Quả nhiên, Trương Yến đã chạy trốn.
Dù sao cũng trong dự đoán của Tạ Trì, sau khi từ biệt hàng xóm, nàng gọi Mạnh Thư đi lên, tiểu nắm tuôn ra hắc khí, che kín camera. Ngay sau đó, bọn họ liền phá cửa, bước vào trong.
Nhìn trong phòng liền biết Trương Yến rời đi khá vội cho nên đa số đồ đạc chưa kịp xách theo. Thậm chí, trên bàn vẫn đang bày chén đũa, đồ ăn còn sót lại ở bên trong.
Căn phòng này còn xuất hiện một mùi hương quái lạ.
Cả hai đi dò xét xung quanh phòng, tiếp đến, Tạ Trì dẫn đầu đi đến phòng ngủ của Trương Yến.
Vừa mới đẩy cửa ra, nắm vốn đang ngoan ngoãn nằm im trong lòng Tạ Trì, bỗng chốc bành trướng lên, hắc khí lập tức tỏa ra, bao xung quanh Tạ Trì, tựa như biến thành một chiếc áo giáp, che chở cho nàng.
Vèo vèo!
Hai vật thể màu đỏ, không rõ hình dạng từ trong phòng bắn thẳng vào người Tạ Trì.
Thanh âm gào thét văng vẳng bên tai Tạ Trì, nàng lập tức đẩy Mạnh Thư ra, nhanh chóng rút ra Trảm ma kiếm, cắt một chút ở đầu ngón tay trái của mình, máu nàng bắt đầu nhuốm đầy mũi kiếm.
Thanh kiếm này vốn dĩ chưa được mài bén, chỉ là một thanh kiếm cùn mà thôi. Ấy vậy mà, chỉ cần một nhát lại có thể khiến ngón tay nàng chảy máu. Mạnh Thư nhịn không được híp mắt, chỉ cảm thấy hiện tại, Trảm ma kiếm sắc bén không khác gì những thần binh lợi khí khác.
Hai vật thể va chạm vào hắc khí của nắm lập tức bị bắn ngược trở ra. Ngay sau đó, liền bị Trảm ma kiếm chém trúng.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, chúng nó chỉ kịp hét lên một nửa liền im bặt, biến thành một bãi máu.
Những loại tiểu quỷ này ắt hẳn có người cố ý nuôi dưỡng, nếu như bọn chúng va chạm vào thân thể con người sẽ lập tức nổ tung. Thân hình của bọn chúng được tạo thành từ rất nhiều loại đồ vật dơ bẩn, một khi dính vào, hồn phách liền bị ô nhiễm.
Bất luận là nhân loại hay ma quỷ, một khi hồn phách bị tổn thương đều khó lòng điều trị.
Cho nên ai ai cũng ghét loại tiểu quỷ này, cho dù có bảo vệ tốt hồn phách, pháp khí bị lây nhiễm sẽ rất đau lòng a.
Nếu không nhờ tiểu nắm phản xạ nhanh, dùng chính thân mình bảo hộ nàng, liền tính cơ thể nàng bẩm sinh không bị tà vật ô nhiễm cũng không thể tránh khỏi phiền toái.
"Tiểu hắc!" Tạ Trì lui về phía sau một bước, để tránh dẫm phải bãi máu kia. Sau đó, nhanh chóng ôm nắm vào lòng ngực.
Tạ Trì tự trách bản thân, nếu như nàng cẩn thận hơn thì nắm sẽ.........
Đôi bàn tay trắng nõn vươn ra, ôm lấy Tạ Trì, tựa như ám chỉ bản thân không sao. Tạ Trì nhấp nháy môi, song cũng không lên tiếng.
Giờ đây cũng có thể xác định, chính Trương Yến đã làm hại Tôn Nguyệt.
Hiện tại, chuyện quan trọng nhất là tìm được Trương Yến.
Áy náy, tự trách, sau khi về nhà sẽ bù đắp lại cho nắm.
"Mạnh Thư".
"Ta đây". Mạnh Thư cũng bị kinh sợ, nếu vừa rồi Tạ Trì không đẩy hắn ra, hắn nhất định sẽ bị lây nhiễm. Quả nhiên, nữ chủ là tốt nhất, đáng tin cậy a!
Trương Yến đi vội vàng, rất nhiều thứ vẫn còn để lại đây, chủ yếu là quần áo cùng mấy thứ lặt vặt khác, bởi vì không đáng giá nên cũng không cần thiết phải mang theo.
Mạnh Thư chọn lấy một vài đồ trang sức của ả, thêm vài bộ quần áo, thậm chí, tìm được hai sợi tóc trên giường.
Hắn rút một lá bùa ra, quấn sợi tóc ở bên trong. Còn những thứ vật phẩm khác chỉ xem như dự phòng mà thôi.
Nếu như dùng tóc vẫn không tìm được, những thứ khác cũng xem như vô dụng đi.
Tạ Trì đi kiểm tra xung quanh căn phòng, nàng phát hiện trong phòng ngủ Trương Yến có một cái kệ, rất nhiều chai được đặt ở trên.
Toàn bộ đều là chai rỗng nhưng vẫn có thể nhìn thấy một vài dấu vết còn sót lại, mùi formalin vẫn còn thoang thoảng xung quanh.
(formalin: hóa chất bảo quản trong các phòng thí nghiệm y tế (Formol) dùng để ướp xác và tiệt trùng dụng cụ)
Có lẽ bên trong đã từng bảo tồn thi thể hoặc là bộ phận của chúng.
Tạ Trì cầm chai rỗng lên quan sát, cuối cùng lặng lẽ bỏ xuống.
Nữ nhân này quả thật ác độc, còn cố ý để lại bẫy ở đây, nếu như có người truy manh mối tìm tới, không cẩn thận nhất định sẽ trúng chiêu.
Nếu thật sự trúng chiêu, hiển nhiên không có cách nào tìm kiếm ả. Ả ta càng có thêm nhiều thời gian cướp đi số mệnh của Tôn Nguyệt.
Ác độc, cẩn thận, tàn nhẫn!
Tạ Trì xem hình chụp của Trương Yến, quả thật tri nhân tri diện bất tri tâm a.
(Tri nhân tri diện bất tri tâm: chỉ có thể biết được bề ngoài, không thể biết được bên trong)
"Tìm được rồi!" Trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, chứng tỏ nhiệm vụ vừa rồi khiến hắn hao tổn không ít sức lực: "Là ở đây! Tạm thời không thấy di chuyển!"
Mạnh Thư nhanh chân lấy di động ra dò bản đồ, sau đó khoanh tròn đích đến: "Chúng ta có cần phải chạy qua đó ngay không?"
"Đi!" Tạ Trì không muốn lãng phí thời gian thêm, trong đầu chỉ muốn mau chóng tìm được ả ta.
Hiện tại, nhờ vào khoa học công nghệ ngày càng phát triển, muốn tìm vị trí của một người quả thật dễ dàng hơn rất nhiều so với thời trước. Chỉ cần lấy điện thoại, mở bản đồ lên rồi nhấn chỉ đường liền có thể xác định vị trí rõ ràng.
Hai người bọn họ chỉ cần dành hơn mười phút liền đến nơi.
Ở đây không khác gì khu ổ chuột, kiến trúc xưa cũ không nói, cảnh tượng còn rất u ám, xung quanh lại dơ bẩn, lối đi vừa nhỏ vừa chất đống rác thải. Ai đến đây cũng khó tránh khỏi tưởng tượng đến những sinh vật sống trong bãi rác.
Ví dụ như con gián, con chuột.
Tạ trì đứng bên dưới, ngẩng đầu lên liền trông thấy phía ban công nhỏ nhỏ phơi đầy quần áo, bao gồm cả nội y đang tung bay theo chiều gió.
"Ở đây sao?"
"Đúng vậy......." Mạnh Thư chần chờ nói: "Tìm như thế nào đây......."
Nếu nắm không bị thương, ắt hẳn sẽ để nắm đi điều tra một chuyến. Nhưng hiện tại thì khác, nàng không nỡ để nắm bận rộn. Tạ Trì lấy một cái bình nhỏ từ ba lô ra.
Tạ Trì mở nắp, một con nữ quỷ màu trắng bay ra từ bên trong.
Trông nữ quỷ rất quen mắt, sau một lúc, Mạnh Thư đột nhiên run cầm cập, lập tức che bụng lại, chết tiệt! Đây chính là nguyên nhân khiến hắn mang thai chỉ sau một đêm!
Hắn thật sự đã bị ám ảnh a, trông thấy liền theo bản năng lui về phía sau.
"Cho ngươi một cơ hội để lập công chuộc tội". Tạ Trì lãnh đạm nói: "Nếu như làm tốt, chuyện trước kia ta sẽ không so đo với ngươi, đưa ngươi đi đầu thai".
Nữ quỷ: !!!
Tạ Trì chính là một kẻ tàn nhẫn, nó vĩnh viễn không quên được bản thân mình là quỷ mà lại bị nàng tẩn cho một trận, đã vậy còn ép buộc nó đổi quốc tịch giả thành con người. Nữ quỷ hạ giọng, nức nở hai tiếng: "Ngài.... ngài cứ việc phân phó".
"Giúp ta tìm một người". Tạ Trì đưa mấy cọng tóc cho nữ quỷ, nữ quỷ lập tức đứng thẳng: "Ngài cứ yên tâm! Dù cho nàng có bị chôn sâu mấy tấc đất, ta cũng sẽ đào nàng ra cho ngài".
Không có biện pháp a, nàng cực kì am hiểu về tìm người.
Quỷ mẫu như nàng, mặc dù sức chiến đấu bằng nhưng lại có khả năng điều khiển tiểu quỷ. Tuy rằng tiểu quỷ của nàng đều bị Tạ Trì.............
Dưới sự giúp sức của Tạ Trì, tạm thời gom cô hồn dã quỷ ở phụ cận biến thành quỷ tử để mang thai vẫn là chuyện nhỏ.
Mạnh Thư làm theo yêu cầu của Tạ Trì, gom hết cô hồn dã quỷ xung quanh về. Nữ quỷ đột nhiên lên tiếng: "Nhìn ngươi quen quen".
Mạnh Thư lại run lẩy bẩy, có thể không quen sao? Mém chút nữa đã sinh con ra giúp ngươi! Nếu không nhờ nữ chủ, nữ quỷ cùng tiểu quỷ liền chui ra từ bụng hắn.
Dường như nữ quỷ đã chợt nhớ ra điều gì, vẻ mặt lập tức xấu hổ, nghĩ đến hình như hắn đã trở thành cộng sự của Tạ Trì, vẫn nên bồi dưỡng tốt mối quan hệ này đi, chạy nhanh nói: "Ai da, ta nhớ ra rồi. Chuyện lúc trước ngươi đừng để trong lòng, nếu ngươi còn tức giận, cho ta xin lỗi ngươi được không?"
Mạnh Thư nghẹn hồi lâu, mới hổn hển đáp: "Không cần, đã là quá khứ thì cho nó qua đi..........."
Chỉ cầu chuyện này đừng ai nhắc lại nữa, tốt nhất cứ để nó cuốn theo chiều gió đi.
Ấy vậy mà, nữ quỷ cố tình ở nơi đó xin lỗi liên tục, mỗi lần xin lỗi đều phải nhắc một lần: "Aiiiii, lúc đó lựa chọn cơ thể ngươi đều do ta sai. May là ngươi đại nhân đại lượng, không để bụng kẻ tiểu nhân này. Cảm ơn ngươi nha".
Mạnh Thư:.......
Cầu xin ngươi, đừng nói nữa!
Một người một quỷ lải nhải ở nơi đó, một đám quỷ kia đã có động tĩnh. Nữ quỷ là quỷ mẫu, chỗ tốt lớn nhất là có thể cảm ứng với đám quỷ mà nàng đã khống chế.
Nữ quỷ bỗng nhiên mở to hai mắt: "Hình như đã tìm được rồi!"