“Đau quá, anh là đồ cầm thú.”
Mạch Điển Thành nhướng một mắt lên, cầm lấy thuốc bôi trơn, dùng miệng mở nắp chai, sau đó đổ rất nhiều ra ngón tay, ánh mắt ngang tàng đầy sắc dục của hắn làm cho trái tim Chung Diễm Nhiên đập loạn.
Ngón tay dính đầy thuốc bôi trơn, lập tức di chuyển trong cơ thể Chung Diễm Nhiên, sau khi hắn trượt vào, không chỉ có thuốc bơi trơn, phía trước của y cũng chảy đầy niêm dịch, không ngừng chảy xuống tí tách, khoái cảm trong người y dần dần dâng lên.
“Không, không cần, bắn ra mất!”
Chung Diễm Nhiên nhẹ giọng rên rỉ, y bắt đầu đong đưa thân hình, không để cho mình phát tiết nhanh quá, mị thái của y động lòng người như vậy, ánh mắt ngang tàng của Mạch Điển Thành giống như có lửa thiêu, hắn rút tay ra, nhấc eo lên, mạnh mẽ đi vào trong người y.
“Uhm a a — không, không thể vào được nữa đâu.”
Thứ của hắn lớn quá làm cho Chung Diễm Nhiên đau đến rớt nước mắt, Mạch Điển Thành lại không ngừng đâm vào, y rên rỉ, thẳng đến khi vào được sâu tận bên trong, Mạch Điển Thành mới dừng lại.
Mặt y đầy nước mắt, hung hăng đấm Mạch Điển Thành vài cái, cái tên đầu heo chết tiệt này, chỉ muốn sướng một mình thôi mà.
“Tôi nói đau, anh không nghe thấy sao?”
Câu trả lời của Mạch Điển Thành chính là hôn xuống miệng y, không ngừng hút vào, dùng đầu lưỡi khiêu khích làm cho người y trở nên nhũn như bông, Mạch Điển Thành làm càn không ngừng nuốt nước miếng y, liếm qua đôi môi mọng, cả người y nhũn ra, ngay cả cái nơi đang ngậm bộ vị của Mạch Điển Thành cũng mềm mại dần.
Mạch Điển Thành chuyển động, một luồng khoái cảm bén ngót dâng lên tận não, y hé môi rên nhẹ, sau khi Mạch Điển Thành rút ra, lại chậm rãi đi vào, thân dưới của y phát run muốn tới cao trào.
Y ôm lấy đầu Mạch Điển Thành, Mạch Điển Thành tiếp tục xỏ xuyên vào nhanh hơn một chút, cả người y run rẩy, trong tiếng rên nhẹ không hề có cảm giác đau đớn, khoái cảm dần làm cho người y tê dại, mạch dù bọn họ đã từng làm, nhưng mà cảm giác lần này hoàn toàn khác với lần trước.
Lúc trước y toàn tâm toàn ý muốn hoàn thành kế hoạch của mình, nhưng mà lúc này chính là do Mạch Điển Thành chủ động, ngay cả y là bác sĩ, cũng biết tuyến tiền liệt của nam giớ có thể gia tăng khoái cảm trong lúc đó, nhưng mà cơ thể của y giống như tan ra thành nước.
“Có đau quá không?” Mạch Điển Thành hỏi
Y gật đầu, ngay cả nói cũng không thể nói nên lời, vừa thấy y gật đầu, Mạch Điển Thành kéo hai chân y ra, gác lên bờ vai hắn, động tác này giống như tín hiệu chỉ có phần eo của Mạch Điển Thành chuyển động, hắn nâng dần tốc độ lên, đâm vào khi cạn khi sâu, có khi lại cố ý rút ra toàn bộ, đi vào quá ít, làm cho Chung Diễm Nhiên không ngừng nũng nịu rên lên.
“A a… Muốn, còn muốn… Còn muốn…”
Kinh nghiệm tình ái của y đương nhiên không bằng Mạch Điển Thành, Mạch Điển Thành rút ra toàn bộ, rồi lại đâm nhẹ nhẹ ở lối vào mật huyệt y, nơi đó không phải là chỗ mẫn cảm trong tuyến tiền liệt, ngược lại làm cho bên trong của y trống rỗng không thôi, muốn thứ tráng kiện kia của Mạch Điển Thành tiến sâu vào trong, tạo nên khoái cảm, y đong đưa hạ thân, trong hai mắt ngập đầy lệ, nước mắt lưng tròng cầu xin Mạch Điển Thành.
“Cậu đẹp quá, Diễm Nhiên.”
Một giọt nước mắt trong veo theo cao trào chảy xuống, Mạch Điển Thành hôn lên khóe mắt y, một câu đẹp quá của hắn, làm cho ngực Chung Diễm Nhiên căng ra, hình như có cái gì không ngừng bành trướng trong lòng.
Y nâng môi lên, để cho Mạch Điển Thành có thể hôn lên đôi môi xinh đẹp của y, hắn đâm vào thật sâu, rất mạnh, làm cho y hét lên khoái trá
“A a —”
Y đem vui sướng trong người phát ra thành tiếng, sau đó là tiếng hít thở ồ ồ của Mạch Điển Thành, trong cơ thể một đợt công kích, Mạch Điển Thành giống như khối đá nặng đè lên trên người y, y thỏa mãn nhắm mắt lại.
Hai chân y bủn rủn, toàn thân mệt mỏi đến cực điểm, y chẳng muốn mở mắt, chỉ vỗ vỗ vào phần giường trống bên cạnh, ý bảo Mạch Điển Thành nằm bên cạnh y.
“Tôi phải về Mĩ rồi.”
Một câu nói ngắn gọn đã nói lên hết thảy, quan hệ của bọn họ cũng không phải là quan hệ tình nhân, cũng không từng hẹn hò, lần ái tình này chỉ là phát tiết thuần túy.
Một cơn tức giận dâng lên khiến cho đầu xịt khói, y mở mắt, trừng trừng nhìn vào drap trải giường trắng tinh, tên đã thú này sau khi sung sướng, đã muốn lập tức chạy về nhà tận hưởng cuộc sống tiêu dao, hắn đem Chung Diễm Nhiên xinh đẹp vô song như y biến thành cái gì? Có biết bao nhiêu đàn ông khát vọng được âu yếm cùng y, lại bị hắn làm như chả là cái gì cả.
Y ném gối, ném về phía Mạch Điển Thành đang mặc quần áo, “Cút, cút ngay!”
Y rít gào, giống như người đàn bà chua ngoa, Mạch Điển Thành thế nhưng lại cười, hắn chỉ mặc quần dài, cản y lại, ý cười trên mặt không chỉ chướng mắt, mà đã đạt tới trình độ sẽ làm cho người ta hộc máu.
“Anh cười cái gì?” Y rít lên, tiếng y rít gào hôm nay, so với cả đời này cọng dồn lại còn muốn nhiều hơn.
“Tôi cười là bởi vì tôi rất vui, bộ dáng của cậu y như là không nỡ để tôi đi.”
“Chuyện chó má gì đó, đứa nào không nỡ để anh đi, anh nghe không hiểu tiếng Trung sao? Tôi nói anh cút ngay, cút ngay khi nào lại biến thành không nỡ để anh đi?”
“Bộ dáng khẩu thị tâm phi của cậu thật dễ thương.”
Chung Diễm Nhiên tức giận đến thiếu điều hét ầm lên, mỗi câu mỗi chữ của Mạch Điển Thành cũng làm cho lửa giận trong ngực y bùng lên hừng hực, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng y sôi sùng sục, y mới không phải khẩu thị tâm phi, tuyệt đối không có.
“Anh cút đi cho tôi, cút ngay!”
Y rít gào to tiếng, hoàng toàn chẳng còn sự tỉnh táo cùng khí chất trước kia, khi Mạch Điển Thành mặc quần áo xong, đi ra đóng cửa, y phẫn nộ đến thở hồng hộc.
“Khốn nạn.”
Y chửi, phẫn nộ nhảy xuống giường, đau đớn cùng bủn rủn giữa hai chân làm cho chân y mềm nhũn, y dựa hông vào cánh cửa tủ bên cạnh, dùng tay chống vào cửa tủ, đau quá, đau đến làm cho y thiếu chút nữa lại gào lên giận dữ, đều là tại tên đàn ông thúi này làm hại, nếu không phải tại lúc nãy hắn vào mạnh quá, chứ không tại sao y lại đau đến chân cũng chẳng thể đứng thẳng.
Y đến phòng tắm, xóa đi mùi của người đàn ông kia, một vệt máu mảnh chảy dọc theo bắp đùi y xuống dưới, trên đầu ngón tay y cũng là màu đỏ tươi, y kinh ngạc ngây người đến ba mươi giây, cơn đau đớn ở thân dưới chuyển thành sự khó chịu nơi bụng, y là bác sĩ, đương nhiên cũng biết cái này có nghĩa là gì.
Khả năng sảy thai rất lớn, y nhanh chóng mặc lại quần áo, phóng ra ngoài, lên taxi đi thẳng đến bệnh viện.
Nằm trên giường kiểm tra lạnh ngắc, vẻ mặt Cung Tú Nhân tức giận, y hít sâu nhìn lên trần nhà, để mặc bàn tay đeo bao tay của Cung Tú Nhân ấn nhẹ lên bụng y.
“Em như thế nào lại không cẩn thận để đụng vào bụng như vậy, bản thân em cũng là bác sĩ, tại sao lại để phạm phải sai lầm thế này.”
“Ngoài ý muốn!”
Y cười khổ phun ra mấy chữ này, nhưng làm cho Cung Tú Nhân nhíu mày càng chặt, “Là Mạch Điển Thành xô em sao? Anh ta bạo hành em?”
Chung Diễm Nhiên kinh ngạc một hồi, y không hiểu vì sao Cung Tú Nhân lại nghĩ như vậy, Cung Tú Nhân lộ ra vẻ mặt khó xử: “Anh chung sống với người đàn ông không dễ chọc, ông Mạch kia thoạt nhìn cũng là loại người không thể trêu vào, mà người như vậy sẽ làm ra chuyện gì thì rất khó tưởng tượng.”
“Không, anh ta không có hành vi bạo lực với em, cái này thật là ngoài ý muốn.”
“Thật sự ngoài ý muốn sao?” Cung Tú Nhân hoài nghi chỉ vào vết hôn trên người y, Chung Diễm Nhiên đỏ mặt giải thích: “Cái này chính là… là bởi vì khi làm chuyện kia kịch liệt quá.”
Cung Tú Nhân chớp mắt, “Đi ra ngoài hơn hai tiếng, em theo anh ta lên giường, sau đó em xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy Mạch Điển Thành đâu rồi? Anh ta lên giường với em, sau đó thì sao? Tại sao không ở bên cạnh em, để em phải đến bệnh viện một mình?”
“Anh ta lên máy bay, về lại Mĩ rồi.”
Nói ra sao mà nhẹ nhàng vậy, Cung Tú Nhân cả giận nói: “Đây cũng là con của anh ta, anh không hiểu đối tượng của em ra sao nữa, cảm giác giống như anh ta không có để em vào trong mắt.”
Đúng là không có, bất quá ngược lại, y cũng không có để hắn vào trong mắt.
“Anh à, em không có việc gì chứ?”
Đem đề tài chuyển đi, Cung Tú Nhân thu lại ống nghe, “Phải chú ý kĩ, em vừa bị va chạm ở bụng, hơn nữa cho đến ngày em sinh, tốt nhất không nên có hành vi như vậy nữa.
“Yên tâm, sẽ không nữa.” Tên khốn nạn nào đó đã quay lại Mĩ rồi, không bao giờ có thể đến Đài Loan nữa.
“Em theo dõi một tuần đi, anh sẽ sắp xếp phòng bệnh cho em, công việc trước mắt tạm thời dừng lại, nếu như còn tiếp tục chảy máu, đứa bé này có thể sẽ bị sảy.”
Chung Diễm Nhiên gật đầu đã hiểu, sinh sản đồng tính vốn đã rất khó, hơn nữa tỉ lệ sảy thai cũng rất cao, phải dưỡng thai liên tục, y lúc trước có thể vẫn làm việc, chính là bởi vì y tin tưởng vào thể lực của mình, nghĩ không ra chỉ một chuyện ngoài ý muốn lại có thể khiến cho y phải nhập viện.
Y nằm viện theo dõi một tuần, sau khi tình trạng thai nhi cũng xem như đã ổn định, Cung Tú Nhân muốn y phải về nhà nghỉ ngơi một tháng, hết một tháng rồi hãy đi làm lại, đề nghị của Cung Tú Nhân y không dám không nghe, lập tức trở về nhà.
Sau khi ở nhà tĩnh dưỡng một tháng, y bắt đầu đi làm lại, nhưng mà thể lực của y lại kiệt quệ, càng đáng sợ hơn chính là y thường xuyên nôn nghén, nôn đến mặt mũi trắng bệch, tay chân như nhũn ra.
Khuôn mặt kiều diễm trước kia nay trở nên tiều tụy vô cùng, rồi lại vì thay đổi nội tiết, không lâu sau y bị nổi mụn, trên mặt y từng đốm từng đốm đỏ, mỗi sáng soi gương còn chưa kịp bi ai về sự biến dạng của bản thân thì đã ôm bồn cầu nôn như điên trước đã.
Đứa bé trong bụng này giống y như tên đàn ông thúi Mạch Điển Thành kia chẳng biết cái gì gọi là mang ơn, hoành hành bá đạo, đi ngược về xuôi, căn bản là có mặt trên đời để chuyên hành hạ y, không hổ là giống của tên Mạch Điển Thành xấu xa mà.
Nó làm cho y chẳng còn xinh đẹp, mỗi ngày đều nôn như điên còn chưa tính, quan trọng nhất là ăn cái gì cũng không được, ăn cái gì cũng nôn, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, chỉ còn có thể dựa vào truyền nước biển, truyền đạm, bằng không y chỉ cần bước đi cũng sẽ ngất xỉu.
Mặc dù Cung Tú Nhân cam đoan với y, chỉ có mấy tháng đầu sẽ bị nghén cùng cảm giác không thoải mái, sau đó thì sẽ tốt thôi, nhưng mà lấy kinh nghiệm làm bác sĩ của y, cũng có người bị nghén liên tục đến trước khi sinh một tháng.
Nếu như đứa con bất hiếu này giống cái tính vô huyết vô lệ như ba nó, không thể có chuyện làm cho y nghén có hai tháng thì kết thúc đâu, y đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.
Hôm nay Chung Diễm Nhiên đi làm về trễ, vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, y lại muốn nôn ra, hơn nữa nguyên cả ngày không có cách nào ăn cơm, ăn cái gì đều lập tức nôn ra, y liền trở nên rất dễ bị đầu váng mắt hoa, khó chịu tới cực điểm y phải khẩn cấp dựa vào vách tường ven đường ngồi xuống, ngất xỉu ở giữa đường thì khó coi lắm, y mới không cần.
Y một tay che miệng lại, trong lòng âm thầm thề, chờ khi đứa con này sinh ra, y nhất định cho đứa nhỏ bất hiếu chẳng biết tốt xấu này biết sự lợi hại của y.
Đang khi suy nghĩ miên man làm sao sau này cảnh cáo đứa con bất hiếu, đem cảm giác buồn nôn bỏ qua một bên, bên cạnh cũng có người ngồi chồm hổm xuống.
“Diễm Nhiên?”
Cái giọng nói này… Chắc không phải do mình bị nghe lầm chứ, cái giọng nói này sao mà giống y như ba của đứa con bất hiếu chuyên làm cho y thống khổ vậy.
Y quay đầu qua, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của một người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất từ vách tòa nhà cao ốc, tóc tai rối bồi, mặt thì đầy mụn, da dẻ vàng như đèn cầy, gầy như là quỉ đói quái dị vô cùng.
Oa, người đó chính là mình sao? Ngay cả bản thân mình nhìn vô còn bị hù dọa đến sợ hãi.
Kiểu tóc thịnh hành đầy mê hoặc trước kia của y đâu?
Được rồi, y hình như rất lâu, rất lâu chưa có đi cắt tóc rồi, từ ngày bị nghén trở về sau, y về nhà liền muốn lăn lên giường ngủ, chuyện gì cũng chẳng muốn làm, cho nên căn bản không có ra ngoài cắt tóc.
Mụn của y to như vậy, nhiều như vậy sao? Vừa nhìn qua y như là vườn hoa, căn bản chính là dọa người, trách không được đồng nghiệp trước kia trường kì hâm mộ y, hình như gọi là Tiểu D gì gì đó, bây giờ nhìn y, cũng chẳng còn vẻ mặt si mê, hơn nữa còn giống như thât vọng vô cùng.
“Diễm Nhiên?”
Giọng nói thô ráp kia lại gọi y thêm lần nữa, y len lén dùng khóe mắt nhìn, đây là ba của đứa con bất hiếu trong bụng, hai tháng không gặp, sắc mặt tốt ghê, ngoại hình vẫn cường kiện như cũ, hơn nữa vẻ đẹp trai ngang tàng so với trước còn muốn khiến cho trái tim người khác đập loạn, nhưng lúc này mặt Mạch Điển Thành nhìn y thình lình nhíu chặt chân mày.
Oa oa, cái này là tất nhiên, Chung Diễm Nhiên trước kia cong môi cười rạng rỡ, liền làm cho ngàn vạn nam nữ quì rạp dưới chân y, ngay cả tên của mình cũng quên mất; bây giờ y nhìn y chang quỉ gớm ghiếc, quả nhiên là người gặp người sợ, trốn cũng còn không kịp, như thế nào còn có thể dám đến gần y.
“Anh… Anh nhận lầm người rồi.”
Vội vàng phủ nhận, y bây giờ không phải Chung Diễm Nhiên, chỉ là một kẻ quái dị, y không nên mang bộ dáng quái dị mà gặp mặt tên khốn nạn Mạch Điển Thành này.
Quan trọng nhất là, y biết Mạch Điển Thành rất thu hút phụ nữ, dựa trên theo dõi trong quá khứ của y, phụ nữ lên giường cùng với hắn, chưa từng có bất kì người nào xấu đến không thể nhìn, y cũng không nên hù dọa Mạch Điển Thành, sau đó ở trong lòng hắn bị xếp hàng chót, hoặc là biết thành kẻ đầu tiên hắn không muốn lên giường cùng — Tự tôn của y không thể cho phép chuyện đó.
Y vội vàng phủi mông đứng dậy, nhịn xuống cảm giác buồn nôn, vội vàng bỏ đi, Mạch Điển Thành chụp được tay y, rất không vui hỏi: “Cậu đang giả ngu gì vậy? Hay là đang chơi trò gì?”
“Tôi không phải Chung Diễm Nhiên!”
Y nghiêm túc, miệng nhả ra từng từ phủ định một lần nữa, người đàn ông này rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là một vừa hai phải hay không, y liền im bặt, xoay người bỏ đi thì được rồi, có gì khó lắm sao?
Mạch Điển Thành hung ác nhướng mắt, có chút không nhịn được, “Cậu rốt cuộc đang làm cái gì?”
“Tôi xấu như vậy, giống Chung Diễm Nhiên sao?”
Y gào lên, tại sao vừa thấy người đàn ông này, y liền gào rú ầm ĩ, nhưng phải ép bản thân tự mình nói ra mình có bao nhiêu xấu, cái này rất đả kích trái tim tự tôn của y nha! Y từ nhỏ đã xinh đẹp hơn người, y đối với vẻ đẹp của mình có bao nhiêu kiêu ngạo, bây giờ lại phải há miệng thừa nhận bộ dáng xấu xí của mình.
“Xấu?”
Y bắt đầu đánh giá kĩ khuôn mặt y, làm cho Chung Diễm Nhiên thiếu chút nữa thì muốn đi tìm cái lỗ nhảy xuống. Gớm quá đi, tại sao lại muốn tự tử, bản thân mình xấu như vậy, cũng chẳng phải bởi vì con của hắn tính tình quá đáng y như hắn, muốn làm cho mình không tốt, bằng không quốc sắc thiên hương như y vì sao lại trở thành bộ dạng như thế này.
“Chỉ là nhiều mụn hơn một chút, ốm hơn một chút, sắc mặt không tốt một chút, tóc cũng không chải, nhưng đâu xấu đâu.”
Oa oa, lại còn đem tất cả điểm xấu cảu y nói ra từng cái như đọc bảng cửu chương, người đàn ông này rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là ôn nhu, là chăm sóc hay không? Hắn nói dối một chút khó lắm sao, nói y vẫn xinh đẹp, hoặc là giả bộ cười một cái, lập tức tránh qua một bên, để cho y tự liếm láp vết thương của mình sao?
“Tên khốn nạn này, cũng còn không phải bởi vì anh thả giống trong bụng tôi, mới làm cho tôi thống khổ như vậy, xấu thành như vậy… Ụa… Ụa…”
Còn chưa kịp mắng xong, y liền ngay trước mặt hắn mà nôn đến thiên hôn địa ám, như thế nào, nhìn thấy người ta nôn thành như vậy, anh còn chưa biến đi, tôi đã không còn là Chung Diễm Nhiên thiên kiều bá mị trước kia. Y còn đang tự xát muối vào vết thương của mình, mặc dù rất đau, nhưng chuẩn bị tâm lí trước, còn hơn so với bị Mạch Điển Thành đem sự thật ra để đả kích thì vẫn tốt hơn.
“Tại sao lại nôn nghiêm trọng như vậy?”
Một lòng bàn tay ấm áp vỗ về nhè nhẹ lên lưng y, thật là ấm quá, một tuần nằm trong bệnh viện theo dõi thai nhi, về nhà nghỉ ngơi thêm một tháng, cảm giác tịch mịch đó thật sự rất khó chịu, cảm giác ấm áp này làm cho nước mắt y đột nhiên ứa ra, hai tháng nôn nghén khốn khổ này, còn thêm áp lực có thể sảy thai bất kì lúc nào làm cho y thình lình nổi giận.
“Không liên quan đến anh, đường lớn như vậy, anh sao không đi chỗ khác, không cần lo cho tôi.”
“Ngoan, đừng khóc.”
Hắn móc khăn tay ra, Chung Diễm Nhiên liền giật qua, y mới không khóc, liều mạng chùi khóe miệng vừa mới nôn xong, đều là lỗi của hắn, sớm biết vậy thì thà rằng tìm tng trùng của người khác, có thể sẽ không thống khổ như vậy.
tng trùng của Mạch Điển Thành chả có cái gì tốt, hắn chỉ có kĩ thuật làm tình tốt, còn lại tính cách này nọ toàn bộ đều không tốt, y tại sao lại chọn hắn, không đi tìm người tính cách nhu nhược một chút, như vậy đứa con sẽ di truyện tính cách đó, cũng sẽ ôn nhu dịu dàng, y sẽ chẳng phải chịu loại thống khổ như thế này.
Y đây là bị hội chứng trầm cảm trước khi sinh sao? Khóc hu hu ghê tởm muốn chết, hơn nữa tuyến lệ cũng chẳng chịu nghe lời, nước mắt cứ không ngừng chảy ra, đôi tay của Mạch Điển Thành kéo y vào lòng, hơi thở nóng ấm của hắn phả ra, y lại càng muốn khóc lớn.
Y trong lòng Mạch Điển Thành òa khóc thành tiếng, không ngừng oán giận: “Đứa con xấu xa y như anh, rắp tâm làm tôi khó chịu, nó làm tôi bị nôn, làm cho tôi biến dạng, lại còn làm cho tôi mệt mỏi quá chừng, lại làm cho tôi trở nên… Trở nên… Oa oa oa!”
Làm y nửa đêm canh ba, sau khi nôn nghén qua đi, đột nhiên lại thật muốn có cái tên Mạch Điển Thành dã man kia, chỉ bất quá những lời này, y chết cũng không nói nên lời, chỉ có nước mắt chảy ra không ngừng.
“Được, được, đừng khóc nữa!”
“Tôi cứ khóc, tôi khóc cho chết luôn, anh không cần lo cho tôi!”
Y lại gào thét, hai tháng không gặp, vừa gặp đã bảo y đừng khóc, y càng muốn khóc, khóc ướt luôn vộ đồ đắt tiền xa xỉ của hắn luôn thì càng tốt, ai kêu Mạch Điển Thành hai tháng trời này bỏ mặc y không nghe không thấy không hỏi thăm, ở đâu có người cha nào đối với đứa con sắp sinh ra của mình làm như vậy.
Cho dù là y cố tình bẫy hắn, cũng đều là lỗi của hắn, tất cả đều là lỗi của hắn, là vì gen của hắn rất tốt, y mới muốn bẫy hắn, cho nên tón lại một câu: Tất cả đều là lỗi của Mạch Điển Thành, lại không nghĩ đến ngay lúc nãy y còn tức giận với gen của hắn, bây giờ lại ca tụng gen hắn tốt, tâm tình quả thực so với mây mùa mưa còn muốn biến ảo vô chừng hơn.
“Được, vậy em khóc đi,”
Một câu nói này càng làm cho tâm tình y không sảng khoái, y khóc, hắn không an ủi y, còn nói y khóc đi, y sớm biết hắn vô huyết vô lệ, vô tâm vô phế, vô tình vô nghĩa, căn bản chính là tên khốn nạn mà.
Y giận dữ hét: “Tôi khóc rồi bị mù, anh đền được sao?”
Mạch Điển Thành đứng người mắt trợn trắng, muốn y không khóc y tức giận, muốn y khóc y cũng tức giận, so với phụ nữ còn khó hầu hơn, hắn chẳng biết tránh thế nào luôn.
Chờ đến khi Chung Diễm Nhiên cuối cùng cũng ngừng khóc, thì mới phát hiện mình đang bị Mạch Điển Thành ôm, đã ngồi trên taxi, sau khi xuống taxi, Mạch Điển Thành bế y vào một tòa cao ốc, sau khi mở cửa, thì bế y đến một căn phòng lớn.
Y khóc đến mệt mỏi, hơn nữa lúc nãy nôn ra cũng chẳng còn sức, cả thể xác lẫn tinh thần Chung Diễm Nhiên đều mệt, hai tháng này, đứa con này đúng là chỉnh chết y, huống hồ chăn bông vừa ấm vừa thơm, giống như là đồ mới, y nghẹo đầu qua một bên ngủ mê mệt, chỉ bất quá đôi tay túm lấy phần ngực áo người đàn ông trước mặt sống chết gì cũng không chịu thả ra.
Ít nhất trong khoảnh khắc này, y ngủ trong lòng người đàn ông này, y cảm giác tốt hơn nhiều lắm.
Một mùi hương thơm thơm tỏa ra đem y tỉnh khỏi giấc ngủ, y hít một hơi thật sâu, đem mặt vùi trong cái gối mềm nhũn, toàn thân mệt không chịu nổi.
Mất ngủ, buồn nôn, mệt mỏi mấy ngày hôm nay thông qua giấc ngủ sâu cũng được quét sạch.
“Đói bụng không?”
Một bàn tay vuốt vuốt tóc y, Chung Diễm Nhiên xoay người, lại không muốn mở mắt, cảm giác dễ chịu này, đã lâu rồi y chưa từng có được, mặc dù y rất đói bụng, nhưng mà cứ hễ ăn là nôn, cho nên thà nhịn đói, cũng không muốn bị nôn ngay sau đó.
“Ăn vào sẽ khó chịu, không ăn.”
“Hay ăn một chút thôi, em rất gầy, so với lần trước, tôi bế em lên dễ hơn rất nhiều đó.”
Mạch Điển Thành đem Chung Diễm Nhiên không cam lòng ôm vào, đem gối nhét ra sau lưng y, để cho y có thể ngồi vững trên giường, mùi thơm cứ xộc vào mũi, hơn nữa mùi hương vừa thơm lại thoang thoản.
Tên tiểu quỉ trong bụng chẳng giống mấy lần trước vừa nghe bất kì mùi đồ ăn gì liền kháng nghị một chặp, bây giờ lại im lặng ngủ say, y vừa nghe được mùi thơm này, cảm giác đói trong bụng tăng lên gấp trăm ngàn lần, đã rất lâu, rất lâu y chưa được ăn một bữa cơm ngon lành nào.
“Có thể ăn không, hay tôi đút em?”
Tay chân y đều mềm nhũn, căn bản là không có sức, cho nên y chỉ có thể hé miệng, ý chính là muốn đối phương đút y, bộ dạng y chang tiểu vương tử.
Mạch Điển Thành bưng chén cười nhẹ bất đắc dĩ, múc một muỗng cháo đưa đến trước miệng y, bên trong mùi gạo thơm thơm còn có thịt băm cùng rau củ, không hề có một chút dầu mỡ, không có dầu mỡ như đồ ăn ở bên ngoài khiến y ăn vô đã muốn nôn, ngược lại hết sức thanh đạm ngon lành, muỗng đầu tiên y còn ăn cho có lệ, từ muỗng thứ hai liền ăn ngấu nghiến.
Ai kêu cháo này ngon quá làm gì, làm cho y càng ăn càng đói, y ăn cháo, rốt cuộc có chút sức rồi, mở mắt ra, Mạch Điển Thành cả người đều mặc đồ thoải mái, ngồi bên giường đút y ăn cháo