Người xưa có câu: “Nhân vô thập toàn”, tức con người sinh ra chẳng có ai hoàn hảo. Từ lúc tiếng sét ái tình đánh trúng đầu khét lẹt, tôi đã nghĩ: “Ồ, tí nữa bị các cụ lừa. Các cụ hóa ra cũng có lúc lẩm cẩm, bằng chứng là Cảnh Minh của tôi chính là mẫu người toàn diện đến từng milimet. Đẹp trai, học giỏi, dịu dàng, tâm lý,...Nói về ưu điểm thì phải viết kín mặt giấy A. Những tưởng người đàn ông lý tưởng ấy chính là đại diện cho vẻ đẹp toàn thiện toàn mĩ, ai dè... Đẹp thì có đẹp. Nhưng mà....hơi chậm hiểu. Nghĩ đến đấy tôi không khỏi vỗ đùi cái “đét” một cái mà thừa nhận rằng: Các cụ đã phán là chỉ có chuẩn.
Nhiều lúc tôi tức mình, chỉ muốn nhảy chồm lên nắm cổ áo người đó mà quát thẳng vào mặt anh là:
“NÀY, EM THÍCH ANH ĐẾN MẤT ĂN MẤT NGỦ, ANH THÍCH EM THÌ MAU XỔ THẲNG VÀO MẶT EM ĐÂY. NGAY VÀ LUÔN ĐỂ EM ĐỠ MẤT THỜI GIAN TÌM THẰNG KHÁC.”
Nhưng mà, nghĩ đến hình ảnh dịu dàng e lệ dày công xây dựng bấy lâu, tôi đành nhịn xuống. Hừ, cứ chờ anh rơi tọt vào rọ của em mà xem, em sẽ bắt anh trả cả gốc lẫn lãi.
To mồm là thế, nhưng vẫn bị buồn mất mấy hôm ấy. May mà cũng lọt vào Top để thi vòng cuối, nếu không Hoài An tôi sẽ lao ngay ra hàng, xăm hai chữ “hận đời” vào mông.
Vòng cuối chỉ còn cặp đôi tham gia, cái tên đẹp trai “Quân quần què” đương nhiên không thể thiếu phần rồi. Chung kết sẽ diễn ra cùng ngày với Prom của Nhà trường nhân ngày Nhà Giáo Việt Nam, hôm ấy sẽ tổng kết điểm và trao giải cho các cặp luôn thể.
Từ hôm qua đến giờ trong đầu chỉ nghĩ đến phần thi “Hóa trang”. Vụ này tôi chả rành. Ngày trước học trường bình dân còn chả biết mùi Prom nó như nào nói gì đến Hóa trang. Cho nên, “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, vẫn nên đi thám thính một chút thì hơn.
Tôi vừa gặp bạn phóng viên của Hội học sinh về. Không biết tôi đã vô ý cho bạn ấy ăn gì mà bạn tỏ ra ái mộ tôi ghê lắm. Tôi chỉ cần nở nụ cười hở đủ cái răng đúng chuẩn Hoa hậu với bạn ấy là bao nhiên tim gan phèo phổi cũng lôi ra cho tôi xem hết.
Qua tìm hiểu, tôi được biết lễ hội Hóa trang là hoạt động thường niên của trường nhưng năm nay lại trở thành một phần của cuộc thi King-Queen. Nó gần giống như là việc bạn cosplay các nhân vật nổi tiếng như công chúa, hoàng tử, siêu anh hùng các thứ các thứ tùy thích, miễn là nổi bật được giữa đám đông. Tiệc hóa trang ở Global phổ biến nhất là các cặp đôi hoàng tử, công chúa, nào là “Xin-đơ-rên-la”, nào là “A-ri-eo” tuyệt nhiên không có các nhân vật phản diện hoặc xấu như ma cấu kiểu thằng gù nhà thờ đức bà hay mụ phù thủy. Cũng dễ hiểu thôi, cái máu sang chảnh cao quý nó ngấm vào xương tủy của đám con nhà giàu này rồi, ngay cả lúc biến hình cũng chọn nhân vật đẹp đẽ điên đảo chúng sinh mới chịu cơ.
Bây giờ đau đầu nhất là tìm được hình tượng hóa trang cho tôi với Bảo. Chúng tôi đã nghĩ nát óc nguyên một buổi chiều mà không có ý tưởng khả quan nào. Vụ hóa trang thành hoàng tử công chúa bị dẹp từ đầu.
Đừng hỏi vì sao.
Bạn có thấy hoàng tử nào số đo vòng là cm và công chúa nhân hậu nào có cái mặt gian như tôi chưa???
Sau cùng, tôi mới nảy ra ý tưởng độc như con nòng nọc luôn. Giữa một rừng Hoàng tử công chúa váy áo, vàng bạc châu chấu lóng la lóng lánh bỗng dưng xuất hiện một đôi gà béo mập, chỉ nghĩ thôi cũng thấy nổi bật nhường nào, thu hút nhường nào. Cái giải phụ “Cặp đôi ấn tượng” không nằm trong túi tôi thì hơi bị uổng.
Tối nay, khuôn viên vườn hoa trường Global như được khoác thêm chiếc áo đính kim sa rực rỡ. Giống như phép màu từ chiếc đũa phép của bà tiên đang hiện diện, biến những lùm cây tối đen bỗng lung linh ánh đèn rực rỡ. Bóng bay, sợi kim tuyến và hoa tràn ngập một góc trời tô điểm cho đêm Prom một sắc màu cổ tích lấp lánh.
Mấy ông tác giả truyện cổ tích không có ưa loài gà, bằng chứng là chả mấy khi chúng được đường hoàng làm nhân vật chính, lâu lâu xuất hiện lần thì đến % là trên bàn ăn hoặc là khỏa thân tắm nước nóng trong nồi thôi. Không sao, Hoài An tôi hôm nay sẽ làm nên lịch sử. Hãy xem con gà ú na ú nầm đè bẹp đám công nương quý tộc kia như thế nào.
Đúng như dự đoán, trong cặp đôi cuối cùng, có đến cặp trai tài gái sắc váy áo sang trọng. Đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Cái tên “quần hoa” nhắng nhít thiếu đứng đắn kia lúc khoác lên bộ âu phục trong cũng đường hoàng lịch lãm, khí chất hơn người làm tôi cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần, những lúc như thế Bảo lại dẫm lên chân tôi đau điếng làm tôi giật mình tỉnh lại.
Cặp đôi gà mái mơ và gà trống mập chào sân bằng bài nhảy vui nhộn trên nền nhạc “gà mà không gáy là con gà con...” làm hội trường cười nghiêng ngả. Ăn điểm rồi haha.
Lột được cái đầu gà to tổ chảng ra khỏi đầu, tôi vội vã lấp cái dạ dày đang rên xiết bằng mấy cái Cupcake ở khu ẩm thực. Mà khổ nỗi, cái tay linh hoạt hàng ngày bị thế chỗ bởi cái cánh gà béo mập toàn bông, không tài nào cầm nổi thứ gì, mà không thể lột ra lúc này được. Đang lúc tiếc hận nhìn đám đồ ăn thơm phức trên bàn thì một chiếc Cupcake dâu tây đã chìa đến trước mặt.
Theo như dự báo của cơ quan Khí tượng Thủy Văn Trung Ương, tối nay thời tiết không có gì bất thường. Thế thì cái bạn Quân này ăn phải cái gì mà tự dưng tốt bụng thế. Hay là trong bánh có độc.
À quên, Hoàng tử thì đương nhiên phải hào hoa lịch thiệp ngay cả với một con gà chứ. Tôi chả khách sao ngoạm một miếng lớn. Ừm, mùi vị không tệ.
Đúng lúc ấy thì một đám đông rần rần kéo qua, chắc sang bên sân khấu xem nhảy hiphop, cơ mà cái lối đi thì chật chội, con gà là tôi thì lại kềnh càng. Hậu quả là sau một cú hích nhẹ nhàng, mẹ mái mơ nặng nề đổ kềnh ra mặt đất, Quân trông thấy cũng phi thân tới cứu giá. Cái tên hậu đậu ấy, bản lĩnh hạn chế thì đứng im đó đi, đằng này lại sốt sắng nhảy bổ vào, cuối cùng trượt tay dẫn đến một tai họa khủng khiếp.
Trong lúc thân hình tôi nện xuống mặt đất một cú đau điếng, tôi thấy cái bánh cắn giở trên tay Quân bay lên vẽ ra một đường vòng cung rồi đáp trúng mắt bên trái của tôi. Mẹ kiếp có phải tên này cố ý không vậy. Qua cái mắt phải tôi thấy thân hình cao lớn của quần hoa đang bay lại phía này. Tình huống này có phần quen quen.
Phải rồi, trong cuốn ngôn tình cẩu huyết từng đọc và bộ phim Hàn Quốc từng xem, motip này đang được ưa chuộng số . Tôi đoán chắc tình huống tiếp theo sẽ là như thế này: Tôi ngã, Quân muốn đỡ nhưng lại bị tuột tay nên người sẽ cùng ngã ra đất, nữ dưới nam trên không chừa một khe hở nào(cấm nghĩ bậy), sau đó, gương mặt của nam chính gần trong gang tấc, môi mỏng cũng đáp trúng đôi môi của nữ chính. Mà theo đúng mô tip thì mắt nữ chính phải trợn ngược lên như bị sét đánh, sau đó cảnh người khóa môi sẽ được quay từ góc trái, góc phải, góc nghiêng, bên trên, bên dưới, quanh nhanh,quay chậm chiếm đến phút của bộ phim mới chịu ngừng.
Khụ, có lí nào, tôi sắp đón nụ hôn đầu trong một tình huống lãng mạn cẩu huyết thế này??? Hự, mặc dù ghét tên này bỏ mẹ nhưng phải công nhận, nụ hôn đầu dành cho một thằng cha đẹp trai, răng không vổ, miệng không hôi âu cũng là may mắn rồi. Mặc dù không phải người trong mộng nhưng thôi cũng coi như là thực tập lấy kinh nghiệm đi. Nếu không có lựa chọn nào khác thì cứ...hưởng thụ đi vậy.
Từng đấy suy nghĩ chạy xẹt qua đầu tôi trong vòng ¼ giây ngắn ngủi. Tôi phối hợp diễn đúng mô típ, trợn ngược cái mắt phải còn lại lên, miệng còn hơi chu ra, cả người rơi vào trạng thái chiến đấu cao độ.
Nhưng mà khoan đã...
Vị trí này...
Có gì đó không đúng....
Không hiểu sao trong ¼ giây cuối cùng, khi trông thấy hàm răng sáng bóng đang nhe ra của Quân, tôi chợt có dự cảm vô cùng xấu...
Hai giây sau khi thảm kịch xảy ra, Hoài An tôi đã thề với trời rằng: Ngay trong tối nay sẽ về đốt hết đống ngôn tình trên giá, xóa sạch mấy bộ phim Hàn Quốc trong máy tính.
Đốt hết.
Xóa hết.
Con mẹ nó cái gì mà mô tip, cái gì mà lãng mạn.
Gạt người. Gạt người hết sức.