Cảm xúc của con người quả thực có sức mạnh kỳ diệu chi phối mãnh lực của thời gian.
Khi bạn làm mọi việc với nỗi hân hoan hạnh phúc, thời gian cứ vù vù chạy qua như quán quân của Giải đua Công thức .
Khi lòng bạn ngập nỗi muộn phiền và lo lắng, thời gian ì ạch tới nỗi, nên gọi nó dưới một cái tên khác: “Ông tổ của Ốc Sên”.
Mười ngày nghỉ ngập tràn tiếng cười và đồ ăn ầm ầm chạy qua, tôi cảm tưởng mình còn chưa kịp ăn hết cái bánh chưng, nói nốt mấy câu bông đùa đã thấy Tết ngập ngừng nói lời tạm biệt. Chậu quất trong nhà cũng được bố cho mấy bác tận bên Nhật Tân xin về trồng lại. Mẹ đã bắt đầu mở hàng ngoài chợ từ mùng bốn. Chị Nhi cũng rục rịch sách vở chuẩn bị cho một học kỳ mới ở trường Đại học. Con mèo lười là tôi đây dù vô cùng không tình nguyện nhưng phải đành lòng từ giã chiếc sofa êm ái mà cái mông tôi đã gắn bó suốt tuần. Mai phải đến trường rồi, tôi để dành buổi tối hôm nay để làm cái việc mà bất kỳ “đứa bé” nào cũng khoái nhất đời: đếm tiền mừng tuổi.
BẢNG KÊ THU NHẬP TẾT NGUYÊN ĐÁN (LÊ HOÀI AN)
, Lợi nhuận buôn hoa: . triệu đồng.
, Bố mẹ mừng tuổi: nghìn đồng.
, Quần hoa mừng tuổi: nghìn đồng. (à quên, đáng lý phải thu thêm tiền sinh hoạt của tên ăn bám này).
, Bảo béo mừng tuổi: nghìn đồng.
, Chị Nhi mừng tuổi: nghìn đồng (năm nay hào phóng ghê, đúng là dân làm ăn có khác).
, Họ hàng hang hốc lì xì: triệu hai trăm ngàn đồng.
TỔNG THU: TRIỆU NĂM TRĂM NGÀN ĐỒNG CHẴN.
Muhahaha!!! Phát tài rồi. Năm nay được hai mỹ nam yểm trợ cho nên tiền tài kéo vào ùn ùn như lũ. Tôi cẩn thận bỏ chỗ tiền đã đếm kỹ vào con lợn đất béo mầm trên bàn học. Cũng được kha khá rồi, có lẽ tôi nên làm một cuốn sổ tiết kiệm dắt lưng cho chắc ăn, cũng coi như có tí vốn lúc kết hôn cho thằng chồng nó đỡ kinh. Thời buổi này ấy à, riêng với đám đàn ông, chả cần thiết mặt ngang mũi dọc thế nào, cô có mười triệu thì xinh hơn cô hoa khôi tổ dân phố mà tay trắng, cô có một trăm triệu thì nhan sắc hơn đứt cái cô có mười triệu kia, mà riêng cái cô có tiền tỉ trong tay mà một tỷ ấy lại kẹp trong cuốn sổ đỏ biệt thự ba tầng trên Hồ Tây thì Hoa Hậu Hoàn Vũ cũng chỉ đáng xách dép. Bản thân tôi đã ý thức về nhan sắc của mình từ rất sớm, cho nên nhất quyết không để bản thân rơi vào thảm cảnh: Ngoài xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thùng thì chả được cái nước non gì. Thế mới nói, xấu mà biết phấn đấu còn hơn là đẹp mà cái ví lép kẹp.
Cô nàng sôi nổi “mùa hè” báo hiệu sự có mặt của mình bằng những cơn mưa bất chợt. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, chống cằm yên lặng ngắm những vạt mưa rào rào táp vào ô cửa kính. Khung cảnh ngoài sân trường mờ đục đi dưới màn mưa dày đặc. Trong không khí ngập tràn thứ mùi ngai ngái nóng ấm quen thuộc do đất gặp mưa bốc hơi.
Tôi lẩm nhẩm mấy câu ca quen thuộc, nghe lòng nhẹ bẫng như chú chim thảnh thơi bay lượn dưới bầu trời, mặc kệ mặt đất dưới chân, nhưng tầng cây xanh mượt, cứ bay bay cao mãi...
“Bốp!”
Một nửa viên phấn phi trúng đầu chú chim với một tốc độ kinh hoàng. Chú chim mơ mộng ngây thơ rơi cái “oạch” từ chín tầng mây xuống mặt đất, mà cụ thể hơn là cái bàn cuối lớp, dãy thứ hai từ cửa ra vào.
“Hoài An, ngẩn ngơ cái gì. Câu cô vừa nói được chia ở thì nào?” Cô giáo Tiếng Anh cất cao giọng, đôi lông mày của cô nhíu chặt dưới cặp kính.
“À, ờ...” Tôi cuống quýt cả lên. Lúc cô nói câu ấy, tôi còn mải làm chú chim tự do bay lượn, tâm trí có đặt ở đây đâu mà nghe. Đang lúng ta lúng túng thì một mẩu giấy được đặt trên bàn, trong ấy là nét chữ rắn rỏi cứng cáp của Bảo.
“Em thưa cô, thì hiện tại hoàn thành ạ.” Tôi dõng dạc trả lời.
Cô giáo hừ nhẹ một tiếng, và tôi thừa hiểu, cái “hừ” đó mang theo thông điệp “Lần sau còn ngáo ngơ thì liệu hồn.”
Tôi thở phào ngồi xuống, quay sang cười hì hì với Bảo. Bảo cốc đầu tôi, mắng yêu: “Đang nghĩ đến người tình trong mộng hay sao mà miệng thì há hốc, mặt nghệt hết cả ra thế.”
“Đâu có, tớ đang nghĩ đến cậu mà.” Hoài An tôi ưu điểm nhiều vô kể, nhưng nổi bật nhất vẫn là dùng miệng lưỡi làm cho đối phương ngất ngây vui sướng hoặc tức đến sùi bọt mép. Và rõ ràng, nụ cười híp tịt của Bảo là minh chứng cho việc cậu ấy rất hài lòng với lời nịnh nọt của tôi.
Sáng nay đến lớp, tôi hí hửng mang hộp cơm cuộn rong biển và sữa ngô tôi tự làm tới. Mấy món này Bảo thích nhất, một lần tình cờ làm cho Bảo ăn, thế là cậu ấy cứ năn nỉ mè nheo bắt tôi làm cho cậu ta ăn suốt. Tiếc rằng tôi lại là con sâu lười chuyên ngủ nướng quên giờ giấc. Nhiều khi dậy muộn còn chẳng kịp chải đầu đã ba chân bốn cẳng lao đến trường, trừ khi lợn biết bay, còn không thì đừng mong Hoài An tôi dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng.
Hôm nay chả hiểu có con lợn nào cất cánh không, nhưng Hoài An tôi lại dậy sớm. Cho nên hộp cơm cuộn ngon lành mới ra lò.
Bình thường Bảo đến sớm lắm, ấy vậy mà sát giờ vào lớp rồi mà vẫn chẳng thấy mặt mũi đâu.
“Oàm...Trông vụng về hậu đậu mà làm món này ngon ra phết.” Bên cạnh, tiếng quần hoa nhéo nhéo vang lên, cậu ta vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm thứ gì đó.
“Cái gì ngon cơ???” Tôi lơ đễnh hỏi, lòng vẫn băn khoăn không hiểu sao Bảo chưa tới.
“Thì cơm cuộn rong biển đó. Hóa ra cậu còn quan tâm đến sức khỏe cửa tôi như vậy. Cảm động quá.”
“Á á. Ai cho cậu động vào đó. Đây là tôi làm cho Bảo mà. Trả lại miếng cơm cho tôi, mau.”
Quân hừ mũi kinh thường, hếch cái mặt lên đầy thách thức:
“Hừ, cậu đúng là đồ thiên vị, trọng béo khinh gầy, trọng xấu khinh đẹp. Nói cho cậu biết, cơm của cậu vừa mặn vừa khô, khó ăn chết đi được.”
“Ai phiền cậu ăn. Nhè ra, mau nhè ra đây...”
Quần hoa giãy nảy lên, quay đít ngúng nguẩy trở về chỗ ngồi, không quên bỏ lại một câu:
“Tôi cũng muốn trả lắm, nhưng hiện tại chưa buồn đi vệ sinh. Cậu chờ chút. Khi nào có nhu cầu tôi sẽ liên hệ với cậu để lấy lại chỗ cơm tôi đã ăn.”
Cái tên ôn dịch ấy, không chọc tôi tức chết là không yên tâm học bài đây mà. Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên khiến tôi thảng thốt. Cả buổi học hôm ấy, Bảo vắng mặt không lý do. Đến cả tiết học phụ đạo buổi chiều, cậu ấy cũng không thấy bóng dáng. Điện thoại không liên lạc được, nhắn tin trên Facebook không thấy hồi đáp...
Rốt cuộc Bảo béo đã đi đâu?