Cái gì mà lấy lui làm tiến.
Cái gì mà muốn chối còn nghênh.
Cái gì mà dùng mềm yếu che giấu ().
()Trích trong danh ngôn: Cường nhi kỳ chi dĩ nhược, dụ địch chi pháp.
Câu ý: Dùng mềm yếu để che giấu cường đại, đây là thủ đoạn dụ dỗ kẻ địch.
Nhìn Diệp đại ca trước mắt ốm yếu lại kiên nghị, trong lòng Tống Nam Thời chỉ có bốn chữ.
Kỳ phùng địch thủ.
Tống Nam Thời từng nghe Diệp Lê Châu kể về tình hình trong nhà, biết nhà hắn cũng chỉ có một đại ca thân thể không tốt lắm.
Trước kia, nàng còn nghĩ, hai huynh đệ này không có trưởng bối quan tâm còn có thể lớn như vậy, không quá dễ dàng.
Mà nay xem ra, vị đại ca này dám thả một đệ đệ có thể gặp rắc rối như vậy ra đi vui vẻ còn không làm trong nhà phá sản, quả nhiên là có thủ đoạn trên người.
Đại ca ốm yếu có thủ đoạn thấy nàng không nói, mở miệng khẽ thở dài, muốn nói chuyện.
Nhưng y còn chưa thở hết hơi này đã thấy Tống Nam Thời đột nhiên thở dài một tiếng.
Hơn nữa thở còn có nhịp có điệu, rung động đến tâm can hơn y.
“Ôiiiii!”
Diệp Lê Châu: “...”
Có phần muốn làm luôn cho y.
Những người khác bị tiếng thở dài siêu lớn này của nàng làm cho hoảng sợ, sôi nổi nhìn sang đây.
Chư Tụ lo lắng: “Sư muội, muội làm sao vậy?”
Tống Nam Thời lắc đầu, ra vẻ không muốn nhiều lời, muốn nói lại thôi: “Không có việc gì.”
Thấy thế, Chư Tụ lập tức cảm thấy là có việc, hơn nữa việc này còn rất quan trọng.
Nàng ấy nói ngay: “Sư muội, có cái gì mà muội còn không thể nói với chúng ta à?”
Tống Nam Thời im lặng một lúc lâu, mím chặt môi, không muốn nhiều lời.
Nhưng nàng càng không nói, mọi người càng nôn nóng, không khỏi bắt đầu tưởng tượng sư muội / sư tỷ chỉ mới rời khỏi bọn họ một ngày, rốt cuộc đã gặp phải cái gì.
Giang Tịch thậm chí tăng thêm giọng điệu: “Sư muội, muội còn không tin tưởng chúng ta à?”
Tống Nam Thời như cuối cùng bị câu này đả động, há miệng thở dốc, cuối cùng lại chỉ nói: “Không có gì! Muội chỉ cho rằng lần này sẽ không thấy được mọi người. Hiện giờ có thể lần nữa gặp lại, nhất thời cảm khái thôi.”
Không thấy được bọn họ? Những lời này thật nghiêm trọng.
Mọi người sôi nổi bắt đầu suy đoán sư muội gặp phải thứ gì ngoài ý muốn mới có thể làm nàng cảm thấy sẽ không còn được gặp lại bọn họ, càng suy đoán thì càng cảm thấy lần này sư muội thật sự chịu khổ lớn rồi.
Tống Nam Thời lại không hề nhiều lời, chỉ nhìn đại ca ốm yếu, chân thành nói: “Đi một chuyến qua lại giữa sống và chết, bây giờ tại hạ mới cảm thấy đủ loại chấp niệm trước kia chỉ là vật ngoài thân. Có nhiều tiền tài cũng chỉ là ảo ảnh trong mơ, sống không mang theo tới chết cũng không thể mang theo. Ta có thể còn sống nhìn thấy mọi người đã là rất may, không dám lại cầu xa điều khác. Tuy rằng lệnh đệ đánh rơi ta ở Tứ Tàng Sơn là ngoài ý muốn, nhưng ta đi một chuyến này có thể nhìn thấu chấp niệm trước kia, cũng không xem như chuyện xấu.”
Nàng ra vẻ cực kỳ thổn thức, tư thái khám phá hồng trần hoàn toàn thấu hiểu.
Nói xong, nàng dừng một chút, tỏ vẻ sợ Diệp Tần Châu trách cứ đệ đệ mình, lại bổ sung: “Ta không có ý trách lệnh đệ, ngươi đừng hiểu lầm.”
Diệp Tần Châu: “...”
Điều này trực tiếp chuẩn xác “Hiểu lầm”.
Nhìn tiểu cô nương trước mắt, đã lâu rồi y mới có một loại cảm giác gặp kỳ phùng địch thủ.
Cô nương này, có thủ đoạn ở trên người.
Mà đám người Giang Tịch thấy Tống Nam Thời ra vẻ phải xuất gia làm hòa thượng ngay tại chỗ hoàn toàn hiểu ra, lập tức nóng nảy!
Đã nói cả ra “Tiền tài chẳng qua là vật ngoài thân”, vậy là bị tủi thân lớn đến đâu chứ!
Đây chính là Tống Nam Thời đấy!
Đám người Giang Tịch nhất thời nhìn về phía người khởi xướng Diệp Lê Châu, trong ánh mắt tràn ngập khiển trách.
Diệp Lê Châu: “...”
Diệp Tần Châu cũng thở dài theo, nói: “Là người làm huynh trưởng ta không dạy dỗ tốt đệ ấy...”
Nói xong, y lại dùng khăn bưng kín miệng, vẻ mặt đau đớn.
Nhưng lần này không đợi y ho ra, Vân Chỉ Phong ngồi một bên vẫn luôn không nói chuyện lại đột nhiên kêu lên một tiếng, bưng ngực, ra vẻ đau đớn.
Sau đó mọi người trơ mắt nhìn một dòng máu tươi từ khóe miệng Vân Chỉ Phong chảy xuống.
Mọi người lập tức kinh ngạc!
Diệp Tần Châu ốm yếu hộc máu, mọi người chỉ cảm thấy thương tiếc không đành lòng, nhưng Vân Chỉ Phong luôn luôn tỏ vẻ mạnh mẽ hộc máu...
Phản ứng đầu tiên của Giang Tịch chính là có phải Vân Chỉ Phong sắp chết hay không.
Đừng nói Giang Tịch, Tống Nam Thời đang diễn hăng say đều kinh ngạc.
Nàng còn tưởng rằng Vân Chỉ Phong thật sự bị sao, lập tức đi qua nắm lấy cổ tay Vân Chỉ Phong muốn bắt mạch cho hắn: “Vân Chỉ Phong! Ngươi làm sao vậy!”
Vân Chỉ Phong trở tay cầm cổ tay của nàng, lặng lẽ nhéo.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng lập tức hiểu ra.
Tên này hay lắm, hóa ra ngươi cũng diễn!
Lúc này, Giang Tịch cũng không khỏi hỏi: “Vân Chỉ Phong, ngươi có khỏe không?”
Vân Chỉ Phong liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Không có việc gì.”
Giang Tịch không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng hơi này còn chưa thở hết, đã nghe Vân Chỉ Phong lạnh nhạt nói: “Chỉ là vết thương trí mạng thôi.”
Giang Tịch: “...”
Mọi người: “...”
Ánh mắt khiển trách của bọn họ lại dừng ở trên người Diệp Lê Châu.
Xem ngươi làm chuyện tốt!
Diệp Lê Châu: “??”
Các ngươi làm thần tiên đấu pháp, vì sao bị thương luôn là ta!
Nhưng không ai để ý Diệp Lê Châu, Tống Nam Thời lập tức lại bắt đầu một vòng biểu diễn mới với Diệp Tần Châu, triển lãm với mọi người cái gì gọi là trà xanh dây dưa đỉnh cao.
Bóng đao ánh kiếm, ngươi tới ta đi.
Mọi người sửng sốt trước “trà”.
Nhưng mà không đợi bọn họ “trà” ra thắng bại gì thì thấy hai sát thủ bị bọn họ đặt ở trên mặt đất đột nhiên rên rỉ một tiếng, mắt thấy là sắp tỉnh.
Hai người đang “trà” đến khí thế ngất trời đồng loạt ngậm miệng, theo bản năng liếc nhau một cái.
Giờ phút này, hai người đều nhìn được suy nghĩ giống nhau từ trong mắt đối phương.
Không bằng chúng ta...
Bằng không...
Không ai biết cái liếc mắt này của bọn đã đạt thành quyết định mờ ám gì.
Nhưng khi đưa tầm mắt về, hai người vừa rồi còn đối chọi gay gắt đã đứng ở cùng trên một chiến tuyến.
Đến lúc này mọi người vẫn ngây ra.
Mà lúc này hai sát thủ đã trước sau tỉnh lại.
Trong đó một sát thủ ngồi dậy trước, sờ gáy mình, lẩm bẩm nói: “Ta đây là...”
Ngay sau đó, hắn ta nhớ ra những gì mình trải qua trước khi hôn mê.
Nhưng mà không đợi hắn ta cảnh giác, đã thấy Tống Nam Thời khởi xướng đập ngất hắn ta xuất hiện ở trước mặt hắn ta.
Vẻ mặt nàng lo lắng lại quan tâm: “Ngươi tỉnh rồi.”
Sát thủ kinh hãi: “Ngươi! Ngươi! Ngươi!”
Là ngươi im lìm gõ ta!
Nhưng mà Tống Nam Thời lại cười nói: “Đúng vậy, chính là ta.”
Sát thủ thấy nàng còn dám kiêu ngạo như thế thì giận dữ.
Ngay sau đó lại nghe Tống Nam Thời nói: “Là ta cứu ngươi, ngươi đừng quá kích động.”
Sát thủ: “??”
Sát thủ: “??”
Ngươi đang nói mấy lời rắm chó gì thế!
Hắn ta giận dữ: “Rõ ràng là ngươi động tay với chúng ta! Chúng ta đều thấy!”
Tống Nam Thời kinh ngạc: “Nhưng mà lúc chúng ta nhìn thấy ngươi, hai người các ngươi đang bị hai con Ngung Điểu vây quanh đó. Chúng ta ngàn cân treo sợi tóc mới cứu ngươi ra được. Sao có thể nói là chúng ta động tay, không tin ngươi hỏi bọn họ!”
Mọi người trơ mắt nhìn Tống Nam Thời điên đảo trắng đen: “...”
Chỉ có Vân Chỉ Phong mặt không đổi sắc nói: “Đúng thế.”
Diệp Tần Châu ở bên cạnh khụ một tiếng, không nhanh không chậm bổ sung: “Lúc ấy chúng ta vừa tìm được Tống cô nương không lâu, đang chuẩn bị trở về thì gặp các ngươi. Chúng ta đều có thể làm chứng.”
Bọn họ nói đến có đầu có đuôi, sát thủ vẫn không tin: “Ta lại không phải đứa ngốc!”
Diệp Tần Châu làm ra vẻ chợt nghĩ ra gì đó, nói: “Đúng rồi, Ngung Điểu ở nơi này có thể biến hóa thành con người để mê hoặc con mồi. Khi chúng ta nhìn thấy các ngươi thì các ngươi đang bị hai con Ngung Điểu kia vây quanh. Cho nên có khả năng là các ngươi nhìn thấy người ra tay kia thật ra là Ngung Điểu biến thành không.”
Lời giải thích này vô cùng có lý.
Hai sát thủ cũng không khỏi nửa tin nửa ngờ.
Tống Nam Thời và y kẻ xướng người hoạ, bừng tỉnh hiểu ra nói: “Thì ra là thế.”
Diệp Tần Châu: “Hẳn chính là như thế.”
Bọn họ nói cực kỳ chân thật, sát thủ lập tức càng do dự.
Hắn ta nói: “Nhưng mà chúng ta là được các ngươi mời đi theo tìm người...”
Diệp Tần Châu gật đầu, trong giây lát như nghĩ đến gì đó: “Mời các ngươi tới cứu người, cuối cùng ngược lại bị chúng ta cứu. Thật đúng là...”
Suy nghĩ của sát thủ chuyển đến trên nhiệm vụ: “Nhiệm vụ của chúng ta...”
Diệp Tần Châu gây sốc: “Giá cả cứu người của Chết Rồi Sao các ngươi là hai người bốn ngàn linh thạch. Mà nay nhiệm vụ của các ngươi không hoàn thành, ngược lại bị chúng ta cứu. Nhưng xét thấy dù sao các ngươi cũng đến vì làm nhiệm vụ, không có công lao cũng có khổ lao. Chúng ta giảm giá vậy, thu các ngươi hai ngàn linh thạch.”
Y đảo khách thành chủ ngay tại chỗ.
Hai sát thủ trăm triệu lần không nghĩ tới làm nhiệm vụ còn phải đền vào hai ngàn linh thạch, kinh hãi: “Sao có thể như thế!”
Nhưng mà không đợi bọn họ nói xong, Tống Nam Thời ở sau lưng đập cho hai gậy, lại gõ người hôn mê.
Nàng còn nói: “Chờ khi bọn họ lại tỉnh thì nói bọn họ chịu kích thích quá độ nên hôn mê bất tỉnh. Nhân lúc bọn họ còn choáng váng lại lừa dối bọn họ một vòng, có lẽ bọn họ có thể tin tám phần.”
Diệp Tần Châu cũng đổi sắc mặt, rất tiếc nuối nói: “Cũng không biết bọn họ có chịu đưa ra hai ngàn linh thạch kia không. Nếu cho ta thêm hai ngày, ta hẳn có thể lừa được. Đáng tiếc, đêm dài lắm mộng.”
Tống Nam Thời: “Tàm tạm là được rồi! Tàm tạm là được rồi.”
Nàng dọn dẹp một chút lại đưa người về nhẫn trữ vật.
Quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt mọi người đều đã tê rần.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng khụ một tiếng, khiêm tốn nói: “Tình huống đặc thù, tình huống đặc thù.”
Mọi người xem toàn bộ hành trình đến ngây ra, đến nay vẫn chưa lấy lại tinh thần nổi.
Chỉ có Diệp Lê Châu thật cẩn thận hỏi: “Tống Nam Thời! Ngươi và ca ca của ta thật sự lần đầu gặp à? Sao...”
Còn chưa dứt lời, hắn đã “úi” một tiếng, giận dữ nói: “Vân Chỉ Phong! Ngươi giẫm ta làm gì!”
Vân Chỉ Phong lạnh lùng thu chân về: “Trượt chân.”
Diệp Tần Châu túm lấy đệ đệ ngốc không có ánh mắt nhà mình về: “Được rồi! Chuyện này tạm thời giải quyết, về sau đệ làm cái gì thì có tí đầu óc đi!”
Nói xong, y còn tiếc nuối: “Đáng tiếc hiện tại thời gian không đủ, nếu không hai ngàn linh thạch kia...”
Y nói một nửa, thấy mọi người nhìn với vẻ kỳ lạ, dừng lại giây lát, cầm lấy khăn dính đầy máu tươi che miệng lại ho nhẹ hai tiếng, suy yếu nói: “Ngại quá! Hơi phí chút miệng lưỡi, thân thể không chịu nổi.”
Mọi người: “...”
Ngươi xem chúng ta còn tin à?
Nhưng mà mặc kệ bọn họ có tin hay không, sau khi vây xem một phen hành động tám ngàn tâm cơ này, mọi người chỉ có thể tâm trạng phức tạp lại lần nữa khởi hành.
Nhưng mà bọn họ mới từ trong sơn động ra, một con Ngung Điểu lập tức từ giữa không trung vọt xuống, xông thẳng đến trước mặt Tống Nam Thời đi tuốt đàng trước.
Tống Nam Thời còn chưa kịp có động tác gì thì đã đột nhiên bị kéo một cái. Ngay sau đó, một luồng ánh kiếm hiện lên, Ngung Điểu xông tới kia chưa kịp kêu lên thì đầu đã dừng ở trên mặt đất.
Tống Nam Thời lấy lại bình tĩnh từ trong chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, lúc này mới nhìn xung quanh.
Nàng vừa nhìn đã cảm thấy không ổn.
Cả ngọn núi đều là tiếng còi hỗn loạn và Ngung Điểu kêu to.
Giữa không trung thường thường xẹt qua bóng cánh.
Giống như Ngung Điểu của cả ngọn núi đều ra ngoài.
Tống Nam Thời lập tức hiểu ra.
Người thổi còi kia e là không phải muốn giết người diệt khẩu.
Tốn Phong ngăn cách hơi thở và linh lực của bọn họ, thức hải đóng cửa ngăn cách thần thức của người thổi còi càn quét. Gã vội vã giết bọn họ diệt khẩu, chỉ có thể không quan tâm điều động tất cả Ngung Điểu. Dựa vào đôi mắt Ngung Điểu tìm kiếm tung tích bọn họ.
Đoàn người bọn họ là mục tiêu, lúc này muốn tiếp tục lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài, sợ là không có khả năng.
Giang Tịch ngạc nhiên nghi ngờ: “Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ...”
Trong lúc hắn nói chuyện, ở nơi xa Ngung Điểu khác ngửi được mùi máu bên này, lập tức vọt sang.
Mọi người lập tức cảnh giác.
Trong giây lát, Tống Nam Thời nhanh chóng suy nghĩ.
Nàng ý thức được hiện tại chỉ có hai lựa chọn.
Thứ nhất, lãnh địa của Ngung Điểu là không trung. Bọn họ chỉ cần ỷ vào núi rừng rậm rạp cắt đuôi đám Ngung Điểu này trốn vào nơi bí ẩn giống trước đó. Bọn họ không ra, Ngung Điểu không có cách nào làm gì bọn họ.
Sau đó thì sao? So kiên nhẫn với người thổi còi không biết có mục đích gì?
Thứ hai chính là...
Tống Nam Thời trực tiếp lấy mệnh bàn ra: “Xông.”
Tống Nam Thời không tin thực sự có người sẽ dựa vào một con cái còi là có thể khống chế tất cả Ngung Điểu. Muốn khiến Ngung Điểu mạnh mẽ ngoan ngoãn nghe lời, tất nhiên phải trả cái giá đắt.
Như vậy, người thổi còi này không tiếc giá đắt cũng muốn điều động tất cả Ngung Điểu đuổi giết bọn họ, tất nhiên là muốn bọn họ chết.
Vậy bọn họ tiêu hao không phải sự kiên nhẫn của người thổi còi mà là mạng của bọn họ.
Chi bằng nhân lúc người thổi còi kia vừa bắt đầu thì ra tay trước lấy lợi thế.
Lúc này Giang Tịch còn chưa phản ứng lại: “Xông cái gì?”
Tống Nam Thời bắt đầu lên quẻ: “Đương nhiên là xông ra rồi.”
Giang Tịch kinh hãi.
Tống Nam Thời còn tiếc nuối nói: “Muội còn muốn đi xem người thổi còi kia là người phương nào một cái. Hôm nay sợ là không thể.”
Trên miệng nàng nói như vậy, trong tay lại không dừng lại chút nào.
Sau đó nói: “Hướng Tây Nam, Vân Chỉ Phong, ngươi mở đường.”
Vân Chỉ Phong không hỏi một tiếng, lập tức đi về phía trước.
Tống Nam Thời lại nói: “Giang Tịch, huynh bọc ở sau.”
Giang Tịch muốn hỏi nhưng thấy Vân Chỉ Phong cũng chưa hỏi, hắn hỏi ngược lại có vẻ sư huynh là mình không thân thiết với sư muội. Nhưng mà nghẹn lại không hỏi…
Thôi, còn không phải là xông vào à! Giang Tịch hắn lại chẳng phải chưa từng xông qua!
Vì thế, chỉ bằng dăm ba câu như vậy, Tống Nam Thời quyết định mạnh mẽ xông.
Không có bất kỳ kẻ nào nêu ra dị nghị.
Liễu lão nhân không nhịn được nhô đầu ra từ ngọc bội, không khỏi nói: “Con nhóc này thật đúng là...”
Giọng nói lạc trong tiếng kêu to của Ngung Điểu và tiếng chém giết mũi kiếm xẹt qua máu thịt.
Tống Nam Thời đứng ở chính giữa, mắt thấy trước mặt máu thịt vẩy ra, lại vô cùng bình tĩnh.
Nàng vô cùng rõ ràng, bọn họ muốn xông chứ không phải lỗ mãng. Hiện giờ ưu thế, hoàn cảnh xấu của bọn họ đều rất rõ ràng.
Bọn họ là con mồi, người thổi còi kia chính là thợ săn, Ngung Điểu toàn ngọn núi này đều là chó săn.
Nhưng cùng với đó, hơi thở bị Tốn Phong ngăn cách, chó săn mất đi cái mũi, thần thức đóng cửa, thợ săn không còn đôi mắt.
Hiện tại bọn họ giống như chơi trốn tìm với người mù. Chỉ cần bọn họ có thể đuổi tận giết tuyệt trước khi Ngung Điểu phát hiện bọn họ rồi truyền tin tức ra, như vậy người mù sẽ vĩnh viễn mất đi đôi mắt.
Vậy bọn họ cần phải làm nhanh.
Nhanh chóng di động, nhanh chóng chém mỗi một đôi mắt phát hiện bọn họ, nhanh chóng rời đi trước khi một đôi mắt khác đến.
Không phải không có cơ hội.
Tống Nam Thời nghĩ như vậy, nhanh chóng dùng cả mệnh bàn cả bấm đốt ngón tay, cố gắng làm cho bọn họ né tránh đàn Ngung Điểu không dễ dàng đối phó.
Vân Chỉ Phong ở phía trước mở đường, thế như chẻ tre, Giang Tịch bọc hậu quét cực kỳ sạch sẽ. Mà làm Tống Nam Thời bất ngờ nhất là cho dù ma ốm Diệp Tần Châu, một đôi song đao con bướm cũng cực kỳ sắc bén.
Dường như tất cả đều càng ngày càng tốt, thắng lợi ở ngay phía trước.
Nhưng Tống Nam Thời lại biết, bọn họ muốn đi ra ngoài, không có khả năng không gặp đàn lớn Ngung Điểu.
Bởi vì...
Tống Nam Thời dừng bước chân lại, nhìn về phía sông nhỏ không sâu cách đó không xa kia.
Đây là chỗ đàn Ngung Điểu ăn cơm.
Tống Nam Thời đi khắp trong núi này đã phát hiện, sông nhỏ này dường như quay xung quanh cả ngọn núi này một vòng. Vậy nói cách khác, cho dù bọn họ xuống núi từ nơi nào thì đều phải đi qua con sông này.
Ngung Điểu cả ngọn núi đã bị điều động, tương ứng, cạnh sông nhỏ làm chỗ ăn cơm khắp nơi đều là Ngung Điểu.
Ví như lúc này.
Tống Nam Thời nhìn ít nhất mấy chục con Ngung Điểu bên sông nhỏ, hít sâu một hơi, hiểu rõ với bọn họ mà nói thời điểm chân chính mạnh mẽ xông đến rồi.
Tống Nam Thời khẽ nói: “Xông!”
Vân Chỉ Phong không hỏi nhiều, vung kiếm đánh sang.
Xuất hiện cùng ánh kiếm chính là ánh lửa đột nhiên bốc cháy lên tận trời trên sông nhỏ.
Ngung Điểu kinh sợ, phát ra tiếng kêu to bén nhọn.
Tống Nam Thời biết, tiếng kêu to này phát ra, chỉ cần bọn họ không giải quyết đám Ngung Điểu này rồi rời đi trong thời gian cực ngắn, gặp phải sẽ là vây quanh cuồn cuộn không ngừng.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn giải quyết mấy chục con Ngung Điểu căn bản là không có khả năng.
Chỉ xem lần này bọn họ có thể xông ra hay không thôi.
Mấy người lập tức giống như một thanh đao nhọn, sắc bén xé vào giữa đàn Ngung Điểu.
“Ly Vi Hỏa.”
“Tốn Vi Phong.”
Gió mang theo thế lửa, thổi quét toàn bộ con sông bao vây tất cả Ngung Điểu ở trong đó.
Ánh đao, bóng kiếm.
Mấy người Vân Chỉ Phong biết tính nghiêm trọng của sự việc, động tác đã rất nhanh. Nhưng khi Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn thấy Ngung Điểu nơi xa nghe được tiếng kêu to không ngừng bay tới thì biết hôm nay không tránh được khổ chiến.
Thợ săn có đôi mắt.
Vậy bọn họ chỉ có thể làm con mồi hung hãn nhất.
Giờ này phút này, người trong thành Trung Châu ngẩng đầu xem thì chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa tận trời ở Tứ Tàng Sơn với một tiếng hí vang thảm thiết ở Tứ Tàng Sơn bị bọn họ liệt vào cấm địa.
Mà mấy người Tống Nam Thời đã rơi vào khổ chiến.
Ngung Điểu, cuồn cuộn không ngừng, Ngung Điểu rậm rạp, con trước ngã xuống, con sau tiến lên, dũng mãnh không sợ chết.
Người ngày thường ẩn trong hình dạng thỏ đen đã biến thành con sói lớn chắn trước người Úc Tiêu Tiêu thực lực yếu nhất. Nhưng giờ phút này thực lực của Thái tử Yêu tộc cũng không ngăn cản được hung thú không thần phục với Yêu tộc.
Thậm chí trên người Vân Chỉ Phong cũng đã có vết thương, càng đừng nói những người khác.
Linh lực của Tống Nam Thời nhanh chóng tiêu hao trong bói toán và chiến đấu. Nhưng nàng không dám lơ là chút nào, nàng đang tìm kiếm biện pháp phá cục.
Cần phải tìm được một sơ hở, nếu không thì bọn họ chỉ có thể bị đám Ngung Điểu này kéo vào vực sâu khổ chiến, cuối cùng cho dù là thắng, sợ cũng chỉ là chiến thắng Pyrrhic().
()Được đặt theo tên của vị vua Hy Lạp của Epirus, người đã chịu tổn thất nặng nề khi đánh bại quân La Mã. Một , trong đó những mất mát đáng kể lợi ích, để khiến cuộc đấu tranh trở nên không đáng giá.
Tống Nam Thời tập trung tinh thần cao độ, suýt nữa không thấy được một con Ngung Điểu đánh lén, mãi đến khi bị Vân Chỉ Phong kéo một cái: “Né tránh!”
Tống Nam Thời lảo đảo một cái.
Nhưng lúc này nàng thậm chí không kịp nói câu cảm ơn, bởi vì nàng đột nhiên thấy được cái nhẫn trữ vật đựng vật còn sống trên tay Vân Chỉ Phong kia.
Cái nhẫn trữ vật kia thì có cái gì?
Hai sát thủ.
Nhưng thả hai sát thủ kia ra cũng chỉ là đưa đồ ăn.
Vậy trừ cái này ra thì là...
Tống Nam Thời đột nhiên nói: “Vân Chỉ Phong! Thả lừa huynh ra!”
Vân Chỉ Phong gần như thành bản năng nghe theo mệnh lệnh của Tống Nam Thời, nghe vậy không nói hai lời, thả lừa huynh trong nhẫn trữ vật ra.
Lừa huynh ngủ đến say sưa, lập tức trực tiếp xuất hiện trên chiến trường, thấy thế kinh hãi.
Tống Nam Thời cũng không cho nó thời gian tự hỏi, trực tiếp nhào tới: “Mau nghĩ cách!”
Giang Tịch thấy thế suýt nữa cho rằng sư muội nhà mình điên rồi.
Một con lừa...
Nhưng Tống Nam Thời lại nheo mắt vội nói: “Ta biết ngươi chắc chắn có năng lực. Nếu ngươi có thể tỉnh trước ta khi bị Ngung Điểu mê hoặc, vậy nói cho ta, ngươi còn có năng lực gì!”
Vì thế lừa huynh cũng cảm thấy Tống Nam Thời điên rồi.
Nó chỉ là một con lừa, nó có thể có năng lực gì!
Mà ngay vào lúc này, một con Ngung Điểu đột nhiên vọt lại đây, Tống Nam Thời lại không hề có ý ra tay.
Giữa lúc sinh tử, lừa huynh bỗng nhiên thét chói tai.
Nhưng lần này lại không phải tiếng lừa hí nghẹn ngào kia.
Trong giây lát hoảng hốt, Tống Nam Thời như nghe được tiếng hươu kêu kéo dài.
Ngung Điểu bốn phía điên cuồng công kích đột nhiên khựng lại trong chớp mắt.
Chỉ một chớp mắt như vậy.
Tống Nam Thời lập tức lớn tiếng nói: “Đi!”
Ly Hỏa nháy mắt ngưng tụ thành lá chắn, Tống Nam Thời không có cố kỵ gì, ném mệnh ra bàn túm lừa huynh bò lên.
Những người khác sôi nổi hoàn hồn, ngự kiếm đuổi kịp.
Chẳng qua một chớp mắt.
Bọn họ đã chạy ra được.
Tống Nam Thời quay đầu lại nhìn Ngung Điểu bị Ly Hỏa cản trở, đột nhiên cười ha ha.
Nàng nói: “Lừa huynh, làm đẹp lắm.”
Lừa huynh đầy mơ màng.
Nó thậm chí không biết mình đã làm cái gì.
Vân Chỉ Phong nhảy lên mệnh bàn của Tống Nam Thời, muốn nói lại thôi: “Con lừa này...”
Tống Nam Thời: “Mời tôn trọng ân nhân cứu mạng của ngươi một chút.”
Vân Chỉ Phong dừng một chút.
Sau đó hắn nói: “Vị lừa này?”
Tống Nam Thời: “...”
Được lắm! Rất tôn trọng.