Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xiao Yi.
Hoa diên vĩ: hình ảnh minh hoạ:
Khuôn mặt của Tần Noãn rất gần, ngũ quan nhỏ xinh tinh xảo, da thịt trắng nõn mềm mại. Lúc cô nhắm mắt, rèm mi dày đậm như cánh bướm vểnh lên, run nhè nhẹ.
Tần Noãn không trang điểm, môi chỉ son nhẹ một ít. Khoé môi của cô lúc này cong lên mấy phần, gò má bên trái lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Cố Ngôn Thanh chống cằm nhìn cô, nhất thời nảy sinh ý định muốn trêu chọc cô.
Anh dần dần hướng mặt mình tới, sau đó giơ ngón trỏ của tay phải lên, nhấn nhẹ lên môi đỏ của cô một cái.
Sau đó, thần sắc của anh rất tự nhiên mà thu tay lại. Nhìn dáng vẻ lúc này của cô, Cố Ngôn Thanh nhẹ nói: "Anh hôn rồi đấy."
Tần Noãn chậm rãi mở mắt ra. Nhớ lại xúc cảm như chuồn chuồn lướt nước giữa hai cánh môi, cô chép miệng hai lần, vẫn chưa thoả mãn.
Anh, anh thật sự chỉ hôn một chút thôi à? Cũng không cần trung thực như thế chứ...
Trong lòng Tần Noãn có hơi thất vọng.
Cố Ngôn Thanh ngồi thẳng người dậy, cầm lấy balo của cô dưới chân, đặt chung với balo của mình rồi đứng dậy, "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
"Dạ." Tần Noãn ngoan ngoãn đáp một tiếng, cùng anh đi ra khỏi phòng học.
Trong lòng cô vẫn suy nghĩ về nụ hôn kia, luôn cảm thấy không đúng thế nào ấy.
Có lẽ Tần Noãn quá nhập tâm nên quên mất lối đi phòng học xếp thành bậc thang, dưới chân hẫng một cái, cả người cô liền mất thăng bằng ngã ra đằng trước.
Cố Ngôn Thanh quay đầu, thần sắc biến đổi. Anh thuận thế giữ chặt cánh tay của cô lại, cả người của Tần Noãn nhào tới, va vào ngực anh.
Chưa kịp hoàn hồn nhưng cô đã ngẩng đầu lên, tròn đôi mắt hạnh căng thẳng nhìn anh, "Em, em không phải cố tình đâu."
Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, phủ xuống gương mặt của cô, sống mũi kiều mỹ, má đào da tuyết [], hai đồng tử linh động như toả sáng, vừa xinh xắn vừa đáng yêu.
Cố Ngôn Thanh lẳng lặng nhìn cô một lát, sau đó cúi gương mặt tuấn dật lại gần, giống như muốn hôn cô.
Tần Noãn khẩn trương nhắm mắt lại, trái tim nhảy lên "bình bịch".
Lúc này, hành lang bên ngoài chợt truyền đến một trận nói cười, thanh âm rất gần, khiến cho cả người của Cố Ngôn Thanh hơi dừng lại, sau đó buông cô ra.
"Em nhìn đường nào." Ngữ khí của anh rất bình thản, dắt tay cô đi, nhanh chóng đi ra ngoài phòng học.
Mong muốn được hôn còn chưa thành ý nguyện, Tần Noãn cắn môi đi theo sau anh. Trong lòng cô có hơi không thoải mái, âm thầm oán nhóm người bên ngoài kia tới thật không đúng lúc, phá hư chuyện tốt của cô rồi!
Đến khi ngẩng đầu, nhìn thấy bên tai của Cố Ngôn Thanh ửng hồng, lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn, ý cười nở rộ trên mặt.
Từ trong lầu học đi ra, tay của cô vẫn như cũ bị Cố Ngôn Thanh nắm lấy.
Bước chân của anh rất nhanh, Tần Noãn chạy mấy bước nhỏ theo sau, "Cố Ngôn Thanh, anh là mới yêu lần đầu đúng không?"
Vừa dứt lời, cô rõ ràng cảm nhận được bước chân của anh dừng lại nửa giây, sau đó lại giả vờ như không có gì mà tiếp tục đi lên phía trước.
Tần Noãn cười: "Trước đây anh chưa từng nắm tay cô gái nào đúng không? Là loại đặc biệt ngây thơ ấy à?"
Cố Ngôn Thanh không để ý tới cô, bước chân ngược lại còn nhanh hơn vừa nãy. Tần Noãn theo không kịp, đành phải kéo ngược tay của anh về.
Cố Ngôn Thanh dừng lại, bất đắc dĩ nhìn cô, "Em không đói à?"
Tần Noãn không đáp, nhướn mày nhìn anh, "Em là mối tình đầu của anh đúng không ạ?"
Cố Ngôn Thanh trầm mặc.
Tần Noãn: "Nếu nói như vậy thì đây cũng rất có thể là mối tình cuối của anh đó nha. Hơn nữa còn là em theo đuổi anh nữa!"
Cố Ngôn Thanh nhìn cô, cũng muốn nghe xem cô nói cái gì.
Tần Noãn cười giả dối, "Đời này của anh dù sao cũng phải dũng cảm để yêu một lần. Không có quá trình theo đuổi người khác, cuộc sống sẽ không hoàn mỹ. Vậy nên, để cho cuộc sống của anh hoàn mỹ hơn, em cho anh một cơ hội để theo đuổi em, thế nào?"
Cô ngước nhìn anh, đồng tử lấp lánh nước, trong đấy viết đầy chờ mong.
Cố Ngôn Thanh như rất hứng thú mà nhướn mày, thả tay của cô ra, ngữ khí lười nhác, "Được thôi."
Anh đồng ý quá nhanh khiến Tần Noãn có hơi chậm phản ứng.
Sau đó, cô lại thấy Cố Ngôn Thanh hất cằm lên, "Em chạy đi."
Tần Noãn: "???"
Cố Ngôn Thanh: "Em chạy đằng trước, tôi ở phía sau theo đuổi cho."
Tần Noãn: "..."
...
Chủ đề Tần Noãn táo bạo theo đuổi Cố Thanh đã dấy lên một hồi nổi giận trên diễn đàn, cũng khiến cho cô đắc tội với một nhóm lớn sinh viên nữ xem Cố Ngôn Thanh là nam thần trong lòng.
Lúc bình chọn hoa khôi giảng đường, rất nhiều người trước đây bỏ phiếu cho cô, lúc này đều quay đầu bỏ phiếu cho Lý Nhiễm.
Về phía sinh viên nam, họ cũng chuyển mục tiêu sang người Lý Nhiễm không có bạn trai này, một lần nữa bỏ phiếu cho cô ta.
Cuối cùng, Lý Nhiễm của khoa Khoa học máy tính chiếm được số phiếu bầu kinh người mà đứng nhất bảng, trở thành hoa khôi giảng đường khoá mới này.
Mặc dù như thế, độ hot của những topic về Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn vẫn cao như cũ không hề hạ nhiệt.
Hằng năm, khi kết quả bầu chọn hoa khôi giảng đường mỗi năm được công bố, diễn đàn kiểu gì cũng sẽ náo nhiệt một phen. Nhưng năm nay, diễn đàn lại bị danh tiếng của Tần Noãn lất át, cho nên Lý Nhiễm bị xem như là hoa khôi giảng đường không gây được chú ý trong lịch sử Đại học C.
Trong ký túc xá, Tô Tử Hân lướt diễn đàn, nhớ đến hồi huấn luyện quân sự, Lý Nhiễm đắc ý huênh hoang, lúc này chỉ thấy cô ta đáng đời.
Cô nàng lại nhìn qua Tần Noãn đang chống cằm nằm lì trên giường, cái chân đạp tới đạp tới đạp lui. Tần Noãn đang say sưa ngon lành đọc một quyển tiểu thuyết vừa mượn ở thư viện.
Tô Tử Hân bồn chồn nhìn cô, "Buổi tối thế này là thời gian vàng để hẹn hò đấy! Tề Á Nhuỵ cũng đi hẹn hò rồi, cậu còn ở ký túc xá làm gì?"
Tần Noãn ủ dột thở dài, "Đại thần nhà mình có hơi bận rộn."
Gần đây, Cố Ngôn Thanh giống như đang bận hạng mục lớn nào đó, đến thời gian ăn cơm với cô đôi khi còn không có, càng đừng nói đến thời gian hẹn hò.
Tô Tử Hân thương hại nhìn cô, "Quả nhiên là yêu đương với học bá vất vả quá ha? Chỉ là kiểu người này cũng rất tốt mà, thời Đại học cố gắng nhiều một chút, sau khi tốt nghiệp liền có thể bớt khổ một chút. Có những người khi còn học Đại học luôn phóng túng, sống không đứng đắn, vừa mới tốt nghiệp lập tức cảm nhân sâu sắc xã hội tàn khốc đó."
"Đại thần nhà cậu có hoài bão, có theo đuổi, là một người đàn ông trưởng thành nha. Sau này nhất định anh ấy sẽ cho cậu một cuộc sống tốt đẹp!" Tô Tử Hân giơ ngón tay cái lên.
"..." Tần Noãn mới không cần anh nuôi. Nếu sau này Cố Ngôn Thanh cần cô nuôi, ngược lại cô rất đồng ý nữa kìa.
Tần Noãn ăn khoai tây chiên trong tay, lắc đầu tiếp tục xem tiểu thuyết của mình.
Tô Tử Hân thay một bộ đồ thể thao, nhìn cô rồi hỏi: "Mình tới thao trường chạy bộ, cậu muốn đi cùng không?"
Tần Noãn không ngẩng đầu, "Cậu đi đi, tiểu thuyết đang hồi gây cấn rồi."
"Được thôi tiểu cá ướp muối [], muốn mua gì thì nhớ nhắn Wechat cho mình, lúc về mình mua giúp cậu." Tô Tử Hân nhún vai, mở cửa ra khỏi ký túc xá.
Tần Noãn lại đọc vài trang tiểu thuyết, nhìn thấy điện thoại bên gối sáng đèn, cô thuận tay mở lên, là tin nhắn Wechat của Cố Ngôn Thanh: 【Em có rảnh không? Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?】
Tần Noãn sững sờ, trả lời: 【Anh không bận ạ?】
Cố Ngôn Thanh: 【Anh đang ăn cơm ở căn - tin số , cách ký túc xá của em cũng gần. Em tới đây nói chuyện một lát đi, rồi chút nữa anh cùng em đi dạo.】
Tần Noãn nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi tối.
Giờ này anh mới ăn cơm...
Tần Noãn: 【Được ạ, anh chờ em chút, em lập tức đến!】
Cô vội leo từ giường xuống, lấy quần áo trong tủ ra thay, thuận tiện nói với Chu Thịnh Nam đang trong nhà vệ sinh tắm rửa, "Tiểu Chu Chu, mình đi hẹn hò, Tử Hân đi chạy bộ nên nói với cậu một tiếng nhé."
Chu Thịnh Nam trong phòng tắm đáp lại, "Mình biết rồi."
Vừa dứt lời, đột nhiên Chu Thịnh Nam kêu lên một tiếng, bên trong còn truyền tới một tràng thanh âm của đồ vật bị rơi xuống đất.
Tần Noãn giật mình, cấp tốc vọt tới cửa phòng tắm, "Cậu có sao không?"
"Mình không sao, bị ngã một chút thôi." Giọng của Chu Thịnh Nam như đang cố nhịn.
Tần Noãn cảm thấy không đúng, vô thức muốn mở cửa phòng tắm, nhưng bên trong bị khoá trái.
Cô sốt ruột hỏi: "Tiểu Chu Chu, cậu không sao chứ?"
"Mình trật chân thôi..."
"Cậu mở cửa cho mình." Tần Noãn nắm lấy tay vịn.
Bên trong không có động tĩnh.
Tần Noãn đợi một hồi, gõ cửa, "Tiểu Chu Chu? Cậu mở cửa đi, chúng ta đều chung một phòng ký túc, có gì không thể nhìn chứ? Mở cửa ra đi."
Qua một hồi lâu, cửa phòng tắm mới bị mở ra. Tần Noãn nhìn thấy Chu Thịnh Nam ngồi dưới đất, hai tay ôm mắt cá chân, hốc mắt rưng rưng.
Khăn tắm che kín thân thể của Chu Thịnh Nam, nhưng cặp đùi vẫn lộ ra bên ngoài, trên đùi phải còn có một vết sẹo rất lớn, giống như bị phỏng lửa để lại.
Thấy Tần Noãn đến, Chu Thịnh Nam cắn môi, nước mắt rơi xuống, bối rối đưa tay che đi vết sẹo, cực kỳ chật vật.
Tần Noãn không nói gì, kéo tay giúp Chu Thịnh Nam đứng dậy, ra khỏi phòng tắm.
Nhìn mắt cá chân của Chu Thịnh Nam, cô nhíu mày, "Sưng lên cả rồi, có lẽ phải đi bệnh viện thôi."
Chu Thịnh Nam lắc đầu, "Không sao đâu mà, thói quen bị trật chân thôi, mình bôi thuốc là được. Trong ngăn tủ của mình có thuốc lưu thông máu, cậu lấy giúp mình với."
Tần Noãn lấy chai thuốc ra, tự mình giúp Chu Thịnh Nam bôi thuốc, "Cậu nhịn một chút, sẽ hơi đau đấy."
Chu Thịnh Nam không đáp.
"Lúc nãy xảy ra chuyện gì mà trượt chân vậy?" Tần Noãn thuận miệng hỏi đặng phân tán sự chú ý của Chu Thịnh Nam.
Chu Thịnh Nam: "Sữa tắm vấy trên sàn, gót chân mình bị trượt."
Bôi thuốc xong, Tần Noãn mở tủ tìm đồ ngủ cho Chu Thịnh Nam.
Chu Thịnh Nam khó khăn thay đồ ngủ vào, cúi đầu nhìn chân mình một chút, lại ngượng ngùng cười với Tần Noãn, "Vừa nãy... có phải đã doạ cậu rồi không?"
Tần Noãn sửng sốt một chút mới biết rằng cô nàng đang nói đến vết sẹo trên đùi.
Lúc trước, Tô Tử Hân có hỏi Chu Thịnh Nam vì sao chỉ mặc quần dài, bọc kín người cực kỳ chặt. Lúc ấy, Chu Thịnh Nam không có trả lời, cuối cùng bây giờ Tần Noãn mới biết vì sao.
Chu Thịnh Nam cúi đầu, ôm chân ngồi trên ghế, không nhìn đến biểu lộ của Tần Noãn, cả người không hiểu vì sao như tản ra sự bi thương.
Trong phòng yên tĩnh, đột nhiên Tần Noãn không biết nên nói cái gì.
Trầm mặc một chút, cô vỗ vai Chu Thịnh Nam, cười nói: "Vậy mình cũng chia sẻ với cậu một bí mật."
Chu Thịnh Nam nghi hoặc ngước mắt, nhìn thấy Tần Noãn quay lưng về phía mình, vén áo lên, lộ ra tấm lưng cho cô nhìn.
Lưng của Tần Noãn rất đẹp, là tiêu chuẩn eo của mỹ nhân. Chỉ là vị trí gần thắt lưng bên trái có một hình xăm gốc hoa diên vĩ.
Hình xăm rõ là được người chuyên nghiệp xăm lên, hoa diên vĩ màu tím nở rộ trên thắt lưng của Tần Noãn, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, vừa mang theo vài phần xinh đẹp, vừa toát lên cao quý và thần bí.
Chu Thịnh Nam hơi kinh ngạc nhìn hình xăm đó, "Hoa diên vĩ này rất đẹp."
Ý cười trên mặt Tần Noãn nhạt đi một chút, nhẹ nói: "Cậu nhìn kỹ xem."
Chu Thịnh Nam lại đưa mắt nhìn hình xăm kia một chút. Thời gian trôi qua, cô như nhận ra cái gì, không tự giác vươn tay qua nhưng không dám chạm vào, đầu ngón tay có hơi run lên.
Phía dưới hình xăm tinh mỹ kia là từng vết sẹo như đang giương nanh múa vuốt, dữ tợn mà ngoan lệ.
Chu Thịnh Nam ngây người nửa ngày, sống mũi chua xót, nhất thời quên đi hô hấp.
Trong ấn tượng của cô, Tần Noãn là thiên chi kiều nữ [], ngoại hình tốt, tính cách tốt, bên trong lại sở hữu sự giáo dưỡng mà người thường không có cách nào với được. Có lẽ là do Tần Noãn có bối cảnh gia thế không ai tưởng ngờ tới.
Hẳn là Tần Noãn phải không buồn không lo mà trưởng thành, thế giới của Tần Noãn so với cô hoàn toàn khác biệt mới đúng.
Nhưng tại sao lại như thế...
Chuông điện thoại đúng lúc vang lên, Tần Noãn phản ứng lại, thả vạt áo xuống rồi nhận máy.
Là Cố Ngôn Thanh gọi tới, ngữ khí của đầu dây bên kia rất là ôn hoà, "Sao em còn chưa xuống lầu? Anh đang dưới lầu đợi em."
_____
[] Má đào da tuyết: má hồng da trắng.
[] Tiểu cá ướp muối: nằm ườn bất động như cá được ướp muối - ở đây ví von hình ảnh Tần Noãn lười biếng nằm trên giường.
[] Thiên chi kiều nữ: con cưng của trời, tiểu thư đài các.