Editor: Nguyệt Nguyệt
Beta: Bơ
Không khí đọng lại trong nháy mắt, dường như gió cũng ngừng theo.
Trên bàn ăn không biết ai làm nghiêng chén rượu, rượu đổ ra ngoài cùng với tiếng vang vô cùng đột ngột.
Ở đây ngoại trừ Hàn Huân, tất cả đều sợ không nhẹ.
Hi ca quên mang theo thẻ, dùng của Sơ Nịnh là có ý gì?
Mà Hi ca nói là —— Thẻ? Nhà?
Đại não của Sơ Nịnh cũng trong nháy mắt có chút ngây ngốc.
Trước khi suy nghĩ còn chưa lấy lại được tinh thần, miệng đã “vâng” theo bản năng, mở túi ra tìm thẻ cửa.
Không tìm thấy.
Cô nhớ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Hi: “Hình như ở trong xe.”
Nói xong cô đứng dậy, định cùng Tần Hi đi lấy.
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng, đi cách đám người rất xa, Sơ Nịnh mới hậu tri hậu giác lấy lại tinh thần, bước chân bỗng dưng dừng lại: “Anh vừa nói gì với tôi?”
Tần Hi ghé mắt lại, dường như rất khó hiểu vấn đề của cô.
Sơ Nịnh nhớ lại lời nói nguyên văn của Tần Hi: Tôi quên mang theo thẻ nhà rồi, em cho tôi mượn của em được không?
Trong đầu lại trì độn mà hiện lên những ánh mắt khi mọi người vừa nghe thấy lời này, cô nhất thời bất mãn: “Bọn họ khẳng định hiểu lầm, anh làm sao lại không giải thích?”
Tần Hi biết cô ở một chuyện nào đó phản xạ hình cung tương đối dài, không nghĩ tới lại dài như vậy, lúc này mới tính sổ với anh.
Ngũ quan của anh giãn ra, nâng bước tiếp tục đi về phía trước: “Cũng không phải chuyện gì lớn lao, cần phải giải thích hay sao?”
“Làm sao lại không phải chuyện gì lớn lao?” Sơ Nịnh đi theo phía sau: “Bọn họ khẳng định sẽ nghĩ rằng tôi với anh ở chung, là cái loại quan hệ này!”
Tần Hi dừng lại ở bên cạnh xe của Sơ Nịnh: “Loại quan hệ nào?”
Sơ Nịnh xụ mặt không hé răng, cảm thấy anh biết rõ còn cố hỏi.
Tần Hi suy tư nói: “Vừa rồi không nhớ đến, hiện tại tôi đây cũng chuẩn bị đi rồi, quay lại giải thích cũng không cần thiết. Hay là em quay lại giải thích cho bọn họ một chút?”
Sơ Nịnh nóng nảy: “Dựa vào cái gì mà bảo tôi đi giải thích?”
“Vậy không phải là em để ý à.”
“Bọn họ là bạn của anh chứ không phải bạn của tôi, bọn họ hiện tại không chừng đều đang nghị luận, tôi đột nhiên chạy đến giải thích cái này thì ngượng ngùng bao nhiêu?”
Sơ Nịnh vốn dĩ chỉ là ra lấy thẻ cửa cho anh, nhưng trải qua lăn lộn như vậy, cô cảm thấy mình căn bản là không thể quay lại, càng không muốn đối mặt với ánh mắt đánh giá của mọi người.
Tần Hi quan sát thấy thần sắc không quá vừa lòng của cô, giơ tay cọ mũi hai cái, đưa ra chủ ý cho cô: “Dù sao thì việc cũng đã xảy ra rồi, tôi cũng không phải cố ý, hay là em đi cùng tôi trước, sau đó tôi sẽ giải thích rõ ràng cho bọn họ.”
Sơ Nịnh nghĩ nghĩ, cảm thấy hình như chỉ có thể giải quyết như vậy.
Cuối cùng cô gửi tin nhắn WeChat cho nhóm người Mộng Thanh Du, lấy cớ rời đi trước.
Hoàng hôn, Tần Hi nhợt nhạt nâng khoé môi lên, mở cửa ghế phụ ngồi lên trên.
Cảm xúc của Sơ Nịnh không tốt, dọc đường đều không nói chuyện với Tần Hi.
Trở về vịnh Tinh Lan dừng xe lại, cô không muốn phản ứng anh, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Khi đóng cửa xe, quay đầu lại nhìn thấy Tần Hi ngồi ở ghế phụ không có động tĩnh, nghiêng đầu giống như ngủ rồi.
Mặt anh hướng về bên này, hai má nổi lên đỏ ửng, giống như đánh má hồng, dường như là do uống rượu.
Sơ Nịnh nhớ tới trên bàn rượu vừa rồi, vị trí của Tần Hi khiến cô có trùng hợp có thể nhìn thấy, cho nên biết rõ ràng hôm nay một mình anh đã uống rất nhiều rượu.
Khi người khác nói chuyện anh không tiếp lời, chiếc đũa cũng chưa từng nhúc nhích, cũng chỉ uống rượu.
Vốn dĩ không muốn quản anh, nhưng ném anh ở trong xe hình như cũng không phải chuyện tốt.
Hơn nữa đây là xe cô, anh nôn ra thì phải làm sao?
Sơ Nịnh đi vòng qua, mở cửa ghế phụ ra: “Này, đến rồi!”
Tần Hi ngủ sâu, không có động tĩnh gì.
Sơ Nịnh giơ tay kéo quần áo của anh: “Tần Hi?”
Gọi hai tiếng, cuối cùng cũng có động tĩnh, Tần Hi chậm rãi mở mắt ra, bên trong hốc mắt có tơ máu, ánh mắt do có men say nên nhiễm vẩn đục.
Anh bình tĩnh nhìn cô gái trước mắt, khoá chặt gương mặt tinh xảo kia lại, không nói câu nào mà nhìn.
Sơ Nịnh bị anh nhìn không được tự nhiên, tránh ánh mắt của anh: “Anh nhìn tôi làm gì?”
Tần Hi vẫn nhìn cô như cũ, tầm mắt dường như không rời ra được, yết hầu khô khốc mà mở miệng: “Làm sao vậy?”
Nhìn bộ dáng này của anh, Sơ Nịnh nhịn sự tức giận không thể bộc phát, bình tĩnh nói: “Đến rồi, xuống xe đi.”
Anh dần dần lấy lại tinh thần, mở dây an toàn ra. Đêm nay Tần Hi thực sự uống không ít rượu, vốn dĩ không cảm thấy gì, hiện tại ngủ một giấc, đầu óc khi tỉnh lại có chút hỗn độn.
Cảm giác đầu nặng chân nhẹ khi xuống xe, thân hình có chút không được, bỗng nhiên lảo đảo một chút, dựa vào thân xe mới miễn cưỡng đứng yên.
Mùi rượu trên người anh nồng đậm, Sơ Nịnh có chút không yên tâm ngẩng đầu dò hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không sao.” Anh nhàn nhạt trả lời, cùng cô đi vào thang máy.
Dừng ở cửa phòng , khi Sơ Nịnh sờ túi mới nhớ ra, thẻ nhà còn ở trong xe, cô quên lấy ra.
Đang chuẩn bị đi xuống lấy, ghé mắt qua đã nhìn thấy Tần Hi lấy thẻ từ trong túi ra, cửa chung cư “tích” một tiếng mở ra.
Môi của Sơ Nịnh khẽ nhếch, im lặng hai giây mới phản ứng lại: “Không phải anh nói anh không mang hay sao?”
Động tác đẩy cửa của Tần Hi cương cứng, đón nhận ánh mắt chất vấn của Sơ Nịnh.
Hậu tri hậu giác nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, khoé miệng của anh hơi co rút, một lát sau, anh bình tĩnh đẩy cửa đi vào, thuận miệng giải thích: “Tôi mới đầu không tìm thấy, nghĩ là không mang, hiện tại đột nhiên lại tìm thấy rồi.”
Sơ Nịnh: “……”
Đi vào phòng khách, Tần Hi dựa ngồi trên ghế sô pha giơ tay xoa huyệt Thái Dương.
Sơ Nịnh đi đến quầy bar, rót cho mình một ly nước chanh mật ong, ngửa đầu uống cạn.
Dư quang nhìn thấy Tần Hi men say rã rời ngồi trên sô pha, trên mặt do cảm giác say nên rõ ràng đỏ ửng, cổ cũng phiếm hồng.
Do dự một chút, lại rót cho anh một ly, đặt ở bên cạnh bàn trà: “Cái này giải rượu, anh khó chịu thì uống một chút.”
Thoáng nhìn ly nước chanh kia, Tần Hi ngước mắt nhìn cô: “Vì sao mỗi đêm trước khi ngủ em đều uống cái này, không phải nói là có thể nâng cao tinh thần hay sao, uống xong ngủ được à?”
Năm ấy học cấp ba, buổi tối Sơ Nịnh giúp anh học bù, anh vẫn luôn buồn ngủ.
Nghe nói nước chanh có thể nâng cao tinh thần, Sơ Nịnh bảo anh pha nước chanh cho uống.
Sau này anh có thói quen pha hai ly nước chanh trước khi học tập, ly của Sơ Nịnh phân nửa là mật ong, chua chua ngọt ngọt, cô rất thích.
Nhưng khi đó trước khi đi ngủ Sơ Nịnh không uống cái này, bởi vì sẽ không ngủ được.
Đoạn thời gian gần đây ở nơi này, Tần Hi phát hiện, dường như mỗi đêm cô đều sẽ uống một ly trước khi đi ngủ.
Nếu để nâng cao tinh thần, vì sao lại phải uống cái này trước khi đi ngủ?
Thần sắc của Sơ Nịnh ngừng lại, thuận miệng nói: “Chỉ là thói quen mà thôi, hiện tại thể chất của tôi thay đổi, uống cái này mới có thể ngủ ngon.”
Thấy Tần Hi xuất thần, cô không nói thêm gì nữa, xoay người đi lên tầng.
Một mình Tần Hi ngồi ở phòng khách, lẳng lặng nhìn ly nước chanh kia, cuối cùng cầm lên uống cạn, nhắm mắt dựa vào ghế sô pha.
Đóng cửa phòng ngủ lại, Sơ Nịnh dựa vào trên cửa, nghĩ đến vấn đề anh vừa nói.
Tần Hi không nói thì cô đã quên, cô sẽ không ngủ được khi uống nước chanh trước khi đi ngủ.
Từ khi nào bắt đầu thay đổi nhỉ?
Đại khái là quãng thời gian sau khi thi Đại học đó, cô mất ngủ cả đêm, ác mộng dây dưa, tuyệt vọng và sợ hãi cắn nuốt cô.
Khi đó, chỉ khi uống nước mật ong, tâm tình cô mới có thể tốt hơn một chút.
Khi đầu lưỡi nếm được vị chua ngọt nhè nhẹ, phảng phất Tần Hi vẫn ở đó.
Sau đó nước chanh trở thành một liều thuốc trước khi ngủ, rốt cuộc không rời đi, cuối cùng trở thành thói quen.
Lúc này cô nhắm mắt lại, cô còn có thể nhớ rõ chính mình chật vật của năm ấy.
Cô là người từng chết một lần, cái mạng hiện giờ, là nhặt được.
Nhắm mắt dựa vào trên cửa, cô hít sâu một hơi, thong thả thở ra.
Một lần nữa mở mắt ra, yếu ớt và đau xót bị che giấu, đáy mắt chỉnh còn trong suốt thanh tỉnh.
Đi vào phòng tắm rửa mặt, cô một bên đánh răng một bên lướt điện thoại hoà hoãn lại cảm xúc.
Diễn đàn WeChat “Nhóm có phúc cùng hưởng gặp nạn rút lui” thỉnh thoảng có tin tức nhảy ra.
Thiệu Hâm Đồng: 【Tiểu Chanh, em trai tớ nói hình như cậu ở chung với Tần Hi, không phải là thật chứ? 】
Mộng Thanh Du:【Đêm nay nhìn thấy anh ta đi với cậu, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Đó là bạn trai của cậu à?】
Thiệu Hâm Đồng: 【Nếu yêu đương mà không nói cho chúng tớ biết, vậy thì cậu không đủ nghĩa khí!】
Mộng Thanh Du: 【Đúng vậy đúng vậy, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự là xử nghiệm! 】
……
Tin nhắn nhảy ra từng cái, Sơ Nịnh nhìn đến đau cả đầu.
Khom lưng nhổ miếng bọt biển trong miệng ra, súc miệng xong cô trả lời: 【Chỉ là bạn cùng phòng bình thường, anh ấy gặp chút khó khăn, tớ cho anh ấy thuê phòng.】
Thiệu Hâm Đồng: 【??? 】
Mộng Thanh Du: 【??? 】
Mộng Thanh Du: 【 Tớ nghe nói đó là Tổng tài tập đoàn Viễn Thương đấy, còn một tay sáng lập ra WHOLE LIFE hiện tại, loại người này có thể lưu lạc đến mức đi đến chỗ cậu thuê nhà ở? 】
Sơ Nịnh cũng không biết giải thích như thế nào: 【Dù sao cũng chỉ là một vài lý do, anh ấy tạm thời ở chỗ tớ. 】
【Tớ và anh ấy là bạn học cấp ba, không phải giống như các cậu nghĩ đâu. 】
Thiệu Hâm Đồng: 【Vậy, cậu hiện tại cuối cùng có yêu đương không? 】
Sơ Nịnh: 【Không có đâu, một mình tớ khá tốt.】
Thiệu Hâm Đồng:【 Ngày mai chúng ta ra ngoài chơi đi, tớ với Thanh Du vất vả lắm mới đến Trường Hoàn một lần, hai ngày nữa phải đi rồi.】
Mộng Thanh Du:【Cái chủ ý này không tồi, chúng ta tụ tập cùng nhau một chút. Khương Khương thì sao, muốn đi cùng hay không?】
Khương Ngâm đã đi nơi nào ầm ĩ rất lâu, giờ mới trả lời WeChat:【Các cậu chơi đi, tớ không đi đâu, ngày mai tớ phải đi ăn cơm với trưởng bối nhà anh anh ấy.】
Khương Ngâm không tham gia, cuối cùng mấy người thương nghị một phen, quyết định đi Thanh U Cốc.
Thanh U Cốc nằm ở vùng ngoại ô phía bắc của Trường Hoàn, là một thắng địa du lịch do Tập đoàn Đằng Thụy khai phá, được bao quanh bởi núi và sông, các phương tiện chơi game đầy đủ hết, được cư dân mạng vô cùng yêu thích.
Vì có thể ngủ ngon, mọi người nhất trí quyết định tập hợp sau khi ăn xong cơm trưa ngày hôm sau.
Tần Hi dường như kỳ nghỉ cũng không có sắp xếp gì, buổi sáng ngày hôm sau vẫn luôn ở nhà, còn rất cần mẫn mà làm cơm trưa.
Sau khi ăn cơm xong, Sơ Nịnh theo thói quen ngồi trước bàn trà, vừa xem TV vừa ăn.
Tần Hi cũng không ngồi ở bàn ăn, ngồi ở vị trí khác trên sô pha.
Trong nhóm Mộng Thanh Du đã gọi đến WeChat, Sơ Nịnh đặt ở bên tai nghe.
“Tiểu Chanh, cậu ăn cơm xong chưa, chúng tớ đã chuẩn bị xong rồi.”
“Đang ăn cơm.” Sợ Nịnh nghĩ nghĩ, trả lời: “Hay để tớ gửi định vị, các cậu gọi xe đến chỗ tớ đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Sơ Nịnh đã gửi định vị qua.
Tần Hi ở một bên nhìn bên này một cái, không hé răng.
Sau khi ăn xong, Sơ Nịnh cầm bát của chính mình đến phòng bếp rửa sạch, nhìn thời gian cảm thấy nhóm người Mộng Thanh Du sắp đến rồi, nhanh chóng chạy lên tầng thay quần áo.
Vừa mới thu thập thoả đáng, Mộng Thanh Du đã gọi điện thoại đến.
Đi xuống tầng, cô quét mắt liếc nhìn Tần Hi ngồi trên sô pha xem TV, nhận điện thoại đi đến cửa thay giày: “Đến rồi à, các cậu chờ tớ một chút, tớ lập tức ra cửa bây giờ.”
Tần Hi dựa vào trên chỗ tựa lưng của sô pha, thưởng thức chiếc điều khiển từ xa trong tay, thấy cô thay một chiếc giày thể thao đế bằng, gọi điện thoại ra khỏi cửa, toàn bộ quá trình đều coi anh như không khí.
Tôn trọng sinh hoạt cá nhân lẫn nhau, không can thiệp vào chuyện của nhau, không quấy rầy nhau phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
—— Sợ Nịnh trực tiếp đánh xe từ vịnh Tinh Lan ra ngoài, thấy được bốn người Mộng Thanh Du, Lưu Dương, Thiệu Hâm Đồng và Thiệu Hâm Huy đứng chờ ở cửa.
Từ trên xe đi xuống, Thiệu Hâm Huy cười mở miệng nói với Sơ Nịnh: “Chị tối hôm qua làm sao không chào hỏi đã rời đi rồi?”
“Tự nhiên có chút việc, nên đi về trước.” Sơ Nịnh nói, đang chuẩn bị để bọn họ lên xe, nghe thấy có người gọi cô ở cách đó không xa.
Cô nhìn theo tiếng gọi, một chiếc Bentley màu bạc ngừng ở ven đường, Thẩm Liễu Như từ trên xe đi xuống phất tay với cô.
Theo sau chính là Giả Khải Trạch và Hàn Huân.
Ba người trực tiếp đi đến.
Mọi người hôm qua đã gặp nhau ở biệt thự nhà họ Doãn, tuy rằng không nhớ hoàn toàn các tên, nhưng tốt xấu gì cũng quen mặt, lúc này cũng có thể hàn huyên với nhau.
Hàn Huân hỏi Sơ Nịnh: “Mọi người đây là muốn đi ra ngoài?”
Sơ Nịnh gật đầu, nói chuyện mình muốn đi Thanh U Cốc.
“Thanh U Cốc à.” Hàn Huân liếc nhìn Giả Khải Trạch bên cạnh, cười với Sơ Nịnh: “Trùng hợp quá, chúng tôi và Hi ca đang muốn thương lượng xem đi đâu chơi, đây không phải là đến đón anh ấy hay sao.”
Nói xong anh ta móc di động ra, gọi vào điện thoại của Tần Hi.
Tần Hi lúc này vẫn trầm khuôn mặt ngồi trên sô pha như cũ, phim truyền hình chiếu ở trên TV liếc mắt một cái không xem vào, trong lòng tự nhiên cảm thấy bực bội không có lý do.
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, anh nhướng mày nhận điện: “Có việc gì?”
Hàn Huân che microphone lại cách xa Sơ Nịnh một chút, cố ý lớn tiếng nói chuyện: ” Hi ca, không phải đã nói hôm nay đi Thanh U Cốc hay sao, tôi và Lão Giả đã đến cửa vịnh Tinh Lan rồi, sao cậu vẫn còn chưa ra?”
Nghe thấy lời nói không thể hiểu được ở bên kia, Tần Hi ngừng hai giây: “Cậu có bệnh?”
Trực tiếp cúp máy.
Bên tai truyền đến âm thanh cúp máy, Hàn Huân không nhịn được mà sốt ruột về chỉ số thông minh của Hi ca nhà mình.
Nhân lúc Giả Khải Trạch và Thẩm Liễu Như đang nói chuyện với Sơ Nịnh, anh ta đi ra xa chút, lại gọi thêm một lần nữa, hạ giọng nói: “Mấy người Sơ Nịnh muốn đi Thanh U Cốc chơi.”
Tần Hi cầm di động trực tiếp hơi ngừng lại: “Sao cậu biết?”
Hàn Huân lén liếc mắt nhìn Sơ Nịnh ở bên kia một cái, thấy không có ai chú ý đến mình, nhẹ giọng giải thích với microphone: “Vốn dĩ tôi với Lão Giả muốn chế tạo cơ hội cho cậu và Sơ Nịnh, nên bảo Thẩm Liễu Như cùng nhau đến đây, bảo cô ấy gọi Sơ Nịnh và chúng ta đi ra ngoài chơi, không nghĩ tới lại gặp nhóm bạn cùng phòng của Sơ Nịnh lúc học Đại học, các cô ấy muốn đi Thanh U Cốc “
“Tần Hi.” Hàn Huân nói: “Tôi vừa mới nói với Sơ Nịnh chúng ta đã kế hoạch đi đến nơi nào, cậu nhanh chóng chạy xuống đi.”
“Khi nào tôi nói là tôi muốn đi?” Tần Hi cười nhạt một tiếng, âm thanh đạm mạc, dường như rất không cảm kích.
“Hi ca, ở trước mặt tôi cậu không cần giả bộ? Tôi nói cho cậu này, sinh viên rất ân cần với Sơ Nịnh tối hôm qua cũng ở đây, cậu không đi thì thôi, dù sao Sơ Nịnh nhà người ta xinh đẹp như vậy, không thiếu người theo đuổi.”
Tần Hi nheo mắt, trong đầu hiện lên gương mặt thiếu niên không quá làm cho người ta thích.
Tắt TV đi, đứng dậy từ trên sô pha, đi về phía cửa: “Chờ!”