Ngoại Tình

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Im lặng một hồi, Phương Vi Chu mở miệng: “Em yêu hắn sao?”

Tôi giật mình, lòng lập tức chấn động, thực sự kinh hãi vấn đề mà hắn hỏi, tại sao hắn lại hỏi như vậy chứ? Tôi ngay tức khắc lắc đầu, không biết vì sao lại như rơi vao làn sương mù. Cho đến bây giờ tôi không hề có tình cảm ấy với Từ Chinh, tôi hận mình đã biết như vậy mà không dừng lại, tôi thật sự không thể tiếp tục với y được, việc đã đến nước này rồi thì nói ra cũng tốt, đó là một loại giải thoát tinh thần.

Tôi nói: “Thực ra từ trước đến nay em vẫn luôn lừa dối anh.”

Phương Vi Chu rũ mắt, chỉ đáp lại: “Thôi không nói nữa, uống thuốc trước đi đã.”

Tôi vẫn nói tiếp mà không ngừng, thực sự giống xưng tôi hơn: “Thục ra em đã quen Từ Chinh từ trước, lần đó anh gặp y ở nhà hàng là em đã nói dối, khi đó bọn em đã…” ngừng một chút lại nói: “Sau đó cũng có một thời gian gián đoạn, sau đó…bọn em lại bắt đầu gặp lại nhau, cái đêm em không về nhà ngủ là do em ngủ với y ở khách sạn. Em biết như vậy là sai, hôm nay em đi gặp y cũng là….”

Phương Vi Chu đột ngột ném túi thuốc lên bàn, túi thuốc đáp xuống ly nước khiến nó vang xuống đất, ma sát với sàn nhà.

Đây là điều tôi không ngờ được, tôi ngơ ngác nhìn nó, cũng hơi run sợ Phương Vi Chu. Lúc này không ai nói gì, hắn lập tức nhìn về phía tôi, trong ánh trầm sâu kia giấu biết bao suy nghĩ. Tôi không dám động đậy, cứ thế im lặng trong không gian đáng sợ này.

Phương Vi Chu nhíu mày, hắn mở miệng, giọng cực kì lạnh lùng: “Vì sao em cứ phải nói ra?”

Tôi ngay lập tức á khẩu, không trả lời nổi.

Hắn như muốn gây sự: “Em đã nói dối lâu như vậy rồi thì vì sao không tiếp tục nói dối đi? Em lắc đầu làm gì, em có thể nói cho tôi biết em không thích y, cũng chưa từng có chuyện gì với y cơ mà.” Hắn ngừng lại một lát, cuối cùng vẫn mịt mờ nói tiếp: “Nếu em không nói thì tôi sẽ mãi mãi không biết những chuyện đó.”

Tôi cứng đờ, cả người rơi vào chấn động, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không nói nên lời, ngay cả câu xin lỗi cũng không thể thốt ra được, đầu óc chỉ toàn khoảng trống rỗng…

Đang giằng co trong lặng câm với Phương Vi Chu thì hắn bất ngờ hỏi: “Tiêu Ngư, người trong lòng em là ai?”

Tôi kinh ngạc nhìn Phương Vi Chu. Hắn cũng yên lặng nhìn tôi, như đang muốn bản thân tỉnh táo lại, tuy nhiên sắc mặt vẫn thản nhiên như trước, cũng là dáng vẻ tôi đã quen.

Lòng tôi có ai ư?

Tôi muốn nói chuyện nhưng hắn lại bảo không muốn biết. Hắn ngăn cản tôi, rồi lại cật lực ngăn cản tôi, tôi không ngờ sẽ nghe hắn nói như vậy, rõ ràng từ ngữ đều rất dễ hiểu vậy mà nghe vào tai lại cảm thấy thật sững sờ.

Hắn nói: “Tốt lắm, tôi nghe được quá nhiều.”

Tôi chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, tim đập liên lỉ không ngừng, cứ như đang chờ hình phạt từ hắn.

Hắn lạnh lùng nhìn tôi: “Em có muốn tiếp tục gặp y không?”

Tôi cuống quít lắc đầu. Hắn không nói lời nào, chỉ nhặt túi trước trên bàn lên rồi đưa cho tôi, tôi ngập ngừng không biết có nên nhận lấy nó không.

Lúc này nghe thấy hắn nói: “Tất cả những lời em nói hôm nay lần chưa nói, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi.”

Tôi thực sự không ngờ Phương Vi Chu lại có phản ứng như vậy. Từ trước đến nay đều biết hắn được dạy dỗ rất tốt, nhưng không ngờ trong phương diện tình cảm cúng thật hào phóng? Tôi kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng hoàn toàn không thoải mái chút nào, chẳng biết mình có thể nghĩ ra sao nữa, toàn bộ cảm xúc đều chấn động sau khi nghe hắn nói như vậy, não hoàn toàn trống rỗng. Hắn cũng nhìn tôi, sắc mặt thật lạnh lẽo, thậm chí hơi tái, ánh mắt chẳng có nửa chút cảm xúc, lạnh lẽo xa lạ. Thực sự thật khó khăn để vượt qua nó.

Giằng co trong im lặng diễn ra thật lâu đến mức tôi tưởng mình không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Cuối cùng Phương Vi Chu nhìn quanh quẩn xung quanh, hắn ngẩn người nhìn tờ báo nằm trên bàn, sau đó ngồi xuống nhặt từng mảnh vỡ từ chiếc ly nước lúc nãy. Tôi chỉ trợn mắt lên nhìn hắn nhặt từng mảnh vỡ bỏ vào trong tờ báo, sau đó hắn đứng lên liếc tôi một cái. Tôi không biết nên diễn tả ánh mắt đó như thế nào, sau khi bị vạch trần tôi không dám đối mặt với hắn, cảm xúc vô cùng phức tạp. Tôi cảm thấy cả người cứng đờ, suýt chút nữa không thở nổi luôn.

Bất ngờ hắn nói: “Uống thuốc trước đi.” Dừng lại một chút lại nói: “Anh đi rót nước cho em.”

Tôi ngẩn người ra, càng không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cũng không dám động đậy nên chỉ có cách đợi Phương Vi Chu bưng nước đến lần nữa, dưới ánh mắt chăm chú của hắn mà uống hết thuốc thôi. Tôi nhớ lại thì thấy bầu không khí bình tĩnh này dường như là tình hình quen thuộc khi tôi và hắn ở chung, song vẫn còn nhiều điều khác biệt.

Sau khi nhìn tôi uống thuốc xong, hắn thản nhiên nói: “Đi tắm rửa đi, vết thương cần được bôi thuốc.”

Tôi mê mang nhìn hắn, không phân biết được đây liệu có phải lời hắn nói hay không nữa. Hắn cũng nhìn tôi nhưng không nói lời nào. Tôi cảm thấy mình không thể không đứng dậy được, sau đó tôi đi vào phòng ngủ, hắn theo sau giúp tôi cởi áo ba-đờ-xuy và đồng hồ. Nếu lúc bình thường thì đây quả thật là cử chỉ vô cùng thân thiết, cơ mà lúc này thì thật sự khó lường được.

Trong thời điểm này Phương Vi Chu rất ít nói chuyện, song vẫn ngẫu nhiên thốt ra vài câu, tuy nhiên đều là nhắc nhở tôi tránh nước cho vết thương. Trừ vấn đề này ra thì hắn dường như không nghĩ ra lời nào để nói với tôi nữa. Tất nhiên tôi cũng không có gì để nói, tuy trong lòng có rất nhiều lời hối hận, ít nhất cũng muốn giải thích rằng mình đã kết thúc quan hệ với Từ Chinh, vậy mà giờ đến hô hấp còn không thông thì có nói gì cũng phí công mà thôi, hơn nữa điều đó cũng không thể giảm bới hành vi phạm tội của tôi đâu. Có ai biết được khi thẳng thắn là lối thoát hay càng làm cảm giác áy náy tăng cao.

Lúc này tôi không muốn lẫn không dám dũng cảm bày trò trước mặt Phương Vi Chu, cũng tuyệt đối không thể làm theo lời hắn nói rằng hãy xem tất cả như chưa từng xảy ra.

Phương Vi Chu thu dọn đồ đạc tôi cởi ra, rồi đi vào phòng thay đồ. Tôi đờ đẫn đi vào phòng tắm, nước nóng lên rất chậm, từng giọt nước lạnh như băng cứ thể tưới lên người tôi, lạnh lẽo, run rẩy, cũng không quan tâm nước có vào vết thương trên mặt và bàn tay không nữa. Vạt da xung quanh vết thương đỏ ửng lên, trông thật dữ tợn, giống như đang bị thứ gì đó kéo căng, vô cùng xót.

Lúc này tôi mới cảm nhận được tất cả nỗi đau đớn đến cháy bỏng, cả người nóng đến mức ngu ngốc, thực sự rất mệt mỏi, cũng đã khuya rồi lại mới trải qua một vụ tai nạn giao thông, áp lực đổ lên đầu đã đủ lớn rồi, rất không muốn phải tiếp tục nghĩ ngợi gì nữa. Sau khi tắm xong tôi đi ra ngoài, nhưng hắn đã không còn trong phòng ngủ, chỉ có một túi thuốc được thả trên tủ đầu giường thôi.

Phòng ngủ không phủ rèm che, màn đêm tĩnh lặng bao phủ lấy tất cả. Tính ra thì căn phòng này cũng không lớn, vẫn có thể nghe rõ được động tĩnh bên ngoài, có lẽ Phương Vi Chu đang ở trong phòng khách. Chỗ hắn đang ngồi càng im ắng hơn cả chỗ này. Hắn đang làm gì vậy? Ngồi im trên ghế salon? Làm gì… tôi cứ đoán già đoán non vậy đó.

Tuy nhiên tôi không ra ngoài tim hắn, sau khi bôi thuốc xong cũng không tắt đèn đi, chỉ nằm lên giường thôi. Lúc nằm xuống tôi mới cảm thấy đầu óc mình choáng váng, đèn trên tường thật là chói khiến cơn khó chịu tăng cao, tôi không nhắm mắt mại mà cố chấp nhìn chằm chằm vào một nơi cho đến khi không chịu nổi thì thôi. Tôi cảm thấy khóe mắt mình thật ẩm ướt, nhưng đó tuyệt đối không phải là khóc, thật cố chấp.

Tôi nhắm mắt lại, khi mất đi thị giác thì cảm nhận với mọi thứ xung quanh càng trở nên rõ ràng hơn, cũng ngửi ra hơi thở cuộc sống trong căn phòng này, đó là những kỉ niệm ngọt ngào đắm say. Tôi nhớ lại cảm giác lúc mình mới tiến vào chỗ này, ngoài cảm giác chờ mong với cuộc sống mới thì cũng có phần bất an hoảng hốt, bởi vì tôi sẽ chung sống với người mình yêu.

Nơi này chứa đựng biết bao dịu dàng___toàn bộ đều xảy ra tại căn phòng thân quen này, bây giờ bất ngờ thấy thật xa lạ, mịt mờ.

Đột nhiên nghe tiếng cửa bị đẩy vào rồi đóng lại. Tôi ngập ngừng một chút rồi lật người, đưa lưng về một hướng khác, không mở mắt. Phương Vi Chu hoàn toàn không lên tiếng, nhanh chóng tắt đèn điện đi. Giường bên lún xuống, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ của người bên cạnh, và cả mùi hương nữa, đó là một mùi thuốc lá nồng nặc.

Mùi thuốc lá kia khiến tôi không có cách nào an tâm ngủ được. Tôi vẫn duy trì một tư thế, cũng biết Phương Vi Chu nhất định chưa ngủ, không biết hắn có rối rắm hỗn loạn như tôi lúc này, hay là nhân cơ hội này thì ní chuyện sòng phẳng với nhau một lần nhỉ?

Vậy mà tôi lại không mở miệng nổi, cũng chẳng đủ lý lẽ để nói lời chia tay với Phương Vi Chu. Trước đây mỗi lần nghĩ đến chuyện này tôi luôn đau lòng, nhưng không ngờ hắn lại không đề cập đến, thật lòng tôi thấy thở phào nhẹ nhõm, vậy mà khi phải đối diện với đối phương tôi vẫn cứ thấy sợ hãi. Tôi thấy mình không muốn chia tay, mà cũng không biết làm sao để không xảy ra chuyện đó, thậm chí làm sao để có thể sống tốt với hắn như trước đây.

Trong phòng ngủ có một chiếc đồng hồ nhỏ đặt ở đầu giường, không biết vì sao hôm nay tiếng của nó lại rõ ràng như vậy, tiếng tích tắc tích tắc vang lên vô cùng bất an, khiến cảm giác bi thương trong lòng người lại dâng lên, đúng vậy cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì thời gian vẫn cứ tiếp tục trôi thôi, không hề dừng lại. Tôi nằm trong căn phòng này, cảm nhận được sự xa vời của hết thảy mọi thứ.

Ít lâu nữa trời sẽ sáng, một ngày mới cũng phải đến.

Tôi không biết mình ngủ lúc nào nhưng tất nhiên là ngủ không ngon rồi, mơ một đống giấc, xong cũng không nhớ rõ là mơ gì, chỉ cảm nhận được áp lực cùng sự đau khổ, so với lúc tỉnh táo càng mệt mỏi hơn, chỉ cần có một tiếng động thôi đã tỉnh rồi. Nhưng tôi vẫn không mở mắt, cũng không động đậy mà chỉ nằm lặng lẽ nghe động tĩnh sau lưng mình, là Phương Vi Chu vừa đứng lên. Bình thường cho dù là ngày nghỉ hắn cũng dậy sớm cho nên bây giờ không có gì là lạ, mặc kệ hôm trước ngủ muộn thế nào, tâm trạng xấu xí ra sao thì hắn vẫn cứ dậy sớm thế thôi, hoặc có thể do hắn ngủ không ngon.

Phương Vi Chu rời khỏi phòng ngủ, sau khi cửa đóng lại tôi mới mở mắt ra, ánh sáng trong phòng vẫn không tốt, rèm vẫn buông, bình minh sáng mùa đông vẫn tối đen như đêm khuya, thực lòng không biết giờ là mấy giờ nữa. Tôi lật mình lại nhìn đồng hồ thì chưa đến bảy giờ sáng. Ngày nghỉ bình thường Phương Vi Chu cũng không dậy sớm đến mức như vậy đâu. Tôi lại nằm xuống, ngơ ngác nhìn bầu trời còn tối sẫm, trong đầu có ngàn vạn luồng suy nghĩ, nhưng nhiều nhất vẫn là hối hận. Tôi chỉ có thể hận mình không kiên định, sai lầm một lần còn không biết hối cải, cứ như vậy sai lầm lần hai, dù có thế nào cũng không thể đổ lỗi cho ai được. Lại càng thêm mê mang với cuộc sống của chính mình. Tôi không biết phải làm sao để tiếp tục hòa hảo với Phương Vi Chu, cho dù tôi không muốn chia tay.

Một hồi lâu sau Phương Vi Chu vẫn chưa quay về phòng.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio