Sáng sớm, vết thương trên người bắt đầu sưng phồng và ướt nhèm, lên viện thay băng mà cảm giác vừa bị anh bác sĩ có tâm lột mất một lớp da trên người. Mặt tôi cứ gọi là nhăn nhó như tấm bìa các-tông nhàu nát. Dĩ nhiên, tôi vẫn cắn răng giữ lấy hình tượng can trường quả cảm, lúc đau quá thì hít một hơi thật sâu. Nhưng bạn “quần hoa” yêu dấu không cho thế là đúng, toàn bộ carlo vừa nạp qua bát cháo buổi sáng được bạn ấy hoang phí vào việc gào thét, gầm rú, nỉ non, ai oán. Thay bông băng xong cũng là lúc hai lỗ tai tôi đau nhức, cảm giác giống hệt như người ta vừa mới chọc tiết một con lợn ngay cạnh.
“Hờ hờ, Hoài An, tôi đau quá. Tay đau, chân đau, mông đau, mồm đau,...Hờ hờ.”Quần hoa lết xác ra ngồi ghế đá cạnh tôi, cái mồm móm mém vẫn không ngừng rên rỉ.
Tôi lộn tiết cáu nhặng xị cả lên:
“Cậu mà còn nỉ non thêm một câu nữa thôi là tôi sẽ bỏ về cho cậu độc thoại đấy nhé.”
Quân chìa cho tôi cái bản mặt cún con làm nũng: “Nhưng tôi đau. Vì ai mà tôi bầm dập khắp người như thế chứ.” Quân nhắm tịt mắt, ôm đầu: “A..Đầu tôi như muốn nổ tung. Được rồi, nếu cậu đã vô tình như vậy thì cứ về đi. Cứ mặc tôi đau thương đến chết ở đây đi.”
Được rồi, tôi thừa nhận, đẳng cấp ăn vạ của tên này người bình thường không thể so sánh, vả lại nếu không có hắn, có khi giờ này tôi đang ngự trên bàn thờ ăn chuối xanh ngắm gà thoát y rồi. Tôi nhẹ giơ tay xoa xoa hai bên thái dương tên đầu xù bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
“Đau lắm à. Qua đây An thương...”
Đấy, chỉ chờ có thế, tên ăn vạ thừa thắng xông lên nằm gối đầu lên đùi tôi, ngẩng cổ cười toe như trẻ con được kẹo, khoảng trống trên hàm răng trắng đều đặn làm cậu ta trông ngộ nghĩnh hơn bao giờ hết, tôi phải cố gắng lắm mới không phì cười:
“Cậu là trẻ con sao? Lúc nào cũng nhõng nhẽo như vậy..”
“Không có. Tớ là siêu nhân biến hình. Với người ngoài, tớ là hotboy hoàn mỹ lạnh lùng; với bố mẹ, tớ là chàng quý tử ăn sung mặc sướng. Nhưng mà chỉ riêng với cậu...”Quân nghển cổ lên nhìn tôi, hai mắt cười híp lại đầy mãn nguyện: “Với cậu, tôi là con mèo Ú, thích được cô chủ cưng nựng. Cho nên cậu phải có trách nhiệm chăm sóc tôi cả ngày, chiều chuộng tôi cả đời nghe không?”
“Xì”. Tôi bật cười ra tiếng. “Thú cưng gì mà ăn như heo, cô chủ nói một câu lý sự mười câu lại còn ăn vạ như cơm bữa. Nuôi cậu vừa thiệt hại về kinh tế lại vừa nhức đầu mệt óc, phiền chết được.”
Quần hoa bĩu môi dài thườn thượt, không cho là đúng:
“Meo meo. Thế cậu có thấy thú cưng nào xinh đẹp như tôi, hát hay như tôi chưa? Hừ, đúng là không biết phân biệt phải trái. Giận rồi, giận rồi...Trả hai cái răng cửa cho người ta đi...”
Tôi đang dở khóc dở cười chẳng biết đối đáp như thế nào, thì trên đỉnh đầu vang lên tiếng hừ khẽ. Bảo đứng trước mặt tôi làm ánh mặt trời bỗng chốc bị che lấp, gương mặt trắng hồng lấm tấm mồ hôi. Cậu ấy nhìn tôi cười dịu dàng nhưng quay sang Quân lại là vẻ mặt công chúa băng giá:
“Đồ bánh bèo vô dụng, qua bên kia hờn dỗi đi.”
Bảo gạt phăng quần hoa bé nhỏ sang một bên, thản nhiên xen vào giữa chúng tôi, chiếc ghế chật chội nhét tận người to đùng, thành thử chỉ có nửa cái mông của Quân còn dính vào thành ghế.
Mặc kệ quần hoa la ó ầm ĩ, Bảo thản nhiên mang hộp Gà rán thơm lừng cho tôi ăn.
“Ê này, đồ vô lương tâm. Cậu không thấy tôi cũng thương tích đầy mình đây sao? Gà của tôi đâu?”
“Tôi đâu phải vợ cậu..” Bảo bình tĩnh đáp, mặt không đổi sắc.
“Với lại...”, tôi bổ sung thêm “đau răng không được ăn thịt gà.”
Nắng vàng xuyên qua tán ngọc lan, nhảy nhót trên vai chúng tôi. Nắng bừng sáng nụ cười của Bảo, lấp lánh thêm mắt tôi nhưng chẳng thể nào xi nhê bộ mặt tối mù của Quân.
“Ê, cô nhóc kia có vẻ thích cậu đấy.” Tôi mãn nguyện chùi mép, hóng theo cánh tay Bảo chỉ về phía chiếc ghế không xa. Cô bé ước chừng kém chúng tôi , tuổi, mặc trang phục bệnh viện giống Quân, tóc buông hờ đến vai, cánh tay bị gãy được băng bó kỹ lưỡng. Con bé tủm tủm cười e thẹn, chốc chốc lại liếc sang phía này.
“Ừa, tớ cũng thấy mắt con bé sắp dán chặt vào mặt cậu rồi đấy, Quân thối.”Tôi phụ họa theo.
“THÍCH CÁI GÌ MÀ THÍCH. PHIỀN CHẾT ĐƯỢC!!!” Quần hoa bùng nổ. Tôi hoài nghi không biết là con bé ấy phiền thật, hay cậu ta vẫn còn hậm hực nghĩ về cái đùi gà?
Quần hoa đứng phắt dậy, bắn một tia nhìn không mấy thiện cảm về phía cô bé, ngoắc tay ra hiệu:
“Này nhóc, qua đây anh bảo”.
Cô bé giật bắn mình, trên gương mặt, nét hân hoan trộn lẫn với lo lắng làm nóng bừng đôi má và đỏ lựng cả hai tai. Hít một hơi dài, con bé dũng cảm đứng dậy, chậm chạp đi qua phía này. Tôi và Bảo đều nín thở cầu nguyện cho cô nhóc, bởi tôi biết, với bản tính đanh đá trời sinh của thằng nhóc gãy răng, hẳn là một loạt mỹ từ điêu ngoa sẽ được trút ra.
Con bé đã đứng ngay trước mặt Quân, nó bối rối dùng bàn tay lành lặn vò vò gấu áo, lén lút ngó quần hoa.
Mắt tôi và Bảo hoạt động với công suất tối đa, hết liếc sang Quân lại ngó sang cô bé.
Trước sự ngạc nhiên của tôi và Bảo cùng sự bàng hoàng đến tột độ(có lẽ còn hơn thế) của cô nhóc. Quần hoa nhà ta đột nhiên nở một nụ cười chuẩn hoa hậu đủ cái răng (nhưng do nguyên nhân khách quan, tôi chỉ đếm được có chiếc).
Con bé ngã bổ ngửa ra sau, mắt nó dán chặt vào khoảng trống mênh mang giữa hàm răng trắng sáng của Quân. Mồm nó há hốc như bị điểm huyệt. Cái vẻ mặt vừa bàng hoàng vừa sợ hãi của nó làm tôi vừa thương vừa buồn cười. Mất một lúc lâu, nó mới cựa quậy khỏi cơn chấn động, nó khó nhọc nuốt nước bọt,lổm nhổm bò dậy, bỏ chạy mất hút bằng một tốc độ kinh hoàng.
Tôi bất lực lắc đầu, ngắm nhìn điệu cười trống hoác của Quân. Bây giờ tôi mới chân chính hiểu rõ: hai cái răng cửa ảnh hưởng sống còn đến nhan sắc của một người đàn ông.