"Kiss kiss"
Kiều Mộc nghe thấy Cố Hàn Thanh nói, theo bản năng khép hai chân lại, kéo chăn che người, đỏ mặt nhỏ giọng quát, "Anh lưu manh!"
Cố Hàn Thanh nhếch một bên khóe môi, giơ tay xoa xoa đầu cô gái: "Cũng không phải bảo em cởi ở đây, em nghĩ đi đâu vậy.
Vào phòng để quần áo thay váy đi, tôi nhìn đầu gối của em."
Kiều Mộc nghẹn, cảm thấy mình bị Cố Hàn Thanh trêu đùa, dỗi nói: "Anh vừa rồi mới nói không phải như vậy đâu, rõ ràng là có ý đồ xấu."
"Nếu có ý đồ xấu, tôi hiện tại hẳn là nên giúp em thay." Cố Hàn Thanh nhướng mày, từ từ cong lưng, hai tay chống hai bên hông Kiều Mộc, chóp mũi ghé sát vào cô, "Hay là em muốn như vậy?"
Kiều Mộc thân thể cứng đờ ngửa ra sau, hơi thở nóng rực của người đàn ông như có như không phả vào mặt cô, nhịp tim không thể khống chế đập nhanh.
Liếc khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của Cố Hàn Thanh một cái, trong lòng cô hoảng hốt, nhanh chóng đẩy bả vai anh, từ dưới cánh tay anh chui ra: "Tôi đi thay, anh bình tĩnh."
Cố Hàn Thanh nhìn dáng vẻ chạy trốn hoảng loạn của cô, mi mắt hơi khép lại, cười đầy ẩn ý.
Kiều Mộc vọt vào phòng để quần áo, dựa vào cửa dùng sức hít sâu, tay nhỏ đè lên ngực trấn an trái tim đang bất ổn.
Cô cảm thấy Cố Hàn Thanh đã trở nên xấu xa, loại xấu xa này rất khó giải thích, càng ngày càng thích trêu trọc cô, quả nhiên đàn ông đều có tính này.
Kiều Mộc kiêu ngạo hừ một tiếng, nhưng vẫn nghe lời đi thay váy.
Dây dưa đi ra, Cố Hàn Thanh đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, nghe thấy tiếng cô mở cửa, người đàn ông khép tạp chí lại, đứng dậy đi tới.
Kiều Mộc sợ anh lại ôm, giơ tay ngăn cản: "Anh đừng ôm, tôi có thể tự mình đi, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, anh đừng làm quá."
Dứt lời, người đã bị ôm ngang lên.
Kiều Mộc: "......"
Cảm thấy lời cô nói đều vô nghĩa đúng không?
Nhưng sự ngọt ngào tràn ngập trong tim vẫn khiến cô không ngăn được khóe môi cong lên.
Cố Hàn Thanh đặt Kiều Mộc nằm nghiêng trên sô pha, anh ngồi bên chân cô, nhẹ nhàng vén vạt váy trên đầu gối, miếng băng gạc đã có chút bong ra, anh nói: "Nếu không thì xé đi, tôi dán cho em cái khác."
Kiều Mộc không ý kiến, "Được, tự tôi xé."
Cô duỗi tay định xé nhưng Cố Hàn Thanh đã nắm lấy một góc băng gạc, động tác rất cẩn thận xé cho cô.
Phía dưới một số miệng vết thương đã đóng vảy, nhưng ở giữa vẫn hồng hồng, Cố Hàn Thanh nhíu mày, "Em còn nói không nghiêm trọng?"
"Không nghiêm trọng mà, ngày mai khẳng định có thể đóng vảy hết." Kiều Mộc trong lòng nói kiếp trước tôi còn bị bỏng nước sôi ở cẳng chân đấy, để lại một vết sẹo to, nhưng lúc ấy cô một giọt nước mắt cũng không rơi.
Bởi vì nước mắt cô nhi vô giá trị, viện trưởng cùng mấy giáo viên linh tinh cũng không có cách nào tự tay chiếu cố đến nội tâm mỗi đứa trẻ, các cô chỉ có thể tự mình trở nên kiên cường, khóc với làm nũng đối với các cô mà nói quá xa xỉ.
"Vẫn phải cẩn thận chút, để lại sẹo sẽ xấu." Cố Hàn Thanh lấy hòm thuốc dưới bàn trà, lấy cồn i-ốt cùng băng gạc.
Kiều Mộc nói giỡn, "Sao, nếu tôi để lại sẹo, Cố tổng sẽ ghét bỏ tôi sao?"
Cố Hàn Thanh nhíu mày, nghiêng mắt nhìn cô: "Sao tôi lại ghét bỏ em, tôi chỉ cho rằng con gái các em rất chú ý dưỡng da, đặc biệt là những chỗ dễ lộ ra như đầu gối."
Dứt lời, anh nghiêm túc nhìn Kiều Mộc, "Sao lại gọi tôi là Cố tổng?"
"Phụt——" Kiều Mộc cười ra tiếng, cô cảm thấy mỗi lần Cố Hàn Thanh rối rắm xưng hô rất đáng yêu nha, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt anh, "Biết rồi, Hàn Thanh."
Động tác thân mật theo bản năng khiến hai người đều sửng sốt, Kiều Mộc xấu hổ nhìn đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, ấp úng buông ra, "Cái kia, tôi......!tôi tiện tay......!Ha ha."
Cô cười gượng hai tiếng.
Vì để giảm bớt bầu không khí đình trệ lúc này, cô đưa tay hướng cồn i-ốt, "Để tự tôi làm đi."
Cổ tay trắng nõn bị Cố Hàn Thanh chế trụ, Kiều Mộc nghiêng đầu nhìn anh, Cố Hàn Thanh ánh mắt sâu thẳm, tiếng nói khàn khàn: "Để tôi, em ngồi đi."
Kiều Mộc hiện tại không dám phản bác, ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng, mềm mại rũ đầu tùy anh.
Sát trùng đầu gối xong, Cố Hàn Thanh lại thay băng gạc ở bàn tay cho cô, tay cô bị thương không nặng, đã đóng vảy hết.
Kiều Mộc động tay một chút, nghĩ đến cái gì, buồn rầu nói: "Tối nay tôi tắm rửa kiểu gì bây giờ? Kỳ thật đợi tôi tắm rửa xong bôi thuốc lần nữa là được."
"Tối nay lau người đi, đừng tắm, để tôi gọi bảo mẫu lau người cho em." Cố Hàn Thanh thu dọn hòm thuốc, ném tăm bông đã dùng qua vào thùng rác.
"Lau người không thoải mái." Kiều Mộc yếu ớt kháng nghị.
Cố Hàn Thanh liếc cô: "Vậy để tôi tắm cho em?"
"Vẫn là gọi bảo mẫu đến đây đi!" Kiều Mộc lập tức kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt sửa miệng.
Cố Hàn Thanh hơi mím môi mỏng, bỗng nhiên muốn trêu trọc cô gái, anh ra vẻ đứng đắn nói: "Kỳ thật tôi không ngại."
Kiều Mộc: Ha ha, tôi để ý!
Nhưng chém đinh chặt sắt từ chối như vậy, khẳng định ông chủ sẽ tức giận, vì thế cô thay đổi cách nói, cười tủm tỉm: "Đương nhiên không được, Hàn Thanh anh đi làm về mệt như vậy, sao tôi có thể để anh làm lụng vất vả chứ, loại chuyện này vẫn nên để dì giúp tôi đi.
Bây giờ tôi liền đi xuống tìm dì, thuận tiện ăn chút gì đó."
Chém đinh chặt sắt: Nói chuyện hoặc hành động kiên quyết quả đoán, không hề do dự.
Cảm giác nếu cứ tiếp tục ở cùng phòng với Cố Hàn Thanh sẽ xảy ra chuyện không phù hợp với trẻ em mất, Kiều Mộc dứt khoát bỏ chạy.
Vào thang máy xuống lầu một, cô bảo Trần quản gia làm cho mình một đĩa sủi cảo, lúc ăn Mạnh Hàm và Kỳ Anh đều đang gửi ảnh chụp bình luận thảo phạt Trình Tâm Nghiên trên Weibo vào nhóm chat ba người, còn tag cô tới xem.
Thảo phạt: đánh dẹp kẻ có tội.
【@ Cá muối Mộc Mộc, chị dâu, chị mau ra đây xem, em cảm thấy lần này Trình Tâm Nghiên xong đời rồi, về sau khẳng định không ai dám mời chị ta tham gia chương trình nữa, cũng không nhãn hiệu nào tìm chị ta làm đại ngôn! Ha ha ha, thật sảng khoái! Rốt cuộc cũng nhìn thấy chị ta rớt đài! 】
【@ Cá muối Mộc Mộc, nhưng người này sao còn chưa làm sáng tỏ, Mộc Mộc, cô ta tới tìm cậu không? Tớ cảm giác thế cục hiện tại khẳng định cô ta sẽ đến tìm cậu, sau đó bảo cậu cùng cô ta đăng bài thanh minh, nói rằng đó là hiểu nhầm.】
Kiều Mộc nhai sủi cảo trong miệng, trả lời: 【 Không có tìm mình, nói không chừng sẽ tìm Cố gia.
】
Kỳ Anh: 【 Tìm cũng vô dụng, chuyện này ông ngoại đã biết, thái độ rất rõ ràng, để tự chị xử lý.
Cho nên chị dâu đừng sợ, đấu với chị ta đến cùng đi, Cố gia khẳng định sẽ ở sau lưng chị, chị ta chỉ là người thân kết nghĩa của nhà chúng ta mà thôi, nói trắng ra thì chỉ là khách, nhưng chị là cháu dâu Cố gia, địa vị của chị cao hơn chị ta nhiều.
】
Lúc Cố Hàn Thanh ở trên xe cũng đã nói qua về thái độ của Cố lão gia với Kiều Mộc, bởi vậy Kiều Mộc thấy Kỳ Anh nói cũng không giật mình, cô nói: 【 Quản hay không quản không nói trước được, nhưng cô ta khẳng định sẽ tìm, chị có dự cảm.
】
Gửi đi thành công, Kiều Mộc chuyển sang giao diện Weibo, chuẩn bị xem tiến triển của sự việc.
Hotsearch cô nhờ giám đốc Đàm mua vẫn đang đứng đầu, theo sau là một cái đỏ sậm bạo.
Tiêu đề cũng bắt mắt và trực tiếp: Trình Tâm Nghiên cố ý ngáng chân Kiều Mộc
Ấn vào, đó là video phân tích của cư dân mạng tên [X-ray ăn dưa ], với hơn vạn bình luận và hơn triệu lượt thích.
【 Má ơi, làm cả nhà tôi khiếp sợ, biết tình chị em giới giải đều rất plastic, nhưng plastic đến mức dám trong phát sóng trực tiếp giở trò, tôi là lần đầu tiên thấy! 】
【 Dưa hôm nay rất thú vị, minh tinh xé lẫn nhau sao? Ha ha ha, quá hay, mau đuổi kịp Hollywood.
】
【 Trình Tâm Nghiên xuống rồi, tôi nhớ trong phỏng vấn đầu chương trình, chính miệng cô ta nói là mình mời Kiều Mộc bồi cô ta trong chương trình, kết quả bây giờ cô ta lại ở trong chương trình hại bạn mình, có bệnh sao? 】
【 Khẳng định là bởi vì động đến lợi ích của bản thân rồi, không thấy từ khi Kiều Mộc xuất hiện trong chương trình fans tăng nhanh cỡ nào sao? Mà Trình Tâm Nghiên bởi vì tính cách bản thân có vấn đề, vẫn luôn đuổi fans, bạn dám nghĩ trước khi Trình Tâm Nghiên tham gia chương trình Weibo cô ta có vạn lượt theo dõi, hiện tại chỉ còn vạn sao? Không biết rớt bao nhiêu fans.
】
【 Chỉ có tôi tò mò hai người này rốt cuộc bằng cách nào trở thành bạn sao? Nhìn tính cách hai người tôi cảm thấy căn bản không có khả năng trở thành bạn! Hai người tính cách không hợp! 】
【 Có người phân tích đó, bởi vì Cố phu nhân, Cố phu nhân là chị dâu Trình Tâm Nghiên, sau đó Kiều Mộc và Cố phu nhân hoặc là bạn, hoặc là đối tác thân thiết, nếu không hai người này tuyệt đối sẽ không cùng nhau tham gia chương trình.
】
【 Trình Tâm Nghiên vì sao còn không ra phản bác lại? Chột dạ sao? Giải thích cũng không thèm? 】
【 Sợ là cô ta đang trốn trong nhà gấp đến độ chạy loại rồi, đây là sự thật ai cũng có thể nhìn ra, cô ta sao có thể đổi trắng thay đen chứ? 】
Bị cư dân mạng nói trúng rồi, lúc này trong phòng khách sạn, Tôn Mẫn và Trình Tâm Nghiên đều sứt đầu mẻ trán, Tôn Mẫn nghe mãi không xong điện thoại từ truyền thông, còn có điện thoại từ nhãn hiệu, hỏi chị ta chân tướng chuyện này rốt cuộc là gì, Tôn Mẫn đã nói tất cả những gì nên nói.
Lại nghe xong một cuộc, chị ta ném điện thoại lên sô pha, chống tay lên hông ngữ khí nghiêm khắc, "Tâm Nghiên, hiện tại em cần đi tìm Kiều Mộc, thành khẩn xin lỗi cô ta, thậm chí phải thật thành khẩn, sau đó để cô ta đăng thanh minh với em, chứng minh chuyện này chỉ là hiểu lầm, đều không giống như suy đoán của cư dân mạng!"
"Chị cho rằng hotsearch này là ai mua? Chúng ta bỏ tiền ra cũng không dập được, chị thật sự cho rằng Kiều Mộc là ngốc bạch ngọt sao? Cô ta đang cố ý chỉnh em chị nhìn còn không hiểu sao!" Trình Tâm Nghiên sắc mặt dữ tợn gầm nhẹ, cô ta không ngốc, nhìn ra được chuyện hotsearch được treo đến bây giờ là ai đang giở trò quỷ.
Ngốc bạch ngọt: là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
Kiều Mộc quá ghê tởm, quá ác độc, cho dù cô ta cố ý, nhưng cũng không làm cô bị thương, cô sao lại có thể mua hotsearch phóng đại chuyện như vậy?
Không phải ngã một cái thôi sao, muốn làm ra vẻ cái gì!
"Mặc kệ có phải cô ta mua hay không, nếu hiện tại vẫn muốn tiếp tục quậy phá thì nhất định phải xin cô ta tha thứ, chỉ khi cô ta lên tiếng thì ảnh hưởng của chuyện này mới có thể giảm thiểu đến mức thấp nhất." Tôn Mẫn tận tình khuyên bảo, chị ta ngồi bên cạnh Trình Tâm Nghiên, nắm tay cô ta nói: "Tâm Nghiên, hiện tại không phải lúc hành động theo cảm tình, không phải vấn đề khác mà chính là sự nghiệp của em! Em không muốn tiếp tục lăn lộn trong nước sao? Chuyện này chính là đòn đả kích huỷ diệt nhân phẩm của em! Chúng ta phải nghĩ cách giải quyết!"
"Vậy cũng không cần đi tìm Kiều Mộc chứ?" Trình Tâm Nghiên mặt đầy bài xích: "Muốn em khom lưng cúi đầu với cô ta, em không làm được."
"Vậy em liền đi tìm Cố gia đi! Bảo Cố tổng ra mặt quản vợ mình." Tôn Mẫn đề nghị.
Trình Tâm Nghiên nghe thấy hai chữ Cố tổng, hốc mắt ủy khuất đỏ lên, "Hiện tại tìm Thanh ca có lẽ vô dụng, anh ấy đã bị người phụ nữ kia hạ mê hồn dược, khẳng định sẽ không đứng về phía em."
Ở điểm này, trực giác phụ nữ của Trình Tâm Nghiên vẫn chuẩn.
Tôn Mẫn nghĩ đến dáng vẻ thờ ơ lần trước ở sân bay của vị Cố tổng kia đối với Tâm Nghiên, cũng cảm thấy tìm anh không đáng tin cậy, chị ta đảo mắt, lại đề nghị nói: "Vậy tìm Cố lão gia, ông ấy là trưởng bối lớn nhất trong nhà, tìm ông ấy sẽ không sai, Kiều Mộc khẳng định sẽ nghe lời ông ấy."
Trình Tâm Nghiên có chút rối rắm: "Ông nội từ trước đến nay không thích những việc này của giới giải trí, em không biết quấy rầy ông ấy có thể sinh ra phản cảm hay không......"
"Hiện tại nào còn quản được nhiều như vậy, nếu em không tìm, vậy không tìm nữa, chuyện này em cảm thấy còn có thể xử lý như thế nào?" Tôn Mẫn đau đầu xoa bóp xương mày.
Trình Tâm Nghiên sụt sịt, biết mình không còn đường lui, cô ta kỳ thật cũng rất hối hận hôm đó duỗi chân ngáng Kiều Mộc, lúc ấy là bị ma xui quỷ khiến, hoặc là nói gần đây liên tục bị Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh đả kích, khiến cô ta càng ngày càng mất đi lý trí, cô ta cảm giác bản thân bây giờ đang ở trạng thái rất nguy hiểm, dường như lúc nào cũng có thể nổi điên.
Giấc mơ bản thân là nữ chính vẫn luôn mơ thấy, trong đó cô ta một bước lên mây, tình yêu lẫn sự nghiệp đều có thu hoạch, Kiều Mộc mới là người nổi điên, nhưng bây giờ sự tình hoàn toàn đảo lộn, cô ta đã không còn phân biệt được giấc mơ là lời tiên tri hay là do bản thân tự tưởng tượng nữa rồi, chỉ biết giấc mơ này càng ngày càng tra tấn cô ta, càng ngày càng khiến cô ta không cam lòng, cô ta cảm thấy Kiều Mộc đã đoạt hết thảy những gì thuộc về mình rồi.
Thống khổ giơ tay ôm đầu, Trình Tâm Nghiên trầm tư thật lâu, cuối cùng quyết định gọi điện cho Cố lão gia.
Chỉ là sau khi khóc lóc phàn nàn về nỗi uỷ khuất của mình, ông nội Cố trả lời chính là: "Tâm Nghiên, nếu cháu thật sự không phải cố ý ngáng chân Mộc Mộc, vậy cháu nên giải thích với con bé, xin con bé thông cảm thay vì gọi điện cho ta, chuyện này, ông nội không giúp được cháu, hy vọng cháu hiểu."
Cuộc gọi kết thúc, Trình Tâm Nghiên suy sụp buông điện thoại, hồn xiêu phách lạc dựa vào sô pha, "Chị Tôn, Cố gia không giúp em, chị nói em bây giờ còn có thể làm sao?"
Hồn xiêu phách lạc: mất hết tinh thần và sinh lực do sự sợ hãi.
"Vậy tìm Kiều Mộc! Em mau gọi điện cho Kiều Mộc, hoặc là chị giúp em gọi!" Sau khi Tôn Mẫn biết Cố lão gia không che chở cho Trình Tâm Nghiên nữa thì rõ ràng luống cuống, chị ta cầm điện thoại của Trình Tâm Nghiên, làm bộ muốn gọi.
Trình Tâm Nghiên đoạt lấy, biểu tình vặn vẹo nói: "Không được! Em tuyệt đối sẽ không cúi đầu yếu thế với cô ta!"
"Tâm! Nghiên!" Tôn Mẫn tức giận, "Em có phải muốn về Anh không?"
"Không, em sẽ không về, nhưng cũng sẽ không đi cầu xin Kiều Mộc!" Trình Tâm Nghiên bị người đại diện kích thích như vậy, nhưng thật ra bình tĩnh không ít, đầu óc cũng bắt đầu hoạt động, cô ta híp mắt, nghĩ ra một cách.
Kiều Mộc lau người trong phòng ngủ, sau khi cảm ơn dì bảo mẫu, cô ngáp một cái nhìn Hàn Thanh bên kia, vừa vào cửa, nghe thấy chuông điện thoại kêu, cô còn tưởng là của Cố Hàn Thanh, nói: "Hàn Thanh, điện thoại anh kêu kìa."
Cố Hàn Thanh đã tắm rửa xong, ngồi trên sô pha chờ cô, nghe vậy, cầm lấy điện thoại lên xem, "Không phải tôi, là của em."
Kiều Mộc "ô ô" hai tiếng, theo tiếng chuông lên trên giường lấy, lại quên đầu gối đang bị thương, vừa quỳ xuống, giống như bị điện giật, cô kêu a một tiếng, nằm nghiêng trên giường, Cố Hàn Thanh hơi đứng dậy làm tư thế muốn giúp, thấy cô không có việc gì, lại ngồi trở lại, "Em cẩn thận một chút."
Kiều Mộc ngượng ngùng cười cười, xoa xung quanh chỗ đau ở đầu gối, nghe điện thoại, "Alo? Anh Anh, muộn vậy rồi gọi điện cho chị làm gì?"
"Chị dâu! Chị mau xem Weibo, Trình Tâm Nghiên đáp lại, chết tiết! Cô ta đúng là kỹ nữ, chị mau xem đi! Tức chết em rồi, tức đến trào máu!"
"Cô ta đáp lại?" Kiều Mộc nhướng mày.
Cố Hàn Thanh ngừng lật tạp chí, nhìn Kiều Mộc, hiểu ý, anh lấy điện thoại lên Weibo.
Kiều Mộc cũng chuyển giao diện điện thoại sang Weibo, hotsearch đáp lại ở ngay phía dưới hotsearch của cô, đề tài tên là Trình Tâm Nghiên khóc lóc đáp lại .
Đầu tiên ấn vào Weibo của Trình Tâm Nghiên, không biết cô ta mua fans hay là hào quang vai chính vẫn có tác dụng, số lượng fans tăng rất nhanh, mới xuất đạo thời gian ngắn đã phá ngàn vạn, lúc này, Weibo cô ta mới đăng động thái là một đoạn video.
Kiều Mộc mở video, khuôn mặt Trình Tâm Nghiên khóc như hoa lê dính hạt mưa lập tức hiện ra.
Hoa lê dính hạt mưa: Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn.
Được biết từ Trường hận ca - bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn - Dương Quý phi của Bạch Cư Dị.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Lời chưa nói ra đã nghẹn ngào đi trước, trông thật đáng thương.
Cô ta nói: "Đối với chuyện hôm nay trên mạng nói tôi cố ý ngáng chân bạn tôi là Mộc Mộc, tôi ở đây trịnh trọng nói rõ, chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Tôi thề!"
Cô ta dựng thẳng ba ngón tay: "Nếu tôi nói dối, tôi sẽ bị thiên lôi đánh!"
Đi theo đó là hai hàng lệ chảy xuống, nhìn thấy mà thương, sụt sịt mũi, cô ta tiếp tục nói: "Tình huống lúc đó là bốn nhóm chúng tôi đang thi đấu, tôi chỉ muốn giúp Mộc Mộc đạt điểm, có thể là quá khẩn trương dẫn tới chân tôi bị chuột rút, lập tức duỗi về phía Mộc Mộc bên kia, đúng lúc cô ấy chạy ra, liền vướng phải cổ chân tôi, lúc ấy trong chương trình tôi đã xin lỗi cô ấy, Mộc Mộc cũng không trách tôi, tôi cũng nói đây chỉ là trùng hợp, là ngoài ý muốn, tôi không biết hiện tại ai ở sau lưng phóng đại chuyện này lên, nhưng tôi muốn nói, cho dù bạn làm như vậy nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến tình chị em giữa tôi và Mộc Mộc, chúng tôi vĩnh viễn là bạn, Mộc Mộc cũng sẽ tin tôi.
Nhưng Mộc Mộc bị thương vì tôi là sự thật, tôi ở đây lần nữa xin lỗi cô ấy, Mộc Mộc, rất xin lỗi, là tôi sai hại cô bị thương.
Cuối cùng, tôi còn muốn nói người ở phía sau chơi xấu, bạn không thể phá tôi, càng không thể phá tình cảm của tôi và Mộc Mộc! Vậy đó, thanh giả tự thanh! Chuyện này về sau tôi sẽ không trả lời nữa."
Thanh giả tự thanh: Người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần giải thích.
Xem xong video, Kiều Mộc rốt cuộc hiểu vì sao Kỳ Anh tức giận như vậy, cách đáp trả của Trình Tâm Nghiên đích xác cao minh, còn mơ hồ đem cô đặt trên lửa nướng.
Cô ta vài lần cường điệu tình cảm của hai người, đơn giản chính là muốn nói cô không trách thì thôi, cư dân mạng có tư cách gì mà thảo phạt cô ta, trừ phi cô tự mình đăng bài, làm rõ Trình Tâm Nghiên chính là cố ý.
Nhưng chuyện này tương đương với việc công khai xé nhau, cho dù cô thành công chèn ép Trình Tâm Nghiên, cũng sẽ tạo ấn tượng không tốt về hình tượng và công ty của mình, người khác sẽ nói cô không có lý lẽ, quá cường thế, thích công khai chỉnh người.
Dưới Weibo Trình Tâm Nghiên, fans và người qua đường vô danh đang khuyên giải.
【 Tỷ tỷ đừng khóc, khóc đến lòng em đều đau, em biết chị không phải cố ý, khẳng định là có người đang chỉnh chị và bạn chị.
】
【 Những hắc tử đó chính là không nhìn ra tình cảm chị em của hai người, rõ ràng là bạn tốt nha, ở trong chương trình Kiều Mộc cũng chưa nói, người ngoài lên tiếng cái gì.
】
Hắc tử: người chuyên bôi đen, bịa chuyện xấu về người khác.
【 Theo tôi thấy, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, Kiều Mộc cũng không bị thương nặng, mọi người đều là bạn bè, vẫn nên hòa khí sinh tài cho thỏa đáng.
】
Hoà khí sinh tài: có nghĩa là đối xử tử tế với mọi người có thể thu hút của cải và kho báu.
【 Là người qua đường, sau khi xem toàn bộ quá trình tôi muốn nói, đúng là chuyện bé xé ra to, không phải chỉ là vô ý thôi sao? Đến mức phải lôi lên mạng? Kiều Mộc bên kia cũng đừng lòng dạ hẹp hòi quá, làm việc trong giới giải trí phải biết coi trọng.
】
Ây dô, fans này còn giả làm người qua đường uy hiếp cô cơ đấy.
Kiều Mộc xem xong muốn cười.
Nhưng chuyện này cô nên suy nghĩ cẩn thận đáp lại thế nào, quá cường thế sẽ có vẻ hùng hổ doạ người, về sau sẽ khó tạo được quan hệ tốt trong vòng, nhưng nếu theo Trình Tâm Nghiên giảng hòa, vậy không phải trúng chiêu của cô ta sao?
Trở mình xuống giường, đầu gối lại đau, cô rít lên một tiếng, vẫn là quay lại nằm thì hơn, tùy tay với một cái gối lót ở phía sau đầu.
Kỳ Anh đoán cô đã xem xong video, gửi WeChat nói: 【 Chị dâu, chị xem xong rồi sao? Có phải rất kỹ nữ, có phải đáng giận hay không! Chị ta hiện tại đem áp lực đẩy cho chị, chị biết phải làm sao? Chị đừng tha thứ cho chị ta, dứt khoát trực tiếp xé, khiến bộ mặt đáng ghê tởm của chị ta cho mọi người đều biết! 】
【 Hiện tại thanh danh của cô ta đã thối rữa, đôi mắt của cư dân mạng chính là sáng như tuyết, cũng sẽ không nghe cô ta nói gì thì chính là cái đó.
】
【 Vậy chị muốn đáp trả không? Hay cứ để đáp trả của cô ta lên men như vậy? 】
【 Hừm......!Chị ngẫm đã.
】
Kiều Mộc lần đầu tiên công khai quan hệ của mình, cô ngưng thần suy nghĩ một chút cách đối phó với mánh khoé của Trình Tâm Nghiên, cuối cùng nghĩ ra một chủ ý, ranh mãnh cười.
Fans Kiều Mộc đều bị bài đáp trả của Trình Tâm Nghiên làm tức chết rồi, trong fanclub, từ fans lớn đến fans nhỏ liên tiếp mắng.
"Đáng giận! Quá khi dễ người, Trình Tâm Nghiên thật sự rất kỹ nữ, lời cô ta rõ ràng chính là uy hiếp Kiều tổng!"
"Đúng vậy, như vậy khiến Kiều tổng đáp trả cũng không được, không đáp trả cũng không xong."
"Mộc Mộc chính là quá thiện lương, để tôi nói, nói thẳng ra là cô ta cố ý."
"Loại chuyện này sao có thể dập được? Cô ta nói chân mình bị chuột rút, cô có thể lấy ra chứng cứ nói cô ta không có sao?"
"Vậy cô ta có thể chứng minh mình thật sự bị chuột rút sao? Còn không phải cô ta tự bịa."
"Đúng vậy, cho nên mọi người đều không chứng minh được, chuyện này ấy à, lấy kinh nghiệm nhiều năm ăn dưa của tôi, Mộc Mộc tốt nhất đừng nói cô ta cố ý, như vậy ngược lại đối với Mộc Mộc không tốt, người khác sẽ nói chị ấy quá cường thế, cố ý chỉnh người, dù sao hai người có cái mác khuê mật tốt.
Trình Tâm Nghiên nhân phẩm không tốt, bạn của cô ta sẽ là loại người gì?"
"Cô nói như vậy, Mộc Mộc phải làm sao đây? Thật sự chỉ có thể phối hợp tha thứ? Giúp Trình Tâm Nghiên tẩy trắng?"
Trong nhóm đang nói về điều này, một quản trị viên kích động nói: "Kiều tổng đáp lại, mọi người mau đi xem, ha ha ha, cười chết tôi, Kiều tổng quả nhiên uy vũ."
Trong nhóm lập tức an tĩnh, mọi người đổ xô vào Weibo xem tiến triển mới nhất.
Chỉ thấy nhiệt của Trình Tâm Nghiên cố ý ngáng chân Kiều Mộc đã đổi thành Kiều Mộc đáp trả Trình Tâm Nghiên không nói sớm chân bị chuột rút .
Ấn vào, bài đăng mới nhất trên Weibo Kiều Mộc là: 【@ Trình Tâm Nghiên, Tâm Nghiên, cô cũng thật là, sao không nói sớm chân mình bị chuột rút, hại tôi nhìn thấy sự tình trên mạng cũng không biết nên đáp lại thế nào, sợ nói sai thì càng thêm sai.
Cô đấy, lần sau nói sớm với tôi một chút nha, cho dù không nói, tốt xấu gì cô cũng nên nói với tổ chương trình, mọi người đều không biết đâu.
Nhưng hiện tại tôi đã biết, chân cô bây giờ còn rút không? Đỡ hơn chưa? 】
Phía dưới bình luận tất cả đều liên tiếp 【 Ha ha ha ha ha.
】
【 Cười chết tôi, quả nhiên đối phó với kỹ nữ phải kỹ nữ hơn cô ta! 】
【 Mộc Mộc nhà tôi quá trâu bò đi, này không phải vạch trần Trình Tâm Nghiên không bị chuột rút sao? Hơn nữa tổ chương trình cũng không biết, sao lúc ấy không nói, bây giờ qua lâu như vậy rồi mới nói bị chuột rút? 】
【 Trên thế giới có loại chuột rút cách mấy tiếng mới phát tác sao? 】
【 Ha ha ha, tuyệt, tỷ tỷ của em quá tuyệt! Yêu Mộc Mộc! 】
"Kiều Mộc này! Tức chết em!" Trình Tâm Nghiên nhìn thấy Kiều Mộc đáp lại, tức giận đến phát điên, cầm điện thoại đi qua đi lại.
Tôn Mẫn hối hận nhăn chặt mày: "Chị đã nói cái lý do chuột rút này rất ngốc, ngược lại còn cho Kiều Mộc nhược điểm để đánh trả, rốt cuộc lúc ấy trong chương trình em chưa nói mình bị chuột rút."
"Vậy em có thể nói gì? Nói em cố ý sao?" Trình Tâm Nghiên nghiến răng nghiến lợi: "Bỏ đi, cũng coi như thể hiện chuyện này cô ta sẽ không truy cứu, chắc là không có việc gì đâu."
"Sao lại không có việc gì, thanh danh của em ngày càng tệ đó." Tôn Mẫn không lạc quan như Trình Tâm Nghiên được.
Trình Tâm Nghiên nói: "Thanh danh tệ thì sợ cái gì, coi như hắc hồng, làm minh tinh còn để ý cái này sao? Chỉ cần có ngoại hình là được."
Hắc hồng: nổi tiếng bằng scandal.
Tôn Mẫn nhìn Trình Tâm Nghiên muốn nói lại thôi, cuối cùng ngẫm lại, vẫn không nên tiếp tục đả kích cô ta, chuyện này ảnh hưởng rất mạnh, phỏng chừng về sau chị ta sẽ không dễ giúp Tâm Nghiên nhận đại ngôn nữa, giá trị thương mại tổn thất, cũng không thể dễ dàng có thể khôi phục.
"Gần đây chị giúp em nhận một số hoạt động công ích đi, có thể cứu một chút hình tượng." Tôn Mẫn thở dài nói: "Cái kia, em hiện tại có muốn đáp trả Kiều Mộc chuyện chuột rút không?"
"Đáp trả cái rắm!" Trình Tâm Nghiên phun ra lời thô tục, nhưng nói tới nói lui, mặt mũi vẫn cần phải giữ.
【 Ha ha ha, chị dâu, chị cũng thật trâu, đã cho Trình Tâm Nghiên bậc thang đi xuống, lại thắng cô ta một nước cờ! 】 Kỳ Anh kích động gửi biểu tượng hôn gió Kiều Mộc trong nhóm chat ba người.
Mạnh Hàm cũng cảm thấy Kiều Mộc đáp trả rất xuất sắc, liền khen ngợi: 【 Mộc Mộc, cậu lợi hại nha, càng ngày nói chuyện càng nghệ thuật.
】
Kiều Mộc cong mi cười xán lạn: 【 Quá khen quá khen, nếu không phải cô ta lấy lời nói dối để làm sáng tỏ, tớ cũng không bắt được cơ hội.
】
Kiều Mộc biết mình chỉ dựa vào một vụ lật xe này sẽ không thể đánh chết Trình Tâm Nghiên, dù sao không có khả năng vì chuyện như vậy mà khiến một minh tinh rời khỏi vòng, trong giới vẫn còn rất nhiều minh tinh gian lận lừa gạt, loại vấn đề đạo đức này không giải quyết dứt khoát được giống phạm tội trái pháp luật.
Cho nên kết quả trước mắt cô rất vừa lòng, cô dám khẳng định trong giới đã biết con người của Trình Tâm Nghiên, về sau tài nguyên của cô ta sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
【 Vậy chị dâu, chị còn muốn tham gia tống nghệ cùng chị ta sao? 】 Kỳ Anh hỏi vấn đề rất mấu chốt.
Kiều Mộc đảo mắt, 【 Hẳn là muốn đi, bọn chị đã ký kỳ này, tuy rằng giữa chừng có thể lấy lý do vắng mặt nhưng sẽ tổn thất một khoản tiền, cũng không đến mức vì chuyện này mà không tham gia chứ? 】
【 Vậy cậu với cô ta nháo thành như vậy còn có thể giả làm khuê mật? 】 Mạnh Hàm tỏ vẻ tò mò.
Kiều Mộc cười nói: 【 Trước đó bọn tớ chẳng lẽ là khuê mật sao? 】
Mạnh Hàm bừng tỉnh đại ngộ: 【 Cũng đúng, vốn dĩ không thân.
】
【 Cho nên không cần lo lắng, coi như kiếm tiền.
】 Kiều Mộc rất tán thưởng điểm này, cô cảm thấy mình rất có tư chất làm bà chủ lớn, đó là da mặt đủ dày!
Lại nói đến ông chủ lớn, Kiều Mộc bất giác nhớ tới Cố Hàn Thanh vẫn luôn ở trong phòng, vậy anh biết về cuộc đối đầu của mình với Trình Tâm Nghiên không? Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trên sô pha, đột nhiên không kịp đề phòng, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đang ngước lên của anh.
Kiều Mộc theo bản năng né tránh, Cố Hàn Thanh cười khẽ: "Trốn cái gì? Tôi không biết xấu hổ sao?"
Kiều Mộc sờ sờ mũi, quay đầu lại nằm trên gối, ánh mắt mềm mại nhìn anh, "Không, cái kia, Hàn Thanh, anh biết chuyện vừa rồi trên mạng không?"
"Việc này hai người nháo lớn như vậy, em cảm thấy tôi sẽ không biết? Thẩm Ngọc vẫn đang nói với tôi về chuyện này." Cố Hàn Thanh lắc lắc điện thoại trong tay, mới vừa xem xong video của Trình Tâm Nghiên ở chế độ im lặng, Thẩm Ngọc liền gửi tin nhắn bát quái chuyện này, hỏi giữa vợ và em gái anh giúp ai.
"Vậy anh nói cái gì?" Kiều Mộc tò mò chớp chớp mắt.
Cố Hàn Thanh đi qua, cởi dép lê, dẫm lên đệm của mình ở dưới đất, lại đi đến mép giường ngồi xuống gần Kiều Mộc: "Tôi nói tôi tôn trọng em."
"Vậy anh có cảm thấy tôi có chút tàn nhẫn không?" Kiều Mộc vẫn muốn biết Cố Hàn Thanh có thể chịu đựng chuyện cô đánh trả Trình Tâm Nghiên đến mức nào, dù sao Trình Tâm Nghiên là em gái anh, hai người ở chung nhiều năm, không thể một chút tình thân cũng không có.
"Sẽ không, người không đắc tội tôi, tôi không đắc tội người, tôi cảm thấy em hành sự rất giống tôi." Cố Hàn Thanh giúp Kiều Mộc vuốt tóc mái bị rối trên má, rũ mắt nhìn vẻ mặt như lọt vào mặt trời của cô, toát ra sự ấm áp dễ chịu, "Tôi không biết mấy năm nay Tâm Nghiên ở nước ngoài học cái gì, nhưng có vẻ cô ấy đã học hư, nếu đã làm chuyện sai thì phải trả giá đắt, em yên tâm, tôi bên này cũng sẽ nói chuyện với cô ấy, bảo cô ấy đừng nhằm vào em."
Cái này chỉ sợ không được, Trình Tâm Nghiên đối xử với cô như tình địch, như vậy chỉ cần một ngày cô không rời xa Cố Hàn Thanh, Trình Tâm Nghiên sẽ một ngày không vừa mắt cô.
Đương nhiên, cô cũng sẽ không cự tuyệt ý tốt của Cố Hàn Thanh, người đàn ông này hoàn toàn đứng phía sau cô, khiến cô cảm thấy rất ấm lòng, ở thế giới này, cô càng ngày càng có nhiều người và tình cảm đáng quý trọng.
Mỗi ngày cô đều rất thỏa mãn, rất vui vẻ.
Kiều Mộc không thể không nắm lấy bàn tay Cố Hàn Thanh, không nói một lời, chỉ là đôi mắt ngấn nước nhìn anh.
Cô không biết ánh mắt này của mình đại biểu cho lời mời.
Cố Hàn Thanh hầu kết lên xuống, thân thể từng chút cúi thấp, Kiều Mộc hô hấp ngừng lại, rất khẩn trương, tim đập nhanh, nhưng cô không né tránh.
Mắt thấy hai người sắp hôn nhau, điện thoại Cố Hàn Thanh rung lên, Kiều Mộc giật mình đẩy anh ra, mặt đỏ chỉ điện thoại anh, "Điện thoại anh kêu."
Bỏ lỡ cơ hội thân mật, mặt Cố Hàn Thanh đen miễn bàn, cầm lấy điện thoại oán giận xem, là Thẩm Ngọc.
【 Người anh em, sao không trả lời tôi? Rốt cuộc cậu chọn vợ hay em gái? Đừng nói rằng cậu không thấy quan hệ hai người đó không hợp.
】
【 Chuyện gì mau nói? 】
【 Đang làm gì vậy? 】
Cố Hàn Thanh xoa xương mày, bất đắc dĩ trả lời Thẩm Ngọc: 【 Tôi là người đã có gia đình, cậu đừng thường xuyên tìm tôi như vậy được không? Đồ cẩu độc thân.
】
Thẩm Ngọc: 【......!】
Cẩu độc thân?
Độc thân?
Cẩu?
Thẩm Ngọc tỏ vẻ đã chịu tổn thương tâm lý nghiêm trọng, anh ta tức giận: 【 Cậu có gia đình thì sao, đừng cho là tôi không biết hai người tách ra ngủ! Các người căn bản chưa chân chính ở bên nhau! Cậu chính là yêu đơn phương! 】
【 Xấu hổ quá, đã cùng phòng rồi, về sau đừng có quấy rầy tôi vào buổi tối.
】 Cố Hàn Thanh quyết định nói rõ ràng với Thẩm Ngọc, miễn cho lại xảy ra chuyện lần này.
【 Phụt! Ngủ cùng nhau? Cậu không tử tế! Sao lại có thể tiến triển nhanh như vậy! 】 Thẩm Ngọc oán giận.
Cố Hàn Thanh lười nhiều lời với anh ta: 【 Được rồi, cứ như vậy đi, không nói chuyện với cậu nữa.
】
Rời khỏi WeChat, Cố Hàn Thanh ném điện thoại lên tủ đầu giường, quay đầu nhìn về phía Kiều Mộc, cô gái đã chui vào ổ chăn, để lại cho anh một cái ót, ý tứ rất rõ ràng, cô muốn ngủ.
Cố Hàn Thanh mím môi, nhịn không được gọi cô một tiếng: "Mộc Mộc, em ngủ rồi?"
Cái đầu nhỏ khẽ nhúc nhích, không đáp lời.
Cố Hàn Thanh đột nhiên cảm thấy thú vị, lại nói: "Ngủ thật rồi?"
Anh đè phía sau lưng Kiều Mộc, chậm rãi cúi người nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô.
Kiều Mộc cảm nhận được tâm tư của anh, nhắm mắt càng chặt, hô hấp không tự chủ được chậm lại.
Đừng nhìn nữa, ngàn vạn lần đừng nhìn nữa, tôi ngủ rồi, tôi thật sự ngủ rồi.
Cố Hàn Thanh quan sát thấy lông mi cô gái run rẩy, lặng lẽ cười cười, rốt cuộc không trêu ghẹo cô nữa, chỉ âm thầm tiếc nuối cơ hội và bầu không khí tuyệt vời vừa rồi.
Nhưng có một số việc, anh cảm thấy tựa hồ đã thành thục.
"Xem ra đã ngủ, vậy tôi cũng ngủ." Cố Hàn Thanh cố ý nói cho Kiều Mộc nghe, sau đó đứng dậy trở về đệm của mình ở dưới đất.
Tắt đèn trong phòng, anh với Kiều Mộc một người ở trên, một người ở dưới, yên ổn mà ngủ.
Kiều Mộc ngay cả trở mình cũng không dám, chỉ lặng lẽ mở một mắt, quay đầu ra phía sau, Cố Hàn Thanh ngủ dưới đất, cô nhìn không tới, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, trong chăn tay nhỏ đè lên trái tim, liên tục hít sâu, rốt cuộc cũng áp chế được tâm trạng hỗn loạn, lâm vào mộng đẹp.
Hôm sau, Kiều Mộc muốn tới công ty, cô dậy sớm hơn một chút, vừa lúc gặp Cố Hàn Thanh ở dưới lầu còn chưa đi, cô kinh ngạc: "Sao anh còn chưa đi?"
Bình thường lúc này đã đi làm rồi mà?
Cố Hàn Thanh mới vừa ăn sáng xong, đứng lên chỉnh nút tay áo tây trang, "Bây giờ đi, sao, không muốn nhìn thấy tôi?"
Kiều Mộc cong mi cười: "Đương nhiên không phải, chỉ là tò mò mà thôi, bởi vì trước kia lúc tôi xuống lầu anh đều đi rồi."
"Hôm nay tôi đi muộn một chút." Cố Hàn Thanh đi đến trước mặt Kiều Mộc, thân ảnh cao lớn nhẹ nhàng bao phủ cô gái, "Sao không ngủ thêm một lát?"
"Hôm nay phải ký hợp đồng với người mới, tôi đi xem." Kiều Mộc giải thích, người mới này chính là nữ chính bộ phim tiên hiệp kia, thứ sáu tuần trước cô đã nhờ đoàn phim liên hệ với đối phương, nữ sinh kia nói muốn suy nghĩ một chút, hơn nữa hai ngày cuối tuần mọi người trong công ty đều nghỉ, cho nên hôm nay mới ký hợp đồng.
"Loại chuyện này không cần bà chủ như em tự mình làm chứ?" Cố Hàn Thanh sờ đầu Kiều Mộc, đau lòng cô gần đây quá mệt mỏi.
Kiều Mộc vô ý cọ cọ bàn tay anh, mềm mại nói: "Không sao, hiện tại công ty mới thành lập, tôi muốn qua nhìn xem, kiểm tra những người ký tên một chút, nếu không có việc gì thì cùng lắm lại về ngủ nướng, à, cũng không được, tôi muốn đi thăm ông nội."
Ngày hôm qua phát sinh chuyện như vậy, Kiều Mộc cảm thấy cần đích thân đến nói chuyện với ông nội.
"Nếu mệt thì ngày khác đi thăm ông nội cũng được, ông sẽ không nói gì đâu." Cố Hàn Thanh dặn dò.
Kiều Mộc gật gật đầu, "Tôi biết rồi, anh mau đi làm đi."
Đẩy đẩy anh.
Cố Hàn Thanh nhướng mày, ánh mắt thật sâu khóa chặt cô: "Cứ như vậy bảo tôi đi làm?"
Kiều Mộc "Hả?" một tiếng, "Nếu không thì sao? Anh còn muốn làm gì?"
"Em nói xem?" Cố Hàn Thanh nhìn thẳng cô.
Kiều Mộc không chịu nổi, mặt đỏ hồng, lại đẩy anh một chút, nhỏ giọng nói: "Đừng nháo, bảo mẫu và quản gia đều ở đây."
"Chúng ta là vợ chồng, đây là bình thường." Cố Hàn Thanh không chịu đi, đứng ở trước mặt Kiều Mộc nhất định muốn cô biểu đạt cái gì đó.
Kiều Mộc hết cách, tỏ vẻ không chịu nổi giận anh liếc mắt một cái, sau đó nhanh chóng ôm anh, "Như vậy được chưa?"
"Thiếu chút nữa." Cố Hàn Thanh giọng nói khàn khàn.
Kiều Mộc trừng mắt, vừa định nói cái gì, bàn tay của Cố Hàn Thanh bỗng nhiên đè sau eo cô, gắt gao ôm lấy cô, sau đó cúi đầu, chính xác dán chặt môi cô..