Edit: Xiao Yi.
Mấy ngày sau, thân phận của chồng chủ tịch tập đoàn Đằng Thuỵ bại lộ, là một nhân vật có tiếng trong giới học thuật, giáo sư Cố lập tức leo lên trang đầu tin tức.
Ngay sau đó, thân phận của CEO công ty Khoa học – Kỹ thuật Doanh Hoà, Cố Ngôn Thanh cũng lộ theo, nhảy lên hot search Weibo, khiến cho toàn giới chấn động, cư dân mạng thảo luận chủ đề nóng hổi không biết ngừng nghỉ.
Tần Minh Huy ngồi bên giường nhìn Tần Noãn đang xem điện thoại đến mặc kệ sức khoẻ bản thân, ông đành rút điện thoại trong tay cô ra, “Con đừng nhìn chằm chằm điện thoại như thế, hại mắt lắm đấy.”
Tần Noãn nhìn ông một cái, không biết giữa hai người nên nói gì cho phải.
Đối với Tần Minh Huy, từ nhỏ cô đã không có chủ đề gì có thể nói với ông, từ đó cũng hình thành thói quen im lặng.
Vẫn là Tần Minh Huy mở miệng trước, “Thật ra mà nói, chuyện thân phận bại lộ này cũng giúp thằng bé có thể dễ dàng tiến vào tập đoàn Đằng Thuỵ, chỉ là muốn cầm quyền thì vẫn phải vượt qua một trận đánh ác liệt nữa.”
Tay của Tần Noãn nắm chặt góc chăn, cuối cùng cũng không nói ông giúp đỡ. Cô chỉ trầm mặc một lát rồi nói: “Sớm muộn anh ấy cũng phải đối mặt với chuyện này thôi, con tin anh ấy có thể giải quyết ổn thoả.”
Tần Minh Huy cười cười, cũng không nhiều lời nữa, “Tiểu Hi sắp về nước rồi, thằng bé đã rất vui mừng khi thấy mẹ con con bình an.”
Nhắc đến Tần Hi, thần sắc của Tần Noãn liền dịu xuống, hai ba con như có như không tìm được chủ đề nói chuyện, “Mới đó mà thằng bé xuất ngoại được năm năm rồi. Lần trước nó gọi cho ba, trong lời nói cảm thấy ổn trọng không ít.”
“Đúng là em ấy ổn trọng hơn trước rất nhiều ạ.”
Hai ba con đang nói chuyện, Lục Tinh ôm bé con trong tã đang khóc to đi vào, Tần Noãn vội vươn tay ôm lấy.
Lục Tinh: “Thằng bé ngủ được một lát rồi, có lẽ bây giờ đang đói bụng đó.”
Trong khi Tần Noãn cho bé con bú sữa, hai người Tần Minh Huy và Lục Tinh đi ra phòng khách.
Lục Tinh rót trà cho ông, “Lão Tần này, tạm không nói đến chuyện hai nhà kết thành thông gia, tôi cảm thấy nếu anh ra mặt giúp con trai của tôi bên này, tương lai của Tần Hi sẽ có thể bớt đi nhiều con đường quanh co hơn đấy. Anh cảm thấy sao?”
Tần Minh Huy ngồi trên ghế salon, có hơi ngẩn ra một lát, sau đó cười nói: “Ngược lại là cô đó, mấy năm nay chẳng thay đổi gì cả, cái gì cũng đi thẳng vào vấn đề.”
Lục Tinh khinh thường, “Thành thật mà nói thì tôi cũng biết rõ năng lực của con trai mình chắc chắn có thể giải quyết được ‘đề khó’ của mấy lão già kia đưa ra.”
“Nhưng suy cho cùng thì thằng bé cũng là con trai tôi, cho nên tôi không nỡ để nó quá hao tâm tổn trí đấu với họ. Bây giờ sẵn có đại thụ là anh để dùng, nếu không dùng mới không phải là phong cách của Lục Tinh tôi đấy.”
Tần Minh Huy buông tách trà xuống, đứng dậy, “Ban đầu anh cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn, chỉ là không phải vì Tần Hi nên anh mới cho con trai của cô một chỗ dựa đâu.”
Ông liếc nhìn qua hướng phòng trong, thở dài một cái rồi cầm áo khoác, đi ra ngoài.
…
Gần đây, Cố Ngôn Thanh rất bận, đến tối muộn mới về nhà.
Lúc này, bé con vừa tỉnh ngủ, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh, như rất tò mò.
Cố Ngôn Thanh ôm lấy con trai từ trong ngực Tần Noãn, nhìn hai mẹ con một cái, toàn bộ rã rời trong ngày của anh liền tan thành mây khói.
Anh hôn bàn tay nhỏ của con trai một cái, sau đó nhìn qua Tần Noãn, trong giọng mang theo lo lắng, “Cơ thể của em còn đau nữa không?”
Tần Noãn nhẹ lắc đầu, “Hôm nay đã tốt hơn nhiều rồi ạ, không còn đau nữa.”
Cố Ngôn Thanh nhớ lại mấy ngày trước, cô đau mức tới sắc mặt trắng bệch và dáng vẻ không cách nào yên giấc của cô. Anh có chút đau lòng, ôm vai cô dựa vào lòng mình, khẽ nói: “Sau này em không cần chịu tội như thế nữa, con cũng không cần sinh nhiều thế, một đứa đủ rồi.”
Tần Noãn cười, dựa lên vai anh, đầu ngón tay chạm khẽ lên gương mặt của bé con, “Chuyện tương lai hãy để tương lai rồi nói đi ạ.”
Cô còn muốn sinh thêm một đứa con gái nữa kìa…
“Bên phía tập đoàn Đằng Thuỵ không có vấn đề gì không anh?” Tần Noãn chợt hỏi.
“Anh còn lo được.”
Bỗng nhiên, Tần Noãn nhíu mày nhìn anh, “Lo được chuyện công ty, còn chuyện khác thì sao ạ?”
Cố Ngôn Thanh nghi hoặc nhìn cô, không hiểu mô tê gì, hỏi: “Chuyện khác gì cơ?”
Tần Noãn nhấc tay ra, “Gần đây anh nổi tiếng như thế, rất nhiều người muốn gả cho anh đấy. Tổng giám đốc Cố tự mình sáng lập công ty Khoa học – Kỹ thuật Doanh Hoà cơ mà, trò chơi tung ra toàn là hot nhất trong giới, số người theo đuổi đã nhiều, bây giờ thêm cái thân phận thái tử gia của tập đoàn Đằng Thuỵ tuôn ra nữa, thế mà ông chồng quốc dân anh đây còn thoải mái nhỉ?”
Weibo của Cố Ngôn Thanh thường chỉ đăng tin liên quan tới công việc, không hề có thông tin cá nhân nào. Nhưng bởi vì giá trị nhan sắc của anh cao, cộng thêm thân phận CEO của công ty Khoa học – Kỹ thuật Doanh Hoà nên… thật ra cũng có mấy trăm vạn người hâm mộ.
Cho đến khi hai ngày trước, thêm một thân phận khác của anh lộ ra, số lượng fan hâm mộ lập tức tăng lên trong thời gian ngắn, vụt lên con số mấy ngàn vạn người.
Tần Noãn nhàn rỗi xem bình luận, số người gọi anh là chồng rồi tỏ tình với anh, hay muốn gả cho anh nhiều vô kể.
Tần Noãn ‘hừ hừ’ cái mũi, “Gần đây anh có chủ động thả thính ai không đấy? Em ở đây không thấy được, nhưng trong lòng anh tự biết đi.”
Cố Ngôn Thanh cười, không đáp.
“Cố Ngôn Thanh!” Tần Noãn ngẩng đầu.
“Ơi?” Anh khẽ vuốt tóc mai của cô, giọng nói dịu dàng.
Im lặng một hồi, Tần Noãn rất nghiêm túc nói: “Em sinh con trai cho anh đấy, anh không thể ra ngoài nuôi thêm chó đâu. Nếu không thì anh chính là đồ vong ân phụ nghĩa!”
Cố Ngôn Thanh: “…”
Bé con đột nhiên ngẩn người, đôi mắt tròn tròn giật giật, nhếch miệng cười lên.
Tần Noãn nhìn con trai chằm chằm.
Cố Ngôn Thanh cười, “Em xem mình nói nhảm đến con trai cũng cười kìa.”
Tần Noãn: “…”
Cô rầu rĩ không vui, lười phải nói chuyện với anh, chỉ xụ mặt đi vào phòng tắm.
Cố Ngôn Thanh nhìn cô một cái rồi bế con trai ra ngoài giao cho bảo mẫu chăm sóc riêng biệt, sau đó đi vào khoá trái cửa phòng.
Lúc rửa mặt xong đi ra, Tần Noãn nhìn quanh một chút, hỏi: “Thằng bé đâu rồi anh?”
Cố Ngôn Thanh ngồi trên ghế salon, đôi chân dài bắt chéo vào nhau, lúc này anh đang xem một tập tài liệu. Nghe thấy giọng cô, anh đặt tài liệu trong tay xuống, nâng mắt lên nhìn, “Nó ngủ rồi.”
“Tối qua nó ngủ nhiều lắm mà, sao bây giờ đã ngủ nữa rồi?” Tần Noãn không tin.
Cố Ngôn Thanh không trả lời, chỉ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Em lại đây đi.”
Tần Noãn ngoan ngoãn đi qua, còn chưa kịp ngồi xuống, cô đã bị anh kéo lên đùi mình, hai tay thuận thế vòng qua cổ anh.
Chỉ sau một khắc, môi của anh sấn tới, hôn cô nồng nhiệt.
Cảm nhận được hô hấp của anh dần thô trầm hơn, cả người cũng cứng lại, Tần Noãn đẩy anh ra, nhấp nhẹ đôi môi tê rần, khẽ nói: “Em còn chưa thể sinh hoạt vợ chồng đâu ạ.”
“Anh biết.” Cố Ngôn Thanh gục trong hõm vai của cô, nhẹ nhàng cọ xát, dần dần bình tĩnh lại.
Điện thoại của Tần Noãn đổ chuông mấy lần, cô thuận tay mở ra xem, nhìn thấy nhóm chat ký túc xá có người nhắn tin:
Tề Á Nhuỵ: 【Noãn Noãn, cậu giấu kỹ thật đấy! Mình không ngờ cậu vừa là tiểu thư nhà giàu, vừa có vận khí gả cho Cố Ngôn Thanh! ! ! Thông gia hai nhà các cậu lớn thế! ! !】
Tô Tử Hân: 【Mình cũng kinh ngạc muốn chết, có ông chồng vạn năng thì thôi đi, thế mà cậu còn có thêm người ba vạn năng hơn nữa!】
Tần Noãn không hiểu mô tê gì, thân phận của Cố Ngôn Thanh lộ ra ánh sáng nhưng cô đâu có lộ đâu? Sao hai cô nàng này lại biết được?
Lúc này, một thông báo Weibo nhảy ra, là tin về Cố Ngôn Thanh, cô sửng sốt một lát, đưa tay ấn mở.
Chỉ mới đây thôi, cô rửa mặt trong phòng tắm, Cố Ngôn Thanh đã đăng một bài Weibo.
Trong bài viết là ảnh chụp tay của Tần Noãn đang nắm tay bé con, còn có ảnh chụp vào ngày bé con Tiểu Cố Tần giáng trần nữa.
Dòng trạng thái chỉ viết bốn chữ: Thương em như mạng.
Cố Ngôn Thanh là người nổi tiếng trong mấy ngày nay, lúc này đăng Weibo thừa nhận bản thân đã kết hôn như vậy, tự nhiên thu hút sự chú ý của mọi người, trực tiếp nhảy lên hot search. Cộng thêm Cố Trí Dương có vào bình luận, mọi người càng buôn chuyện càng nhiệt.
Trong lúc nhất thời, mọi người tràn ngập hiếu kỳ về vị Cố phu nhân này.
Có người đào mộ chuyện ở diễn đàn Đại học C lên, tìm được ảnh chụp của Tần Noãn, cũng tuôn ra chuyện trước đây cô theo đuổi anh.
Đối với chuyện này, có người vui vẻ chúc phúc thì cũng có anh hùng bàn phím chê cười Tần Noãn rằng ngoại trừ dáng vẻ xinh đẹp thì cô không có gì hết, căn bản không xứng với Cố Ngôn Thanh của hiện tại, còn nói sớm muộn gì cô cũng sẽ bị đá khỏi hào môn.
Nhưng chủ đề ấy còn chưa kịp nóng lên đã có người khác lên tiếng vì cô, không ai khác, ông là Tần Minh Huy.
Ông đã chia sẻ lại Weibo của Cố Ngôn Thanh, kèm theo dòng chữ: Con gái yêu dấu của tôi không xứng, vậy thì ai trong số mọi người sẽ xứng? Thử một chút xem.
Độ hot của chủ đề lập tức vọt lên đỉnh điểm.
Tô Tử Hân và Tề Á Nhuỵ nhìn thấy trạng thái Weibo này, lập tức nhịn không được đi tìm Tần Noãn kiểm chứng.
Tần Noãn nhìn chằm chằm trạng thái Weibo của Tần Minh Huy, trong lòng đột nhiên có hơi phức tạp.
Cố Ngôn Thanh liếc nhìn nội dung trong đó một cái, thần sắc lập tức giật mình. Anh thuận thế ôm cô vào lòng, “Có người múa bàn phím quá đáng, nên ba tức giận không nhẹ thôi.”
Tần Noãn im lặng một lát rồi thu lại cảm xúc vào đáy mắt, sau đó nhướn mày cười nói: “Anh đăng Weibo về em làm gì?”
“Cản vận đào hoa.” Cố Ngôn Thanh khẽ chạm lên chóp mũi của cô, “Nếu không, để cho Noãn Noãn nhà anh ngày nào cũng ghen thì chua lắm!”
Tần Noãn vuốt vuốt cổ áo của anh, nhỏ giọng lèm bèm, “Em không thèm ghen đâu, vừa nãy em chỉ nói chơi thôi, ai biết anh nghĩ là thật chứ?”
Cố Ngôn Thanh nhướn mày, “Vừa nãy em còn không vui như vậy mà, bây giờ lại nói với anh chỉ là đùa hả?”
“…” Tần Noãn nhắm mắt giả chết, ôm lấy anh, khoé môi vô thức cong lên.
Cố Ngôn Thanh ôm cô về giường, đắp chăn cho cô, “Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, anh đi qua chỉnh lại đệm trên ghế salon, gần đây anh toàn phải ngủ ngoài salon.
Tần Noãn vừa nằm xuống liền nhíu mày kêu đau một tiếng.
Cố Ngôn Thanh nghe thấy liền đi qua nhìn cô, ngồi xuống bên giường, “Em có sao không?”
Tần Noãn mím môi, muốn nói lại thôi.
Một hồi lâu sau, cô mới lên tiếng, “Bé con bú ít quá nên… em bị căng sữa, khó chịu.”
Cố Ngôn Thanh khựng người một lát, thần sắc lúc nhìn cô đã nhuốm thêm mấy phần phức tạp.
Anh nằm xuống cùng Tần Noãn, ôm cô vào lòng, ghé vào vành tai nhỏ của cô mà khàn giọng hỏi: “Anh giúp em nhé?”
Tần Noãn cắn môi, vành tai đỏ lên, lông mi run nhẹ. Cô còn chưa kịp trả lời thì Cố Ngôn Thanh đã hành động mất rồi…