Nguyên Duật Nhượng lại mơ giấc mơ như vậy.
Trong nghĩa trang, gương mặt mẹ tiều tụy, hai mắt sưng đỏ vì khóc nhiều. Cha ôm lấy mẹ, trên gương mặt vốn cương nghị nghiêm túc, hai hốc mắt cũng hơi đỏ lên.
Còn anh, lẳng lặng đứng một bên, sau đó nghe tiếng rít gào. Mặt đau đớn, anh lui về sau, lại càng tiếp đón nhiều nắm đấm và tiếng thét phẫn nộ.
“Nguyên Duật Nhượng! Thằng chết tiệt! Mẹ nó mày còn mặt mũi xuất hiện sao? Trả Tâm Tâm lại cho tao! Trả lại cho tao!” Từng là bạn tốt của anh vừa rống, vừa vươn nắm đấm đánh anh.
Anh không phản kháng, không ngăn cản, nhận từng nắm đấm nặng nề vung lên người.
“Haier, dừng tay, đừng đánh nữa!” Elena vội vàng ôm lấy Haier.
“Tránh ra!” Haier đẩy Elena ra, đi về phía Nguyên Duật Nhượng té trên mặt đất.
“Haier!” Elena che trước người Nguyên Duật Nhượng, “Đủ rồi! Đây là tang lễ! Anh không nhìn thấy có nhiều người ở xung quanh như vậy sao?”
“A…!” Haier cười nhạo, đôi mắt màu làm tràn ngập tơ máu.
“Đúng, đây là tang lễ, tôi rõ ràng hơn bất cứ ai. Vì… Đây là tang lễ của em gái tôi!”
Hắn chỉ vào Nguyên Duật Nhượng, “Chính hắn ép em gái tôi đến chết!”
“Đây rõ ràng là tai nạn…”
“Tai nạn cái con khỉ đột!” Haier căn bản không nghe vào, “Nếu không phải hắn, Tâm Tâm sẽ đón chuyến bay kia sao? Nguyên Duật Nhượng, mày nói đi! Mẹ nó, mày đừng tránh sau lưng đàn bà. Mày nói coi!”
Nói gì đây? Nguyên Duật Nhượng nhìn bia mộ, anh phải nói gì?
Rõ ràng tuần trước, cô còn xuất hiện trong công ty anh, muốn cùng anh ăn cơm trưa. Mà lúc đó, anh trả lời cô như thế nào? Đúng rồi, anh nói, anh đã hẹn với khách hàng rồi…
Sau đó, không để ý đến cô, mang Elena rời đi.
Khi đó, cô không tranh cãi ầm ĩ như lúc trước, chỉ bình tĩnh đứng tại chỗ… Giống như bây giờ, im lặng không tiếng động.
Cô sẽ không làm anh phiền lòng nữa, sẽ không ầm ĩ khiến anh đau đầu, cũng sẽ không lại xuất hiện trước mặt anh. Cô đi rồi…
Chỉ để lại, một tờ giấy ly hôn, cùng một chiếc nhẫn lạnh như băng.
Trong gian phòng kia, không còn chút dấu vết nào của cô.
Không biết tang lễ kết thúc ra sao, cũng không biết Haier rời đi như thế nào. Anh mang thương tích đầy mình về nhà, lấy rượu trong quầy ra, uống cả bình.
Mơ phải không? Chờ anh tỉnh lại, cô sẽ xuất hiện trước mặt anh, sẽ cãi nhau với anh, khiến anh phiền chán.
Nhưng, không có, cho dù tỉnh lại bao nhiêu lần, cô vẫn không xuất hiện.
Anh đần độn qua ngày… Cho đến một ngày kia, anh hiểu được, cô rời đi rồi, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Anh giam mình trong phòng, không nhịn được khóc rống lên.
Rốt cục anh hiểu được mình đã mất đi cái gì. Nhưng trễ rồi, cô đã đi.
Từ ngày đó, anh điên cuồng công tác, hút thuốc lá càng nhiều, luôn tỉnh lại nửa đêm, sau đó thức cho tới hừng đông.
Anh không ngủ được. Trong giấc mơ không có cô… Thậm chí cô còn không nguyện ý tiến vào giấc mộng của anh.
Anh cứ nghĩ, mình sẽ cứ trải qua những ngày như vậy. Đêm và ngày, không có chút phập phòng, không có mục tiêu gì, chỉ chờ đợi đến giây phút tử vong.
Khi đó, anh có thể nhìn thấy Nha Nha không?
Nếu có, anh bắt đầu chờ mong đến lúc đó.
Nhưng ngày đó còn chưa tới, anh lại gặp một cô gái phương đông tên là Đào Tâm Nha. Anh nhìn thấy cô trong nghĩa trang. Chỉ gặp qua một lần, lại vô thức ghi tạc cô vào trong óc.
Từng động tác của cô đều khiến anh nghĩ đến Nha Nha. Thậm chí hai người còn có tên giống nhau như đúc. Anh nghĩ, chắc là do tên ảnh hưởng rồi.
Cô không thể là Nha Nha…
Nhưng mỗi lần gặp cô, anh càng thêm nghi ngờ, khiến anh không nhịn được muốn thử. Sau khi say rượu, những gì cô nói lại làm anh mừng rỡ như điên.
Nha Nha của anh, cô đã trở lại rồi!
Anh kích động ôm lấy cô, hốc mắt đỏ lên, rất sợ đây chỉ là mơ, là giấc mơ anh ảo tưởng, cô là ảo ảnh anh hi vọng xa vời.
Mỗi ngày anh đều sợ hãi, sợ mình điên rồi, bị bệnh. Sợ cô chỉ là tưởng tượng của anh. Sợ một ngày kia, cô sẽ lại biến mất. Mà anh sẽ lại là người cô đơn. Thế thì, anh sẽ điên mất.
Đừng bỏ anh lại một mình, Nha Nha… Nguyên Duật Nhượng tỉnh lại từ trong mộng, lập tức cúi đầu. Anh đang ôm lấy thiên hạ bé bỏng, cô ngủ say, đôi má trắng ngần phiếm đỏ ửng, nhợt nhạt hô hấp.
Cô vẫn ở đây, trong lòng anh.
Thân thể căng cứng dần thả lỏng. Anh ôm chặt hơn, khẽ hôn lên trán.
Đào Tâm Nha mơ màng mở mắt, thấy anh tỉnh, mè nheo nói: “Sao còn chưa ngủ?”
“Đánh thức em à?” Anh vuốt lưng cô, như đang vuốt ve lông mèo.
“Không có!” Đào Tâm Nha lắc đầu, cố gắng mở mắt, “Anh không ngủ được à? Hay là không nỡ để tình nhân cũ đi kết hôn?”
“Nói bậy bạ gì đó?” Anh không vui trách cứ, lại không nỡ lớn tiếng.
“Vậy ngủ sớm một chút đi, mai còn dự hôn lễ của anh hai và Elena!” Tình địch ngày xưa giờ thành chị dâu tương lai, Đào Tâm Nha có cảm giác ngày sau sẽ rất khổ sở. Bây giờ việc gì anh hai cũng nghe lời Elena, rõ ràng còn chưa cưới về, đã thành thê nô rồi.
Hu hu… Em gái như cô đã không còn quan trọng trong lòng anh hai nữa rồi. Đào Tâm Nha thật buồn rầu, cọ ngực chồng yêu. Không sao, cô còn có Duật ca ca mà.
“Ngoan, ngủ đi!” Ôm eo Duật ca ca, cô nhẹ nhàng ngáp một cái.
“Ừ!” Anh đáp nhẹ một tiếng, thấy cô nhắm mắt, một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi nhắm mắt.
“Em vẫn ở đây, em sẽ không biến mất đâu!” Cô đột nhiên lên tiếng.
Nguyên Duật Nhượng hơi giật mình. Anh không mở mắt ra, chỉ càng ôm chặt lấy cô, “Ừ, anh biết!”
“Vậy ngủ!”
“Ừ!” Anh khẽ mỉm cười, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô. Anh ôm cô, bất an trong lòng biến thành thỏa mãn.
Cô không phải là mơ, cô ở trong lòng anh.
Còn anh, sẽ không bao giờ buông tay nữa.
~ Happy Ending ~