Nụ cười dè dặt trên môi Hạc Tư Đằng lập tức vụt tắt, La Ngữ Tịch nói xong liền quay người trở về phòng ngủ, chiếc nhẫn kim cương đắt tiền vừa mới mua bị cô tháo ra bỏ lại trên bàn.
Lồng ngực Hạc Tư Đằng bỗng chốc nặng trĩu, anh cũng đã sớm dự đoán được kết quả hiện tại, nhưng ít ra chịu khổ bây giờ, sau này mới thấy được kết quả.
Suốt những ngày sau đó, kết quả vẫn chưa thấy thì Hạc Tư Đằng đã nếm hậu quả nghiêm trọng. La Ngữ Tịch đối với anh trở nên lạnh nhạt xa cách, dù dùng cách cứng hay mềm vẫn không thể khiến cô bình thường trở lại.
Số lần La Ngữ Tịch nở nụ cười giảm đi rõ rệt, thái độ xa lánh Hạc Tư Đằng càng rõ hơn. Tuy cô cự tuyệt những lần tiếp xúc thân mật không quá dữ dội, nhưng lại luôn tìm đủ cớ để tránh né động chạm.
Tâm tình Hạc Tư Đằng cũng từ đó tụt dốc không phanh, mỗi ngày đều mang bộ dạng đằng đằng sát khí đến công ty. Chỉ cần Jason dám tươi cười trước mặt, Hạc Tư Đằng chắc chắn sẽ lôi chuyện đã trôi qua hai tuần trước ra mà trút giận.
Họp cuối tháng, sau khi các phòng ban trình bày phát biểu, đến lượt Jason còn chưa kịp nói gì đã bị Hạc Tư Đằng móc mỉa.
Tuy không nói thẳng, nhưng ý của Hạc Tư Đằng rất rõ: "Làm kinh doanh hợp tác, nhất định phải đảm bảo được lợi ích hai bên, đừng vì lợi ích cá nhân khiến đối tác phải chịu thiệt, bởi khi người bị dồn vào đường cùng sẽ quay ngược lại trả thù kẻ đã dồn họ đến chân tường."
Cả phòng họp im ắng kỳ lạ, Tô Chân Vũ hơi cong môi cười, riêng Jason đã bị Hạc Tư Đằng đánh phủ đầu khiến cho mồ hôi lạnh túa đẫm lưng.
Jason không thể phủ nhận, quả thật sau khi thành công lôi kéo Tô Điềm đến sống cùng, mỗi ngày anh ta đều vô cùng vui vẻ, nhưng Hạc Tư Đằng thì hoàn toàn ngược lại.
Tránh để gây ra xung đột, Jason nhún nhường đáp: "Tôi hiểu rồi, Hạc tổng."
Cùng lúc ở nhà, La Ngữ Tịch đã chuẩn bị xong hồ sơ để quay lại công ty vào đầu tháng. Tô Điềm vẫn đang chờ ngày nhập học, rảnh rỗi sẽ sang tìm cô để khẳng định mình vẫn an toàn khi sống cùng Jason.
Có điều, Tô Điềm để ý suốt nhiều ngày, nhận ra sắc mặt La Ngữ Tịch dần kém đi, cô nàng không thể ngồi yên buộc phải mở lời nhắc nhở: "Chị, chị có chỗ nào không khoẻ sao? Mặt chị xanh xao quá."
"Không có gì, dạo gần đây chị bận lo công việc nên có hơi mệt."
La Ngữ Tịch ngồi ở bậc cửa sổ trong phòng trà, xoay đầu nhìn ra quang cảnh bên ngoài, trong lòng dâng lên nỗi buồn khó tả.
Ngay chính bản thân La Ngữ Tịch không rõ đang gặp phải vấn đề gì. Kể sau ngày nói chuyện về việc Tô Điềm đến sống cùng Jason, cô tuy có giận Hạc Tư Đằng nhưng không dai. Nhưng những ngày tiếp theo đến ngay lúc này, chỉ cần anh đến gần, cô liền cảm thấy khó chịu.
La Ngữ Tịch không nghĩ, chỉ vì Hạc Tư Đằng bắt tay Jason có mưu đồ xấu lại sinh ra bài xích. Thậm chí cách đây chỉ mới hai ngày, Hạc Tư Đằng vừa mới chạm môi lên môi cô thì cơn buồn nôn đã cuộn trào.
Đáng nói, La Ngữ Tịch tiếp xúc gần với ai cũng bình thường, nhưng ở gần Hạc Tư Đằng lại nảy sinh cảm xúc... ghét bỏ. Khả năng cao, La Ngữ Tịch vướng phải bệnh tâm lý vì chuyện mất niềm tin Hạc Tư Đằng đã làm.
Ngày đi làm lại gần sát, La Ngữ Tịch không muốn mang tâm trạng bất ổn đến công ty. Ngay buổi chiều hôm ấy, cô âm thầm đến bệnh viện kiểm tra.
Nếu như La Ngữ Tịch xa lánh Hạc Tư Đằng chỉ vì một việc nào đó anh gián tiếp gây chuyện, vậy có nghĩa giống như anh từng nói, cô chưa từng yêu Hạc Tư Đằng sâu đậm.
Kiểm tra sức khoẻ xong, La Ngữ Tịch thất thểu cầm phiếu xét nghiệm trên tay, từng bước đi trở nên vô hồn, từ đầu óc đến lòng dạ đều trống rỗng.
Ra khỏi cổng bệnh viện, La Ngữ Tịch đi bộ trên vỉa hè một lúc, sau đó ngồi ở một góc của trạm chờ xe buýt.
La Ngữ Tịch cúi đầu nhìn tờ phiếu xét nghiệm trong tay, nước mắt bất chợt rơi xuống mất kiểm soát. Những ngón tay đang cầm giấy của cô hơi co lại, nghẹn ngào lẩm bẩm: "Tư Đằng, xin lỗi anh."