn.
Từ đạo diễn, biên kịch, sản xuất, đến dàn diễn viên đều là những người nổi danh.
Hà Viện lúc đến thử vai, chị ta đã lặp đi lặp lại nhiều lần bảo cô ta khiêm tốn lễ phép một chút, đừng vênh váo, Kiều Mộc người ta không phải người thường, ngàn vạn đừng đắc tội.
Kết quả trực tiếp đắc tội hoàn toàn!
Cái này còn bảo chị ta nói cô ta như thế nào nữa! Hà Viện những thứ khác đều tốt, chỉ là tính cách thì không tốt lắm, đột ngột bạo hồng khiến cô ta có chút ngông, thường xuyên hống hách, lúc nhận phỏng vấn, nói không nhận liền không nhận, dẫn tới bây giờ rất nhiều người trong nghề truyền thông có ác cảm sâu nặng với cô ta, chị ta ở phía sau chùi mông cũng không sạch nổi.
"Chi tỷ, nếu Kiều tổng đang thử giới hạn của em thì sao? Chúng ta trước tiên đừng hoảng hốt, bình tĩnh, nói không chừng qua hai ngày, bọn họ sẽ quay lại tìm em." Hà Viện tự lừa mình dối người.
Phùng Chi lại cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy, chị ta nhíu mày nói: "Nếu không bây giờ chị mang em đến cửa công ty Kiều tổng xin lỗi? Nói không chừng còn có thể cứu vãn."
"Không được! Nếu bây giờ em xin lỗi, mặt mũi em để đâu chứ?" Hà Viện lập tức lắc đầu, sống chết không nhượng bộ.
Phùng Chi khuyên hết nước hết cái đều không được, cuối cùng chỉ nghe Hà Viện nói một câu: "Chi tỷ, hôm nay thật sự không được, dù sao cũng phải chờ hai ngày, nếu hai ngày sau họ vẫn không quay lại tìm em, em sẽ đi theo chị đến xin lỗi, nhưng hôm nay chị có đánh chết em cũng sẽ không đi, em đường đường là tiểu hoa đang hồng, sao có thể không có địa vị như vậy?"
Phùng Chi thấy biểu tình cô ta sống chết không đi, "Haiz" một tiếng, đành mặc kệ.
Đồng thời trong lòng dâng lên may mắn, nói không chừng Kiều tổng thật sự đang thử thì sao? Rốt cuộc Hà Viện ngoại hình và kỹ thuật diễn đích xác có thể, chỉ là tính cách kém một chút, năng lực nghiệp vụ vẫn có.
Kiều Mộc không biết vừa rồi Hà Viện ở bãi đỗ xe, sau khi lái xe ra cô đến thẳng nơi làm việc của Lý Vệ Đông.
Bộ điện ảnh bí ẩn 《 Quân rô đen trắng 》 đã cắt ra thành phẩm, đạo diễn Lý hôm qua gọi điện cho cô, mời cô đến xem, nếu không có vấn đề gì, anh ta sẽ gửi cho cục điện ảnh phê duyệt, cố gắng chiếu dịp năm mới.
Kiều Mộc biết được tin này, tâm tình rất kích động.
Gần đây bộ điện ảnh này xem như đã thay đổi quỹ đạo cuộc sống của cô, vốn dĩ cô tính lấy được tiền nằm yên cả đời làm cá muối, nhưng gặp được bộ điện ảnh này, Cố Hàn Thanh nhân tiện cho cô một cái công ty, cô đầu tư hạng mục càng ngày càng nhiều, còn ký hợp đồng với nghệ sĩ đang nổi, bản thân cũng tham gia tống nghệ, thành nửa người trong giới.
Thứ hai, lợi tức đầu tư có thể lập tức nhìn thấy, nhưng bây giờ cốt truyện đã sớm thoát ly với giả thiết ban đầu, cô cũng không xác định được bộ điện ảnh này rốt cuộc phòng vé có thể kiếm được bao nhiêu, có thể lỗ hay không.
Đây là suy nghĩ của Kiều Mộc trước khi xem thành phẩm, nhưng khi xem xong, cô liền không có gì nghi ngờ nữa, bộ phim này khẳng định sẽ không lỗ!
Tiết tấu và tình tiết bí ẩn đều rất lôi cuốn, toàn bộ quá trình cô đều hãi hùng khiếp vía, chi tiết đảo ngược lúc cuối cũng tương đối thú vị, tuyệt đối là một tác phẩm xuất sắc.
Kiều Mộc vỗ tay đầu tiên, chủ sang khác cũng vỗ tay theo, Kiều Mộc quay đầu nhìn Lý Vệ Đông nói: "Đạo diễn Lý, bộ điện ảnh này của chúng ta khẳng định ăn khách! Quá hay!"
Chủ sang: chỉ những nhà đầu tư, đạo diễn, biên kịch, diễn viên chính.
Lý Vệ Đông gần đây áp lực tâm lý rất lớn, anh ta quay ba bộ, cho dù người bên cạnh đều nói với anh ta bộ phim này rất hay nhưng anh ta vẫn không thể yên tâm.
Thấp thỏm gọi nhà đầu tư lớn nhất tới xem phim trước, cả quá trình trong lòng anh ta đều là bất ổn, thẳng đến giờ khắc này nghe thấy Kiều Mộc khích lệ, rốt cuộc mới thả lỏng một ít: "Kiều tổng, cô thật sự cảm thấy hay sao?"
"Đương nhiên, vừa rồi tôi xem anh không thấy tôi rất tập trung sao? Quả thực toàn bộ quá trình năng lượng rất cao, tôi không nghĩ sẽ xuất sắc như vậy." Trước kia trong sách chỉ có một câu là bộ điện ảnh này sẽ ăn khách, nhưng nội dung cụ thể tác giả khẳng định sẽ không viết, cô cũng không có cảm giác gì.
Hiện tại mới biết, bộ điện ảnh thật sự tuyệt vời, Lý Vệ Đông thật sự đã rút được bài học từ ba bộ phim thất bại trước, từ bộ này đã thông suốt.
"Kiều tổng, nếu cô xem không có vấn đề gì, tôi sẽ gửi cho cục điện ảnh xin xét duyệt nhé?" Lý Vệ Đông cao hứng hỏi.
"Được, anh muốn khi nào chiếu?" Kiều Mộc hỏi anh ta.
Lý Vệ Đông: "Chúng tôi muốn chiếu dịp năm mới, gần Tết Âm Lịch, nhiệt sẽ không tồi, đồng thời phí công khai cũng không đắt như dịp Tết Âm Lịch, còn có thể theo đường truyền miệng, nếu giai đoạn đầu phòng vé của chúng ta không tốt, thì có thể dựa vào truyền miệng phản công một chút."
"Không chiếu thử sao?" Kiều Mộc nói: "Với chất lượng này, tôi cảm thấy có thể chiếu thử quy mô lớn một chút."
Nguyên văn 点映: đề cập đến việc lựa chọn các rạp chiếu phim cụ thể để chiếu các bộ phim cụ thể, thường là chiếu trước bộ phim vẫn chưa được phát hành chính thức.
"Phải chiếu trước chứ." Lý Vệ Đông có chút khó xử trả lời: "Nhưng chúng tôi muốn chiếu thử quy mô nhỏ."
"Vì sao?" Kiều Mộc nhướng mày.
Lý Vệ Đông xoa tay, rõ ràng có chút không tự tin, "Tôi sợ truyền miệng sẽ sụp đổ, nếu bây giờ chúng ta cảm thấy bộ phim của mình hay là do dùng filter thì sao? Nếu không hợp với gu người xem hoặc gu thị trường thì sao? Quy mô nhỏ một chút, truyền miệng không bạo thì ít nhất không ảnh hưởng đến hướng đi chung."
"Đạo diễn Lý, nếu không biết rõ về anh, tôi sẽ cho rằng anh đang ở Versailles." Kiều Mộc buồn cười nói: "Nói thật, tôi cũng không tính là quá hiểu anh đi? Từ khi đầu tư đến nay, tôi cũng không quan tâm đến công việc của anh đúng không? Vậy sao tôi có thể có filter?"
Thấy Lý Vệ Đông muốn giải thích, Kiều Mộc vỗ vỗ bả vai anh ta cổ vũ: "Đạo diễn Lý, tự tin chút, nếu không phải xem trọng anh, sao tôi có thể đầu tư cho anh?"
"Đúng vậy, đạo diễn Lý, tôi cảm thấy bộ phim của chúng ta thật sự rất hay."
"Đúng vậy, tôi hành nghề nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không biết phân biệt bộ nào hay bộ nào tệ sao?"
"Đạo diễn Lý, anh nghe lời Kiều tổng đi, tự tin chút, chúng ta chiếu trước quy mô lớn, khích động truyền miệng.
Cũng có thể lấy lại tín nhiệm từ những khán giả trước đó không tin anh."
Chủ sang khác cũng lần lượt thuyết phục.
Lý Vệ Đông siết chặt hai tay, bất an xoa tới xoa lui, trầm mặc thật lâu, anh ta rốt cuộc gật đầu nói: "Được, vậy nghe Kiều tổng, nói thật, tôi đã không tin bản thân, nếu không có Kiều tổng, bộ điện ảnh này cũng không biết còn có thể chiếu hay không, tôi nguyện ý tin Kiều tổng!"
Anh ta xem Kiều Mộc như Bồ Tát, Kiều Mộc cười nói: "Đạo diễn Lý, anh quá khen rồi, tôi cũng là vì tin anh mới đầu tư, cho nên anh phải luôn tin tưởng bản thân, lấy ra hết thảy công sức để kéo đầu tư lúc trước, bộ phim này của chúng ta nhất định phải chiếu, anh cũng không thể vẫn sợ hãi như vậy."
"Kiều tổng yên tâm, tôi sẽ mau chóng điều chỉnh tâm tình." Lý Vệ Đông bảo đảm nói.
Lúc này, đồ đệ Trâu Thành Hoa của Lý Vệ đông vừa sang bên nghe điện thoại lo lắng đi tới, nhìn Kiều Mộc, muốn nói lại thôi.
Kiều Mộc nói: "Muốn tôi tránh đi?"
Trâu Thành Hoa liên tục xua tay: "Không phải không phải, Kiều tổng, cô đừng hiểu lầm, không phải muốn cô tránh đi, mà là việc này có liên quan đến cô, tôi không biết có nên nói trước mặt cô hay không."
"Anh đã nói như vậy, tôi không muốn nghe cũng bị anh làm cho hiếu kỳ." Kiều Mộc không nhịn được cười khúc khích, loại lời này hoàn toàn là đang nói cho đối phương: cô mau hỏi tôi đi, cô mau hỏi tôi, nhưng tôi sẽ không nói cho cô, cô cong mi ân cần nói: "Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì liên quan đến tôi?"
"Thành Hoa, mau nói đi, Kiều tổng không phải người ngoài." Lý Vệ Đông thúc giục đồ đệ.
Trâu Thành Hoa mím môi, nhanh chóng nói: "Là như này, Kiều tổng, bộ phim của chúng ta theo kế hoạch còn có một tháng sau sẽ chiếu, cũng sẽ bắt đầu tuyên truyền, mà ca khúc chủ đề của phim từ trước đến nay đều rất quan trọng, chúng tôi thấy gần đây Kiều tổng và ca sĩ Trình Tâm Nghiên cùng nhau tham gia chương trình, biết hai người là bạn tốt, liền muốn mời cô ấy hát bài hát chủ đề, nhưng vừa rồi người đại diện của cô ấy trả lời tôi, nói Trình Tâm Nghiên lịch trình không kịp, từ chối chúng ta.
Giọng hát của cô ấy rất thích hợp với bài hát của chúng ta, tôi và sư phụ đều rất muốn cô ấy hát, còn tưởng rằng nhờ mối quan hệ hai người là bằng hữu sẽ mời cô ấy dễ hơn, kết quả người ta rất bận.
Bây giờ cũng không biết đi mời ai."
"Trình Tâm Nghiên từ chối?" Đạo diễn Lý nhíu mày hỏi.
Trâu Thành Hoa mất mát nói: "Đúng vậy, trước mắt có ca sĩ nào có chút nhân khí, còn có giọng hát linh hoạt kỳ ảo như cô ấy sao? Phải mời người có danh tiếng mới có thể có tác dụng khi tuyên truyền."
Kiều Mộc nghe hai thầy trò đối thoại, trong lòng rơi vào một trận khiếp sợ, trời ơi, cốt truyện từ góc độ này quả nhiên trùng khớp với trong sách, cô còn tưởng rằng sau khi thay đổi cốt truyện, ca khúc chủ đề sẽ không rơi vào tay Trình Tâm Nghiên, kết quả đoàn phim vẫn mời cô ta.
Vậy Trình Tâm Nghiên sao lại từ chối?
Đây chính là bản hit giúp sự nghiệp của cô ta lên một tầm cao mới đó!
Tương lai sẽ trở thành một bài hát kinh điển trong tất cả những bài hát của cô ta.
Làm sao cô ta có thể từ chối chứ?
Bởi vì cô sao? Trình Tâm Nghiên không thích cô mắt thường cũng nhìn thấy, vì vậy cô ta không muốn hát cho phim cô đầu tư cũng đúng, tựa hồ về mặt tình cảm có thể tha thứ.
Cùng lúc đó, Tôn Mẫn nói chuyện điện thoại xong, đi đến bên cạnh Trình Tâm Nghiên: "Tâm Nghiên, chị vừa mới từ chối cho em rồi, nhưng em thật sự không muốn hát sao? Bộ điện ảnh này là Kiều Mộc đầu tư, mối quan hệ hiện tại của hai người bên ngoài mác là khuê mật, em từ chối phim cô ta đầu tư như vậy, chẳng phải thể hiện quan hệ hai người rất plastic sao? Điều này không đúng với thiết lập nhân vật."
"Từ chối mới tốt, miễn cho người ngoài giới nói em ỷ vào quan hệ khuê mật lấy tài nguyên, cứ như vậy, cư dân mạng ngược lại cảm thấy em không lợi dụng khuê mật mà cảm thấy em làm người không tồi." Trình Tâm Nghiên chăm chút cho bộ lễ phục mà nhãn hiệu tài trợ cho cô ta tham dự lễ trao giải, cười lạnh nói: "Lại nói, em vốn dĩ có việc, em đã nhận lời hát ca khúc chủ đề cho một bộ phim khác chiếu dịp Tết, sao có thể cùng lúc hát ca khúc chủ đề cho hai bộ phim, như vậy không phải xung đột sao."
"Em nói như vậy cũng đúng." Tôn Mẫn bị thuyết phục, ngồi bên cạnh cô ta cười nói: "Nhưng không nghĩ ánh mắt đầu tư của Kiều Mộc lại kém như vậy, đạo diễn Lý Vệ Đông kia đã chiếu ba bộ điện ảnh, bộ này chị khẳng định vẫn thất bại thôi!"
"Nhưng không sao, đến lúc đó lỗ chính là tiền của Thanh ca, em chống mắt xem cô ta giải thích với Thanh ca như thế nào." Trình Tâm Nghiên khinh miệt bĩu môi, rất khinh thường Kiều Mộc, một người bình thường bây giờ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, cô sẽ biết đầu tư sao? Cô biết cái gì là kêu gọi đầu tư sao? Xem hiểu kịch bản hay hay tệ sao?
"Tiền có thể làm một mối quan hệ tình cảm sinh ra vết nứt, Tâm Nghiên, nếu cô ta lỗ, nói không chừng em sẽ có cơ hội." Tôn Mẫn khôn khéo cười nói.
Trình Tâm Nghiên nắm chặt tay, ánh mắt sâu thẳm nói: "Đến lúc đó em nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
Nhưng mà, nếu Thanh ca không tức giận, phỏng chừng cũng có thể hung hăng đả kích Kiều Mộc một phen, em nhận bộ điện ảnh kia có thể bạo hơn bộ của đạo diễn Lý, bộ phim kia lại là đạo diễn nổi tiếng, có ảnh đế và tiểu thịt tươi, chỉ riêng tiền bán trước cũng có thể giẫm nát bộ của Kiều Mộc xuống bùn."
"Đúng vậy, chị cũng không nghĩ ra sao cô ta lại đầu tư vào bộ phim này, nghe nói đầu tư mấy ngàn vạn, đây chính là vàng thật bạc trắng nha! Nhưng mặt khác, vị Cố tổng kia đối với cô ta đúng là khá tốt, số tiền lớn như vậy cũng bỏ ra cho cô ta đi đầu tư, hơn nữa người lại soái như vậy, khó trách Tâm Nghiên em không bỏ xuống được."
Vàng thật bạc trắng: đề cập đến vật có giá trị thực, tiền.
"Em sao có thể buông......" Trình Tâm Nghiên lẩm bẩm, Thanh ca tốt bao nhiêu, cô ta so với ai khác biết rất rõ, tuyệt đối sẽ tìm mọi cách chia rẽ Kiều Mộc và Thanh ca, cô ta có thể không chiếm được Thanh ca, vậy thì Kiều Mộc cũng đừng mơ!
"Hắt xì ——" Kiều Mộc đột nhiên hắt xì, cô khó chịu xoa xoa mũi, cuối cùng cũng hoàn hồn khi nghĩ về lý do Trình Tâm Nghiên từ chối, cô nói với Trâu Thành Hoa và Lý Vệ Đông: "Nếu Tâm Nghiên có việc, vậy thì tìm người khác đi, nếu không nước phù sa không chảy ruộng ngoài, bảo Vương Gia Di công ty tôi tới thử một chút?"
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài: ý là những thứ tốt đẹp không nên để rơi vào tay người ngoài.
Bản thân Trình Tâm Nghiên không cần bản hit này, vậy cô cũng không khách khí cho người của mình, đúng lúc nâng Gia Di một phen, tình hình của cô ấy gần đây không tồi, cũng đã có fanclub, hết thảy đều đang đi đúng quỹ đạo.
"Vương Gia Di sao?" Lý Vệ Đông suy nghĩ trong chốc lát, quyết định đồng ý, loại chuyện này không cần thiết làm mất lòng bà chủ, ngay cả khi anh ta thích giọng hát của Trình Tâm Nghiên, nhưng người ta không phải đã từ chối sao, không còn cách nào khác: "Được, vậy để Vương Gia Di của công ty Kiều tổng hát, đến lúc đó người bên tôi sẽ liên lạc với cô ấy.
Nhưng không biết cô ấy có thời gian không."
"Thu một bài hát sẽ không tốn thời gian, anh yên tâm, nếu cô ấy bận, tôi cũng sẽ bảo cô ấy khắc phục một chút." Kiều Mộc trực tiếp giúp Vương Gia Di đồng ý, cô biết Gia Di sẽ không cự tuyệt mình, hơn nữa bài hát này thật sự có ích với sự nghiệp của cô ấy, cô sẽ giúp cô ấy bắt lấy.
Nói xong việc rời đi đã là giờ chiều, Kiều Mộc hiếm khi làm việc liên tục cả ngày đến bây giờ, cơm trưa chỉ tùy tiện ăn chút đồ ăn vặt và bánh quy, bữa cơm nghiêm túc một miếng cũng không được ăn.
Cô xoa bụng, tìm quán ăn gần đấy.
Nhìn thấy một nhà hàng Trung Quốc được đánh giá rất tốt cách đó mét, cô quyết định đi bộ đến ăn cơm trước.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, cô đeo kính râm lên, bật ô.
Bước chầm chậm trên lối đi bộ, trong đầu tất cả đều là suy nghĩ lát nữa nên gọi món gì.
Đi qua con đường này, có một khách sạn kinh doanh rất bình dân, ngay cả sân trước cũng không có, lúc Kiều Mộc đi đến, liền nhìn thấy một nhóm đàn ông tây trang giày da từ bên trong đi ra, cao thấp mập ốm, cái gì cần có đều có, như là đang đóng phim truyền hình, cô nhịn không được tò mò nhìn qua.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, người đi đầu ở phía trước, bị mọi người vây quanh Cố Hàn Thanh vừa vặn nhìn nhau, cô hơi kinh ngạc, thiếu chút nữa há mồm chào ông chủ, may mắn một vị doanh nhân trung niên hói đầu đi bên cạnh Cố Hàn Thanh mở miệng trước: "Cố tổng, hôm nay nói chuyện phiếm với cậu rất vui, hy vọng lần sau có cơ hội chúng ta lại nói chuyện tiếp."
"Được, Chương tổng lần sau lại đến Hải Thành nhé." Cố Hàn Thanh bắt tay với doanh nhân lùn hơn anh một cái đầu.
Doanh nhân mười phần lão cán bộ run tay nắm, không chịu buông, tiếp tục nói: "Chờ Cố tổng có cơ hội tới thủ đô, tôi sẽ chiêu đãi cậu, nhưng lần sau Cố tổng có thể dẫn phu nhân đến, Cố tổng bảo vệ phu nhân thật tốt, chúng tôi ai cũng chưa từng gặp."
Doanh nhân trêu ghẹo cười.
Cố Hàn Thanh liếc mắt nhìn Kiều Mộc cách đó mét, trong lòng nói, vị này chính là vợ anh, hơn nữa đang tham gia tống nghệ, khán giả cả nước đều có thể nhìn thấy cô.
Các giác quan của tinh anh đều rất nhạy cảm, doanh nhân trung niên cách Cố Hàn Thanh rất gần, ông ta phát hiện Cố Hàn Thanh đang nhìn phía sau mình, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ che dù đeo kính râm, ông ta bừng tỉnh đại ngộ, liền kéo Cố Hàn Thanh sang bên cạnh: "Mọi người tránh đường, đừng cản người ta qua đường."
Tinh anh: người tài giỏi
Ông ta hẳn là một ông chủ rất hòa thuận, cười xin lỗi với Kiều Mộc: "Xấu hổ quá thưa cô, cản
đường cô rồi, mời."
Kiều Mộc: "......"
Cố Hàn Thanh: "......"
Không biết làm sao, giờ khắc này, Kiều Mộc cùng Cố Hàn Thanh ăn ý liếc nhìn nhau một cái, chào hỏi cũng không ổn, Kiều Mộc liền gật đầu, cầm ô, ưu nhã đi qua đám người như đi trên sàn T.
Sàn T: sàn catwalk thường có dạng chữ T.
Sự tình phía sau cô cũng không biết, cô đi đến nhà hàng Trung Quốc, chọn một góc ngồi xuống, xem xong thực đơn, gọi món ăn canh.
Kiều Mộc vốn tưởng rằng khúc nhạc đệm vừa rồi sẽ trôi qua như vậy, nhiều lắm chờ lúc Cố Hàn Thanh tan làm về nhà, hai người lại tâm sự, nhưng cô không nghĩ tới Cố Hàn Thanh sẽ tìm đến cô.
Nhìn thấy người đàn ông cao lớn tuấn mĩ đứng bên cạnh bàn, tay gõ gõ mặt bàn, Kiều Mộc xoa xoa đôi mắt, xác định không phải vì đói bụng mà hoa mắt nhìn nhầm người, cô kinh ngạc nói: "Sao anh lại ở đây?"
Nhìn phía sau anh, "Những người đó đâu?"
"Chương tổng sắp lên máy bay, người của tôi đã bảo bọn họ về công ty trước." Cố Hàn Thanh ưu nhã ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộc, nhíu mày hỏi: "Em không ăn cơm sao? Sao giờ này lại tới đây ăn cơm?"
"Đừng nói nữa, hôm nay tôi rất bận." Kiều Mộc đáng thương ôm bụng, không tự giác làm nũng với Cố Hàn Thanh: "Từ sáng ra cửa liền tự mình tới xem thử vai bộ phim tôi đầu tư, chính là bộ phim ban đầu tôi nói với anh đó, đạo diễn biên tập xong rồi, bảo tôi đến xem thành phẩm, hiện tại tôi bận mới xong, cũng ở gần đây."
"Có một số việc em không cần thiết tự tay làm, bảo thuộc hạ đi là được." Cố Hàn Thanh dạy cô cách dùng người.
"Công ty chúng tôi là công ty nhỏ, mới thành lập, nhân lực không đủ, hơn nữa chủ yếu tôi cũng muốn tự mình đến xem." Kiều Mộc cong mi cười.
Cố Hàn Thanh xoa nhẹ tóc cô, "Vậy cũng không cần thiết bận đến mức không ăn cơm, lại không phải không có chút thời gian rảnh."
"Thực ra có ăn đồ ăn vặt, chỉ là ăn nhiều vẫn mau đói." Kiều Mộc biết vấn đề của mình, sau đó cô lo Cố Hàn Thanh chậm trễ thời gian, đẩy anh một chút: "Anh mau về công ty đi, tôi ở chỗ này không có việc gì, anh không cần ở lại bồi tôi."
"Không sao, mọi thứ gần như bận rộn." Cố Hàn Thanh nhìn xuống đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay trái, "Thời gian còn sớm, tôi bồi em ăn xong trở về cũng được."
"A? À......!Vậy được rồi......" Kiều Mộc biết Cố Hàn Thanh cố ý ở lại bồi mình, trong lòng cô hưng phấn không tả nổi, mím môi cười cười, tìm đề tài nói chuyện: "Ông chủ, tôi còn tưởng ông chủ các người khi nói chuyện đều sẽ đến những nơi cao cấp, sao lại ở khách sạn bình dân như này?"
Kiều Mộc cũng xấu hổ khi nói khách sạn có chút xuống cấp, chỉ có thể dùng từ bình dân để hình dung.
Cố Hàn Thanh nói: "Chương tổng là người tiết kiệm, nếu chọn nơi hoa lệ, ngược lại sẽ làm ông ta không vui."
"À, hoá ra là vậy, cũng có thể nhìn ra được." Kiều Mộc lại nghĩ đến chuyện này, che miệng lại cười nói: "Nhưng vừa rồi có chút buồn cười, vị Chương tổng kia nhường đường cho tôi, bảo tôi đi, anh nói về sau nếu ông ta biết tôi là vợ anh, có thể nhớ lại chuyện hôm nay hay không, cảm thấy chúng ta bắt tay chơi ông ta một vố?"
"Sẽ không, đến lúc đó giải thích một chút là được, không phải chuyện gì lớn." Cố Hàn Thanh liếc mắt quét qua cô gái một cái, mỉm cười nói: "Xem ra em đã gấp không chờ nổi muốn cùng tôi tới thủ đô gặp ông ta?"
"Ai nói thế, ý tôi là về sau cư dân mạng vạch trần tôi là vợ anh sẽ bị ông ta phát hiện." Kiều Mộc trừng Cố Hàn Thanh một cái, ai muốn cùng anh đi gặp đối tác, cô rất bận.
Cố Hàn Thanh cười khẽ, "Sẽ có một ngày."
Kiều Mộc không phản bác, phồng má, gương mặt có chút nóng.
Đồ ăn đã gọi rất nhanh được bưng lên, ông chủ đưa cho cô một bát cơm, còn chuẩn bị bát đũa cho Cố Hàn Thanh, Cố Hàn Thanh vốn dĩ không muốn ăn, Kiều Mộc dùng khuỷu tay chọc anh: "Anh ăn đi, cái này coi như ăn bữa tối, lại nói, anh không ăn, tôi ăn một mình rất xấu hổ.
Hay là anh coi thường chất lượng của nhà hàng này?"
"Em có thể ăn, tôi coi thường cái gì?" Cố Hàn Thanh bất đắc dĩ, "Tôi chỉ là không thích phá vỡ thói quen ăn uống thôi."
"Thỉnh thoảng một lần cũng không sao mà, chẳng lẽ anh sợ cơ bụng biến mất không thấy nữa?" Kiều Mộc mi mắt cong cong rũ xuống liếc bụng người đàn ông một cái.
Cố Hàn Thanh thân thể căng ra, khống chế đầu cô gái, đem tầm mắt của cô dời đi: "Đừng nhìn chằm chằm vào chỗ này, trừ phi em muốn ngủ cùng giường với tôi."
Kiều Mộc: "!!!"
Cô sẽ tố giác, ông chủ đang lái xe!
Lái xe: là một từ tương đối bẩn thỉu, có nghĩa là kể chuyện cười khiêu dâm, phân phát hạt giống, phân phát tài nguyên, v.v.
cho mọi người.
(Tài nguyên, hạt giống ở đây nghĩa là nòi giống ấy ????)
Năng lực thực chiếu còn ở nhà trẻ Kiều Mộc hai lỗ tai đều đỏ, như thể đây là lần đầu tiên Cố Hàn Thanh nói những lời ám chỉ như vậy.
Quá mắc cỡ.
Cố tiên sinh biến sắc, đã nói cao lãnh cấm dục chỉ thích chuyển tiền đâu?
Trong lòng căm giận than thở, Kiều Mộc vùi đầu vào diệt mồi.
Cố Hàn Thanh bình tĩnh quan sát phản ứng thẹn thùng của cô, ánh mắt có tia sung sướng cười nhạt.
Bởi vì việc này, Kiều Mộc ăn xong hai bát cơm, mới cùng anh nói chuyện, cô đột nhiên nhớ tới Thẩm Ngọc, hai ngày trước cô cùng Kỳ Anh chơi vui quá, về nhà thật sự rất mệt, đến nỗi quên mất việc này, hiện tại nhớ lại, địa điểm cũng thích hợp, vừa lúc hỏi Cố Hàn Thanh một chút bạn anh thích cái gì.
Cố Hàn Thanh hơi kinh ngạc, trong lòng tức khắc vang lên hồi chuông cảnh báo: "Em hỏi sở thích của Thẩm Ngọc làm gì?"
Kiều Mộc giải thích: "Chính là chuyện của Đồng Phi đó, Thẩm Ngọc giúp tôi một việc rất quan trọng......"
Blah blah, Kiều Mộc nói rất nhanh.
Cố Hàn Thanh hiểu, nhưng chai dấm bị đổ vẫn tản ra vị chua: "Cậu ta giúp em, chúng ta nợ cậu ta một ân tình là được, có cái gì tốt mà tặng, tôi và cậu ta không phải loại quan hệ cần phải tặng đồ, không cần khách sáo như vậy."
"Đó là anh và anh ta, chứ không phải tôi với anh ta, người ta giúp mình, tôi nên tỏ vẻ một chút nha, ông chủ, anh nói cho tôi đi, anh là người tốt nhất." Kiều Mộc kéo góc áo tây trang của Cố Hàn Thanh, làm nũng lắc lắc.
Cố Hàn Thanh thoáng nhìn xuống phía dưới, trong lòng lập tức mềm nhũn, buột miệng thốt ra: "Cậu ta thích sưu tầm các loại đồng hồ và rượu nổi tiếng."
Nói xong, nhìn cô gái sáng ngời đôi mắt, anh bỗng thấy hối hận.
Nhưng lời nói ra chính là bát nước hắt đi, ai cũng không thu lại được, anh cũng không thể nói quá nhiều, có vẻ nhỏ mọn, Cố Hàn Thanh không phải loại người này.
Nhưng trên đường trở công ty sau khi chia tay cô gái, cơn ghen đáy lòng Cố Hàn Thanh dâng lên mãnh liệt như sóng biển.
Từ khi anh quen biết Kiều Mộc đến nay, cô cũng chưa từng tặng quà cho anh, kết quả đây là lần đầu tiên cô tặng quà cho đàn ông, ông nội là trưởng bối không tính trong này, lại tặng cho bạn mình là Thẩm Ngọc, cái này sao anh có thể bình tĩnh, hào phóng khoan dung?
Thẩm Ngọc đúng lúc này lại cố tình gửi tin nhắn cho anh, hẹn anh ngày mai đi đánh golf, Cố Hàn Thanh trực tiếp trả lời: 【 Không rảnh.
】
Thẩm Ngọc vẫn chưa biết bản thân bỗng dưng thành tình địch, vô tội hỏi: 【 Sao vậy? Cậu phải tăng ca? Hay là muốn ở nhà xem tống nghệ của chị dâu? 】
【 Có việc.
】
Thẩm Ngọc hiểu rõ Cố Hàn Thanh, anh ta đoán có gì đó không ổn, vuốt cằm, trực tiếp gọi điện thoại đến.
Cố Hàn Thanh nghe máy, thanh âm yếu ớt: "Sao vậy?"
Thẩm Ngọc vỗ đùi: "Tôi biết ngay cậu có vấn đề! Cậu sao vậy? Cảm giác tâm trạng cậu không tốt? Cãi nhau với chị dâu? Tôi nói cậu nghe, cãi nhau với con gái, mặc kệ cậu có sai hay không, người sai chính là cậu, cậu mau đi xin lỗi đi, nếu không chị dâu sẽ càng nháo với cậu."
"Không phải." Cố Hàn Thanh nghe những suy nghĩ chân thành của bạn mình, chậm rãi bình tĩnh lại, quan hệ của anh và Thẩm Ngọc thật sự rất tốt, anh tin ai cũng có thể cạy góc tường trừ Thẩm Ngọc, anh hẳn nên hào phóng một chút, đừng bụng dạ hẹp hòi ăn dấm bạn bè như vậy, lại nói, Thẩm Ngọc khẳng định cũng không biết Kiều Mộc muốn tặng quà cho mình.
"Vậy cậu làm sao vậy?" Thẩm Ngọc hỏi.
Cố Hàn Thanh xoa lông mày, thực sự mệt mỏi nói: "Chỉ là có chút mệt mỏi, không có gì, ngày mai tôi xem có thể cùng cậu đi đánh golf không."
"Không sao, lúc nào đánh cúng được, thân thể cậu là quan trọng nhất, nếu chỗ nào không thoải mái thì ở nhà nghỉ ngơi cho tốt." Thẩm Ngọc quan tâm nói.
"Vậy ngày mai lại nói." Cố Hàn Thanh đơn giản cùng Thẩm Ngọc hàn huyên hai câu liền tắt máy, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, anh khắc chế ghen tuông trong lòng.
Chờ đến buổi tối, nhìn thấy Kiều Mộc mang túi lớn túi nhỏ chiến lợi phẩm về nhà, trừ đáy lòng yếu ớt dao động, anh tự nhận đã có thể đối với chuyện vợ tặng quà là chuyện hình thường.
"Sao mua nhiều như vậy? Đều tặng cho Thẩm Ngọc sao?" Cố Hàn Thanh ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, bình tĩnh hỏi.
Kiều Mộc lắc đầu: "Không phải, có một ít là mua cho bản thân.
Cái này mua cho Thẩm Ngọc."
Kiều Mộc từ một đống đồ lấy ra một cái túi giấy, bên trong là một chiếc đồng hồ nổi tiếng, cô thò tay vào lấy cái hộp ra, ngồi xếp bằng trên thảm bên chân Cố Hàn Thanh, mở hộp, khẳng định hỏi: "Thế nào ông chủ, đẹp không, bạn anh có thể thích chứ? Tôi cố ý chọn màu đen, đây là màu kinh điển, không kén người."
Cố Hàn Thanh ghen tị quét mắt, nhẹ giọng nói: "Ừm, cũng không tệ lắm."
Kiều Mộc không phát hiện tâm tình anh biến hoá vi diệu, cười tủm tỉm nói: "Đúng không? Tôi cũng cảm thấy không tồi."
Đóng hộp, cô cẩn thận thả lại vào túi giấy, tiện xách lên đưa tới tầm tay Cố Hàn Thanh: "Vậy hai ngày nữa anh có rảnh giao cho bạn anh hộ tôi, nói tôi rất cảm kích anh ta đã giúp chuyện của Đồng Phi."
"Được." Cố Hàn Thanh tích chữ như vàng đáp.
Tích chữ như vàng: Diễn tả rằng lời nói cực kỳ tiết kiệm, giống như quý trọng vàng, và không muốn tốn quá nhiều giấy mực.
Kiều Mộc tiếp theo cầm lấy một cái hộp, biểu tình sinh động hơn nhiều, còn kèm theo chút thẹn thùng, cô xấu hổ đưa tới trước mặt Cố Hàn Thanh: "Cho anh."
Cố Hàn Thanh nghi hoặc: "Cái gì?"
Kiều Mộc mím môi, sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Tặng quà cho anh."
"Cái gì?" Cố Hàn Thanh sửng sốt, không dám tin nhìn Kiều Mộc, "Em tặng tôi? Vì cái gì?"
Nào có vì cái gì, ông chủ nói nhiều thật.
Kiều Mộc mặt đỏ hồng dùng sức nhét vào trong ngực anh, "Ai nha, dù sao chính là tặng anh, anh nhìn xem, có thích hay không."
Cố Hàn Thanh thực sự không dự đoán được cú lội ngược dòng này, anh không nghĩ Kiều Mộc sẽ nhân tiện mua quà cho anh, đầu ngón tay anh hơi duỗi, quý trọng cầm lấy chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, từ từ mở ra, chỉ thấy một chiếc cài áo hoa hồng khảm kim cương xinh đẹp lẳng lặng nằm bên trong, phong cách rất độc đáo, như là dũng sĩ náo động trong đêm tối, mang theo vẻ đẹp của sức mạnh.
"Thế nào, thích không?" Kiều Mộc tuy nói thẹn thùng, nhưng lại rất muốn biết Cố Hàn Thanh có thích hay không, mắt trông mong hỏi: "Tôi cảm thấy hoa hồng này nếu cài trên tây trang của anh, rất có cảm giác tương phản, cho nên liền mua, anh hẳn là sẽ không cảm thấy sến gì đó chứ?"
"Sẽ không, rất thích." Ghen tuông ở đáy lòng Cố Hàn Thanh giờ khắc này rốt cuộc hoàn toàn biến mất, anh mỉm cười cong môi: "Em rất có mắt nhìn, cài áo này rất đẹp, cảm ơn em vẫn nghĩ tới tôi, mua cho bạn tôi còn nhân tiện mua cho tôi một phần."
Kiều Mộc nghe ra Cố Hàn Thanh đang tự giễu, cô nhăn mày, theo bản năng phản bác nói: "Nhân tiện gì chứ, tôi là vì muốn mua cho anh nên mới mua đó."
Nào có nhân tiện, nếu nhân tiện, cô mới lười không mua đâu, cô là vì lúc mua cho Thẩm Ngọc nghĩ đến mình chưa từng mua quà cho anh, cảm xúc dâng trào, đột nhiên cũng muốn mua một món quà cho anh.
Hơn nữa so với Thẩm Ngọc đi thẳng vào vần đề và nhanh chóng giải quyết, quà của Cố Hàn Thanh cô đã đi dạo rất nhiều rất nhiều tiệm, so sánh thật nhiều thật nhiều thứ mới hạ quyết tâm mua đấy.
Tuyệt đối hai chữ thuận tiện không thể khái quát.
Nhưng giải thích xong, cô liền có chút hối hận, bởi vì cô phát hiện Cố Hàn Thanh sau khi nghe cô nói xong, ánh mắt nhìn cô rất thâm thuý, như là muốn lột sạch quần áo của cô vậy, cô nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy có chút nguy hiểm nhích mông ra sau.
Mới vừa động, Cố Hàn Thanh khàn khàn nói: "Kiều Mộc, tôi hiện tại rất muốn chuyển tiền cho em."
"A? Gì?" Kiều Mộc không theo kịp mạch não của ông chủ, ngơ ngác hỏi anh, cũng quên dịch mông ra sau.
Cố Hàn Thanh không giải thích, lại nói: "Tôi còn muốn ôm em.".