CHƯƠNG : BẰNG HỮU CỦA TÔI
Lớp A, trong không khí có một áp lực vô hình nào đó như muốn bóp chặt lấy tôi. Tên Quân đó nhìn tôi như muốn giết người,tức mình, tôi cũng trừng mắt lại với hắn. Hai luồng ánh mắt va chạm trên không trung tạo ra mấy luồng điện xẹt xẹt tưởng như có thể biến mái tóc mượt mà của cô giáo thành chổi xể ngay lập tức.
“E hèm” nhận thấy bầu không khí có gì không đúng, cô giáo lên tiếng xen ngang “ em quen nhau?”
Sau câu nói ấy, bỗng dưng cảm thấy sau lưng là một rừng ánh mắt tức giận của hội con gái dành cho mình. Cũng may mấy bạn ấy không phải “Vô Tình tỷ tỷ” trong “Tứ đại danh bổ”, biến địch ý thành ám khí. Nếu không, mình đã lìa đời trong bộ dạng một con nhím.
Nuốt nuốt nước bọt, tôi cười cười trả lời: “Dạ không có, trông bạn ấy giống bạn khách quen hay mua thịt của mẹ em ngoài chợ thôi”
Tên đó vẫn không nói khôg rằng từ nãy, còn nhìn tôi cười bí hiểm lắm làm cho tôi có cảm giác bản thân là món tráng miệng, còn hắn đang trong tâm thế tay dao tay nĩa vậy.
Buổi tập trung kết thúc bằng việc xếp chỗ. Khỏi phải nói, tôi được ăn cả rổ “bơ” to. Sau cùng, chỉ có bạn béo ở dãy bàn cuối là mở rộng vòng tay chào đón mình. Xúc động đậy. Xém tí thì bật khóc.
Tôi toét miệng cười:“Cảm ơn đã cho tớ ngồi cùng, chỉ có cậu là không lơ đẹp tớ”
Trông thấy nụ cười của tôi, bạn ấy lúng ta lúng túng, chỉnh lại cặp kính cận, lí nhí nói: “À...Ờ... không có gì”
Cuối buổi học, cô giáo dặn tôi qua phòng Công tác sinh viên lấy đồng phục, bảng tên và giáo trình. Tôi mới té ngửa khi biết một sự thật : Soái ca đụng trúng mình là Hội trưởng hội học sinh nhé. Đúng là người đâu đẹp từ trong ra ngoài. Anh ấy còn khen tên mình hay. Hí hí, tâm hồn cứ gọi là lâng lâng bay bổng. May nhờ đống giáo trình học cụ nặng trịch kéo tôi trở lại mặt đất.
“Ê...giấy vệ sinh”
“Giấy vệ sinh” Ai lại có biệt danh xấu xí như vậy.
“Ê...tôi đang gọi cô đó”
Tên Oan gia đứng chặn trước mặt tôi, vóc dáng cao lớn của hắn làm tôi gần như phải ngửa mặt lên trời mới thấy mặt :
“Tôi không tên “Ê”. Cũng không tên “giấy vệ sinh”.
“Tôi thích gọi cô là gì thì gọi, cô quản được chắc”
Tôi bực, trực tiếp bỏ qua anh ta.
“Chào mừng đến A”. Anh ta với theo “Một năm học thú vị đang chờ phía trước. À, hy vọng cô còn trụ được đến cuối năm”. Hắn biến mất sau một tràng cười lớn.
Chắc hẳn anh ta đã chuẩn bị nhiều trò hay để đối phó với tôi đây. Mà thôi kệ “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn”, đến đâu hay đến đó đi.
Khệ nệ tha được đống sách vở đồ dùng ra cổng trường mới sực nhớ ra quên mất điện thoại ở nhà. Thế này sao gọi được bố đón. Đang lúng a lúng úng, thì một cái xe đạp điện đỗ xịch trước mặt. Là bạn béo ngồi cạnh.
“Sao giờ còn chưa về”. Bạn ấy cười hiền hỏi.
“Tớ không mang điện thoại nên không gọi cho bố đón được. Cậu cho tớ mượn điện thoại nhé “
“Hôm nay về sớm, nhà cậu ở đâu, tớ chở cậu về”
Tôi cũng chả khách sáo, leo ngay lên xe bạn ấy ngồi. Trên đường đứa chém gió đủ chuyện, hợp nhau ra phết. Bạn bảo bạn tên Trần Gia Bảo, bạn ấy giành được học bổng lúc bắt đầu lên cấp nên vào trước tôi một năm. Bạn còn bảo, vào trường mới nhiều cái bỡ ngỡ, có gì khó khăn cứ nói với bạn để bạn giúp. Thấy mến bạn ghê. Đúng là bằng hữu tốt.
Buổi tối, bố mẹ có hỏi chuyện trường lớp, tôi ậm ừ : Trường rất đẹp, các bạn rất tốt với con
Thực ra chỉ có một bạn tốt thôi, nhưng thế cũng đủ với tôi rồi.
Đẳng cấp trường quốc tế thể hiện rõ qua bộ đồng phục. Chất liệu tốt, hình thức đẹp. Áo cộc tay giống đồng phục Hải quân, chân váy ngắn trên gối xếp ly lớn, mặc lên xinh ơi là xinh.
Phần thưởng vào cấp của tôi là một chiếc xe đạp điện. Loại thường thôi mà vui hết biết. Từ giờ, Hoài An đã có xe chính chủ rồi nhá, không còn phải chen lấn đi xe của Bộ nữa, hí hí.
Ngày mai cuộc đời tôi sang chương mới rồi, thấy hồi hộp, háo hức lắm. Tự hứa phải học cho tốt, sau này tương lai rộng mở, lắm tiền nhiều của, đã giàu còn đẹp, còn sợ không lấy được soái ca sao. Nói đến soái ca làm tôi nhớ tới anh chàng mình đụng lúc sáng. Tim tự dưng rung lên một ít.
Thôi thôi, không nghĩ lung tung nữa. Hoài An, ngủ ngon nhé.