Vân Chỉ Phong bị nhốt ở thức hải của mình, bị nhốt ở trong ký ức của “Vân Ma”.
Hắn thấy được một cuộc đời hoàn toàn khác của mình trong miệng Thẩm Bệnh Dĩ.
Hoặc nói là cuộc đời thuộc về “Vân Ma”.
Nhưng kiếp trước kiếp này, Vân Ma có gì khác với hắn đâu?
Thế cho nên hắn chợt có một loại ảo giác âm trầm - hắn chính là Vân Ma đời trước, Vân Ma đời trước cũng là hắn.
Đó là cuộc đời không có chút may mắn nào, không có Tống Nam Thời.
Nếu không có Tống Nam Thời thì kiếp này hắn sẽ thế nào đây?
Giả thiết này, hắn thậm chí không có dũng khí nghĩ đến, càng đừng nói là tự mình trải qua cả đời này.
Nhưng hiện tại, hắn rõ ràng thấy được cuộc đời không có Tống Nam Thời sẽ thế nào.
Đó là cả đời đau khổ thuộc về “Vân Ma”.
Hắn thấy được sự đau khổ của Vân Ma, nhưng giữa lúc bừng tỉnh hắn lại cảm thấy dường như mình càng đau khổ hơn Vân Ma.
Bởi vì từ đầu đến cuối Vân Ma chưa từng có được, mà hắn đã từng có được, hắn biết cuộc sống mình vốn nên có là thế nào, hắn có thể sống thế nào.
Hắn biết khi Tống Nam Thời ở bên hắn thì đến sao trời cũng có dáng vẻ rực rỡ huy hoàng.
Hắn từng có được, hắn biết, cho nên hắn càng đau khổ.
Sự đau khổ dài lâu khắc sâu kia gần như muốn hòa tan Vân Chỉ Phong, hòa tan hắn thành dáng vẻ của Vân Ma ở trong trí nhớ.
Hắn trôi nổi trong ký ức vô biên vô hạn, sắp không phân rõ Vân Chỉ Phong và Vân Ma, rốt cuộc đâu mới là bản thân hắn.
Hắn nghe thấy có người gọi hắn.
“Vân Ma” ngẩng đầu: “Bổn tọa...”
Sau đó một cái bàn tay không chút lưu tình vỗ lên đầu hắn.
Vân Chỉ Phong:...
Vân Chỉ Phong:!!!
Vân Chỉ Phong bị Tống Nam Thời vỗ cho một cái sững ra, cũng đánh cho tỉnh.
Tư duy của hắn còn vây trong thân phận “Vân Ma”, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm cực độ, gần như có thể làm bất kỳ tu sĩ còn lý trí nào rời xa theo bản năng.
Mãi đến khi Tống Nam Thời vỗ lên đầu hắn.
Giây phút kia, Vân Ma ngây ra, Vân Chỉ Phong cũng ngây ra.
Tư duy Vân Ma nói cho hắn, uy nghiêm của hắn không cho phép những người khác mạo phạm, hiện tại hắn hẳn nên tức giận, cho nữ nhân to gan lớn mật trước mắt này đẹp mặt.
Nhưng ý chí cầu sinh thuộc về Vân Chỉ Phong lại lập tức tỉnh táo, ra sức đè suy nghĩ nguy hiểm của “Vân Ma” xuống.
Hắn dừng một chút, cẩn thận nói: “Tống Nam Thời?”
Người trước mặt cười ra nước mắt, dung mạo lại dần dần rõ ràng trong mắt hắn, thành dáng vẻ mà hắn quen thuộc nhất.
Nàng nói: “Đúng!”
Vân Chỉ Phong dừng một chút, gần như theo bản năng lẩm bẩm: “Bổn tọa...”
Sau đó thấy nét mặt của người trước mắt lập tức hung thần ác sát nhìn chằm chằm hắn như là hổ rình mỗi.
Trong nháy mắt chuông cảnh báo trong lòng Vân Chỉ Phong rung lên, hắn lập tức sửa lời: “Ý ta là... ta! Ta là nói ta!”
Vẻ mặt Tống Nam Thời dần dịu xuống.
Nàng thậm chí còn thấm thía nói: “Người đứng đắn ai lại tự xưng bổn tọa.”
Vân - đời trước là Vân Ma - tự xưng bổn tọa - Chỉ Phong: “...”
“Nàng nói đúng.” Hắn nói tỉnh bơ.
Tống Nam Thời vừa lòng.
Thẩm Bệnh Dĩ ở trong thức hải Vân Chỉ Phong chờ thần thức hắn bị lạc: “...”
Thần chí của ngươi sắp bị “ngươi” của kiếp trước cắn nuốt cũng không tỉnh nổi, Tống Nam Thời đến đập cho ngươi một cái, sau đó ngươi nói ngươi tỉnh á?
Mẹ nó đầu óc ngươi có bệnh à?
Mẹ nó rốt cuộc là cái thể loại yêu đương mù quáng gì đấy??
Ông ta không nhịn nổi chửi ầm lên trong đầu Vân Chỉ Phong: “Ngươi cứ vậy bị người ta đập cho một phát tỉnh? Ngươi có thể có tí chí khí hay không!!”
Vân Chỉ Phong liếc ông ta, cười nhạo một tiếng.
Hắn đã hơi hiểu vì sao đến giờ người này không có lão bà rồi.
Thẩm Bệnh Dĩ - độc thân đến chết: “...”
Có lão bà là chuyện rất đáng để khoe à?
Phi! Ông ta không hiếm lạ gì! Nghe chưa, ông ta không hiếm lạ!
Ông ta hùng hùng hổ hổ ở trong thức hải Vân Chỉ Phong, Tống Nam Thời lập tức nhìn sang.
Nàng nhạy bén nói: “Thẩm Bệnh Dĩ kia còn ở bên trong thức hải của chàng phải không?”
Vân Chỉ Phong dừng một chút mới nói: “Đúng vậy.”
Tống Nam Thời im lặng một lát, trong đầu lại hiện ra cảnh đời trước hắn đồng quy vu tận với Thẩm Bệnh Dĩ.
Nàng hỏi thẳng: “Chàng bảo ta đi ra ngoài trước, là bởi vì Thẩm Bệnh Dĩ tiến vào thức hải của chàng?”
Vân Chỉ Phong chợt hơi chột dạ: “Là như thế này, ta chuẩn bị...”
Hắn còn chưa dứt lời, Tống Nam Thời đã đập thêm phát nữa lên đầu hắn.
Vân Chỉ Phong - chưa nói gì hết: “...”
Tống Nam Thời còn hung dữ hỏi: “Chàng biết sai chưa?”
Vân Chỉ Phong dừng một chút, chột dạ nói: “Ta sai rồi...”
Thẩm Bệnh Dĩ trong thức hải xem mà hận rèn sắt không thành thép, không nhịn được nghi ngờ nói: “Ngươi chính là Vân Ma! Nàng là một Kim Đan Kỳ nho nhỏ thì làm gì được ngươi? Ngươi dễ dàng nhận sai như vậy?”
Mắt thấy ông ta đổ thêm dầu vào lửa, Vân Chỉ Phong không nhịn được quát: “Ngươi câm miệng!”
Sau đó hắn thấy Tống Nam Thời trước mặt lập tức trợn tròn mắt.
Vân Chỉ Phong thấy thế vội vàng cứu vãn: “Ta nói Thẩm Bệnh Dĩ!”
Tống Nam Thời không để ý tới hắn, trực tiếp tiến lên túm cổ áo hắn, nhón mũi chân nhìn thẳng vào hắn.
Vân Chỉ Phong gần như cong lưng theo bản năng, để nàng không phải cố sức nhón chân.
Tống Nam Thời nhìn đôi mắt hắn, bình tĩnh hỏi: “Cho nên ngay từ đầu, chàng định làm gì? Giống đời trước, một mình nghĩ cách, sau đó đồng quy vu tận với Thẩm Bệnh Dĩ?”
Vân Chỉ Phong khựng lại, giọng nói không kiềm được nhỏ lại: “Nàng... đã biết?”
Tống Nam Thời cười hỏi: “Vân Chỉ Phong, chàng có biết vì sao ta lại xuất hiện trên thế giới này không?”
Vân Chỉ Phong: “Nàng...”
Tống Nam Thời không chờ hắn nói xong, dứt khoát ôm hắn, ở bên tai hắn nói: “Có lẽ chàng không biết ta đến là vì chàng.”
Vân Chỉ Phong im lặng một lát, giơ tay ôm lại nàng, khẽ nói: “Không! Nàng sai rồi, Tống Nam Thời.”
“Ta là vì nàng mới sống lại kiếp này.”
Tống Nam Thời khẽ cười một tiếng.
Sau đó nàng đột nhiên hỏi: “Vân Chỉ Phong, chàng tin ta chứ?”
Vân Chỉ Phong không chút do dự: “Tin!”
Tống Nam Thời duy trì tư thế ôm hắn không nhúc nhích, giọng lại rất bình tĩnh: “Vậy chàng đừng nhúc nhích. Cho dù tiếp sau đây xảy ra chuyện gì, chàng đều phải tin ta, biết không?”
Vân Chỉ Phong không chút do dự: “Được!”
Tống Nam Thời gật đầu, bàn tay chậm rãi đặt lên gáy hắn.
Sau đó nàng không chút do dự đưa ý thức của mình vào trong thức hải của Vân Chỉ Phong.
Đây là một chuyện rất nguy hiểm, cực nguy hiểm.
Tiến vào thức hải người khác, đặc biệt là thức hải của người có tu vi cao hơn nàng không chỉ một đoạn như Vân Chỉ Phong.
Tương đương với việc nàng hoàn toàn không có phòng bị với Vân Chỉ Phong, Vân Chỉ Phong tùy thời đều có thể không chút do dự huỷ hoại thức hải của nàng.
Mà điều này thậm chí còn không liên quan đến lòng tin. Khi thức hải của mình bị một thứ xa lạ xâm nhập sẽ vô thức phản kích, đây gần như là một loại bản năng không thể chống lại, như trong mắt có dị vật lọt vào sẽ phân bố ra nước mắt.
Chẳng qua khác nhau ở chỗ, loại bản năng này đối với hai bên đều là trí mạng.
Lúc Tống Nam Thời dùng quẻ Càn đuổi thần thức trong thức hải hai người Phật Tử, nàng thậm chí không đi vào trong sâu, mà chỉ ở bên ngoài, lau sợi thần thức kia của Thẩm Bệnh Dĩ đi, nhưng cho dù như thế, nàng cũng không dám ở quá lâu.
Mà lúc này... nàng muốn vào sâu thức hải.
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, hoàn toàn đi vào.
Thẩm Bệnh Dĩ đã nhận ra nàng muốn làm gì, nhưng ông ta cũng không để ý.
Bởi vì ông ta không cảm thấy Tống Nam Thời có thể thành công.
Ông ta không cảm thấy con người có thể khống chế bản năng.
Ông ta chiếm lĩnh thức hải Vân Chỉ Phong khi hắn vô cùng suy yếu ở kiếp trước, kế tiếp cho dù Vân Chỉ Phong thành Ma, thậm chí càng tiến thêm một bước có khả năng trở thành Ma Thần, cũng chưa từng nhổ thần thức của ông ta ra khỏi thức hải.
Điều này khác với hai người Phật Tử, ông ta chỉ dùng một sợi thần thức ảnh hưởng hai người Phật Tử, mà với Vân Chỉ Phong, ông ta lại trực tiếp hòa làm một thể với thức hải của đối phương.
Nếu không kiếp trước Vân Chỉ Phong cũng sẽ không lựa chọn dùng thủ đoạn đồng quy vu tận thoát khỏi ông ta.
Sống chết của ông ta đều buộc chặt với Vân Chỉ Phong.
Như vậy kiếp này cũng giống vậy.
Lão thất phu họ Thạch kia xoay chuyển thời gian, nhưng cho dù ông ấy thành thần, cũng chỉ có thể lợi dụng mệnh cách đặc thù của con nhóc tên Chư Tụ kia “Trở lại quá khứ” xoay chuyển một bộ phận thời gian mà thôi, nhưng cũng bất lực với Vân Chỉ Phong đã tiếp cận phi thăng trước khi chết.
Ví dụ như, ông ấy không thể thay đổi thức hải của Vân Chỉ Phong.
Nếu không ông ta cũng không có khả năng giữ lại con đường tiến vào thức hải của Vân Chỉ Phong ở kiếp này.
Nhưng cho dù kiếp này, ông ta muốn một lần nữa tiến vào thức hải của Vân Chỉ Phong, đều cần gợi lên ký ức thuộc về Vân Ma kiếp trước, bám vào thần thức của hắn, lúc này mới có thể nhân lúc yếu mà vào.
Ông ta lợi dụng cơ hội kiếp trước để lại mới ẩn vào được thức hải của Vân Chỉ Phong, Tống Nam Thời có gì chứ?
Nếu nàng lỗ mãng thì sẽ chỉ bị Vân Chỉ Phong có tu vi hơn xa nàng theo bản năng nghiền nát ngay giây phút tiến vào thức hải của Vân Chỉ Phong...
Khoan đã!
Thẩm Bệnh Dĩ ở trong thức hải trợn tròn hai mắt.
Ông ta nhìn thấy gì?
Ông ta nhìn thấy thần thức Tống Nam Thời bình yên vô sự... tiến vào thức hải của Vân Chỉ Phong!
Không có công kích, cũng không có nghiền nát.
Thức hải mà ông ta hao hết toàn lực mới tiến vào giờ phút này như một con sơn dương ngoan ngoãn, cúi đầu để mặc Tống Nam Thời vuốt ve.
Mà không phải con sói cắn xé mà ông ta chứng kiến kia.
Thẩm Bệnh Dĩ đột nhiên cảm thấy không ổn, lập tức lớn tiếng nói: “Vân Chỉ Phong! Ngươi đang làm gì? Ngươi không bố trí phòng vệ với người khác à, ngươi không sợ nàng làm gì ngươi à? Ngươi tin nàng như vậy?”
Ông ta không cách nào hiểu nổi sự tin tưởng này, với ông ta, điều này còn đáng sợ hơn cả giao tính mạng mình vào tay người khác.
Tống Nam Thời cũng nghe được giọng nói này, nàng không khỏi dừng lại.
Vẻ mặt Vân Chỉ Phong không đổi, bình tĩnh nói: “Tiếp tục.”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, ở bên trong thức hải xa lạ, đột nhiên nhìn về phía Thẩm Bệnh Dĩ.
Nàng nói: “Vân Chỉ Phong, tin ta.”
Chỉ hai chữ này.
Ngay sau đó, tiếng ngâm quẻ Càn vang lên, một đôi bàn tay to vô hình đột nhiên mạnh mẽ kéo thần thức Thẩm Bệnh Dĩ ra bên ngoài!
Thẩm Bệnh Dĩ lập tức giãy giụa kịch liệt.
Ông ta hợp thức hải của mình cùng một thể với thức hải của Vân Chỉ Phong, giãy giụa như vậy gần như tương đương với việc làm thần thức Vân Chỉ Phong cảm thấy thức hải của mình đang giãy giụa vì bị người khác công kích.
Mồ hôi lạnh trên trán Vân Chỉ Phong từng giọt rơi xuống, lại tỉnh táo đè xuống bản năng nóng nảy công kích trong lòng, vẫn không nhúc nhích.
Tống Nam Thời hết sức tập trung, trong giây lát, bàn tay to kia cứng rắn lột thần thức xa lạ kia ra khỏi thức hải Vân Chỉ Phong!
Nàng nhanh chóng phản ứng, gần như trong giây lát thần thức Thẩm Bệnh Dĩ bị lột ra kia nàng ném thần thức ông ta ra khỏi thức hải, bản thân mình cũng theo đó nhanh chóng rời khỏi thức hải của Vân Chỉ Phong.
Hai người gần như đồng thời mở choàng mắt, lạnh lùng nhìn về phía thần thức.
Thần thức kia bành trướng ở trên không trung, ngưng tụ ra dáng vẻ Thẩm Bệnh Dĩ. Ông ta tức muốn hộc máu muốn thu nhỏ lại.
“Vân Chỉ Phong!”
Giọng ông ta mang theo ác ý mãnh liệt.
“Thành Thần! Thành Ma! Cùng ta nắm giữ quyền lực trên thế gian! Ngươi thật sự không hề động lòng à?”
Ác ý trong giọng nói của ông ta ngưng tụ thành ma khí màu đen cuồn cuộn không ngừng quấn lên.
Ông ta vứt bỏ thân thể, nhờ tác dụng của Ma đan, giờ phút này ông ta gần như hoàn toàn thành hóa thân của ma khí, thở ra đều là ma khí dày đặc.
Những ma khí này nhanh chóng quấn lên người Tống Nam Thời, chính vào lúc này, nàng nhìn khí đen trên người, lại không nhúc nhích.
Vận mệnh định trước, trong lòng nàng đã hiểu ra.
Vì thế ngay sau đó, Thẩm Bệnh Dĩ nhìn thấy một tay Tống Nam Thời chậm rãi nâng mệnh bàn lên, một tay chắp thành kiếm.
Tròng mắt nàng đột nhiên biến thành màu vàng kim, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không ai phát hiện.
Giọng nàng rất chậm, lại cực kỳ rõ ràng.
“Thẩm Bệnh Dĩ.” Nàng nói: “Tàn sát vô tội, dung túng tà ác, nhiễu loạn Thiên Đạo, tội không dung thứ.”
“Theo luật.” Nàng hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Bệnh Dĩ.
Giờ phút này, trong giọng nàng mang uy nghiêm không cho phép xâm phạm.
Nàng nói: “Phải giết.”
Theo luật phải giết.
Ánh vàng trong mắt nàng chợt lóe, ngay sau đó, một luồng lôi kiếp màu tím đen ầm ầm đánh xuống.
Trong tiếng nổ vang, tất cả mọi người nghe được một âm thanh.
“Cho phạt.”
Âm thanh vừa dứt, lôi kiếp che trời lấp đất đột nhiên dũng mãnh tràn vào trong Vạn Tượng Tháp.
Lúc ban đầu trên mặt Thẩm Bệnh Dĩ vẫn treo nụ cười trào phúng khi nghe được giọng kia của Tống Nam Thời, nụ cười còn chưa tắt cả khuôn mặt đã vặn vẹo.
“Không thể nào!” Giọng ông ta hoảng sợ lại phẫn nộ: “Là thần phạt! Tống Nam Thời! Ngươi làm gì!”
Tống Nam Thời không trả lời, vẻ mặt nàng còn mang theo vẻ hoảng hốt.
Nhưng cùng lúc đó, lời báo của Thiên Đạo đã truyền khắp Tu Chân Giới và Tiên giới.
Tân thần giáng thế.
Một Thần còn chưa từng phi thăng, thuộc về Nhân gian.
Mọi người Tu Chân Giới, cho dù là kiến thức rộng rãi, trước nay cũng chưa từng thấy trường hợp này, trong chốc lát đều ồn ào ầm ĩ.
Nhưng người Tiên giới lại đang suy đoán tân thần này là vị thần nào.
Nếu là thần bình thường thì cũng thôi, nhưng lời thẩm phán vừa rồi còn có Thiên Đạo “Cho phạt”...
Trong chốc lát tất cả mọi người lao vào trong phủ Thạch tiền bối nắm giữ Tinh bàn.
Thạch tiền bối nhìn Tinh bàn, mạnh mẽ bứt rơi hai cọng râu.
Ông ấy nhìn một lần, lại nhìn một lần.
Sau đó ông ấy lẩm bẩm: “Thần cách này... chủ thẩm phán, khiển trách, hình phạt.”
“Đây là... Chấp Pháp Thần?”
Ông ấy nghĩ trăm lần cũng không ra: “Vì sao lại là Chấp Pháp Thần chứ? Theo mệnh cách kia của Tống Nam Thời, cuối cùng chỉ là một Cùng Thần() mới bình thường chứ!”
() Cùng Thần: Thần nghèo.
“Thiên Đạo đi cửa sau cho nàng???”
Tống Nam Thời không hề biết hiện tại có người đang nghi ngờ nàng đi cửa sau của Thiên Đạo. Nàng thậm chí còn không hề biết nàng lấy được thần vị nào.
Nàng chỉ không hề chớp mắt nhìn Thẩm Bệnh Dĩ ở trong lôi phạt.
Thẩm Bệnh Dĩ vẫn không thể chấp nhận sự thật, ông ta lẩm bẩm: “Thần phạt... Thần phạt... Tống Nam Thời! Ngươi làm gì?”
Tống Nam Thời chớp chớp mắt, do dự nói: “Sau khi ta phi thăng có lẽ không cần phải làm cấp dưới của Thạch tiền bối?”
Bóng dáng Thẩm Bệnh Dĩ điên cuồng vặn vẹo ở bên trong lôi phạt, ông ta lần lượt bị đánh tan, lại lần lượt tụ lại.
Sau đó ông ta đột nhiên cười ha ha nói: “Không! Ta sẽ không chết! Thế gian này cần phải có ác! Có ác sẽ có ma! Ma khí không diệt, ta sẽ không phải chết! Tống Nam Thời! Thần phạt thì sao! Ta sẽ không chết ha ha ha ha...”
“Vậy, nếu có người thay thế vị trí của ngươi thì sao?”
Vân Chỉ Phong đột nhiên mở miệng.
Tống Nam Thời nghe vậy ngây ra, nhìn vô thức nhìn sang.
Nàng thấy được ma khí đầy trời dần dần tách ra khỏi Thẩm Bệnh Dĩ, lặng yên không một tiếng động dung nhập vào trong cơ thể Vân Chỉ Phong.
Tống Nam Thời theo bản năng nói: “Vân Chỉ Phong!”
Vân Chỉ Phong quay đầu, cười với nàng.
Hắn bình tĩnh nói: “Nếu thế gian này cần phải có Ma thì...”
“Ta chính là Ma Thần.”
Dứt lời, ma khí đầy trời đột nhiên điên cuồng chuyển động, toàn bộ dũng mãnh lao vào trong cơ thể Vân Chỉ Phong.
Giọng Thẩm Bệnh Dĩ kinh hoảng thất thố: “Dừng lại! Dừng lại! Ngươi không thể...”
Vân Chỉ Phong lại chậm rãi nắm tay, gằn từng chữ: “Không, không có người nào có thể hơn ta.”
Hắn cắm trường kiếm trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Vân Chỉ Phong ở đây... thành Ma!”
Sau một lúc lâu.
Tiếng Thiên Đạo vang lên.
“Cho phép.”
Vì thế, bên trong Tiên giới, mọi người xem náo nhiệt còn chưa rời khỏi phủ Thạch tiền bối, Tinh bàn lại sáng lên một ngôi sao.
Ma tinh.
Ma Thần giáng thế.
Toàn bộ Tiên giới ồ lên.
Ma Thần.
Ba ngàn tiểu thế giới, cho đến nay, chưa từng xuất hiện một Ma Thần.
Có người không khỏi nói: “Đầu tiên là Chấp Pháp Thần, sau là Ma Thần, lại còn đều là chưa phi thăng đã đặt trước thần vị. Hai người kia đi cửa sau của Thiên Đạo à?”
Bọn họ có đi cửa sau của Thiên Đạo không thì không ai biết được.
Nhưng Tiên giới này e là sắp thay đổi rồi.
Mà lúc này, hai người khởi xướng lại nhìn nhau cười.
Vân Chỉ Phong cầm kiếm, vung tay lên, là ma khí dày đặc lại thuần túy không chút tà ác.
Tống Nam Thời cầm mệnh bàn, lôi phạt ngưng tụ ra linh khí sạch sẽ nhất.
Linh khí và ma khí quấn lấy nhau, trong tiếng quát tháo không thể tin nổi của Thẩm Bệnh Dĩ, bổ về phía thân thể ông ta.
Ngay sau đó, cả người ông ta vỡ vụn, dư âm tiếng thét chói tai tan vào trong không khí cùng với một sợi khói đen.
Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong liếc nhau một cái.
Sau đó hai người gần như đồng thời cười to, cười đến kiệt sức, tứ tung ngang dọc ngã xuống đất, vừa thở dốc vừa nhìn mưa phùn rơi xuống từ phía chân trời.
Vân Chỉ Phong nói: “Nàng thành Chấp Pháp Thần.”
Tống Nam Thời: “Chàng cũng là Ma Thần.”
Vân Chỉ Phong: “Vậy về sau...”
Tống Nam Thời: “Xin chỉ giáo nhiều hơn!”
Hai người lại đồng thời bật cười, cười đến gió êm sóng lặng. Mấy người Giang Tịch không kiềm được chạy vào Vạn Tượng Tháp cứu người.
Sau đó bọn họ vừa vào đã thấy được hai đứa ngốc nằm cười với nhau trên đất.
Giang Tịch sợ đến mức hồn bay lên trời: “Xong rồi! Xong rồi! Sư muội và Vân Chỉ Phong choáng váng!”
Chư Tụ vội vàng tiến lên: “Để muội xem nào! Để muội xem nào!”
Tống Nam Thời không muốn để ý đến bọn họ, bèn tiếp tục cười.
Chư Tụ không khỏi nóng vội, sau đó tàn nhẫn nói: “Sư muội! Muội không thể ngốc được! Muội ngẫm lại tổn thất của Vạn Tượng Tháp đi! Mấy thứ này muội phải trả đấy!”
Tiếng cười Tống Nam Thời đột nhiên im bặt.
Xong rồi, nàng cười không nổi.
Nàng không khỏi cứu vãn lại tôn nghiêm nói: “Sư tỷ, muội thành Thần rồi! Hiện tại muội có thần chức ở Tiên giới!”
Chư Tụ vừa cố sức kéo nàng vừa thuận miệng nói: “Thần gì? Thần chức của muội là Cùng Thần à? Hay là Thần Xui Xẻo?”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng và Vân Chỉ Phong đơ mặt bị nâng ra khỏi phế tích.
Bên ngoài, vô số người chờ đợi, thấy thế cùng nhau hoan hô.
“Ra rồi! Ra rồi! Thật tốt quá!”
Trong tiếng hoan hô, Tống Nam Thời không khỏi túm lấy tay Vân Chỉ Phong.
Nàng nói: “Điều ta sợ nhất vẫn xuất hiện.”
Vân Chỉ Phong không khỏi hỏi: “Cái gì?”
Vẻ mặt Tống Nam Thời vô cùng đau đớn: “Cuối cùng ta vẫn thành một quỷ nghèo đức cao vọng trọng.”
- Hết chính truyện -