Sau khi để Doãn Niệm ngồi vào ghế phụ, Lăng Hạo cũng nhanh chóng trở về vị trí của mình.
Cửa xe vừa đóng lại, Lăng Hạo đã lập tức vươn tay cầm lấy chiếc túi màu trắng ở hàng ghế phía sau, do dự vài giây rồi mới đưa cho cô.
"Thử xem có vừa chân không?"
Doãn Niệm có chút kinh ngạc, cậu ta tặng giày cho cô sao?
"Cảm ơn ý tốt của cậu.
Tôi không thể nhận!"
Lăng Hạo nhìn cô: "Tại sao không thể? Xem bộ dạng của cậu bây giờ xem, đẹp đẽ lắm sao?"
Doãn Niệm theo lời nói của cậu ta, từ từ buông tầm mắt, thật không ngờ cô lại nhếch nhác đến như vậy.
Cô nhắm mắt thở hắt ra một hơi rồi quyết định nhận lấy túi đồ.
"Cảm ơn cậu.
Sau này tôi nhất định sẽ đáp trả lại cậu!"
"Cái đó tùy cậu.
Bây giờ mau thử xem có vừa chân hay không?"
"Được." Dứt lời, Doãn Niệm lấy trong túi ra một đôi giày thể thao mới toanh, cô biết giá của đôi giày này không dưới một tháng lương của cô.
Đôi giày mà Lăng Hạo đã chọn, thực sự rất vừa với chân cô!
"Tiếp theo cậu muốn làm gì?"
Nghe Lăng Hạo hỏi như vậy, Doãn Niệm chỉ khẽ mím môi, ánh mắt có chút phân vân.
"Cậu có thể đưa tôi đến một nơi không?"
...
Sau khoảng phút, chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự vô cùng đồ sộ.
Lăng Hạo đưa mắt nhìn vào bên trong thì vô tình trông thấy hai tên vệ sĩ của Giản Thịnh Nam đang canh gác ở trước cổng.
"Đây là nhà của Giản Thịnh Nam?"
Doãn Niệm khẽ gật đầu, giọng nói có chút uể oải: "Ừm."
Lăng Hạo không rõ tại sao cô lại thay đổi chủ ý nhanh đến thế, nhưng cậu ta biết mình không nên xen vào sẽ tốt hơn.
"Vậy cậu nhớ phải cẩn thận.
Có việc gì cần giúp đỡ cứ gọi điện cho tôi.
Được chứ?" Lăng Hạo chủ động cởi dây an toàn cho cô, sau đó chậm rãi nói.
Lúc này, khoé môi của Doãn Niệm mới nhẹ nhàng nâng lên nụ cười yếu ớt: "Lăng Hạo, hôm nay thực sự rất cảm ơn cậu.
Tôi thực không nghĩ cậu lại đối tốt với tôi như vậy."
Lăng Hạo cúi đầu cười thấp một tiếng, thật ra đây cũng là lần đầu tiên cô thấy người thiếu niên này cười vui vẻ đến thế.
"Ơn nghĩa gì chứ? Sau này có bị Giản Tiêu Niên ức hiếp thì đừng trốn ở góc tường khóc lóc là được rồi."
Doãn Niệm hơi ngạc nhiên, không ngờ đến chuyện này cũng bị cậu ta nhìn ra!
"Được, tôi hứa với cậu."
...
Đợi sau khi Lăng Hạo rời đi, Doãn Niệm mới tiến đến chỗ của hai người vệ sĩ, điềm tĩnh hỏi: "Giản Thịnh Nam đâu?"
Hai người đàn ông nhìn cô có chút sửng sốt, nhưng sau đó cũng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, một tên lùi về phía sau gọi điện cho Giản Thịnh Nam.
"Mời cô vào trong."
Bên trong ngôi biệt thự là một thế giới hoàn toàn khác, giống như một cung điện thu nhỏ, đầy vẻ xa hoa, tráng lệ.
"Đêm nay, thiếu gia muốn cô ở trong căn phòng này!"
Doãn Niệm vẫn không buồn nhìn đến căn phòng lộng lẫy kia, một lần nữa cất giọng hỏi: "Giản Thịnh Nam đâu?"
Người vệ sĩ nhàn nhạt đáp: "Thiếu gia đang ở thư phòng xử lý công việc."
"Đưa tôi đến đó!"
"Chuyện này không có khả năng xảy ra."
Đôi mắt của Doãn Niệm hàm chứa vẻ tức giận, cô nghiến răng nói: "Anh cút đi được rồi đó!"
Dứt lời, cô xoay người đi vào phòng.
Ấn tượng đầu tiên của Doãn Niệm về căn phòng này chính là không gian vô cùng rộng lớn, màu sắc, ánh sáng đều rất hài hoà, điều làm cô chú ý tiếp theo đó là toàn bộ đồ dùng ở trong phòng đều dành cho nam.
Lẽ nào, đây là phòng ngủ của Giản Thịnh Nam?
Nghe nói Giản Thịnh Nam rất không thích người khác động vào đồ của mình, vậy mà hôm nay anh ta lại để cô ngủ ở đây?
Điểm này quả thật có chút kỳ quái!
Đúng lúc này, di động trong túi cô lại bất ngờ đổ chuông, Doãn Niệm đang lạc giữa những suy nghĩ chợt bừng tỉnh.
Kiểm tra điện thoại, cô phát hiện là Giản Tiêu Niên đang gọi tới.
Sau khi từ chối cuộc gọi của Giản Tiêu Niên, Doãn Niệm vội vàng chuyển sang mục tin nhắn.
"Tôi đã biết thân phận thực sự của anh."
Gửi xong một tin nhắn đó, Doãn Niệm đi một mạch vào phòng tắm, khi bước ra trên người cô chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa đen, y phục rất vừa vặn với thân người nhỏ nhắn của cô.
Quần áo của mình cô đã đem đi giặt sạch, vết thương ở cổ cũng không còn gì đáng ngại, chỉ là cô cảm thấy người hơi mệt, thật muốn ngủ một giấc cho đến sáng mai.
Nhưng tên Giản Thịnh Nam đó đến giờ vẫn chưa thấy phản hồi tin nhắn của cô, cũng không biết đêm nay anh có ngủ ở đây hay không?
Doãn Niệm không dám ngủ trước!
...
Hiện tại đã là giờ hơn, Doãn Niệm rốt cục cũng không chờ liền được thiếp đi.
Căn phòng vốn yên tĩnh như nước bỗng truyền đến tiếng bước chân ưu nhã, ánh đèn màu vàng nhạt phủ lên cơ thể hoàn mĩ của người đàn ông.
Một lúc sau, trong không gian lại nảy sinh những âm thanh cực kỳ ám muội, đó là rêи ɾỉ nhỏ vụn của người con gái, tiếng hô hấp mang theo vài phần nặng nề của người đàn ông hoà vào âm thanh liếʍ ʍúŧ vô cùng mị hoặc.
Trên giường lớn, cơ thể mềm mại của Doãn Niệm bị vây hãm bởi thân thể cường tráng của người đàn ông, áo ngủ đã bị cởi bỏ lúc nào không hay, mà cô lúc này cũng không có mặc nội y, cảnh xuân trực tiếp phơi bày dưới ánh mắt nóng rực của người đàn ông.
"Ưʍ.." Hai mắt của Doãn Niệm vẫn thủy chung khép chặt, thế nhưng cô vẫn cảm giác được thân thể mình đang dần nóng lên, bàn tay vô thức nắm chặt khăn trải giường.
Nghe được âm thanh từ cô, bàn tay năm ngón của người đàn ông càng ra sức dày vò nơi căng tròn mềm mại kia, cùng lúc đó, môi lưỡi ẩm ướt cũng không quên "săn sóc" cho đỉnh ngực hồng hào của cô.
Bấy nhiêu đó có lẽ vẫn chưa đủ thoả mãn, nụ hôn của người đàn ông dần trượt xuống, đi qua vòng eo thon thả, chiếc rốn nhỏ xinh, cuối cùng dừng lại trước nơi riêng tư giữa hai chân cô.
Giản Thịnh Nam nhìn chằm chằm vào nơi xinh đẹp nhưng có phần non nớt ấy, hầu kết bất giác lăn lộn mấy cái.
"Lâu rồi không ngắm nhìn, vẫn mê người đến thế!"
Nói xong, người đàn ông tách chân cô ra rồi khẩn trương vùi mặt vào nơi đó.
Chiếc lưỡi hư hỏng ở trong thân thể cô thoả sức làm càn...
Trước
Tiếp