Về nhà chưa tới một ngày Chung Diễm Nhiên đã hối hận rồi, tên nghiệt tử trong bụng này đem y ra hành hạ chết đi sống lại, bởi vì lúc đầu bên chỗ Mạch Điển Thành được ăn ngon ngủ ngon, khi y đi làm, cảm giác phơi phới vô cùng so với những ngày khác, cho nên lập tức khi hết giờ làm, mấy người đồng nghiệp nói muốn đi ăn thử ở một nhà hàng mới mở nghe nói thức ăn rất được, y cảm thấy bản thân mình có thể chịu được, đồng ý đi chung.
Vừa vào nhà hàng, mùi dầu mỡ ngập đầy không khí, đồng nghiệp còn chưa có ai nghe thấy, thì y đã mẫn cảm nghe thấy được, ngay lập tức cổ họng y giật giật hai cái, chính là dấu hiệu báo trước việc sắp nôn ra.
Quả nhiên, chưa đầy ba phút sau, y vọt tới wc trong nhà hàng, đem tất cả cơm trưa này nọ đều nôn ra hết, may mà wc của cái nhà hàng mới này coi như cũng sạch sẽ ngăn nắp, bằng không lấy tính ưa sạch sẽ của y, tuyệt không thể chịu được việc ôm bồn cầu bẩn mà nôn.
Không, phải nói chính xác là bồn cầu vừa hôi vừa bẩn sẽ càng kích thích cảm giác muốn nôn của y, y nhất định sẽ nôn ra càng nhiều.
“Em có khỏe không?” Người đàn ông này hóa ra theo dõi y đến tận nhà hàng.
“Không tốt, không tốt một chút nào hết!”
Chung Diễm Nhiên gào lên, y nôn đến hai mắt cũng đỏ, rồi lại cảm thấy hai tháng trời này mình cứ bị nôn như điên chẳng khác nào bị nhốt trong địa ngục, bị sự thống khổ này hành hạ, người nào không bị tên nghiệt tử như vậy chỉnh qua thì làm sao có thể hiểu được, trong nháy mắt y cảm thấy mình thật bi thảm, bi thảm đến cực điểm
Người khác sinh lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, khi sinh ra thì có vú em, có người giúp việc chiếu cố nhu cầu, từ nhỏ lớn lên đã thông minh lanh lợi, học cái gì cũng có thể lanh lảnh lặp lại, mặc dù không tới mức học nhanh như gió, trình độ chỉ nhìn thấy là không quên, nhưng mà ít nhất IQ của y so với người bình thường cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa y vừa vặn lớn lên xinh đẹp đến cực điểm, chỉ cần y nhoẻn miệng cười, ai không bị y giết tới xem như căn bản không phải là người, huống hồ y lại giăng bẫy Mạch Điển Thành, thành công cướp được tng trùng của hắn, với sự thông minh tài trí của mình làm cho ngay cả y cũng phải không nhịn được tự bội phục vạn phần.
Nhưng mà từ sau khi trong bụng có giống của Mạch Điển Thành, cực khổ của y mới bắt đầu, y không nhịn được đem tất cả tức giận đổ lên đầu Mạch Điển Thành.
“Đều là tại gen của anh không tốt, tôi hết nôn ra thì lại tiếp tục nôn!”
Y liên tục oán giận, tiếp đó là tiếng nước mắt nhỏ giọt, bởi vì nôn ra được thật sự quá khó khăn, hại y muốn khóc luôn, vừa nghĩ đến nôn nghén có thể kéo dài đến trước khi sinh, làm cho y phải trải qua cuộc sống thống khổ sống không bằng chết này, y liền cảm giác được cái tên nghiệt tử, tên bất hiếu trong bụng căn bản chính là có mặt trên đời để hành hạ y, y lúc đầu tại sao lại muốn có đứa con này chứ.
Tên bất hiếu này hư hỏng giống y như ba của nó, lúc nào cũng lấy việc hành hạ y làm vui, kết luận cuối cùng sau mỗi lần nôn xong đều là cái này.
“Chán ghét, tôi đã không có làm chuyện gì xấu nữa, vì sao vẫn nôn chứ?” Y không nhịn được oán giận, thật vất vả sáng nay mới tốt hơn một chút, lại bị biến thành như thế này rồi, cái tên bất hiếu này căn bản là không muốn để y sống thảnh thơi mà.
“Ngoan, đừng khóc!”
Mạch Điển Thành như là đang dỗ trẻ con, xoa xoa đầu y, thuận tiện đưa khăn tay ra cho y lau nước mắt.
Y giật lấy khăn tay, lau mắt xì mũi, ầm ĩ vô lí: “Là tại gen anh không tốt, đều là lỗi của anh, nhất định là anh nói con làm cho tôi bị nôn, nhất định là lỗi của anh.”
Y lại “lên cơn”, hơn nữa lại khó chịu bắt đầu khóc lóc, nhưng mà y mặt mũi đỏ hồng, hai mắt đỏ ửng đầy nước mắt, thể hiện lúc nãy y bị nôn rất khó chịu, có thể thấy được có thai đứa con này khổ sở biết bao nhiêu.
“Về nhà tôi sẽ nấu cơm làm em không bị nôn cho em ăn.”
Mạch Điển Thành nhìn hình dạng xấu xí của Chung Diễm Nhiên lúc này, như thế nào còn nhẫn tâm nói phải trái với y, hắn một tay ôm lấy y, y đã nôn đến bủn rủn cả người, không có chút kháng cự để cho Mạch Điển Thành bế lên.
“Tôi đói lắm, nhưng mà ăn không vô, ăn một chút xíu liền muốn nôn, không ăn sẽ không có sức tôi biết chứ, nhưng mà ăn là nôn, cũng mất sức như nhau.”
Y nôn ra toàn nước chua, lại ôm cổ Mạch Điển Thành khóc òa, giống như lúc phải chịu thống khổ này, y muốn nói cho ba đứa con biết y khổ sở biết bao nhiêu.
“Được, tôi biết mà, đừng khóc nữa, tôi sẽ làm cho em cơm ăn vào không bị nôn nữa.”
“Anh chỉ biết nói cho có, anh chỉ cần sướng thôi, bắn tng trùng ra là xong, tôi mới là phải chịu mười tháng thống khổ, cũng không phải anh, anh chỉ muốn ân ái, trong đầu anh toàn là chuyện đó.”
“Tôi cũng đâu cầm thú như vậy.” Thấy y nói quá phận, Mạch Điển Thành giải thích thay mình một chút.
Không giải thích thì tốt, giải thích rồi, Chung Diễm Nhiên òa khóc đánh lên đầu hắn, “Có, anh căn bản là dã thú, anh chỉ muốn sướng một mình, lúc ở khách sạn, anh sướng xong liền đi, tôi cũng chẳng phải gái gọi, anh như thế nào có thể dùng thái độ này để đối xử với tôi, anh căn bản là đồ vô tình bạc nghĩa, gái gọi còn có tiền, tôi có cái gì chứ? Cũng chỉ có đứa con bất hiếu này muốn hành hạ tôi mà thôi.”
Mạch Điển Thành không muốn nói ra sự thật, sợ càng kích động y thêm, nhưng mà sự thật là tên nghiệt tử trong bụng y là y nghĩ cách trộm từ trên người hắn mà ra, chẳng hề liên quan gì đến chuyện ở khách sạn lần trước.
“Được, lần sau tôi sau khi sướng rồi, tôi sẽ ôm em thật lâu, sẽ không lập tức bỏ đi, được chưa nào?”
“Anh còn muốn có lần sau, không có khả năng đâu, tôi mới không để cho anh đụng vào tôi.”
Chung Diễm Nhiên lòng dạ hẹp hòi ghi hận, y mới không cần để cho Mạch Điển Thành làm y lần nữa, cho dù kĩ thuật của hắn cao siêu tới đâu, y cũng không cần, ai kêu y sướng xong liền chạy.
“Lau nước mắt nào, khóc giống y như trẻ con.”
Mạch Điển Thành nói chả có chỗ nào giống như an ủi, làm cho Chung Diễm Nhiên tức giận hét ầm lên, hai chữ đồng tình này, tên dã thú này căn bản không biết viết: “Đổi lại anh ngày nôn ba lần, nôn đến chân tay bủn rủn, xem anh khóc hay không.”
Biện pháp tốt nhất là không nói làm y kích động nữa, Mạch Điển Thành rốt cuộc im miệng, hắn hôn lên trán y một cái, Chung Diễm Nhiên vì cái hôn dịu dàng đó mà khóc càng thêm lợi hại, nhưng mà hai tay vẫn ôm chặt cổ Mạch Điển Thành, khóc kêu đói. “Tôi đói lắm, anh phải nấu cơm cho tôi ăn, tôi sẽ không nấu cơm.”
“Được.”
“Phải làm loại nào ăn vô không bị nôn.” Chung Diễm Nhiên eo sách.
“Không thành vấn đề, ôm lấy tôi nào.” Hắn đáp ứng từng cái một.
“Không được sướng xong liền chạy.” Nghĩ đến chuyện ở khách sạn vẫn làm cho Chung Diễm Nhiên ghi hận, y lại lặp lại lần nữa.
Mạch Điển Thành thở dài một hơi, lần đó thật sự là thất sách, thì ra Chung Diễm Nhiên lại ghi hận như vậy, hơn nữa còn ghi rất là lâu, cái tính tình đặc biệt này của y mình nhất định phải nhớ cho kĩ.
Hắn thở dài, Chung Diễm Nhiên tức giận nói: “Như thế nào? Anh lại muốn sướng xong liền chạy? Mặc kệ! Thả tôi xuống, tôi không muốn để anh bế. Anh vô tình vô nghĩa, vô huyết vô lệ, anh nhất định là dùng sóng điện từ của kĩ thuật khoa học tiên tiến nào đó giao tiếp với tên nghiệt tử trong bụng tôi, xúi con phải ngược đãi tôi phải không?”
Thật không biết y nghĩ tới đâu nữa, đem hắn nói như là cầm thú, rồi lại như là người ngoài hành tinh, Mạch Điển Thành dùng ngón tay rap ráp xóa đi vệt nước mắt y vừa mới khóc ra trên mặt.
“Nếu như có thể sử dụng sóng điện từ để giao tiếp, tôi nhất định sẽ uy hiếp đứa con bất hiếu này, nói con có cái gì bất mãn thì cứ làm với tôi, không hành hạ em nữa.”
Bất kì lời nói nào so ra vẫn kém với lời thân thiết đó, nhất là Chung Diễm Nhiên bị hành hạ hơn hai tháng qua, nghe câu ấy, y thút thút nghèn nghẹn đầy cảm động, ông chặt lấy cổ Mạch Điển Thành, áp gương mặt còn dính nước mắt lên mặt hắn, nũng nịu nói đến yêu kiều động lòng người. “Anh nói cái này mới giống người.”
Mạch Điển Thành thiếu chút nữa chảy nước miếng, thì ra bình thường Chung Diễm Nhiên không giương nanh múa vuốt, hơn nữa tâm tình mà tốt, hóa ra lại có thể ngọt ngào đến chết người thế này, nếu không phải bây giờ là đang ở tại nơi công cộng, Mạch Điển Thành nhất định sẽ chịu không nổi mà ôm hôn nồng nhiệt đáng đồng tiền bát gạo.
Y bế Chung Diễm Nhiên ra ngoài sảnh nhà hàng, Chung Diễm Nhiên vừa mới nôn xong không còn sức, cả người nhũn ra, cứ như vậy để hắn bế chặt, Mạch Điển Thành khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt mặc dù không gọi là anh tuấn, nhưng mà đường nét khuôn mặt rõ ràng lại rất nam tính.
Tiểu D luôn thầm mến Chung Diễm Nhiên sắc mặt khẽ thay đổi, hắn chỉ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, chiều cao ít nhất hơn cm so với mình, bế Chung Diễm Nhiên ở trong lòng, thong thả đi từ wc ra.
Mà bác sĩ Chung Diễm Nhiên lúc nào cũng cười hòa ái nhưng không có nghĩa là rất thân thiện lại ôm cổ hắn, ngượng ngùng vùi vào lòng hắn, vẻ mặt suy yếu bình an.
Cho mình xin, hắn ở bệnh viện lâu như vậy, từ lần đầu tiên thấy Chung Diễm Nhiên, hắn liền rơi vào lưới tình của Chung Diễm Nhiên, chỉ bất quá gần đây biết được Chung Diễm Nhiên cũng làm sinh sản đồng tính, sau khi bị nghén, sự xinh đẹp giảm xuống không ít, làm cho hắn có chút hối hận vì sao không thổ lộ với Chung Diễm Nhiên sớm một chút, để cho y mang giống của tên đàn ông khác.
Nhưng mà gã đàn ông này là ai, cho dù trong bệnh viện hỏi thăm muốn chết luôn, cũng không thể moi ra được một chữ từ miệng Chung Diễm Nhiên, để cho người đàn ông thần bí của Chung Diễm Nhiên tràn đầy tưởng tượng.
Không thể nào, từ khi hắn vào bệnh viện tới giờ, hắn ngay cả tay bác sĩ Chung Diễm Nhiên còn chưa có nắm qua — Cho dù là muốn nắm cũng không có cơ hội, Chung Diễm Nhiên bề ngoại mặc dù thân thiệt, nhưng mà không có nghĩa y cho người khác tùy tiện nắm tay mình — càng huống chi là bế y đi.
“Diễm Nhiên không thoải mái lắm, tôi đưa em ấy về nhà trước.”
Người đàn ông cũng không giải thích nhiều, chỉ nói hai câu rồi đi ra ngoài cửa, Chung Diễm Nhiên yếu ớt vẫy vẫy tay với bọn họ, “Xấu hổ quá, tôi lại mới bị nôn ra, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi trước, bữa cơm này tôi mời, ngày mai đem hóa đơn qua cho tôi.”
Hắn ngạc nhiên nhìn Chung Diễm Nhiên cứ như thế mà bị bế ra khỏi cửa, đồng nghiệp lập tức nháo nhào thảo luận.
“Đây nhất định là ba đứa trẻ trong bụng bác sĩ Chung, nhất định là như vậy.” Được xưng là thám tử của bệnh viện lập tức khẳng định, còn lại chuẩn bị để ngày mai đến bệnh viện rêu rao.
“Chính xác, bác sĩ Chung thích sạch sẽ, căn bản không có khả năng để người khác chạm vào người, càng đừng nói là để bị đàn ông bế, lần trước tôi uống lộn tách trà của bách sĩ Chung, bác sĩ Chung liền đem cái tách rửa hơn chục lần, tính ưa sạch sẽ của cậu ta không phải là giả.” Một người khác cũng phát biểu cảm tưởng.
Tiểu D chính là nhìn thấy tên đàn ông kia không vừa mắt chút nào, người gì mà to như cấu, nói tiếng Trung còn mang theo khẩu âm kì cục, rõ ràng là người nước ngoài, cái loại đàn ông chả khác gì gấu này có gì hay, nhất định là một cái tên thô lỗ chả biết cái gì gọi là văn nhã.
“Gã đàn ông kia không quá đẹp trai, chỉ bất quá cao… cao hơn tôi một chút thôi” Tiểu D không cam lòng mà nói ra.
Viên Thẩm nhíu mày, “Người đàn ông kia nhìn mặt hình như quen quen, không biết đã gặp ở đâu rồi.”
“Tôi cảm thấy anh ta đẹp trai hơn so với tiểu D, có cảm giác rất hoang dã.”
Một cô y tá nhỏ vừa mới nhìn thấy Mạch Điển Thành, loại khí chất thô man này, như là chiến thần thời trung cổ, thật ra rất dễ cướp lấy lòng của phụ nữ.
Khuôn mặt Tiểu D lập tức sầm xuống với cô y tá đang bày ra bộ mặt ngu ngốc này. Hừ, tóm lại y chính là nhìn gã đàn ông kia không vừa mắt, cao thì sao, to có ích gì, gã ta nhất định là hấp thu Protein qua đồ ăn, là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển mỗi ngày chỉ biết lao đến phòng tập thể hình.
Ngoại trừ thân hình, căn bản là loại không có não, cho dù gã là ba của đứa con trong bụng bác sĩ Chung thì sao chứ, bác sĩ Chung sau khi phát hiện sự thật, cũng nhất định sẽ đá gã.
Hắn vụng trộm hi vọng như vậy, có như vậy hắn mới có cơ hội theo đuổi bác sĩ Chung.
Chung Diễm Nhiên trở lại nơi ở của Mạch Điển Thành, Mạch Điển Thành làm cả bàn đồ ăn, thong thả đút cho y ăn, đợi khi y no bụng rồi, để cho y nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ, liền bế y đi tắm.
Thức ăn không có mùi dầu mỡ, làm cho y ăn được nửa chén cơm, cũng không có cảm giác muốn nôn, ngược lại đầu óc sáng sủa hơn nhiều.
Khi tắm, y cũng không có cự tuyệt Mạch Điển Thành cởi quần áo cho y, y chính là Đại thiếu gia đến khi hơn mười tuổi lúc tắm vẫn có vú em cởi quần áo giúp, cho nên Mạch Điển Thành cởi đồ cho y, y ngược lại cảm thấy rất bình thường, như được hầu hạ.
“Nước đủ ấm không?”
Mạch Điển Thành cầm lấy vòi sen tưới lên vai y, nước không quá nóng, cũng không quá lạnh, làm cho y thoải mái thở ra một hơi gật đầu, “Uh, nước ấm lắm.”
“Em có thói quen để người khác giúp cởi đồ tắm sao?”
Mạch Điển Thành thử dò hỏi, vẻ mặt Chung Diễm Nhiên nói như là điều tất nhiên: “Uh, sau khi tôi ra ngoài ở, mới học tự mình cởi đồ tắm rửa.”
“Từng có đàn ông giúp em tắm chưa?”
“Có chứ.” Khi y còn bé có người giúp việc giúp y tắm.
Mạch Điển Thành lại dùng nước lạnh xối y, y thiếu chút nữa lạnh đến nhảy dựng lên, Mạch Điển Thành đè vai y xuống, đem vòi sen ném qua y, nói như hung thần ác sát: “Tự tắm đi.”
“Thái độ của anh là sao?” Chung Diễm Nhiên mất hứng, hắn trở mặt giống như là xoay người.
“Đi tìm đàn ông khác giúp em tắm đi!”
Tính tình Chung Diễm Nhiên không tốt, y bởi vì gia cảnh tốt, lại xinh đẹp, ai ai cũng đem y nâng niu trong tay, chưa từng phải chịu qua loại giận dữ âm dương quái khí thế này.
Y vứt sữa tắm qua Mạch Điển Thành, y nổi giận, bụng lại có cảm giác muốn nôn lạ lạ, y cố nén cảm giác này xuống, giận dữ hét: “Được, tôi đi tìm người đàn ông khác giúp tôi tắm!”
Vừa mới nói xong, y liền buồn nôn hai tiếng, đột nhiên nôn ra mãnh liệt, Chung Diễm Nhiên nôn đến đầu váng mắt hoa, một tay chống vào bồn tắm, tay còn lại vuốt ngực mình, Mạch Điển Thành đến gần, tựa hồ cũng không kiên nhẫn nhìn y nôn như vậy, nhẹ nhàng vỗ về lưng y.
Chung Diễm Nhiên tức giận xoay người đi, nhưng lại càng nôn lợi hại, tất cả đồ ăn tối nay y đại khái đều nôn ra hết, chờ nôn xong, bao tử cũng trống rỗng, y dùng nước lạnh súc miệng, trên nền nhà đầy uế vật, hơn nữa sau cơn tức giận là sự rã rời, mỗi ngày đều hành hạ như vậy, điều này làm cho ánh mắt y trống rỗng.
Mạch Điển Thành mở nước đến mức lớn nhất, xối đi những thứ bị nôn ra trên sàn, Chung Diễm Nhiên ngay cả tắm cũng không muốn tắm nữa, y đột nhiên cảm thấy mệt, hơn nữa rất mệt mỏi, thật muốn lên giường ngủ, nhưng mà y bây giờ đi cũng đi không được.
“Nào, tôi bế em.” Đại khái chính là nhìn ra y kiệt sức, Mạch Điển Thành lần này nói chuyện rất ôn hoài, không âm dương quái khí giống như lúc nãy.
“Không cần.” Cơn giận của Chung Diễm Nhiên vẫn còn chưa có tiêu, mới không muốn để cho hắn bế.
Mạch Điển Thành vẫn ôm lấy y, dùng một cái khăn tắm quấn y lại, sau đó bế lên giường, y khi chui vào trong chăn bông rồi, liền thấy mệt muốn chết, hơn nữa cảm giác tủi thân cực kì, y ở trong chăn bất mãn lầm bầm.
“Chẳng lẽ bởi vì anh xuất thân từ cô nhi viện, tôi không thể làm thiếu gia để cho người giúp việc tắm cho sao? Chuyện này đã lâu lắm rồi, anh vì sao lại vì nó mà nổi giận với tôi chứ?”
Mạch Điển Thành dừng động tác lại một chút, mới biết được y đang lầm bầm cái gì, hắn cũng chui người vào trong chăn, một tay vuốt ve mái tóc y, thấp giọng nói không tin được: “Em nghe không hiểu tôi đang hỏi cái gì?”
“Hỏi cái gì? Không phải hỏi có đàng ông giúp tôi tắm hay không sao?”
Chung Diễm Nhiên không thể tin được hỏi lại, Mạch Điển Thành cho rằng y là đồ ngu, ngay cả câu hỏi đơn giản như vậy nghe cũng không hiểu? Y là thiên tài có tới mấy học vị tiến sĩ nha.
Mạch Điển Thành có chút chóng mặt, người tự xưng là thiên tài này, chuyện yêu đương lại còn ngốc đến như vậy sao, hắn không nhịn được nói: “Bất kì ai nghe thấy tôi hỏi như vậy, đều biết tôi đang hỏi em có tình nhân là đàn ông hay không?”
“Tình nhân là đàn ông?”
Chung Diễm Nhiên giống như là nghe thấy ôn dịch, y lộ ra vẻ mặt không thể nuốt trôi, “Tình nhân? Ý là gì? Có phải là cái loại ngày ngày hôn tới hôn lui, sau đó còn có thể cùng gã ta phát sinh hành vi thú tính không?”
Mạch Điển Thành thiếu chút nữa bị sặc, tại sao y lại nói kì cục như vậy, nhưng mà cũng có chút đúnng, y cũng nói không có sai, gật đầu nói: “Tương tự vậy.”
“Tôi vì sao phải phát sinh hành vi thú tính với người khác, cái chuyện buồn nôn đó tôi mới không phải làm.” Y vốn đối với chuyện đã nhợt nhạt, càng huống chi y căn bản không muốn làm chuyện này với người đàn ông khác.
“Vậy em theo tôi làm cái gì hả?” Mạch Điển Thành nói ra sự thật.
Chung Diễm Nhiên càng không thể tin được trừng mắt nhìn hắn, “Đó là bởi vì tôi muốn có con của anh mà, không làm như vậy, phải làm thế nào mới có thể có con của anh.”
“Em không nghĩ tới có thể thụ tinh trong ống nghiệm sao?” Mạch Điển Thành đưa ra phương pháp khác.
Chung Diễm Nhiên bỗng ngừng một chút, giống như bất ngờ phát hiện ra bí mật lớn nhất, y trợn trừng hai mắt, dưới sự nhắc nhở của Mạch Điển Thành, y mới nhớ tới còn có đường khác.
“Anh nói đúng, tôi như thế nào không nghĩ tới!”
Mạch Điển Thành đột nhiên cảm thấy rất đau đầu, y phát giác người đàn ông tự xưng là thiên tài trước mặt mình, trong một số phương diện nào đó, có thể là rất rất rất ngốc.
“Cho nên em đối với tôi không có cảm giác gì, chỉ là bởi vì em muốn có được tng trùng của tôi mà thôi.”
“Chính xác.”
Oa, y lại không quá khẳng định rồi, bởi vì cảm giác cùng Mạch Điển Thành làm cũng rất được, hơn nữa lần ở khách sạn hắn làm xong một lần đã đi, làm cho Chung Diễm Nhiên cảm giác không biết làm sao, hai ngày trước khi hắn dùng miệng ngậm bộ vị của y, y cũng cảm thấy không chán ghét, thậm chí còn cảm thấy rất có khoái cảm, từ Mạch Điển Thành, y dần dần hiểu cái gì gọi là sắc dục, bất quá cũng chỉ là sắc dục siêu cường của dã thú thôi.
“Có lẽ vậy.”
Y đem mặt áp vào lòng bàn tay Mạch Điển Thành, theo trực giác mà yếu ớt nói ra, Mạch Điển Thành nhất định sẽ không để ý tới y đâu, quả nhiên Mạch Điển Thành nhẹ rút tay ra khỏi mặt y, thở dài nói: “Tôi đi nấu mì cho em.”
“Tôi muốn ăn cái gì chua chua.” Y bắt đầu yêu cầu.
“Tôi sẽ mua ô mai chua cho em ăn.” Mạch Điển Thành cũng nhất nhất đáp ứng.
“Còn muốn uống nước gì chua chua.”
“Vậy mua thêm phần nước đóng chai.”
Y vui vẻ rồi, liền mỉm cười ngọt ngào với Mạch Điển Thành, Mạch Điển Thành cười cười hơi cay đắng, hắn rút tay lại, “Tôi thấy trí não của em chỉ như một đứa trẻ,” Tuổi luyến ái cũng chỉ ngang vậy.
Mạch Điển Thành đi nấu mì cho y, trong lúc Chung Diễm Nhiên ăn, hắn xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua một ít ô mai chua cùng nước quả đóng chai cho y, y rất vui, có Mạch Điển Thành chăm sóc, đúng là hoàn toàn không giống với hai tháng vật lộn với cơn nghén hãi hùng.
Mạch Điển Thành sẽ chăm sóc y rất tốt, sẽ làm cơm ngon cho y ăn, đối với y trăm chiều ngàn thuận, giúp y tắm rửa, thậm chí lúc y đau lưng do mang thai, còn có thể giúp y xoa lưng.
Hơn nữa Mạch Điển Thành chăm sóc rất tỉ mỉ, lần nào cũng cùng y đi khám thai định kì, ngay cả Cung Tú Nhân cũng rất vui vì hắn làm như vậy.
Đến cửa hàng dành riêng cho người mang thai, chỉ cần nhân viên giới thiệu món gì, hắn liều mua cho y dùng, gần đây hắn mua một cái gối tròn mềm mại, để cho y khi ngủ có thể lót dưới lưng, như vậy xương sống y sẽ không bị đau, bất quá y vẫn thích Mạch Điển Thành xoa eo cho y hơn.
Mạch Mạch Điển Thành phát hiện cái gối đó có tác dụng với y, liền mua thêm một cái, nhắc nhở y phải đặt ở bàn làm việc trong bệnh viện, để giảm bớt áp lực trên người.
Hắn còn cùng Chung Diễm Nhiên tham gia các khóa học dành cho người mang thai, giúp y tính toán lượng calo, bởi vì y không muốn sau khi sinh con xong thì biến thành con heo mập, cho mên Mạch Điển Thành lại cùng y tham gia lớp yoga cho người mang thai, ban đêm lại cùng y đi dạo ở công viên gần đó.
Sướng nhất chính là tên nghiệt tử trong bụng y, hình như gần đây có ba đe dọa liền ngoan hơn rất nhiền, không còn tùy tiện làm cho y muốn nôn.
Bởi vì cuộc sống trôi qua thật đẹp, cho nên bây giờ mặt y tràn đầy gió xuân, mấy cái mụn xấu muốn chết trên mặt cũng không còn nữa, da thịt y trắng nõn lấp lánh trở lại, hơn nữa hấp thu được dinh dưỡng lại thêm khỏe mạnh, y so với trước khi mang thai còn đẹp hơn, khiến cho y rất đẹp.
Gần đầy Mạch Điển Thành sợ y ăn chán ăn, còn mua về mấy món ăn phổ biến cho người mang thai, chuẩn bị ra tay, làm cho y ăn, mỗi ngày có Mạch Điển Thành đón lúc đi làm về, y đã bắt đầu quen với cuộc sống như thế này.
“Bác sĩ Chung, sắc mặt dạo này càng lúc càng được nha!”
Những từ ca ngợi thế này càng ngày càng nhiều, tâm tình y tốt lắm, nghe thấy mấy câu này, tâm tình lại càng vui sướng, nhất là gần đây khi gội đầu, Mạch Điển Thành không chỉ giúp y gội đầu, còn giúp y massage da đầu, đôi tay kia của hắn đúng là làm rất thoải mái, y còn nghi ngờ Mạch Điển Thành có từng làm nhân viên gội đầu không nữa, bằng không sao lại làm tốt như vậy.
Mà thoải mái nhất, chính là buổi tối cho dù y có đá chăn mền như thế nào, Mạch Điển Thành cũng rất kiên nhẫn giúp y đắp lại, y nói với hắn chỗ nào trong người bị đau, Mạch Điển Thành liền giúp y xoa bóp, đến khi nào y hài lòng mới thôi.
Cuộc sống cứ trôi qua mĩ mãn hạnh phúc như vậy, Mạch Điển Thành lại đối xử vớ y như là nâng niu công chúa trong lòng bàn tay, cho nên y bây giờ mặc kệ là làm chuyện gì, cũng cảm giác rất rất rất hạnh phúc.