Kết thúc bữa trưa, Jason đưa Tô Điềm về căn hộ riêng để sắp xếp chỗ cho cô nàng. Đến tối theo như đã hẹn, anh ta đưa Tô Điềm đến nhà Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch ăn tối, sẵn tiện bàn chuyện quan trọng.
Ngay khi vừa bước vào cửa nhà, Jason nghiến răng nghiến lợi kéo Hạc Tư Đằng nán lại ở cửa, gằn thấp giọng bức xúc: "Hạc Tư Đằng, cậu đúng là thật thà, bảo cậu tính tiền dỗ vợ cậu cho tôi, cậu liền đi mua nhẫn kim cương!"
Lúc nhận hoá đơn thanh toán gửi về, Jason sốc đến suýt ngất tại chỗ, số tiền anh ta đưa Tô Điềm đi ăn chỉ bằng con số lẻ Hạc Tư Đằng mua nhẫn cho La Ngữ Tịch. Biết rằng muốn đạt được mục đích phải hy sinh, nhưng mới nhờ lần đầu đã mất một số tiền quá chát.
Hạc Tư Đằng mặc pijama, nhìn thấy Jason phồng mang trợn má, anh chỉ cười nhạt vỗ vai anh ta, từ tốn đáp: "Lát nữa anh phải cảm ơn tôi đấy."
Jason khó hiểu dõi theo Hạc Tư Đằng thong thả trở lại về hướng nhà bếp, sau đó cũng cất bước theo sau.
Tuy đã qua một thời gian dài, tay nghề nấu ăn của Hạc Tư Đằng vẫn không khá lên được bao nhiêu, thậm chí có chút xuống cấp vì lâu ngày không nấu nướng. La Ngữ Tịch có thể chấp nhận đồ khó ăn do anh nấu, nhưng không thể dùng những món đó tiếp đãi khách.
Lúc La Ngữ Tịch thấy mặt Tô Điềm sớm đã nhận ra cô nàng có ý trốn tránh, nhưng cô không vội truy xét, bởi thực hư chuyện cả ngày hôm nay lát nữa Hạc Tư Đằng sẽ giải thích.
Bữa tối chuẩn bị xong xuôi, cả bốn cùng ngồi vào bàn, không rõ thật sự hay La Ngữ Tịch quá nhạy cảm, phản ứng của Jason và Tô Điềm ngồi ở đối diện, khi chạm phải ánh mắt của cô liền chột dạ tránh né.
Bầu không khí bữa ăn bắt đầu nhẹ nhàng, chủ đề cuộc trò chuyện được Hạc Tư Đằng và Jason khơi gợi ra trước. La Ngữ Tịch rất tinh ý, chỉ cần nghe giọng cười đùa có phần thiếu tự nhiên của hai người đàn ông này đã đoán ra được bọn họ có chuyện đang giấu giếm.
Ăn cơm được một nửa vẫn chưa nghe Hạc Tư Đằng đề cập vấn đề chính, La Ngữ Tịch mất kiên nhẫn cắt ngang cuộc trò chuyện vô nghĩa ồn ào giữa anh và Jason.
"Tư Đằng, anh quên lúc trưa hứa gì rồi phải không?"
Nụ cười trên môi Hạc Tư Đằng hơi sượng lại, anh nhanh lẹ liếc mắt qua Jason ra dấu, anh ta khẽ hắng nhẹ giọng, thay Hạc Tư Đằng mở lời với La Ngữ Tịch: "Chị..."
Hai mắt La Ngữ Tịch bất giác mở to ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Jason rồi lại nhìn qua Tô Điềm ngồi cạnh anh ta. Vẻ mặt Tô Điềm cũng kinh ngạc không kém, vội vã lắc đầu vô tội với cô.
Jason hít sâu vài hơi lấy can đảm, sự hoạt ngôn ngày thường sớm đã biến thành ngại ngùng: "Chị Tịch, em nghe nói Tô Điềm đến đây để học đại học, sau đó tình cờ phát hiện trường cô ấy học lại gần nhà em. Chị cũng biết, công việc em bận rộn, thời gian ở nhà rất hiếm, mà nhà em lại to không có ai quản. Nếu chị không phản đối, em có thể đưa Tô Điềm đến nhà em sống để cô ấy giúp em quản lý chuyện nhà cửa không ạ?"
Trong khi Jason nói dong dài để dẫn vào mục đích, La Ngữ Tịch không một giây chần chừ dứt khoát đáp: "Phản đối!"
Jason: "..."
Tô Điềm căng thẳng hít vào không dám thở ra, đầu cúi thấp sợ bị La Ngữ Tịch tra hỏi.
La Ngữ Tịch liếc mắt nhìn qua lần lượt từng người có mặt trên bàn, cuối cùng dừng lại ở Hạc Tư Đằng, lạnh giọng chất vấn: "Hạc tổng, cả ngày hôm nay anh úp úp mở mở, hoá ra là tiếp tay cho Jason thực hiện ý đồ với em gái tôi?"
Vẻ mặt Hạc Tư Đằng chẳng chút lo lắng, ngược lại còn bày ra bộ dạng oan ức phân trần: "Hạc tổng phu nhân, anh thề với em là anh cũng bị lừa. Lúc đầu Jason lừa anh, còn cho anh tiền dỗ giận em, vậy nên anh mới đồng ý cho anh ta đưa Tô Điềm đi ăn trưa, anh vốn định buổi tối này sẽ nói hết với em. Nào ngờ Jason đột nhiên trở mặt có tính toán, nhưng anh cũng hết cách rồi, dù sao chiếc nhẫn kim cương hơn tám ngàn đô đang đeo trên tay em cũng là tiền hối lộ của anh ta."
La Ngữ Tịch giơ bàn tay run rẩy đang đeo nhẫn lên, lẽ ra cô phải tra rõ nguồn gốc mới nên nhận, để giờ Hạc Tư Đằng nói những lời kia chẳng khác nào ám chỉ cô đã nhận tiền hối lộ của Jason bán em gái mình cho anh ta.
Giữa lúc La Ngữ Tịch đang sốc ra mặt, Jason và Tô Điềm chỉ có thể dành cho Hạc Tư Đằng sự nể phục trong thầm lặng.
Ngoài mặt Hạc Tư Đằng tỏ ra vô tội, dưới gầm bàn lại lén đá chân Jason. Anh ta là người nhanh nhạy, không cần kịch bản trước cũng nắm bắt được diễn biến phối hợp.
Jason dùng gương mặt chân thành pha lẫn bất đắc dĩ hướng về La Ngữ Tịch, nhập vai đáng thương bộc bạch: "Chị, chị cũng biết em kiếm tiền rất vất vả. Bây giờ chị xài tiền của em rồi, chúng ta vẫn nên làm việc theo quy tắc sòng phẳng."