Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

chương 116: chương 89

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Giang Tịch nhận nhiệm vụ “Làm thế nào để thăng chức dựa vào việc đổ phân” thì ngơ ngác đứng ở hành lang, cả người như mất hồn.

Nhị sư tỷ thấy hắn mãi chưa hoàn hồn, bắt đầu chuẩn bị ăn cơm chiều, ghét bỏ hắn đứng bất động ở đó vướng víu, còn bảo tiểu sư muội ra tay dịch hắn đi.

Tiểu sư muội cao hơn một mét sáu vui vẻ tiến lên, tùy tiện khiêng đại sư huynh cao to lên, đặt ở một nơi không có gì đáng ngại.

Giang Tịch: “…”

Hiện giờ Tống Nam Thời vừa nhìn thấy cơm thì bụng lại đau, né tránh đám người phục vụ cơm, ngồi xổm bên cạnh đại sư huynh, cùng ngẩn người với hắn.

Sau đó nàng nghe thấy giọng nói mơ hồ của đại sư huynh: “Tam sư muội, nhiệm vụ này nhất định phải do huynh làm à?”

Tống Nam Thời gật đầu khẳng định: “Nhất định phải để huynh làm!”

Hôm nay nàng ở nhà ăn phát hiện, Thược Dược phu nhân thật sự phòng bị với “Người ngoài”. Trong thời gian ăn, toàn bộ nhà ăn chỉ có thể thấy đệ tử Hợp Hoan Tông, căn bản không nhìn ra thị vệ có thể được Thược Dược phu nhân giao phó toàn bộ trọng trách thủ vệ trong phủ.

Nghe nói sau khi người Hợp Hoan Tông vào phủ hỗ trợ, đặc biệt là sau khi hai người sư huynh cùng sư đệ Khương Viên không làm tròn trách nhiệm thủ vệ của thị vệ, đám người trong phủ thị vệ không còn ăn tại nhà ăn lớn, mà từ các nhà ăn nhỏ cung cấp riêng.

Rõ ràng là không muốn để người Hợp Hoan Tông đơn độc tiếp xúc với thị vệ trong phủ.

Cho nên Tống Nam Thời cùng tiểu sư muội muốn ở nhà ăn moi tin bằng cách ăn cơm cùng bọn thị vệ là điều không thể.

Vân Chỉ Phong đi theo bên cạnh tiểu tông chủ, dựa vào sự quan tâm của Thược Dược phu nhân với tiểu tông chủ, hắn càng không thể có hành động gì được.

Mà tuy rằng nhị sư tỷ là quét rác, nhưng phạm vi quét rác đã bị cố định, không gian hoạt động cực kỳ có hạn, căn bản không có khả năng quét từ ngoại viện đến nội viện.

Như vậy hiện giờ người có không gian hoạt động trong phủ Tông chủ chính là Giang Tịch. Hắn phụ trách việc đổ phân toàn bộ ngoại viện, hơn nữa bởi vì tính chất công việc sẽ không bị người ta theo dõi mọi lúc mọi nơi.

… Rốt cuộc cũng không có ai thích nhìn người ta đổ phân mọi lúc mọi nơi.

Nhưng lúc trước sư huynh đệ Khương Viên canh giữ nhà kho ở nội viện.

Cho nên Tống Nam Thời cần đại sư huynh nỗ lực thăng chức, từ ngoại viện tiến vào nội viện, tốt nhất có thể phụ trách đổ phân cho đám thị vệ kia, nếu như nỗ lực có thể nghe ngóng được gì đó từ đám thị vệ kia thì quá tốt.

Đương nhiên, Tống Nam Thời cũng biết để một tên đổ phân nói chuyện với thị vệ thì hơi quá khó.

Kỳ vọng cao nhất của Tống Nam Thời chính là sau khi đại sư huynh trà trộn vào nội viện có thể dựa vào hành động thuận lợi và thân phận hèn mọn này thăm dò rõ ràng tình hình cơ bản trong nội viện, tốt nhất thăm dò rõ thủ vệ nhà kho có những ai, bọn họ sẽ ra tay thật chính xác.

Khi mọi người đang bận rộn với bữa tối, nàng lại giải thích kỹ lại cho đại sư huynh một lần nữa.

Đại sư huynh nghe xong không nói gì, chầm chậm đứng dậy rời đi.

Đến cơm tối cũng không ăn.

Lúc này chính đường đã dọn cơm xong, sau khi nhị sư tỷ dọn cơm cho sư huynh xong, chỉ chớp mắt đã không thấy người đâu.

Nàng ấy mơ hồ: “Đại sư huynh không ăn à?”

Tống Nam Thời: “… Có thể là do áp lực quá lớn nên ăn không vô.”

Nhị sư tỷ nhìn cơm phát sầu: “Vậy cơm này…”

Tống Nam Thời lập tức cảm thấy dạ dày mình lại bắt đầu đau.

Nhưng tiểu sư muội ở bên lại ngập ngừng nói: “Cái này… đã bày ra rồi thì không thể lãng phí, để muội ăn thay đại sư huynh.”

Nàng nói xong lập tức nhận bát cơm, đặt ngay ngắn hai bát cơm trước mặt.

Tống Nam Thời: “…”

Nàng nghĩ tới tám bát cơm mà tiểu sư muội này mới ăn xong nửa tiếng trước, dạ dày lập tức càng quặn đau hơn.

Nàng ôm bụng, yếu ớt đứng dậy nói: “Muội không ăn đâu, muội đi nghỉ ngơi trước.”

Vân Chỉ Phong nhìn thoáng qua bên ngoài, vẻ mặt không khỏi có chút lo lắng, thuận tiện gắp hai miếng thức ăn, xong cũng đứng dậy nói: “Ta đi ra ngoài một lát.”

Nhị sư tỷ thấy hắn còn chưa động vào cơm, trợn mắt há mồm.

Bên cạnh lập tức duỗi ra một cánh tay, kéo cơm của Vân Chỉ Phong qua.

Nhị sư tỷ giật mình quay đầu lại thì thấy tiểu sư muội của mình ngượng ngùng cười nói: “Không thể lãng phí.”

Trước mặt nàng là ba bát cơm ngay ngắn.

Nhị sư tỷ: “…”

Cho nên sau khi tiểu sư muội có thiên phú Thể tu, lại được khai phá thiên phú vua dạ dày à?

Tống Nam Thời nằm không trong phòng mình một lát thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.

Nàng gãi đầu đứng dậy mở cửa thì thấy Vân Chỉ Phong đang đứng ngoài cửa.

Có thể là bởi vì câu nói “Tức phụ” kia của lão đại phu, Tống Nam Thời thấy một mình Vân Chỉ Phong thì không nhịn được xấu hổ, lúc này nàng kinh ngạc, nhất thời không nói gì.

Vì thế hai người, một người đứng ở trong cửa, một người đứng ở ngoài cửa, hai mặt nhìn nhau.

Giương mắt nhìn trong chốc lát, Tống Nam Thời chỉ thấy bầu không khí càng ngày càng kỳ lạ, không hiểu sao đối diện với hắn khiến lòng nàng hoảng loạn, cuống quýt dời mắt.

Sau đó hai người cùng mở miệng.

Tống Nam Thời: “Ngươi…”

Vân Chỉ Phong: “Ta…”

Sau đó đồng thời ngập ngừng.

Tống Nam Thời khụ một tiếng, làm như không có việc gì nói: “Giờ ngươi tới đây làm gì thế?’

Vân Chỉ Phong cũng lấy lại tinh thần, lấy một lọ thuốc tiêu thực từ nhẫn trữ vật ra, nhỏ giọng nói: “Ta thấy ngươi còn đau bụng, cho nên…”

Cầm thuốc tiêu thực đến.

Tống Nam Thời nhận lấy, không khỏi kinh ngạc: “Không phải trên người ngươi không có thứ này sao?”

Vân Chỉ Phong: “Ta vừa mua.”

Dừng một chút rồi nói: “Lão đại phu kia nói, nếu ngươi thường xuyên bị như vậy, thuốc này nhất định phải phòng sẵn, cho nên ta mua mấy bình.”

Thường xuyên như vậy…

Tống Nam Thời không nhịn được đen mặt giải thích: “Ta đã không còn đau nữa, vừa rồi là bởi vì tiểu sư muội ăn quá nhiều nên ta theo bản năng thấy đau thôi!”

Nói rồi nàng không nhịn được, lẩm bẩm: “Ngươi lãng phí tiền này làm gì?”

Vân Chỉ Phong không nhịn được bật cười: “Ta biết.”

Hắn nói nhỏ: “Nhưng nhỡ đâu ngươi lại đau thì phải làm sao, nếu có thể sử dụng được thì không tính là lãng phí tiền.”

Tống Nam Thời không nhịn được gãi gãi mặt, lẩm bẩm: “Đau có chút xíu có tính là gì, khi ta độ lôi kiếp còn đau hơn thế này nhiều.”

Vân Chỉ Phong: “Nhưng lôi kiếp ta không có cách nào giúp ngươi, hiện giờ lại có cách giúp ngươi.”

Tống Nam Thời bật cười: “Nếu ngươi có cách giúp ta khi có lôi kiếp, vậy ngươi muốn vượt qua lôi kiếp thay ta à?”

Nàng chỉ thuận miệng nói, Vân Chỉ Phong lại nói: “Ừ.”

Tống Nam Thời im lặng, trong chốc lát những lời nàng muốn nói đều bị mắc kẹt trong cổ họng.

Vân Chỉ Phong khẽ nói: “Ngươi về trước đi, uống thuốc rồi mau chóng nghỉ ngơi.”

Tống Nam Thời bị hắn đẩy trở về phòng, sau khi hoàn hồn, bản thân đã nằm thẳng ngây ngốc trên giường.

Trong tay còn nắm bình thuốc.

Tống Nam Thời nhìn bình thuốc, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên ném bình thuốc lên giường, cả người vùi vào gối, lẩm bẩm nói: “Vân Chỉ Phong…”

Một người như nàng, rốt cuộc có chỗ nào tốt cơ chứ?

Tống Nam Thời chôn trong gối, không biết ngủ thiếp đi từ khi nào, nhưng ngủ không yên.

Nàng đang nằm mơ, hơn nữa nàng biết mình đang nằm mơ.

Trong mơ, nàng còn ở trấn Tiên Duyên, mang theo lá cờ vải “Tống bán tiên” đi dạo chơi xem sạp hàng bán da lông linh thú của người ta. Sau khi bị người ta đuổi đi thì vô ý giẫm lên sạp nhà người khác, nàng theo bản năng nói “Xin lỗi”, quay đầu một cái thì thấy một thanh niên mặc áo vải thô với khuôn mặt lạnh nhạt ngồi ở sau sạp.

Hắn mở miệng nói: “Không sao.”

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vân Chỉ Phong.

Tống Nam Thời ở trong mơ không nhịn được cười một tiếng.

Khi Vân Chỉ Phong lạnh mặt thì trông khá ngầu.

Sau đó cảnh trong mơ chuyển, là cảnh tượng nàng chưa từng thấy bao giờ.

Vân Chỉ Phong bị thương khắp người bị người Vân gia truy đuổi, hắn đã đi tới đường cùng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, chỉ là trong mắt hình như đã có tơ máu.

Tựa như đệ tử Hợp Hoan Tông bị tẩu hỏa nhập ma mà nàng thấy vào ban ngày.

Bên tai có người hoảng sợ nói: “Hắn tẩu hỏa nhập ma! Mau giết hắn!”

“Vân Ma!”

Tống Nam Thời bỗng nhiên bừng tỉnh, ngồi ở trên giường sợ hãi chưa bình tĩnh được.

Vân Ma.

Đây là xưng hô của Vân Chỉ Phong chỉ có trong nguyên tác.

Những gì nàng mơ thấy cũng là cảnh tượng miêu tả sơ lược về thân thế Vân Ma trong nguyên tác.

Chẳng qua không hiểu sao cảnh này trong giấc mơ của nàng lại rõ ràng như vậy.

Tu sĩ cũng không dễ nằm mơ, huống chi nàng là Quẻ sư.

Nàng không khỏi hoài nghi, có phải giấc mơ của mình là cảnh vốn nên xảy ra trong nguyên tác không?

Nàng cũng không khỏi nghĩ, nếu như Vân Chỉ Phong dựa theo cốt truyện nguyên tác…

Không, không có nếu như.

Tống Nam Thời hít sâu một hơi, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ mở cửa ra.

Sau đó thấy ngay Vân Chỉ Phong đang đứng dưới tàng cây, đưa lưng về phía cửa sổ.

Nàng kinh hãi, không khỏi buột miệng thốt ra: “Vân Chỉ Phong?”

Vân Chỉ Phong quay đầu, kinh ngạc: “Ngươi còn chưa ngủ?”

Tống Nam Thời đen mặt: “Ta nên hỏi ngươi những lời này chứ? Ngươi ở đây làm gì?"

Vân Chỉ Phong lời ít ý nhiều: “Gác đêm.”

Tống Nam Thời: “Nơi này còn cần ngươi gác đêm?”

Vân Chỉ Phong: “Đề phòng trộm.”

Tống Nam Thời đang muốn hỏi đề phòng trộm gì thì nhớ tới vị Khương Hành cô nương nghe nói cực kỳ thích trèo cửa sổ kia.

Tống Nam Thời: “…”

Nàng xoa xoa trán: “Ngươi thật sự định canh gác vậy à?”

Vân Chỉ Phong: “Ừm.”

Tống Nam Thời: “Vậy ngươi định canh gác tới khi nào.”

Vân Chỉ Phong: “Chờ đến khi nàng ta bỏ cuộc, hoặc nếu như ngươi đồng ý để ta đánh nàng ta một trận…”

Tống Nam Thời: “Vậy ngươi cứ canh gác tiếp đi.”

Vân Chỉ Phong yên lặng không nói lời nào, khi nhìn về phía nàng không hiểu sao còn có chút ấm ức.

Tống Nam Thời hơi chột dạ, gãi đầu, nói: “Dù sao ta cũng không ngủ được, ngươi nói chuyện với ta chút đi.”

Vân Chỉ Phong: “Nói cái gì?”

Tống Nam Thời dựa vào cửa sổ, suy nghĩ, hỏi: “Ngươi có hiểu biết gì về ma không?”

“Ma?” Vân Chỉ Phong ngẩng đầu lên: “Ngươi nhớ tới đệ tử Hợp Hoan Tông bị tẩu hỏa nhập ma kia à?”

Tống Nam Thời hàm hồ nói: “Xem như vậy đi.”

Vân Chỉ Phong nói: “Vậy ngươi không cần lo lắng.”

Hắn bình tĩnh nói: “Trên đời này, đã qua vạn năm chưa từng xuất hiện ma. Tu sĩ tẩu hỏa nhập ma hình như chỉ chờ chết thôi, chứ không “nhập ma”.”

Tống Nam Thời không khỏi suy tư.

Vân Chỉ Phong nói không sai, ở Tu Chân Giới đã lâu không xuất hiện “Ma”.

Vào vạn năm trước thật ra có tu sĩ nhập ma, sau đó khai sáng Ma Môn, thu nhận tu sĩ nhập ma hoặc tà tu làm nhiều việc ác. Người tu công pháp Ma môn, không sợ nhân quả, tu hành không từ thủ đoạn hơn nữa phát triển thần tốc, bởi vậy trở nên mạnh mẽ trong nhất thời.

Tu sĩ đó tự xưng là “Ma”.

Nhưng Ma Môn hùng mạnh trong nhất thời cũng rất nhanh xuống dốc.

Bởi vì bọn họ không tu nhân quả, Thiên Đạo cũng không cho bọn họ phi thăng.

Thậm chí cuối cùng giữa trời đất này không ai có thể thành “Ma”.

Tựa như Vân Chỉ Phong nói, tẩu hỏa nhập ma chỉ có chết, mà không có khả năng “Nhập ma”.

Cho nên chính vì thế, trong nguyên tác, Vân Chỉ Phong sẽ là vai ác lớn nhất trong quyển sách Long Ngạo Thiên kia.

Bởi vì sau khi hắn tẩu hỏa nhập ma thì thật sự “Nhập ma”.

Hắn trở thành ma đầu tiên sau hàng ngàn vạn năm “Ma” bị diệt sạch.

Vân Ma, Vân Ma, người khác được gọi là ma chỉ là bởi vì người này làm nhiều việc ác, bản chất vẫn là một tu sĩ làm nhiều việc ác, nhưng Vân Chỉ Phong được gọi là Vân Ma, chỉ là bởi vì hắn thật sự thành ma.

Tống Nam Thời không khỏi hỏi: “Vậy liệu có khả năng, một người sẽ thật sự thành ma sau khi tẩu hỏa nhập ma không?”

Vân Chỉ Phong thật sự nghiêm túc suy nghĩ.

Tống Nam Thời thấy vậy vô cùng kinh hãi.

Sau đó hắn nói: “Ta đã từng cho rằng mình không trốn được khi bị Vân gia truy đuổi, cũng nghĩ tới vấn đề này.”

Tống Nam Thời: “Hả?”

Vân Chỉ Phong mỉm cười, thản nhiên nói: “Lúc ấy ta nghĩ, so với chờ chết, chi bằng thử nhập ma xem. Đương nhiên cũng chỉ nghĩ vậy, ngàn vạn năm qua chưa hề xuất hiện ma, sao ta có thể chứ.”

Tống Nam Thời im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi thở dài một hơi.

Sau đó nàng thò nửa người ra cửa sổ, trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong nhìn đến nỗi ngơ người, thấy nàng nghiêm túc nói: “Ngươi như bây giờ, rất tốt.”

Nàng duỗi tay lại vỗ vỗ ngực hắn, nói: “Được rồi, cứ gác đêm đi nhé, ta ngủ đây.”

Cửa sổ “rầm” một tiếng bị đóng lại.

Vẻ mặt Vân Chỉ Phong mờ mịt, hắn duỗi tay sờ chỗ ngực vừa bị vỗ.

Cơ bắp phập phồng theo hô hấp.

Hắn như bây giờ, rất tốt?

Vậy… là cái gì rất tốt?

Cùng lúc đó, Tống Nam Thời nằm trên giường, không khỏi suy nghĩ, thật ra Vân Chỉ Phong cũng không tệ.

Đặc biệt hắn còn vượng thê.

Mấy ngày kế tiếp, bọn Tống Nam Thời rất thành thật, bởi vì bọn họ còn đang đợi Giang Tịch thực hiện kế hoạch thăng chức của hắn.

Dưới sự ngoan ngoãn của bọn họ, quản sự vốn đang như gặp đại dịch không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

May mắn, may mắn bọn họ không như ma quỷ nữa.

Nhưng điều duy nhất không được hoàn hảo là tiểu sư muội như đã mở được chiếc chốt kỳ lạ nào đó, ăn càng ngày càng nhiều hơn, ăn đến nỗi quản sự kinh hoàng, không khỏi hoài nghi có phải bọn họ có bản lĩnh tài giỏi nhưng còn nghèo như thế này chính là bởi vì không nuôi nổi vua dạ dày này không.

Vì thế khi Thược Dược phu nhân lại tìm ông ta hỏi tin tức mấy người kia, ông ta cũng nói như vậy.

Vẻ mặt Thược Dược phu nhân rất là một lời khó nói hết.

Cuối cùng bà ta chỉ xua tay nói: “Thôi được rồi, phủ Tông chủ cũng không đến mức để nàng bị đói ăn, nhưng nhóm người này, xem ra thật sự đúng là nghèo thành như vậy mới ra ngoài kiếm ăn, không nói dối.”

Quản sự biết bệnh đa nghi của Thược Dược phu nhân, không dám nói tiếp, chỉ cười trừ.

Thược Dược phu nhân lại hỏi: “Tên họ Vân kia ở trước mặt tiểu tông chủ thế nào?”

Quản sự nói rõ: “Rất thành thật, bản lĩnh cũng không tệ.”

Ông ta nói rõ mọi hành động hàng ngày của tiểu tông chủ, chi tiết từng chút một, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Thược Dược phu nhân dường như rất bình tĩnh nghe.

Chờ ông ta nói xong, bà ta hỏi: “Phúc Nhi vẫn không thích các ngươi đi theo?”

Quản sự không khỏi khuyên một câu: “Tiểu tông chủ sắp kế vị, cũng đã trưởng thành, đương nhiên không thích bị người khác theo dõi.”

Thược Dược phu nhân buồn bã nói: “Nó sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta.”

Quản sự không nói nữa.

Mà cùng lúc đó, Giang Tịch cũng bắt đầu kế hoạch thăng chức của mình.

Mục tiêu của hắn rất đơn giản, chính là chen từ ngoại viện vào nội viện, vì thế kế hoạch của hắn cũng rất khắt khe. Hắn định cố gắng làm việc, để cho người khác nhìn thấy năng lực của mình, sau đó thăng chức, tăng lương, đến nội viện đổ phân, thậm chí còn nhảy vọt lên trở thành người đổ phân cho toàn bộ phủ Tông chủ.

Tựa như tam sư muội nói, không có việc gì đê tiện, chỉ có người không nỗ lực.

Mệnh ta là do ta chứ không do trời!

Vì thế, được những lời này truyền cảm hứng, những người đổ phân khác ở ngoại viện phát hiện ra, mấy ngày nay ngoại viện gần như không có chỗ cho bọn họ nhúng tay vào.

Dường như chỉ cần ai vừa có nhu cầu đổ phân, tiểu tử vừa mới tới kia đã bật gót phi như bay tới, dùng trọng kiếm nâng thùng phân lên, rồi chớp mắt đã biến mất tiêu.

Những người đổ phân ở ngoại viện đều ngửi thấy mùi nguy cơ cạnh tranh công việc, thấy tên tiểu tử này không biết phép tắc gì.

Loại khủng hoảng cạnh tranh công việc này thậm chí đã lan tới những người đổ phân ở nội viện, bởi vì trong vòng bọn họ bắt đầu lưu truyền một truyền thuyết, nói có một tên tiểu tử mới tới ngoại viện, một mình có thể hoàn thành việc đổ phân của ngoại viện trong nửa khắc, người ngoại viện đều có nguy cơ bị mất việc.

Vì thế một thị vệ nội viện đã nghe thấy chuyện này khi đang đi vệ sinh.

Tu sĩ kia khịt mũi coi thường.

Đổ phân xong chỉ trong nửa khắc? Người ngoại viện nhiều như vậy, ít nhất cũng phải đi tới đi lui mười mấy lượt, ở phủ Tông chủ có quy định không thể ngự kiếm, vậy chẳng lẽ tên đổ phân kia còn có đôi chân dài chạy nhanh hay sao?

Thị vệ này cảm thấy bọn họ nghe nhầm đồn bậy.

Nhưng, thị vệ ngoại viện cũng có truyền thuyết về tên đổ phân này,

Nói là đã nhiều ngày ở ngoại viện thường thấy một bóng đen chợt lóe như cơn gió, bọn họ còn tưởng là thích khách, khi đuổi cũng không đuổi kịp, chờ người nọ chủ động dừng bước, mới phát hiện ra là tên đổ phân.

Vì thế về sau mỗi lần người nọ tới, đều có người âm thầm đuổi theo hắn, nhưng người nọ nhanh đến nỗi tới giờ chưa thị vệ ngoại viện nào đuổi kịp được.

Lúc này tu sĩ nội viện mới cảm thấy bất thường.

Gã cảm thấy cho dù thực lực tên đổ phân này rốt cuộc như thế nào đi chăng nữa, ít nhất ở hiện tại, hắn đã thành công khiến cho gã chú ý.

Mà lúc này Giang Tịch còn không biết hào quang Long Ngạo Thiên của mình phát ra từ đâu, hắn cẩn thận cố gắng làm việc, chỉ muốn thăng chức.

Vì thế hôm nay là một ngày bình thường, hắn vẫn nỗ lực làm việc giống như mọi hôm thì thấy một tu sĩ xa lạ đột nhiên chặn đường hắn.

Giang Tịch vừa thấy có người muốn ngăn cản hắn làm việc, lập tức cau mày nói: “Tránh ra.”

Người qua đường Giáp ở một bên lập tức online, lớn tiếng giải thích nói: “Úi… Tên đổ phân vậy mà dám nói năng hỗn xược với Chu đại nhân à. Chu đại nhân này chính là tu sĩ có thân thủ lợi hại nhất phủ Tông chủ balabala…”

Trực tiếp thổi phồng thân phận gã lên tận trời.

Giang Tịch nhìn qua.

Chỉ thấy Chu đại nhân buồn cười nói: “Nghe nói mấy ngày gần đây tên tuổi của ngươi rất vang?”

Giang Tịch nhàn nhạt: “Không dám nhận.”

Chu đại nhân cười nói: “Một tên đổ phân như ngươi, vậy mà rất kiêu ngạo đó.”

Giang Tịch nhàn nhạt giương mắt: “Đổ phân thì làm sao, có người đã từng nói, không có việc gì ti tiện, chỉ có người không nỗ lực, mệnh ta là do ta chứ không do trời!”

Lời vừa dứt, Chu đại nhân lập tức bị những lời này cùng hào quang Long Ngạo Thiên phát ra từ người Giang Tịch trấn áp.

Gã theo bản năng nói: “Vậy ngươi hãy đánh một trận với ta, nếu ngươi đánh thắng ta, ta sẽ để ngươi vào nội viện!”

Những lời này đến bên tai Giang Tịch có ngụ ý là nếu hắn đánh thắng được tên họ Chu này, về sau có thể đi đổ phân ở nội viện.

Vì thế hắn gật đầu: “Có thể.”

Người qua đường Giáp hô to: “Có người khiêu chiến Chu đại nhân!”

Lập tức vô số người vây xem, mắt thấy lại là một trường hợp Long Ngạo Thiên vả mặt thu phục tiểu đệ.

Vì thế, một canh giờ sau, Tống Nam Thời nhận được tin của Giang Tịch.

“Huynh sẽ đến nội viện.”

Tống Nam Thời vui mừng: “Đây đúng là chuyện tốt! Đại sư huynh, huynh hoàn thành nhiệm vụ rồi!”

Giang Tịch: “Nhưng huynh không đi đổ phân.”

Tống Nam Thời: “Hả?”

Giọng Giang Tịch tràn ngập hoang mang: “Có người tìm huynh đánh nhau. Huynh đập cho gã một trận, đánh còn rất thảm, nhưng dường như gã còn rất hào hứng, sau đó nói, huynh không nên chôn vùi trong việc đổ phân.”

Tống Nam Thời: “Hả?”

Giang Tịch: “Sư muội, hiện giờ huynh là thị vệ nội vệ.”

Tống Nam Thời: “…”

Đây là Long Ngạo Thiên sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio