Batrăm sáu mươi lăm ngày.
Hômnay, là ngày kỉ niệm một năm ngày cưới của tôi cùng Duật ca ca, tôi để ngườigiúp việc nghỉ một ngày, còn mình tự tay chuẩn bị mọi thứ. Mang món ăn cuốicùng lên bàn ăn, tôi yên lặng ngồi xuống. Căn nhà vắng tanh, chỉ có mình tôi côđơn chờ đợi…
Chuôngđồng hồ vang lên, ngày kỉ niệm đã qua. Tôi vẫn mỉm cười.
Khôngđược khóc, Đào Tâm Nha, mày không được khóc.
.
.
.
Nhờ chuyện Ellen làm hôm trước mà Đào Tâm Nha đã trởthành tâm điểm của nhà hàng. Lúc phục vụ khách hàng cô thường bị trêu ghẹo, lôichuyện đó ra đùa cô.
Mà Đào Tâm Nha chỉ có thể mỉm cười đáp lại. Cô cũngkhông thể hiểu nổi tại sao bây giờ cô lại kiên nhẫn đến vậy. Nếu là cô trướckia, chắc chắn sẽ không để người ta lấy mình ra làm trò đùa.
Cá tính kiêu căng của cô vừa mạnh lại vừa bộc phát tùyhứng, nhân duyên cũng không tốt – trừ duyên phận với con trai. Vẻ ngoài xinhđẹp của cô khiến cho không ít người theo đuổi.
Nhưng trong lòng cô chỉ tồn tại một Nguyên DuậtNhượng. Những người theo đuổi mình, cô không hề để vào mắt. Cô luôn cho rằng,mấy tiểu quỷ ngây thơ này làm sao có thể so sách được với Duật ca ca của cô?
Không chỉ vậy, cô còn nhục mạ người tỏ tình với côtrước mặt đám đông. Những lúc đó Nguyên Duật Nhượng chỉ đứng bên cạnh nhìn,không thèm liếc đến tên con trai đáng thương kia một cái, chỉ xoa xoa đầu cô,lạnh nhạt nói: “Nha Nha, không được vứt đồ bừa bãi như vậy. Lần sau muốn quăngthì quăng vào thùng rác.”
Nói đúng ra, tính cách của cô xấu như vậy, một phần làdo Nguyên Duật Nhượng cực kỳ cưng chiều cô.
Mà Đào Tâm Nha của hiện tại đương nhiên không còngiống như trước kia nữa. Sau khi chết một lần cô cũng đã trưởng thành hơn, vớilại hoàn cảnh bây giờ của cô không còn được như trước nữa, ít nhất trước kiatiểu công chúa nhà Jones chưa từng bao giờ phải đi làm thuê.
Mặc dù còn có tiền bồi thường cùng với tiền bảo hiểmcủa cha mẹ đã khuất, nhưng chi phí ở Scotland vô cùng cao, số tiền này không đủđược. Riêng tiền học phí của học viện Scott Will đã đủ dọa người rồi.
Dù được học bổng đỡ cho phần nào, nhưng Đào Tâm Nhavẫn phải trả % tiền học phí. Nếu cô không đi làm thêm, chỉ sợ còn chưa tốtnghiệp thì đã phải ra đường ở.
Cho tới giờ, tiền học phí không còn khiến cô đau đầuquá nữa. Ở đây hai năm, tiền học vô cùng quan trọng. Muốn tiêu pha gì đều phảitính toán kĩ càng, so đi tính lại. Những ngày chỉ cần quét thẻ mua đồ mà khôngsợ phá sản, thực sự đã cách cô rất xa rồi.
May mà tiền lương đi làm ở nhà hàng cũng không ít, ôngDanny còn có thể dùng ít nguyên liệu thức ăn thừa làm một bữa khuya cho cô,khiến cô tiết kiệm được tiền mua cơm. Vì vậy cô nhất quyết phải giữ được côngviệc này, dù cho bị khách hàng trêu chọc, cô cũng chỉ mỉm cười.
Nhưng, vị khách hàng trước mặt cô đây khiến cho cômuốn cười cũng không nổi.
“Tiên sinh, ngài chỉ đi một người? Hay là còn đợi bạntới?” Đào Tâm Nha cố gắng bình tĩnh, thanh âm ngọt ngào, vẻ tươi cười hoàn mĩ.
Thật ra, nếu có thể, cô không hề muốn phải phục vụ bànnày. Nhưng đây lại là khu cô phục vụ — mỗi bồi bàn sẽ được giao cho bốn bàn ănnhất định. Mà quản lý lại đứng bên trong giám sát, nếu phục vụ không tốt, đảmbảo quản lý sẽ trực tiếp đá đít về nhà.
Vì vậy nên dù không muốn, Đào Tâm Nha vẫn phải thậtbình tĩnh để phục vụ.
Nguyên Duật Nhượng cầm cốc nước. Dưới ánh đèn, chiếcnhẫn cưới ở ngón áp út lấp lánh. Đào Tâm Nha nhìn nhẫn cưới kia, cả người đơlại.
Đây, chẳng phải là chiếc nhẫn cưới quen thuộc mấy nămsao? Nhưng…… tại sao anh còn đeo nó?
“Đào Tâm Nha.” Anh nhẹ nhàng nói bằng tiếng Trung,khiến cho người khác tò mò nhìn sang phía cô.
Ngực Đào Tâm Nha đau thắt lại. Thực sự, cô suýt nữacho rằng anh đã biết mọi chuyện. Nhưng may mắn là cô chợt nhớ ra thân thể nàycũng tên là Đào Tâm Nha.
Trời đất! Lần đầu tiên cô thấy trùng tên là một việcthật đáng sợ.
“Tiên sinh?” Điều chỉnh lại giọng nói, cô giả bộ thắcmắc, nhưng trong lòng lại lo lắng vô cùng, không hiểu người đàn ông trước mắtmình muốn làm gì.
Hơn nữa, anh sao lại đeo chiếc nhẫn cưới kia? Năm nămđó, chẳng phải anh chưa từng đeo nó hay sao?
Nguyên Duật Nhượng uống nước, ánh mắt lạnh lùng đánhgiá cô gái phương Đông trước mặt.
Anh từng hỏi người quản lý về cô. Đầu tiên anh kiểmtra xem cô đã trưởng thành chưa. Anh sẽ không để một cô bé chưa thành niên đilao động như vậy.
Qua lời quản lý, anh biết cô đã hai mươi tuổi, hiệnđang là học sinh của Scott Will. Sau đó, quản lý còn lấy hồ sơ của cô đưa choanh xem.
Vừa thấy đến tên của cô, anh ngây ngẩn người. Ba chữtiếng Anh kia ghép vần lại, chính xác là chữ “Đào Tâm Nha”.
Đến từ Đài Loan, là học sinh học viện nước hoa ScottWill…… Thật trùng hợp, “cô” cũng yêu nước hoa nhất, thậm chí rời khỏi Scotland,chạy đến nước Pháp, vào một trường Isipca nổi tiếng.
“Em – Đào Tâm Nha được vào học viện tốt nhất, emtuyệt đối sẽ trở thành nhà pha chế nước hoa nổi tiếng thế giới.”
Cô gái kia hay tay chống eo, hất cằm lên đầy vẻ kiêungạo, vô cùng tự tin nói với anh. Khi đó cả người cô tỏa ra một vầng hào quangchói mắt. Lần đầu thấy cô như vậy làm cho anh cảm thấy cô bé luôn được anh cưngchiều đã trưởng thành hơn.
Tên giống nhau, sở thích giống nhau, sự trùng hợp nhưvậy khiến anh dao động.
Sau đó, không hiểu tại sao anh lại đến nhà ăn. Có lẽlà do cô gái phương Đông cùng “Cô” có cái tên trùng nhau, lại còn có sở thíchnhư nhau, đối với việc ngày đó cô cự tuyệt tỏ tình trước mặt anh, đều khiến choanh xúc động, làm cho anh nghĩ đến “Cô”.
Đầu ngón tay khẽ vuốt ve nhẫn cưới, đôi mắt màu hổphách sâu thẳm, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt lại mang vài nét buồn bã. Anh nhưkhiến cho người ta không hiểu được, cũng làm cho Đào Tâm Nha thắc mắc.
Cô cảm thấy, anh bây giờ cùng anh trong trí nhớ côthật không giống nhau…
Nguyên Duật Nhượng không mở menu, trực tiếp gọi mónăn. “Một phần trứng cá muối, súp bơ hạt dẻ đặc, sườn dê nướng, tráng miệng lấybánh dâu tây, thêm một chai rượu đỏ Merlot.”
Những món ăn đó đều là mấy món “Cô” thích ăn.
Đào Tâm Nha cúi đầu, ghi lại thực đơn của anh, nghethấy tên rượu đỏ Merlot liền dừng lại một chút.
Trong mấy loại rượu đỏ, so với rượu cabernet cao cấp,cô lại thích Merlot ngọt ngào. Mà anh luôn trêu cô là nhóc con mới thích vị quảtrong rượu Merlot.
Anh cực ít uống Merlot, chỉ có uống cùng cô mới làmvài chén, vậy mà tại sao bây giờ…… À, chắc hẳn là vì Elena?
Không có bất kì hai người nào có khẩu vị giống hệtnhau.
“Tiên sinh có muốn ăn trước không? Hay là còn chờngười khác?”
“Tôi không hẹn ai, chỉ đi một mình.” Nguyên DuậtNhượng nhàn nhạt trả lời, nhìn cô, đột nhiên hỏi, “Chẳng nhẽ cô muốn dùng bữacùng tôi?”
Đào Tâm Nha hoảng hốt. Cô không hề ngờ tới anh sẽ hỏicâu này, làm cho cô bị đờ người ra. Lấy lại bình tĩnh, anh vẫn nhìn cô, đôi mắtthâm thúy khiến cô run run.
Vội vàng hạ mí mắt, cố kìm chế sợ hãi trong lòng, côáy náy mỉm cười. “Xin lỗi, tôi còn đang làm việc, bữa ăn của quý khách sẽ đượcmang lên nhanh chóng.” Sau đó có cúi người chào một cái, cô chạy trối chết.
Trời ạ, người này thật sự là Nguyên Duật Nhượng sao?Trong trí nhớ cô, anh không bao giờ đùa giỡn nữ bồi bàn mà!
Nguyên Duật Nhượng nhìn kia bóng dáng vội vàng chạymất của ai kia, biết lời nói của mình đã dọa cô gái đó.
Thật ra, lúc lời ra hỏi miệng anh cũng vô cùng kinhngạc. Anh cũng không có ý định nói như vậy, nhưng khi nhìn thấy cô ấy, nhớ đếntên của cô, lời nói lại bộc phát ra.
Nhưng cô từ chối cũng làm anh kinh ngạc. Với thân phậncủa anh, biết bao nhiêu phụ nữ muốn được mời như vậy, không ngờ cô lại cựtuyệt.
Nguyên Duật Nhượng nhếch khóe môi, ánh mắt luôn đuổitheo cô gái kia. Mà cô ấy hình như cũng cảm giác được anh nhìn, len lén ngó lạiphía anh, gặp phải ánh mắt anh, lại giống như con mèo bị dọa giật mình quay đichỗ khác.
Anh thấy được cô gái này tuy rằng đã rất cố gắng đểbình tĩnh , nhưng hành động luôn để lộ sự kích động. Bộ dạng kia…… quả thực rấtđáng yêu.
Nguyên Duật Nhượng nở nụ cười, một cô gái thú vị!
..
Lại bị quản lý mắng!
Đào Tâm Nha khổ sở bước ra khỏi nhà hàng, ai bảo hômnay cô mắc lỗi chồng chất. Bị mắng là còn nhẹ, may mà chưa bị sa thải.
Cô phạm lỗi như vậy đều do người kia, cả buổi tối cứim lặng nhìn cô không rời mắt, ánh mắt mãnh liệt như vậy làm cho cô không lờ điđược. Cô bị nhìn đến hoảng sợ vô cùng, tâm trạng chỉ muốn bùng phát.
Cô không hiểu, vì sao anh luôn nhìn cô? Hơn nữa saolại đến nhà hàng một mình, Elena đâu rồi? Còn cái nhẫn cưới kia nữa……
Bao nhiêu thắc mắc làm Đào Tâm Nha nghĩ không ra.Nhưng mấy việc kia cũng đâu còn liên quan đến cô nữa, cô đã buông tay. Hơn nữacô đã không còn là Đào Tâm Nha của trước kia. Đào Tâm Nha kia đã chết, hiện tạiđây chính là cô, cô không muốn gặp lại anh lần nữa.
Đào Tâm Nha đem mặt vùi vào khăn quàng cổ, không nghĩngợi nữa, nhanh chóng đi tới bến xe bus.
Nhưng mới đi thêm được vài bước, cô lại nhìn thấy mộtngười đứng tựa vào xe, trong tay cầm điếu thuốc lá, phả khói nhẹ nhàng. Dướiánh đèn, người đó trở nên vô cùng quyến rũ, lại mang một nét cô đơn không nóinên lời.
Đào Tâm Nha dừng chân một chút, nhớ lại — trước kiaanh không hút thuốc.
Thấy cô, đôi mắt màu hổ phách nhìn lại.
Đào Tâm Nha cúi đầu, tránh ánh mắt của anh, vội vàngbước chân.
“Tôi đưa cô về!” Đúng lúc cô bươc qua anh, anh mởmiệng.
Đào Tâm Nha dừng lại, không nhìn anh, chỉ nhẹ nhàng từchối. “Không cần, tôi……”
“Xe bus đã đi.” Nguyên Duật Nhượng nhàn nhạt ngắt lờicô, “Tôi vừa mới thấy xe bus đến, sau đó đã rời đi rồi.”
Xe bus tại Scotland đều như vậy, xe thiếu, thời gianchạy cũng không ổn định.
Nguyên Duật Nhượng mở cửa xe, “Lên xe đi!” Thấy cô vẫnđứng yên, anh nhếch khóe môi. “Yên tâm, tôi sẽ không ăn thịt cô.”
Đào Tâm Nha cắn môi. Bây giờ cô mà đi bộ ít nhất mộttiếng sau mới tới nơi, hơn nữa bây giờ cũng đã khuya rồi, đi một mình ở trênđường cũng không an toàn.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng phân vân.
Nguyên Duật Nhượng cũng không vội, thản nhiên chờ cô.
Đào Tâm Nha biết mình không có lựa chọn nào khác, côcũng không muốn phiền Edward phải lái xe tới đón cô, suy đi tính lại, cũng chỉcòn cách phải lên xe.
“Vậy đành đi nhờ tiên sinh.” Bất đắc dĩ, cô ngồi lênxe.
Tắt điếu thuốc đi, Nguyên Duật Nhượng cũng lên xe,nhấn ga, hướng tới Scott Will.
“Cô ở ký túc xá sao?” Anh mở miệng.
“Không, ở nhà trọ gần đó.” Đào Tâm Nha trả lời, đôitay nhỏ bé gắt gao ôm lấy túi xách.
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, cô có thểcảm thấy được mùi hương từ người anh tỏa ra. Hai tay cầm tay lái, tay phải đeonhẫn cưới thỉnh thoảng lại lóe lên vài tia sáng.
Đào Tâm Nha không nhịn được nhìn nhẫn cưới.
“Làm sao vậy?” Phát hiện cô luôn luôn nhìn tay anh,Nguyên Duật Nhượng nhướng mày.
Đào Tâm Nha hoàn hồn, nhanh chóng thu lại ánh mắt, mởmiệng có chút khẩn trương. “À, nhẫn cưới của ngài rất đẹp.” Sau đó, không suynghĩ lại mở miệng. “Ngài sao lại đi ăn một mình, phu nhân đâu rồi ạ?”
Vừa dứt lời, Đào Tâm Nha liền hối hận. Sao cô lại hỏithế này chứ? Hiện tại cô với anh đâu có quan hệ gì.
Trong xe đột nhiên im lặng. Sự im lặng như vậy khiếncho Đào Tâm Nha lo lắng. Một lúc sau, Nguyên Duật Nhượng cuối cùng cũng trảlời.
“Cô ấy đã qua đời.” Dừng một chút, anh nhếch môi: “Tôicho rằng về chuyện của tôi, báo chí đã viết rất nhiều.”
Đúng, rất nhiều, nhưng cô luôn tránh những tin đó,cũng cố tình không nghe ai nói về anh.
Nhưng ý của anh lại làm cho cô khiếp sợ, chẳng lẽ……Anh không định cùng Elena kết hôn?
“Ngài không tái hôn?” Đào Tâm Nha không khống chế đượcmình, “Chẳng phải ngài có một người yêu lâu năm sau? Tại sao không cưới cô ấy?”
Nguyên Duật Nhượng cười khẽ. Đến chỗ đèn đỏ, anh dừngxe lại, quay đầu nhìn cô. “Có vẻ như cô cũng biết rõ mấy chuyện này.”
Đào Tâm Nha ngại ngùng nhắm mắt nói, “Ngài nổi tiếng ởScotland như vậy, nên tôi cũng nghe được không ít chuyện.” Cắn môi, cô lại nói:“Nghe nói vợ ngài cũng không phải do ngài muốn cưới. Người mà ngài muốn cướivốn là cô người yêu đã lâu kia…… Cho dù ngài kết hôn, vẫn ở chung cùng ngườita. Vậy vì sao khi vợ ngài qua đời, ngài lại không kết hôn nữa?”
Đây không phải là điều cô nên hỏi, bởi đó là việcriêng tư của anh, nhưng thực sự cô không nhịn được. Cô thể hiểu được, cô đã rờiđi, tại sao anh lại không cưới Elena? Chẳng phải anh yêu cô ta hay sao?
Đối với câu hỏi của cô, Nguyên Duật Nhượng lại khôngtức giận. Thấy đèn xanh sáng lên, anh đạp chân ga, giọng nói vẫn bình tĩnh.
“Tôi không tái hôn làm cho người ta kinh ngạc sao?”Anh cười, không trả lời vấn đề của cô.
Anh nói thế này làm Đào Tâm Nha biết anh không muốntrả lời. Cô không phải không hiểu, nên dừng lại chủ đề này.
Cô ôm chặt túi xách, không nhịn được nói ra. “Bằngthân phận và địa vị của ngài, có biết bao cô gái muốn được kết hôn cùng ngài,không kể, ngài còn có người trong lòng. Nếu đã không còn trở ngại, đương nhiênnên cùng người đó hợp lại.”
Két –
Xe đột nhiên phanh lại, tuy rằng có cài dây bảo hiểm,thân thể Đào Tâm Nha vẫn bị xô về phía trước.
Cô chỉnh dây an toàn, không nhìn anh, cúi thấp đầu.
“Chẳng lẽ do ngày áy náy? Đối với người vợ đã mất cảmthấy không đành lòng, vì vậy mới không tái hôn?” Liếm liếm môi, cô mỉa mai. “Vìsao phải cảm thấy không đành lòng? Ngài cũng không phải tự nguyện cưới cô ấy.Chẳng phải là do cô ấy khiến ngài và người kia không ở cùng một chỗ được haysao? Ngài vốn không cần……”
“Xuống xe.” Rốt cục anh nói, thanh âm trầm tĩnh lạnhnhư băng.
Đào Tâm Nha không lên tiếng nữa, tháo dây bảo hiểm, mởcửa xe đi ra.
Cô vừa xuống xe, Nguyên Duật Nhượng liền đạp ga. Tốcđộ phóng đi cực nhanh làm nơi tiếp xúc giữa bánh xe và mặt đường lóe lên hỏahoa.
Đào Tâm Nha đứng yên tại chỗ. Đây đã là nơi gần khunhà trọ Scott Will, nơi cô ở gần ngay phía trước.
Cô che miệng, lúc này mới phát hiện toàn thân mìnhđang run lên.
Cô không nhịn được ngồi xổm xuống, ôm chặt túi xách,cắn môi, vùi đầu vào hai chân.
Cô không hiểu… không biết anh không nối lại với Elena.Cô cho rằng sau khi cô rời khỏi, anh sẽ cưới Elena… Nhưng không, anh vẫn mangnhẫn cưới của bọn họ.
Anh đang nghĩ gì vậy? Anh muốn chuộc tội sao? Khôngcần đâu! Từ đầu đến cuối, người bày trò đều là cô!
Anh vốn không cần áy náy! Cái chết của cô đâu phải làlỗi của anh? Anh không cần phải tự trừng phạt mình.
Cô đã sống lại một lần nữa, cô muốn bỏ qua quá khứ,không muốn đi đụng chạm vào nó nữa. Tình yêu và đau khổ, cô muốn hoàn toãn lãngquên.
Cô nghĩ rằng cô mất đi, mọi người sẽ không thống khổvì cô nữa…
Nhưng cô không ngờ rằng anh vẫn đeo nhẫn cưới, vẫnsống mà mang theo áy náy.
Hai năm… Hai năm qua anh sống như thế nào?
Đào Tâm Nha gắt gao cắn môi. Sự thật này khiến cô hoàntoàn hoảng loạn, bối rối. Tại sao lại như vậy?
“Duật ca ca…” Cô lẩm bẩm, đau lòng, nghẹn ngào thốt racái tên hai năm nay chưa từng nhắc đến, “Duật ca ca…”
Đồ ngốc! Vì sao phải tự tra tấn mình như vậy? Cô khôngđáng để anh phải làm như vậy!
“Tâm Tâm?”
Nia cùng Edward đi ra tản bộ, nhìn thấy bóng ngườingồi xổm phía trước, không ngờ lại gần thì đúng là Đào Tâm Nha.
Nia khẩn trương xông lên trước, “Tâm Tâm, cậu làm saovậy?”
Đào Tâm Nha ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng, không cónước mắt, nhưng lại tràn ngập đau lòng cùng bi thương. Bọn họ hoảng hốt.
Tâm Tâm trong ánh mắt của bọn họ luôn luôn mỉm cười.Bọn họ chưa từng nhìn thấy cô đau lòng khổ sở.
“Chuyện gì xảy ra? Ai bắt nạt cậu?” Nia vột vàng hỏi.
Đào Tâm Nha ôm lây Nia, thân thể run rẩy.
Cô không thể nói rõ cho bọn họ, chỉ có thể im lặng runrun, trong lòng đau đớn cùng mờ mịt. Vì người kia mà đau…
Làm sao đây… Cô nên làm gì bây giờ? Cô không muốn dínhdáng gì với anh nữa. Cô muốn hoàn toàn quên đi quá khứ, quên đi Đào Tâm Nha íchkỉ và buồn cười. Nhưng biết anh tự tra tấn mình như vậy, cô làm sao có thể bỏqua, làm sao có thể tiếp tục lãng quên?
Duật ca ca, Nha Nha nên làm gì bây giờ?
..
Áy náy…
Nguyên Duật Nhượng cũng muốn áy náy. Anh nhấn mạnhchân ga, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, tay trái cầm di động nổi lên gân xanh.
Lời nói của cô gái vẫn quanh quẩn bên tai…
Đúng là cưới Đào Tâm Nha do bị ép, anh không ngờ cô emgái nhỏ mà anh hết mực yêu thương lại tính kế anh. Đến khi tỉnh lại, hai ngườitrần trụi nằm trên giường, đối mặt với sự kinh ngạc của cha mẹ, người em gái màanh tín nhiệm vạn phần lại tràn ngập nước mắt, nói anh say rượu rồi cưỡng bứccô.
Cha mẹ vốn rất yêu thương Đào Tâm Nha, vì thế cực kìphẫn nộ, muốn anh phải phụ trách nhiệm, muốn anh chia tay Elena, cưới Đào TâmNha làm vợ.
Tính cách của anh trước giờ sẽ không chấp nhận bị épbuộc. Cho dù là cha mẹ, không hợp ý anh cũng sẽ không nghe theo. Huống chi, chodù anh thật sự chạm đến Đào Tâm Nha, cũng là vì cô hạ thuốc tính kế anh!
Hành động của Đào Tâm Nha làm anh tức giận. Anh khôngbao giờ nghĩ tới cô sẽ dùng thủ đoạn này. Cô em gái nhỏ mà anh yêu thương chodù có kiêu ngạo, có tùy hứng, nhưng trước nay cũng không bao giờ có tâm cơ.Không ngờ anh lại nhìn nhầm. Cô đã phản bội lòng tin của anh!
Trong khoảnh khắc cô phản bội anh, anh đã thu hồi lạitoàn bộ yêu thương, chỉ còn lại sự phẫn hận. Anh tuyệt đối sẽ không cưới cô!
Nhưng mẹ anh đã dùng bệnh tật của bà để uy hiếp anh,còn tức giận đến mức phải nhập viện. Vì sức khỏe của mẹ, cuối cùng anh khôngthể không chia tay Elena, cưới Đào Tâm Nha.
Nhưng cưới cô thì sao chứ? Anh vĩnh viễn sẽ không thathứ bất kì ai phản bội anh! Cho dù lý do của cô là gì, anh cũng sẽ không thathứ!
Tình yêu của cô, anh chỉ cười nhạt. Năm năm hôn nhân,anh dẫm đạp coi thường.
Cho dù Đào Tâm Nha tranh cãi ầm ĩ, chạy đến công typhá phách, thậm chí còn tát Elena ngay trong công ty… Đủ loại hành vi cố tìnhgây sự, chỉ khiến anh càng thêm phiền chán cô.
Anh không dám tin tưởng đó là tiểu công chúa anh từngyêu thương. Đào Tâm Nha khi ấy, trong mắt anh trở thành một người phụ nữ xấu xíđáng ghét.
Năm năm kia, anh và Elena luôn ở cạnh nhau. Anh biếthành vi này làm Đào Tâm Nha rất mất mặt, làm cho cô bị người khác cười nhạo.Như vậy thì sao chứ? Đây là do cô tự chọn lấy!
Anh muốn nhìn, nhìn xem cô còn ồn ào tới khi nào.
Cũng không ngờ rằng, anh lại đợi đến cái chết của cô.
Tờ giấy ly hôn đã ký lên làm ngực anh nhói đau. Nắmchặt nhẫn cưới cô để lại, trong lòng anh dường như có một tảng đá đang đè nặng.Rất nặng, làm anh không thể thở nổi.
Anh không ngờ cô lại thẳng thắn ký tên ly hôn. Anh chorằng cô sẽ cố chấp tiếp tục quấn quýt si mê, không muốn tặng anh cho bất kì ai.
Anh rất rõ ràng tính cách của cô, rất hiếu thắng, rấtkiêu ngạo. Làm sao cô có thể buông tay?
Nhưng cô thực sự rời đi rồi. Những gì của cô đểu bịthu dọn sạch sẽ. Trong phòng không có lấy một chút dấu vết, thậm chí một tấmảnh chụp của cô cũng không có.
Cô đi rồi. Không nói một lời, liền ra đi.
Từ nay về sau, cô không xuất hiện trước mặt anh nữa.Haier cũng cắt đứt quan hệ với anh. Thế giới bị cô nhiễu loạn cuối cùng cũngkhôi phục bình tĩnh.
Ngày qua ngày vẫn như vậy, nhưng dường như thiếu cáigì đó.
Anh nhìn cô lớn lên. Cho dù cô có phản bội anh, nhưngcô cứ rời đi như vậy, bao nhiêu hận cùng giận cũng tan thành mây khói.
Thậm chí anh còn hối hận không nên đối xử với cô nhưvậy. Cô sẽ không lên chuyến máy bay kia, cũng sẽ không ra đi khi còn tuổi trẻnhư vậy.
Anh nghĩ, đó là áy náy sao? Cho nên không lúc nào anhkhông nhớ đến cô.
Là áy náy sao? Khi anh nhớ đến cô, tim lại đau nhưvậy, đau đến mức gần như không thể hô hấp, sau đó bắt đầu hận cô ra đi.
Hận, càng ngày càng sâu, tra tấn anh…
Một năm trôi qua, mẹ muốn anh cưới Elena, nói Elenachờ anh nhiều năm như vậy, không oán không hối hận chờ anh, muốn anh đừng chậmtrễ người ta.
Anh thưởng thức Elena thông minh tự tin, thích côthiện giải nhân ý, năng lực không thua nam giới, xử sự khéo léo, xinh đẹp hàophóng. Không có ai là không thích một cô gái như vậy.
Anh từng muốn cưới Elena. Nhưng cuối cùng vì Đào TâmNha, bọn họ chia tay.
Anh biết Elena vẫn yêu anh. Anh từng nói với Elena,nếu có thích một chàng trai nào thì đừng bỏ lỡ. Nhưng Elena không nghe. Cô muốnở bên cạnh anh, muốn chờ anh. Trong năm năm đó, mặc dù hai người sớm chiều ởchung, nhưng chỉ là quan hệ bạn bè.
Anh hận cuộc hôn nhân ép buộc kia. Nhưng tuyệt đối sẽkhông ngoại tình. Thân phận của anh cùng sự kiêu ngạo từ sâu trong tiềm thứckhông cho phép anh làm chuyện gièm pha để gia tộc phải chịu nhục. Hơn nữa cũngđã chia tay, Elena là một cô gái tốt, anh cũng không muốn để cô ấy phải chịunhục nhã.
Sau khi Đào Tâm Nha qua đời, Elena vẫn ở bên cạnh anh.Anh biết cô đang chờ mong cái gì. Không có Đào Tâm Nha, bọn họ rốt cuộc có thểở bên nhau.
Nhưng anh tình nguyện Đào Tâm Nha không biến mất…
Đạp phanh, xe thể thao màu lam còn bị trượt thêm nửavòng tại chỗ. Trong đêm tối yên tĩnh, lối xe phát ra thanh âm chói tai.
Mở mui xe, Nguyên Duật Nhượng ngẩng đầu nhìn bầu trờiđầu sao đêm…
Anh thường mang Đào Tâm Nha đến nơi này ngắm sao. Côsẽ ghé vào tai anh líu ríu, ngây thơ đếm sao, nếu không cũng sẽ hỏi anh, ngôisao kia là gì?
Ở bên cạnh anh, cô nói rất nhiều.
Duậtca ca, anh nhìn kìa! Hai ngôi sao kia ở luôn ở bên cạnh nhau nha. Hai ngôi saođó nhất định là anh và em. Chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.
Cô từng ngây thơ dựa vào trong lòng anh, vui mừnggiống một con chim nhỏ.
Nhưng con chim nhỏ kia đã đi rồi…
Sau đó anh mới phát hiện, Đào Tâm Nha ầm ĩ phá phách,khiến người ta khó chịu, khiến người ta tức giận trân quý cỡ nào. Anh tìnhnguyện cô tiếp tục gây sự, cho dù tiếp tục đùa mưu tính kế cũng không sao, chỉcần cô còn sống.
Áy náy…
“A, nếu là áy náy thì tốt rồi…” Anh cười nói nhỏ.
Anh để phẫn nộ che mắt, cho đến khi con chim nhỏ rờiđi, mới giật mình nhận ra mình mất cái gì. Nhưng đã muộn rồi…
Cô sẽ không bao giờ trở lại nữa…
Nguyên Duật Nhượng nâng cánh tay che ngang mắt, thanhâm trầm lắng bay vào không trung, tiêu tán không thể nghe thấy…
“Nha Nha, Duật ca ca rất nhớ em…”