P – Chương : Con dâu xấu cuối cùng cũng phải gặp mẹ chồng ()
Tống Cẩn Hành ôm Phạm Tuyết Chân tiến vào thang máy, sau khi ấn nút lên tầng đỉnh, hắn cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy bất an của cô, 'Sợ không?'
Nhưng cho dù là sợ, hắn vẫn không thể đừng được mà muốn cô.
Yêu hay không yêu thứ tình cảm không thể tìm hiểu đến tận ngọn tận nguồn kia hắn đã hoàn toàn không có tâm tư đâu để đi tìm hiểu, nếu như đã quyết định đời này phải có cô vậy hắn chỉ có thể đảm bảo cả đời này sẽ đối xử với cô thật tốt, thương cô, chìu cô, sủng cô, không để cô phải chịu bất kỳ ủy khuất nào.
Phụ nữ đối với hắn mà nói xưa nay không hề thiếu nhưng trước giờ chưa có ai gợi lên trong hắn cảm giác đau tiếc, muốn ôm vào lòng yêu thương, che chở như cô, cũng không có ai có thể quấy nhiễu cảm xúc của hắn một cách nghiêm trọng như cô.
Đối mặt với một Phạm Tuyết Chân, hắn đã không còn là anh chàng lãng tử không muốn tìm bến đỗ dừng chân nữa, gặp được cô, hắn hoàn toàn không khống chế được tâm tình và hành động của mình.
Trước đây hắn một mực trốn tránh tình cảm của cô, cũng cho rằng cả đời này có thể xem cô như em gái, cho dù sau đó nghe mọi người, dù vô tình hay cố ý, nói với hắn cô đang kết giao với một thanh niên đồng trang lứa, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu nhưng hắn vẫn cố gắng đè nén.
Nhưng khi Phạm Uyển Viện bảo muốn gả cô đi thì hắn đã không còn cách nào bình tĩnh suy nghĩ được nữa.
Bất kể sự tồn tại của cô đối với hắn mà nói là như thế nào cũng được, hắn chỉ biết, hắn không thể nhìn thấy cô thật sự ở bên cạnh một người đàn ông khác ngoài mình.
Hắn muốn cô, muốn ngay lập tức!
'Anh Cẩn Hành, chỉ cần là ở cùng với anh, em sẽ không sợ gì cả.' Giọng nhỏ nhẹ, cô nhu thuận trả lời hắn. Nhưng cho dù cô nói không sợ, trong giọng nói vẫn không giấu được một chút run rẩy.
Chết tiệt! Tống Cẩn Hành mắng thầm một câu. Hắn phát hiện mình đã không có cách nào tập trung lý trí để suy tư, trước giờ chưa có ai có thể khiến hắn mất bình tĩnh đến như vậy...
Ngoại trừ cô gái nhỏ trong lòng hắn đây!
Một tiếng "ding" thanh thúy báo cho hai người biết thang máy đã lên đến tầng trên cùng, Tống Cẩn Hành ôm Phạm Tuyết Chân tiến vào căn hộ của mình, thuần thục dùng chân sập cửa lại, khóa trái.
Đời này ngoại trừ hắn, cô đừng hòng mơ tưởng có thể cùng người đàn ông nào khác chung đôi. Chân bước nhanh hơn, hắn đi thẳng về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường lớn.
Nếu như theo thói quen trước giờ khi hắn cùng những cô gái khác, cuộc đấu sức giữa đàn ông và phụ nữ này có thể trực tiếp bắt đầu từ trên xe, tiếp tục duy trì trong thang máy, cuối cùng mới dời chiến trường về phòng ngủ.
Nhưng mà, cô không giống...
Không giống những cô gái khác chỉ có tình dục, không có tình yêu.
Còn cô, hắn trân trọng, yêu thương cô, không muốn dùng cách thức như vậy đối đãi cô. Nhưng cũng vì như vậy, khác vọng của hắn đối với cô cũng đã đạt đến mức tận cùng. Tống Cẩn Hành chỉ có thể không ngừng âm thầm cảnh cáo bản thân lát nữa đây không nên quá mức phóng túng.
'Anh...anh Cẩn Hành... Anh...'
Nằm trên chiếc giường siêu lớn mềm mại như đang trôi nổi trên một đám mây, Phạm Tuyết Chân luống cuống nhìn vẻ nóng nảy khó nhịn thoáng qua trên mặt Tống Cẩn Hành, cô cắn môi, có chút thẹn thùng ngoảnh mặt sang hướng khác, đã không có cách nào nói tròn câu.
Đối mặt với một Tống Cẩn Hành nóng nảy khó nhịn như vậy, cảm giác thật kỳ lạ, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy tâm tình của hắn không kìm chế được như vậy.
Thấy Phạm Tuyết Chân ngoảnh mặt sang hướng khác, Tống Cẩn Hành lại hiểu nhầm là cô đang sợ hãi...
'Đừng cắn môi nữa, sắp chảy máu rồi kìa!'
Hắn áp xuống giường, bao vây cả thân thể nhỏ nhắn của cô dưới thân mình, ngón tay mang theo một chút thô ráp của người thường xuyên tiếp xúc với vũ khí nhẹ nhàng miết lên đôi môi đang cắn chặt của cô, ngón tay mang theo sự thương tiếc vô hạn dù lời nói thốt ra có chút sốt ruột khó mà che dấu được, 'Chân Chân, đừng sợ được không? Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em.'
'Anh Cẩn Hành, em biết anh tuyệt đối sẽ không tổn thương em! Chỉ là em...chỉ là em...em không biết...'
Không hiểu vì sao vẻ bối rối và thẹn thùng của cô lại có thể xoa dịu cảm xúc táo bạo trong Tống Cẩn Hành một cách thần kỳ, ngón tay đang miết lên cánh môi cô kia trong một khoảnh khắc đó càng thêm ôn nhu mang theo một tia sủng nịch và trìu mến vô hạn, hắn chậm rãi dời ngón tay lên trên, âu yếm vuốt ve gương mặt xinh đẹp như thiên sứ của cô, từ cánh mũi nhỏ xinh, đôi má ẩn hiện một màu đỏ ửng mê người đến đôi mắt trong trẻo và hàng mi rợp bóng...
Ánh mắt của anh Cẩn Hành nóng quá! Ánh mắt nóng rực ấy khiến Phạm Tuyết Chân không kìm lòng được toàn thân khẽ run lên...
'Vòng tay qua cổ quanh!' Giọng Tống Cẩn Hành trầm thấp như ru người.
Phạm Tuyết Chân rất nhu thuận ngoan ngoãn vươn tay, khoảnh khắc mà cô vòng tay qua cổ hắn đó, Tống Cẩn Hành cũng lập tức đưa tay kéo thân hình nhỏ nhắn của cô vào lòng mình.
Làm sao đây? Tiếp theo cô nên làm thế nào đây?
Ngây ngô vùi gương mặt nhỏ nhắn vào cổ Tống Cẩn Hành, trong một bầu không khí vô cùng thân thiết như thế này, Phạm Tuyết Chân có chút luống cuống không biết nên làm gì mới phải.
Trong chuyện nam nữ cô căn bản là một tờ giấy trắng.
Hơi thở anh Cẩn Hành phất qua cổ cô thật nóng quá! Cảm giác chưa từng được thể nghiệm bao giờ đó chừng như đang uy hiếp chút ý thức còn sót lại của cô...
Bàn tya to trìu mến vuốt ve mái tóc dài đen bóng của cô, mẫn cảm cảm giác được người bên dưới thoáng run rẩy, trong lòng hắn càng dâng lên cảm giác yêu thương, trân tiếc, cuối cùng, Tống Cẩn Hành không kìm lòng nổi trước sự dụ hoặc cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô...
Mãi đến rạng sáng cuộc chiến mới tạm dừng.
Một đêm không ngủ, Tống Cẩn Hành vẫn cực kỳ tỉnh táo, một tay hắn chống đỡ trọng lượng thân thể mình, đầu hơn cúi xuống nhìn gương mặt điềm tĩnh, ngọt ngào của cô gái xinh đẹp vẫn đang chìm trong giấc ngủ say nồng kia, không biết đã nhìn bao lâu. Cuối cùng hắn nằm xuống bên cạnh cô, nghe tiếng thở đều đều của cô, cánh tay đang gối dưới đầu cô càng thêm siết chặt, kéo cô vào sát trong ngực mình hơn, môi nở một nụ cười thỏa mãn, khép mắt lại cùng cô chìm vào trong mộng đẹp.
Lạ thật, giường sao lại chật đến thế nhỉ?
Không biết ngủ bao lâu, Phạm Tuyết Chân mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô định xoay người đổi một tư thế nằm khác, không ngờ lại đụng vào một bức tường thịt.
Vẫn chưa mở mắt ra nổi, chỉ hơi nhíu đôi mày thanh tú cô sờ soạng định đẩy "chướng ngại vật" ra thì lại cảm thấy lòng bàn tay mình truyền lại từng trận nhiệt năng.
Gian nan mở mắt ra rồi đôi đồng tử vốn vẫn còn mông lung chợt tỉnh táo hẳn bởi vì trước mắt là một lồng ngực tinh tráng, cơ bắp ẩn hiện dưới lớp da rám nắng khỏe mạnh.
'Tỉnh rồi sao?' Giọng nói trầm thấp của Tống Cẩn Hành mang theo một ý cười nhàn nhạt, ánh mắt sủng nịch nhìn Phạm Tuyết Chân quấn mình trong chiếc chăn mỏng chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng và đôi mắt trong suốt.
Ý cười và vẻ sủng nịch trong mắt hắn khiến Phạm Tuyết Chân vừa xúc động vừa thẹn thùng vô cùng.
'Anh Cẩn Hành...' Gương mặt bỏng rát vì xấu hổ, cô không biết nên đối mặt với hắn thế nào, mà ánh mắt âu yếm của hắn khiến cô càng thêm bối rối chẳng biết làm sao, ngập ngừng gọi tên hắn rồi lại không biết nói gì thêm nữa.
Cô ngượng ngùng né tránh ánh mắt nóng rực của hắn, lúc này mới nhận ra hai thân thể đang dán sát vào nhau một cách cực kỳ thân mật, giữa hai người gần như không có khoảng cách, cô thậm chí còn rúc vào ngực hắn một cách cực kỳ thân thiết và ỷ lại.
Đôi má vốn đã đỏ càng thêm nóng rực, vẻ thẹn thùng của cô khiến Tống Cẩn Hành không khỏi bật cười, tiếng cười của hắn bật ra khỏi lồng ngực vang khắp căn phòng ngủ nghe thật sảng khoái nhưng lại khiến Phạm Tuyết Chân càng thêm thẹn thùng nhưng cũng cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào vô cùng.