Ngoan, Đều Nghe Em

chương 84: niên thiếu có em (16)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là lần đầu tiên Đông Lộ ở nhà đến thư thái như vậy.

Sau khi Hoàng Kiến Hoa ly hôn xong thì thật sự đã thay đổi rất nhiều, không hề chơi bời lêu lổng ham ăn biếng làm nữa, trước khi cô trở về thì nhà đã được quét tước sạch sẽ, cơm chiều còn cố ý là những món mà cô thích.

Đông Lộ nếm thử một miếng thịt kho cà tím ông làm, hơi hơi kinh ngạc, tuy rằng không thể nói là ngon, nhưng ít ra là vẫn có thể nuốt được, trù nghệ rất có tiến bộ nha.

"Hương vị thế nào?" Trên người Hoàng Kiến Hoa còn mặc tạp dề, vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

"Ăn ngon." Đông Lộ cười nhạt, tuy không quá đói, thế nhưng vẫn ăn hết một bát cơm đầy.

Trong lòng thực ấm áp.

Kỳ nghỉ khá dài, không có bài tập về nhà, cũng chưa phải thời gian thực tập, Đông Lộ hoàn toàn rơi vào trạng thái nhàn nhã, nằm ở nhà hết ăn rồi xem phim, mỗi ngày trôi qua đều thực sự thích ý.

Group ký túc xá ngày nào cũng rất náo nhiệt.

Viên Tử Hàm với Trần Ân Tâm đều không phải là người dễ yên tĩnh lại, luôn thích chia sẻ những thứ về cuộc sống hằng ngày lên trên nhóm chat.

Quê hai người đều ở Côn Minh, hình như còn ở cùng một khu, không thể không nói thật trùng hợp.

Đông Lộ ngẫu nhiên sẽ vào nhóm nhìn một cái, nhìn thấy mấy tấm hình các cô ăn mặc mát mẻ, sau lưng là trời xanh mây trắng, bên cạnh là cây cối với ánh mặt trời, tươi cười xán lạn thật xinh đẹp.

Mỗi ngày đều không rời khỏi lò sưởi + ăn mặc như quả cầu lông, Đông Lộ: "..."

Côn Minh thật là một nơi tốt đẹp.

Trần Ân Tâm gửi ảnh xong liền nói chuyện một hồi trong nhóm, đột nhiên cô ấy nói tới một chuyện khác: [À! Các cậu có nghe nói chưa, học trưởng Phó Lập hình như có bạn gái rồi đấy!]

Viên Tử Hàm bát quái nói: [Thật hay giả thế, có ảnh không? Mau gửi xem cái đi.]

[Đợi chút, tớ có nhìn thấy anh ta đăng ảnh lên, để tớ đi tìm cho.]

Vài giây sau, Trần Ân Tâm liền gửi một tấm ảnh qua, là một bức ảnh chụp chung, Phó Lập ôm vai một nữ sinh tóc dài, nhìn thẳng vào máy ảnh cười vui vẻ, ngược lại với hắn là cô gái kia không hề tươi cười chút nào, khoanh tay trước ngực, mặt mày cao ngạo, thái độ có vẻ rất lãnh đạm.

Đông Lộ không có hứng thú với Phó Lập, vốn định thoát ra, nhưng lúc ánh mắt chạm tới mặt nữ sinh kia, ngón tay liền dừng một chút.

Là một gương mặt vô cùng quen thuộc, Mang Tình.

Thế giới thật là nhỏ, hai người bọn họ thế mà lại ở bên nhau.

Viên Tử Hàm đánh giá: [Ha ha ha ha, trông cũng được đấy chứ, bất quá vẫn không đẹp như Lộ Lộ của chúng ta, cô ta học khoa nào thế?]

[Y học lâm sàng.] Trần Ân Tâm nghĩ, [Hình như Phó Lập theo đuổi cô ta rất lâu, mua bao nhiêu túi hàng hiệu với quần áo xịn mới có thể đả động phương tâm của cô ta.]

Viên Tử Hàm khinh thường: [Ôi má, này mà là bạn trai cái gì, rõ ràng chính là một cái máy ATM, cô gái này phỏng chừng là nhìn trúng tiền của anh ta rồi, sớm muộn gì cũng tan nát thôi.]

Hai người lại nói một lúc lâu.

Đông Lộ nhìn một chút liền không để ý tới nữa, dù sao cũng không có quan hệ với cô, từ tận đáy lòng cô hy vọng Phó Lập với Mang Tình có thể tốt tốt đẹp đẹp đến thiên trường địa cửu, bớt đi gây họa cho người khác đi.

Thiên trường địa cửu: có nghĩa là dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất.

Cô buồn chán mở TV lên, tùy tiện tìm một bộ phim về khoa học viễn tưởng để xem, bỗng nhiên nghĩ tới Chu Tiêu Hàm, sau khi lên đại học, hai người trời nam đất bắc, tuy rằng vẫn còn liên hệ nhưng lại rất ít khi gặp mặt, hiện tại thừa dịp được nghỉ, vừa lúc có thể hẹn nhau một lần.

Cô gửi tin nhắn WeChat cho Chu Tiêu Hàm: [Cậu về nhà chưa?]

Chu Tiêu Hàm rất nhanh đã trả lời: [Chưa đâu, tớ còn đang đợi thi cuối kỳ nữa, chờ tớ trở lại sẽ tìm cậu đi chơi vịt.]

Không biết ý của tác giả là gì, nhưng theo mình hiểu thì có lẽ là đi chơi trai. Vịt ở đây có nghĩa là trai bao.

Đông Lộ thấy cô ấy vẫn có tinh thần như vậy, khóe môi buông lỏng: [Cậu với Lục Vọng sao rồi, không có chuyện gì chứ?]

Chu Tiêu Hàm qua một lúc lâu mới trả lời lại: [Cậu ấy với cô gái kia ở bên nhau rồi.]

Đông Lộ không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, có chút nao nao, ngón tay giật giật, không biết nên nói cái gì, Chu Tiêu Hàm đã nhắn qua một câu: [Bất quá cậu cứ yên tâm đi, tớ không có việc gì đâu, đều đã qua lâu như vậy rồi, tớ đã sớm nghĩ thông, cậu với Thẩm Thần sao rồi, còn tốt không?]

Đông Lộ: [Vẫn ổn.]

Chu Tiêu Hàm: [Ha ha vậy là tốt rồi, tớ sắp phải thi rồi, khi khác nói tiếp nhé.]

[Ừ, đi đi.]

Đông Lộ nhìn bộ dáng giả vờ kiên cường của cô nàng, có chút khó chịu, đừng nhìn bình thường Chu Tiêu Hàm đều là bộ dáng tùy tùy tiện tiện đó, kỳ thật lòng tự trọng của cô ấy rất mạnh, cũng sẽ không để cho người khác nhìn thấy một mặt yếu ớt của mình.

Kiên cường tới mức làm cho người khác đau lòng.

Đông Lộ vừa mới rời khỏi WeChat thì Thẩm Thần liền gọi điện tới đây: "Em đang làm gì thế?"

Đông Lộ cầm khoai tây chiên ở trên bàn lên ăn, nhàn nhã nói: "Xem phim, sao thế?"

Thức đêm ôn tập tới râu còn chưa cạo, Thẩm Thần: "... Anh không ở bên, em sống còn khá tốt nhỉ."

Đông Lộ lười biếng nằm ườn trên sofa, "Vẫn ổn, mỗi ngày cứ ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, cảm giác rất tuyệt."

Thẩm Thần cắn răng: "Đừng nghĩ rằng em về rồi anh sẽ không trị được em."

Đông Lộ chẳng thèm hoảng hốt chút nào, "Anh vẫn là nên tập trung thi cho tốt đi, em rất bận, phim sắp tới cao trào rồi, nếu anh không có chuyện gì khác thì em cúp đây."

Lời nói vừa ra, Đông Lộ liền nghe được hô hấp của anh trầm đi vài phần, thanh âm u ám, cắn từng chữ nói rõ ràng: "Em chờ đi, ngày anh về em chắc chắn sẽ không thể xuống giường được."

Đông Lộ đỏ mặt, trách mắng: "Cút đi."

Sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Tên gia hỏa này, trong đầu trừ việc này ra thì không còn việc gì khác sao?

Đông Lộ dùng sức gặm khoai tây chiên, có chút buồn bực.

Tuy rằng nghỉ ở nhà rất thoải mái, nhưng ở một mình quá lâu cũng sẽ rất dễ nhàm chán, Đông Lộ đã luyện được một thói quen xem lịch mỗi ngày, chính cô cũng chưa phát hiện, trong tiềm thức của cô đang rất mong chờ ngày Thẩm Thần về, mỗi ngày đều đếm đếm thời gian trôi qua, tính toán, hẳn là còn có vài ngày nữa thôi.

Hoàng Kiến Hoa thấy cô cứ như người già thích đi xé lịch, buồn bực hỏi cô: "Con ngày nào cũng cứ nhìn cái này làm gì?"

Đông Lộ sửng sốt rồi mới đáp: "Chờ ngày ăn tết."

Cô bị nhắc nhở mới biết được bộ dáng này của mình quá không bình thường, quả thực chính là một đứa con gái si tình.

Thật là có bệnh.

Thông cảm cho việc học hành bận rộn của Thẩm Thần, Đông Lộ rất ít khi chủ động quấy rầy anh, chỉ có lúc nào mà anh gửi tin nhắn qua trước thì mới có thể nói được vài câu, vì thế Thẩm Thần vô cùng không cao hứng, "Nếu anh không tìm em, có phải em vĩnh viễn sẽ không tới tìm anh không?"

"Em căn bản là không yêu anh chút nào."

Trong thời kì yêu đương, Thẩm Thần không chỉ có tâm hồn thiếu nữ mà còn có một trái tim làm bằng pha lê, giống như như một đứa con gái lo được lo mất.

Đông Lộ đã quen nhìn cái thuộc tính này của anh, bình tĩnh nói: "Còn nhớ không, lúc trước khi anh không tới trường học, là ai đi tìm anh thế?"

"..."

"Lúc anh không nói một tiếng đã chạy tới bệnh viện làm kiểm tra, là ai đi tìm anh?"

"..."

"Khi đó anh còn không thèm thông báo trước đã chơi trò tắt máy rồi biến mất."

"..."

Đông Lộ nói tới sau lại không thể tưởng tượng được, "Sao em lại có thể thích một tên hỗn đản như anh nhỉ?"

"..." Thẩm Thần trịnh trọng tỏ thái độ: "Anh bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ không rời khỏi em nửa bước, điện thoại vĩnh viễn sẽ ở trong trạng thái mở máy, giờ đều có thể tiếp em."

Đông Lộ không tỏ ý kiến, "Hy vọng thế."

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng cô vẫn rất yên tâm đối với Thẩm Thần, trừ bỏ lúc đó anh bởi vì chuyện của mẹ mà cảm xúc không ổn định ra thì những lúc khác, anh vẫn giống như một con chó lông vàng to xác, muốn bao nhiêu dính người thì có bấy nhiêu dính người, dứt cũng không được.

Tới gần cuối tháng, Thẩm Thần càng ngày càng phải làm nhiều bài thi, liên lạc với cô cũng ít dần đi, Đông Lộ sợ ảnh hưởng tới anh nên cũng không đi tìm, thẳng tới ngày kết thúc kỳ thi, Đông Lộ chờ mãi chờ mãi cũng không chờ được tin nhắn của anh, liền nhắn tin WeChat qua đó: [Anh thi xong chưa?]

Tin nhắn như đá chìm đáy biển, vẫn luôn không có hồi âm.

Đông Lộ lại gọi điện thoại qua.

"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

"..."

Rất tốt, tốt lắm.

Miệng quạ đen quả nhiên là không thể nói ra, bởi vì thật sự sẽ ứng nghiệm.

Cô lại gọi thêm mấy chục cuộc nữa, nhưng trả lời cô đều là cái thanh âm lạnh như băng kia.

Chẳng lẽ anh còn đang thi?

Nhưng bình thường anh cũng chỉ để chế độ rung, chưa từng tắt máy mà.

Đông Lộ nhíu mày suy nghĩ.

Lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô tưởng là Thẩm Thần gọi, lập tức cầm điện thoại lên xem.

Là một dãy số xa lạ có đuôi là .

Đông Lộ vốn dĩ đã bực bội, không chút suy nghĩ liền cúp máy.

Cúp chưa được bao lâu, điện thoại lại vang lên lần nữa.

Lần này màn hình hiển thị cuộc gọi của Đông Vân.

Đông Lộ sửng sốt, chậm rãi ấn nghe: "Alo, mẹ?"

Lại nói, cô với Đông Vân đã hơn nửa năm không liên lạc rồi, tính cách hai người đều giống nhau, đều không phải là kiểu người biết chủ động, ai cũng không muốn gọi cho đối phương quan tâm tới tình hình gần đây.

Huống chi trong lòng cô vẫn còn khúc mắc.

"Về rồi sao?" Thanh âm Đông Vân vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Dạ."

"Tối nay có muốn đi ăn cơm với mẹ không?" Đông Vân nói, "Đã lâu rồi mẹ không gặp con."

Nghe được giọng nói của bà có ý tứ nhớ nhung, trong lòng Đông Lộ hơi run, sau đó liền đồng ý, "Được."

Đông Vân: "Vậy cứ như thế đi, chiều nay mẹ tới đón con."

"Ừm."

Đông Vân dặn dò vài câu đơn giản xong, liền cúp điện thoại.

Đông Lộ nhìn điện thoại đến phát ngốc.

Từ năm trước sau khi mở lòng với Đông Vân ở cuộc trò chuyện trong bệnh viện đó, tuy giữa hai người vẫn tồn tại ngăn cách nhưng Đông Lộ cũng không có oán trách bà như trước kia nữa.

Giữa mẹ con với nhau, làm gì có sự thù địch chân chính nào.

Đông Lộ lại gọi cho Thẩm Thần thêm vài cuộc nữa, vẫn là tắt máy, dưới cơn tức giận liền quyết định mặc kệ anh.

giờ rưỡi chiều, Đông Vân liền gọi điện thoại nói cô xuống dưới.

Sớm như vậy?

Tuy Đông Lộ ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, mặc áo bông rồi đi xuống lầu, nhìn thấy xe Đông Vân dừng ở bên dưới, bà đang đứng dựa vào thân xe đợi cô, quần áo trên người vẫn toát lên vẻ tinh anh như cũ, thời gian thật sự rất khoan dung với bà, chưa để lại dấu vết của năm tháng nào ở trên mặt, thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại vừa trẻ trung.

Đông Vân thấy cô, thế nhưng còn cười cười, đứng thẳng dậy, "Đã lâu không gặp, học đại học thấy thế nào?"

"Vẫn tốt." Đông Lộ thấy bà cười, có chút không quen lắm, có một loại cảm giác hoảng hốt không nói nên lời.

"Lên xe đi." Đông Vân mở ghế phó lái ra.

Đông Lộ ngồi vào, "Bây giờ chúng ta đi ăn cơm?"

"Đi trung tâm mua sắm mua quần áo đã." Đông Vân vừa nói vừa đi vòng qua bên kia mở cửa ngồi vào ghế điều khiển, thấy cô mặc áo bông dày với quần da, nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, "Con đã lên đại học rồi, phải học cách trang điểm cho bản thân thật tốt đi."

"Quần áo con còn nhiều lắm, chỉ là lạnh nên không muốn mặc thôi." Đông Lộ giải thích.

"Cái này không phải lý do, bây giờ đi mua vẫn còn kịp." Đông Vân lắc đầu phủ quyết lời cô nói, khởi động xe.

Kịp cái gì?

Đông Lộ nhíu mày, chỉ là một bữa tối đơn giản mà thôi, cần phải ăn mặc lộng lẫy làm cái gì chứ?

Đông Vân lái xe đưa Đông Lộ tới một cửa hàng thời trang có tiếng, một lúc bảo cô thử liền năm, sáu bộ, cuối cùng mới chọn ra được một bộ váy liền áo kẻ ô vuông, nhìn rất hợp với màu da trắng như tuyết của cô, mặc trên người có cảm giác đặc biệt thoát tục.

Đông Vân rốt cuộc cũng vừa lòng, lái xe mang cô rời đi.

Đông Lộ dù có ngốc cũng đã cảm giác được không thích hợp, nhíu mày hỏi bà: "Chúng ta chỉ ăn có bữa cơm mà thôi, long trọng như vậy làm cái gì chứ?"

Đông Vân chuyển tay lái, đáp qua loa: "Mẹ muốn nhìn thấy bộ dáng con gái mình thật xinh đẹp, không có gì quá đáng chứ?"

Đông Lộ vẫn nhíu mày như cũ, có loại dự cảm không tốt.

Đông Vân lái xe vào một nhà ăn xa hoa, tên trên biển hiệu là bằng tiếng Anh, nhìn thập phần phong cách Tây Âu.

Có phục vụ chuyên môn đứng ở trước xe của hai người, sau khi xe dừng liền mở cửa mời bọn họ vào nhà ăn.

Đông Lộ đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trang hoàng xa hoa xa xỉ, trên tường treo rất nhiều tranh thủy mặc của những họa sĩ có tiếng, còn có người ở trên sân khấu đàn violon, giai điệu du dương dễ nghe.

Rõ ràng là một nơi rất xa hoa, nhưng Đông Lộ lại có một loại phản cảm không hình dung được.

Phục vụ lễ phép dò hỏi: "Xin hỏi hai vị đi hai người sao?"

"Không." Đông Vân nói, "Còn hai người nữa."

"Còn người khác nữa?" Đông Lộ đột nhiên nhìn về phía bà, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo như chứa dao nhỏ.

Lúc này Đông Vân cũng không giấu giếm, thản nhiên nói: "Đối tác làm ăn của mẹ có mang theo con tới, chờ lát nữa cho hai đứa làm quen với nhau."

Tuy rằng Đông Lộ đoán được sẽ có kết quả này, nhưng vẫn không khỏi thất vọng, cười lạnh, "Thì ra mẹ tìm con ăn cơm là để con đi xem mắt?"

Đông Vân nhàn nhạt mở miệng: "Cứ coi là vậy đi."

Trong ngữ khí không hề có chút áy náy khi đã lừa gạt cô.

"Vậy tự mẹ đi xem đi, con không rảnh." Đông Lộ thất vọng tột đỉnh đối với bà, "Con về đây."

Đông Vân lại nhìn về người đằng sau cô, "Thẩm đổng, anh đến rồi."

"Xin lỗi xin lỗi, giám đốc Đông, tôi tới chậm rồi, thật sự là con trai tôi quá khó chơi, lừa... thuyết phục nó phải mất một chút thời gian."

Trả lời bà là giọng hùng hồn vang dội của một người đàn ông.

Động tác Đông Lộ dừng lại, cảm giác như mình đã nghe thấy thanh âm này ở đâu rồi, cô xoay người nhìn qua kia, thấy một người đàn ông tây trang phẳng phiu đang đi tới đây, anh khí bức người, nhìn rất có tinh thầm.

Ánh mắt Đông Lộ dính vào người bên cạnh ông ta.

Thiếu niên mặc bộ tây trang đen đi ở bên cạnh, hai tay đút trong túi, dáng người lười nhác, mí mắt gục xuống, trên gương mặt thanh tuấn không có chút biểu tình nào, toàn thân đều tản ra áp suất thấp, thoạt nhìn không dễ chọc.

"..."

Đông Lộ có chết cũng sẽ không quên gương mặt này, người này tháng trước còn ở trên giường ôm cô, nói những cái lời buồn nôn sến sẩm kia.

Khóe môi Đông Lộ hơi hơi run rẩy.

Thẩm Thần tựa hồ đã nhận ra được tầm mắt của cô, ngước mắt nhìn qua, thấy là cô thì rõ ràng vô cùng sửng sốt.

Không còn lời nào để nói.

Đông Lộ trầm mặc, rất muốn đi lên hỏi một chút, rốt cuộc đi xem mắt với bạn trai là cái thể nghiệm như thế nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio