P – Chương : Lưu lạc hoang đảo ()
Phạm Tuyết Chân thoáng chau mày, giọng điệu mang theo chút trách móc lẫn oán giận, 'Anthony, anh Cẩn Hành thật không dễ dàng gì mới tỉnh lại...sao cậu lại...sao cậu lại đánh anh ấy?'
Anthony mở to đôi mắt có chút vô tội nhìn cô, tay vẫn nắm chặt chiếc chậu sắt nghiến răng nghiến lợi nói, 'Tôi...tôi chỉ sợ...sợ anh ta bức hiếp cô. Trước đây đám thổ dân kia cũng bức hiếp mẹ tôi giống như vậy...'
Phạm Tuyết Chân nghe vậy không khỏi có chút ngạc nhiên, cô biết Anthony chỉ mới mười bốn tuổi, tuy rằng lưu lạc ngoài hòn đảo hoang này đã ba năm không được tiếp xúc với xã hội văn minh nhưng cũng không đến nỗi một người đàn ông ôm hôn một cô gái cũng không biết phân biệt nên mới gọi là bức hiếp đấy chứ?
Chẳng lẽ trước đây cậu ta chưa từng thấy ba và mẹ mình ôm hôn nhau hay sao?
Có điều là, Phạm Tuyết Chân không ngờ một đứa bé nhỏ hơn cô hơn mười tuổi lại để ý đến mình như vậy, hành vi và cách cư xử thế này không chỉ cho thấy cậu sợ Tống Cẩn Hành bắt nạt cô mà càng nhiều hơn là, không muốn nhìn thấy hai người có những hành vi thân mật như vậy.
'Anthony, không phải anh ấy bức hiếp chị. Chị với anh ấy là vợ chồng, hai vợ chồng có những hành vi thân mật là rất bình thường.' Phạm Tuyết Chân nghiêm túc giải thích, sợ cậu lại ra tay lần nữa với Tống Cẩn Hành.
'Hai người lại chưa có kết hôn.' Đôi mắt đen láy của Anthony hơi đỏ lên, vừa nãy lúc bọn họ trò chuyện cô cũng chưa cho họ biết là hai người đã kết hôn, sao bây giờ lại trở thành vợ chồng rồi?
'Đợi sau khi anh ấy hồi phục rồi, chúng tôi sẽ rời khỏi hòn đảo này, trở về Luân Đôn kết hôn.'
'Chị...chị rất thích anh ấy sao?' Mắt Anthony đã đỏ lên.
'Anh Cẩn Hành là người đàn ông mà chị yêu nhất.' Phạm Tuyết Chân không chút dấu diếm tình cảm của mình dành cho Tống Cẩn Hành.
'Tôi...tôi...tôi ra ngoài trước.' Nghe cô nói như vậy, Anthony có chút khổ sở xoay lưng chạy thẳng ra ngoài.
'Anthony...' Phạm Tuyết Chân có chút nghi hoặc gọi với theo bóng lưng của cậu thanh niên, tại sao cô lại cảm thấy đáy mắt cậu có một tia ái mộ trong đó?
Phạm Tuyết Chân và Tống Cẩn Hành lưu lạc ngoài hòn đảo hoang vu này tính đến hôm nay đã tròn một tuần lễ, trong một tuần lễ này, Tống Cẩn Hành vẫn luôn trong trạng thái mê mê tỉnh tỉnh nhưng sức khỏe của hắn rõ ràng là tốt hơn lên từng ngày.
Không chỉ chịu ngoan ngoãn uống thuốc, thi thoảng còn xoay người lẩm bẩm vài câu trong cơn mê man, mỗi lần cô đến gần hắn hắn đều luôn chủ động ôm lấy cô, ngay cả những lúc có Maria ở đấy cũng không ngoại lệ, điều này khiến Phạm Tuyết Chân xấu hổ vôc ùng.
Còn Anthony, mỗi lần nhìn thấy hắn ôm cô như vậy thì đều giống như nhận được sự kích thích rất lớn, vùng chạy ra ngoài.
Bởi vì tất cả tâm ý của Phạm Tuyết Chân đều đặt trên người Tống Cẩn Hành, thay thuốc, bón thuốc, giúp hắn lau mình sau đó ngồi bên cạnh hắn nói chuyện dù rằng không biết hắn có nghe được hay không cho nên cho dù cô cảm thấy có chút kỳ quái cũng chẳng có thời gian và tâm tư đâu mà truy vấn.
Maria là một người rất giỏi giang, sau khi miệng vết thương trên ngực Tống Cẩn Hành khép lại thì tận tay chỉ cho Phạm Tuyết Chân cách khâu lại miệng vết thương của hắn. Ngồi bên mép giường nghiêm túc nghe sự chỉ đạo của bà sau đó cẩn thận giúp hắn cắt từng mối chỉ rồi rút ra.
Chỉ là, khiến cô cực độ ngượng ngùng là vì trong suốt quá trình cô giúp hắn tháo chỉ, ở trước mặt Maria hắn cũng không ngại động thủ động cước với cô khiến Phạm Tuyết Chân vừa thẹn vừa giận mà không biết làm sao.
'Hai người thật là yêu thương nhau. Vết thương của anh ta đã không đáng ngại rồi, điều dưỡng thêm vài ngày là được. Tôi ra bãi biển xem Anthony làm bè đến đâu rồi.' Maria tủm tỉm cười, tế nhị rời đi.
Chiếc bè vượt biển của họ rất nhanh sẽ làm xong, đợi khi nào người đàn ông này khá hơn một chút là họ có thể lên tàu tìm về quê hương.
Lần này Anthony cứu hai người xem như cũng là một chuyện tốt. Trên đại dương mênh mông nếu chỉ có hai mẹ con thì khó mà chống chọi nổi, họ cũng cần có trợ thủ. Đợi đến khi về tới Luân Đôn, hai người kia nhất định có thể giúp được họ không việc này thì việc khác, cứ coi như đôi bên cùng có lợi. Chỉ là, dường như Anthony của bà đối với cô gái có tên Sally kia...
Nhưng thôi không quản nhiều như vậy, đợi đến khi quay về đất liền, trở lại với cuộc sống thường ngày, nhất định thằng bé sẽ bình thường trở lại. Maria tự an ủi mình như vậy, chậm rãi xoay người bước ra khỏi căn nhà gỗ.
'Anh Cẩn Hành, anh thật xấu, đáng ghét...' Phạm Tuyết Chân sau khi bị hắn có chút không kìm chế đùa bỡn, lại thấy Maria cười trêu thì tức giận đến phồng mang trợn má, bất kể vết thương hắn đã khỏi hẳn hay chưa, nắm tay nhỏ bé trực tiếp đấm lên vai hắn, ngực hắn, 'Xấu xa, đáng ghét, dám ghẹo em! Xem anh còn dám không mau một chút tỉnh lại hay không!'
'Ô...' Người đàn ông trên giường bởi vì những cú đấm loạn xạ của cô mà đau đớn khẽ rên một tiếng, ngũ quan cương nghị cũng bởi vì thế mà nhăn lại, cổ họng bật ra một tiếng rên đau đớn khiến cô không khỏi đau lòng nhưng đôi mắt từ đầu đến cuối vẫn chưa mở ra, điều này càng khiến cô áy náy.
'Xin lỗi anh, có phải rất đau không? Ai bảo anh đáng ghét như vậy làm gì?' Cô cúi xuống đặt một nụ hôn lên chỗ vừa mới bị mình đánh, giọng nhỏ nhẹ như nài xin, 'Anh Cẩn Hành, anh mau tỉnh lại đi, có được không? Em nói chuyện này cho anh nghe...'
Phạm Tuyết Chân lại ở bên tai hắn nói thêm một lúc lâu nữa nhưng Tống Cẩn Hành vẫn không có động tĩnh gì lớn.
Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp nhưng Phạm Tuyết Chân vẫn cẩn thận đắp chăn cho hắn sau đó mới xoay người rời đi căn nhà gỗ, chậm rãi bước về phía con đường mòn thông từ sườn núi xuống bãi biển.
Con đường mòn này Maria đã từng dẫn cô một lần, ở một nơi ẩn mật giáp giữa sườn núi và bãi biển cất giấu chiếc bè lớn mà hai mẹ con đã dày công chuẩn bị trong một thời gian dài, giờ cô muốn đi xem thử xem họ đã làm đến dâu rồi.
Sau khi Phạm Tuyết Chân rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ không bao lâu thì Tống Cẩn Hành tỉnh lại.
'Chân Chân...Chân Chân...' Hắn thấp giọng yếu ớt gọi mấy tiếng, không có ai trả lời.
Mệt mỏi mở mắt ra, hắn đảo mắt nhìn một vòng quanh căn nhà nhỏ, trống không nào có một bóng người nào, nhờ ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ mà hắn có thể đánh giá được nơi mình đang ở, trên cánh cửa gỗ hắn nhìn thấy hai cây súng trường, cây súng trường khiến hắn nhớ ra mình bị trúng đạn sau đó liều mạng tìm đường thoát thân trong khu rừng âm u, sau đó nữa, hình như là gặp được cô gái kia...
Thực ra, dù trong trạng thái mê man nhưng khoảng thời gian này, trong những giấc mộng rải rác, vụn vặt, hàng trăm gương mặt xa lạ lướt qua, rất nhiều chuyện xuất hiện trong đầu hắn, nhưng chung quy lại, vẫn là những chuyện xưa có liên quan đến những điều mà cô đã từng kể với hắn lúc hai người cùng đi trên chiếc tàu kia, hắn muốn mở miệng hỏi nhưng bất kể cố gắng đến mấy cũng không mở miệng ra nổi...
Nhưng hắn biết rõ, cô vẫn luôn ở bên cạnh hắn, cẩn thận, hết lòng, tỉ mỉ chăm sóc cho hắn, dịu dàng nói những lời tâm tình bên tai hắn, vỗ về tâm linh bất an của hắn.
Cô gái nhỏ đó thật sự là có bản lĩnh, ngay cả nằm mơ cũng khiến cho người ta phải nhớ về mình.
Hắn chống tay nhỏm dậy, buông hai chân xuống giường, khi đã đặt chân xuống sàn mới một tay chống lên mép giường, tay kia chống nơi vách gỗ gian nan đứng dậy nhưng ngay lập tức, một trận đầu váng mắt hoa ập tới khiến hắn suy yếu ngồi phịch trở lại giường.
Thấp giọng rủa thầm một câu, Tống Cẩn Hành áo não vô cùng, từ bao giờ mà hắn lại trở nên yếu ớt thế này rồi?
Cúi đầu nhìn xuống vết thương nơi ngực phải mình mới phát hiện miệng vết thương chỉ được băng bó sơ sài, vải vóc có phần hỗn độn, hắn khẽ khàng dịch miếng băng ra mới thấy vết thương được khâu cũng sơ sài không kém... Nếu như đây là "kiệt tác" mà cô gái nhỏ kia giúp hắn khâu, kỹ thuật kia, quả thực là không dám khen tặng.
Nhưng, bất kể vết thương có xấu xí đến đâu, nhìn nó hắn vẫn cảm thấy như có một dòng nước ấm len lỏi vào lòng, ấm áp cả cõi lòng.
Lần nữa thử chống tay đứng dậy, lần này hắn cẩn thận hơn rất nhiều, mãi đến khi không còn cảm thấy chóng mặt hoa mắt nữa thì mới bắt đầu lần theo vách gỗ bước từng bước chậm rì rì đi về phía cửa.