Bị hiểu lầm chưa bao giờ là cảm giác dễ chịu, nhất là với một đứa con gái có sĩ diện cao ngất, không muốn giải thích, cũng chẳng cần cảm thông.
Quả nhiên trong mắt của kẻ đang yêu, ngoài người thương ra, tất cả chỉ là phân chó mà thôi. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng, cho dù có là phân chó, tôi vẫn phải là một đống phân có sĩ diện. Hừ, nhất định không được tha thứ cho cậu ta.
Đống bài tập tích phân kinh khủng chẳng giúp vực dậy tinh thần của tôi là bao. Tôi ngồi phịch xuống ghế đá quen thuộc, chờ Bảo lấy xe chở về nhà. Dù chỉ một chút trầy xước tí teo, nhưng cậu ấy nằng nặc đòi làm vệ sĩ đưa tôi đi học. Đôi khi tôi có cảm tưởng mình là cô tiểu thư được chiều chuộng sinh hư, suốt ngày mè nheo, bắt nạt Bảo.
Bảo đỗ phịch chiếc xe đạp điện trước mặt, đặt vào tay tôi một cốc trà sữa khoai môn mát lạnh. Xong xuôi, cậu ấy lục trong balo một túi nilong chứa dung dịch rửa vết thương và miếng dán Urgo, tỉ mẩm ngồi xuống xem xét vết thương trên đầu gối và cánh tay của tôi.
“Ôi dào, tớ không sao đâu. Mấy vết thương kiểu này với tớ chỉ như muỗi cắn thôi, vài ba ngày sẽ tự lành mà.”
Bảo nhất quyết không chịu, cần thận dùng thuốc sát trùng vệ sinh miệng vết xước: “Thật tình chẳng thấy cô gái nào giống cậu. Bây giờ mười cô thì đến chín cô rưỡi luôn tỏ ra yếu đuối mong manh, cần người che chở. Còn cậu thì một câu “Không sao”, hai câu “đừng lo”, cứng cỏi mạnh mẽ như con trai ấy.” Bảo cười hiền, nhìn sâu vào mắt tôi mà nói “Chẳng cho người khác có cơ hội quan tâm đến cậu.”
Mấy lời nói của Bảo rót vào lòng tôi mát lạnh như cây kem giữa mùa hè, như chén trà nghi nghút khói ngày đông giá. Tự hỏi tôi phải may mắn đến nhường nào, ăn ở tốt ra sao mới tìm được một người bạn chân thành và đáng yêu như cậu ấy. Tôi đáp lại ánh nhìn trìu mến của cậu bạn bằng một nụ cười rạng rỡ thật lòng, cảm thấy nỗi bực bội âm ỉ suốt ngày dài đã vợi bớt đi nhiều lắm. Hừm, tại sao phải buồn lòng, dù cả thế giới có quay lưng, tôi vẫn luôn có Bảo kề vai sát cánh cơ mà.
Trong lúc tôi còn đang nhìn Bảo với ánh mắt trìu mến thân thương hiếm gặp, một phần tư con mắt bên trái của tôi đã liếc thấy một dáng hình quen thuộc. Vẫn là thân hình cao lớn trong bộ đồng phục, vẫn là gương mặt đẹp trai sáng sủa thu hút nhưng đặt trong mắt tôi lúc này lại thành ra một đống nhoèn mắt không hơn không kém. Quân đứng đó, nhìn chòng chọc đôi bạn đang tình thân mến thân săn sóc nhau, không nói gì, cũng không nhúc nhích. Dáng vẻ hoạt bát, nhí nhố thường ngày đã biến đâu mất sau đôi lông mày nhíu chặt, phảng phất nét tức giận không che giấu.
Bảo hoàn toàn mải miết làm nhiệm vụ của một cô y tá, dán xong miếng Urga cuối cùng, Bảo cẩn thân dìu tôi đứng dậy ra về. Nhưng chưa được hai bước chân, cánh tay của tôi bị nắm lấy rồi kéo giật lại vô cùng thô bạo. Lúc này Quân đứng sừng sững trước mặt tôi, tay phải còn nắm chặt lấy cánh tay, ngày một ghì chặt.
“Hoài An, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.”
Bảo không đủ kiên nhẫn để nghe hết câu nói ấy, cậu ấy sấn lại, túm lấy cổ áo của Quân mà hét lên: “Minh Quân, cậu điên rồi sao?? Bỏ An ra mau.”
Nhưng Quân dường như mắt điếc tai ngơ với sự có mặt của Bảo, cậu ấy vẫn nhìn chòng chọc vào mắt tôi, chờ đợi câu trả lời.
Tôi đau đến nhíu chặt chân mày, vét thương vừa lên da non vì động tác của Quân mà bị kéo rách đau rát. Tôi cố gắng giật khỏi tay Quân nhưng vô ích. Nỗi tức giận vừa nguôi ngoai nay bùng phát mạnh mẽ gấp trăm lần.
“Tôi không có gì để nói với cậu hết.” Tôi nhìn thẳng vào mắt Quân, lên tiếng đầy thách thức.
“Sáng nay, chuyện xảy ra giữa cậu và Vy...”
Vy, lại là Vy. Hóa ra cậu ta đến đây để đòi công bằng cho bạn gái. Muốn tôi đến chăm sóc vết thương của cô ấy, hay phải cúi người xin tha thứ?
“Tôi chẳng làm điều gì quá đáng cả. Nếu cậu muốn tôi xin lỗi cô ta thì tôi cũng trả lời thẳng thắn luôn: Không đời nào.”
“Hoài An. Tại sao cậu lại trở nên như vậy?”
Tôi giật mạnh cánh tay mình thoát khỏi vòng kìm kẹp của Quân, xoáy thẳng vào cậu ấy mà đáp:
“Không phải tôi thay đổi, mà vốn dĩ tôi đã như vậy rồi. Bản chất của tôi vốn là một đứa con gái thô lỗ, ưa bạo lực. Nếu trước đây cậu có cái nhìn khác về tôi thì xin lỗi, đã làm cậu thất vọng rồi.”
Quân có vẻ rất sốc sau khi nghe những lời cay nhiệt của tôi, cậu ta lùi hẳn người lại, đăm đăm ngó tôi bằng vẻ mặt đau đớn xen lẫn bàng hoàng.
Bầu không khí ngột ngạt như đang ở trong chiếc túi nilong, tưởng chừng nếu nán lại thêm một phút giây nào nữa, tôi sẽ bị bóp chết như một con chim. Kéo tay Bảo, nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, bỏ lại sau lưng là vóc người cao lớn mà cô đơn dưới tàng cây hoa sữa, hệt như bóng lưng tôi đã thấy trong một buổi chiều mưa một năm về trước.
Nắng rệu rã thả mình xuống mặt đường, thở hắt ra từng vạt mong manh, nhạt dần rồi tắt hẳn. Mặt trời lười biếng ngáp dài một cái, chầm chậm thả mình xuống chiếc giường mây êm ái tít tận chân trời phía Tây. Khung cảnh ảm đạm buổi chiều tà xô vào lòng cô gái nhỏ thêm nhiều phiền não. Đến nỗi, con đường về nhà đã qua hàng nghìn lần bị đổi sang hướng khác, khổ chủ vẫn đang bận mải vùi mình vào những suy tư mà chẳng thể nhận ra.
Chiếc xe đạp điện chạy chậm dần rồi ngừng hẳn. Lúc này, tôi mới ngơ ngác phát hiện mình đang đứng trước bãi đất trống um tùm cỏ dại, xa xa dòng sông Hồng mờ mờ sáng trong ánh đèn thành phố ít ỏi còn vươn đến. Tôi quay sang Bảo, nghe rõ giọng mình có chút mờ mịt:
“Này Bảo, khai mau, cậu đang có âm mưu gì hả?”
Bảo cười hiền lành, đôi mắt sáng ngời sau cặp kính.
“Này, đừng nhìn tớ như thể sói đói nhìn thỏ non như thế chứ.” Tôi lấy vừa lấy hai tay che chắn trước ngực vừa cảnh giác lùi ra sau. “Không lẽ, câu định bắt cóc tớ lấy nội tạng hả???”
Bảo cố ý tiến sát về phía tôi, ghé sát bên tai thì thầm:
“Hoài An của tớ thông minh lắm. Thứ tớ muốn đánh cắp đang nằm sâu trong lồng ngực của cậu đấy.”
Hả? Nằm sâu trong lồng ngực? Tôi đăm chiêu suy nghĩ, ruốt cuộc là thứ gì nhỉ? Ôi trời, không lẽ...không lẽ là... Tôi phải lấy tay bụm miệng vì hoảng hốt:
“Này Bảo, không lẽ, không lẽ cậu...” Ôi trời, sao cậu ấy có thể đối với tôi như vậy. Vậy mà trước giờ tôi không hề nhận ra...Thì ra đó là điều mà bao lâu nay Bảo vẫn đang giữ kín sao?
Bảo chỉ lắc đầu cười, khe khẽ nắm lấy bàn tay tôi “Đi theo tớ nào...” Giọng nói của cậu ấy bị pha loãng trong cơn gió heo may, pha lẫn mùi hoa cỏ và phù sa mằn mặn. Tôi thoáng chốc rùng mình, phát hiện da gà nổi đầy hai tay. Thế nhưng bàn chân vẫn không ngừng hối thúc bước theo cậu ấy. Tôi vừa hậm hực bước tới, vừa lớn tiếng kêu than:
“Không được đâu. Tớ hay buồn đi tè nên thận yếu lắm. Cậu mà đánh cắp thận của tớ thì bán cũng không được giá đâu huhu"
Lời tác giả: Với bộ não to ngang ngửa quả Óc Chó và tốc độ xử lý của các nơ-ron thần kinh nhạy bén chẳng khác gì...con rùa, An heo đã thành công trong việc biến một chàng trai yêu đơn phương đầy dịu dàng thành một tay buôn nội tạng khét tiếng. Kaka...
Theo các độc giả với bộ não có kích thước bằng quả bưởi Năm Roi(hàng loại tong siêu thị), Bảo béo muốn đánh cắp thứ gì trong lồng ngực của nàng An ngốc nghếch??