Lúc mọi người vừa đến nhà hàng thì bầu trời đã bắt đầu âm u. Tại một phòng ăn riêng trên tầng cao hướng ra lòng thành phố, cửa sổ được thiết kế theo kiểu trong suốt sát sàn, từ bên trong có thể nhìn bao quát ra khung cảnh bên ngoài.
Trong lúc đợi món ăn dọn lên, phía bà Hạc và người phụ nữ trung niên đi cùng đã chủ động bắt chuyện vào vấn đề. Cô gái trẻ đi cùng tên Nguyệt Giai, vừa tốt nghiệp đại học diễn xuất từ bên Mỹ về muốn đầu quân vào công ty SJ.
Tuổi trẻ, ngoại hình ưa nhìn, được đào tạo diễn xuất từ trường danh giá, gia đình lại có điều kiện, Nguyệt Giai vốn không hề thấp kém như lời bàn tán của ba người đàn ông có mặt trên bàn.
Trên bàn ăn hình tròn, phía đối diện thấy Hạc Tư Đằng chỉ chăm chăm nói chuyện với La Ngữ Tịch, kế bên Jason vừa cười vừa nhắn tin, duy nhất có mỗi Tô Chân Vũ ngồi cạnh Nguyệt Giai là thư thả uống trà không làm việc riêng.
Nguyệt Giai vì chuyện bản thân bị nói xấu mà bực bội trong lòng, đầu tiên là Jason chê ngoại hình cô không ấn tượng, quá đáng hơn Tô Chân Vũ còn thẳng thừng chê nhan sắc cô thuộc dạng đại trà.
Tức thì tức, nhưng Nguyệt Giai không muốn ngày đầu gặp mặt đã sinh sự, bởi dẫu sao mục đích của cô cũng chỉ là được trở thành diễn viên, sớm muộn cũng phải nghe lời nhận xét tiêu cực từ người khác.
Trong suốt lúc ăn cơm, bà Hạc cùng người bạn đi cùng, cũng là mẹ Nguyệt Giai không ngừng nói tốt mong được chiếu cố, thế nhưng Hạc Tư Đằng hờ hững ậm ừ, lời nói vào tai này liền ra tai kia.
Kết thúc bữa ăn, bà Hạc cùng mẹ Nguyệt Giai đi trước, để cô theo mọi người về công ty bàn việc.
Cả buổi thấy Nguyệt Giai ít nói, La Ngữ Tịch lại ngồi xa không thể bắt chuyện, mãi đến lúc ra về mới có cơ hội đến gần chào hỏi.
Khác với vẻ ngoài mang cảm giác kiêu kỳ khó gần, Nguyệt Giai nói năng lễ phép, thái độ lại rất thân thiện hòa nhã.
Hạc Tư Đằng ở phía sau vừa nghía mắt dõi theo La Ngữ Tịch, vừa quay sang Jason đi bên phải đề nghị: "Chuyện cô gái đó, anh giải quyết đi."
"Chiều nay tôi có việc rồi, cậu tự lo đi." Jason không thèm nghĩ ngợi dứt khoát từ chối.
Không đẩy được cho Jason, Hạc Tư Đằng xoay đầu về phía Tô Chân Vũ đi bên còn lại, nhanh gọn yêu cầu: "Cậu chịu trách nhiệm."
Dứt lời Hạc Tư Đằng sải bước lớn nhanh chóng bỏ chạy, Tô Chân Vũ còn chưa kịp hé môi thì người đã cách một đoạn xa.
Chứng kiến diễn biến vừa rồi, Jason bật cười thành tiếng, vỗ vỗ vai cậu ta cổ vũ: "Phải mạnh dạn tiếp xúc với con gái mới sớm có người yêu chứ. Tôi sắp có rồi, cậu cứ thế này thì còn lâu đấy."
Gương mặt vô cảm của Tô Chân Vũ trước sau không đổi, đột nhiên cảm giác gánh nặng chồng chất lên vai.
Phía trước, Hạc Tư Đằng sau khi đùn đẩy việc bà Hạc nhờ qua cho Tô Chân Vũ liền đuổi theo La Ngữ Tịch. Thấy cô mải mê nói chuyện với Nguyệt Giai, anh buộc phải lên tiếng gọi lớn: "Bé Tịch!"
La Ngữ Tịch giật mình, theo phản xạ dừng bước dùng gương mặt kỳ thị nhìn về hướng sau lưng. Hạc Tư Đằng nhanh chân đến cạnh cô, tuy cau mày nhưng giọng nói vẫn vô cùng nhẹ nhàng: "Đã nói không được đi cách xa anh mà."
Đáp lại chỉ là sự yên lặng của La Ngữ Tịch, cô ngẩng đầu nhìn Hạc Tư Đằng chằm chằm, vừa thấy hàng chân mày cô nhướng nhẹ một cái, anh lập tức hiểu ý vội giơ tay chà sát ấn đường đang nhíu của mình cho dãn ra.
Đợi đến đây, La Ngữ Tịch mới chậm rãi mở lời: "Cả ngày nhăn nhăn nhó nhó như ông già."
Hạc Tư Đằng cong môi cười nịnh, nắm lấy bàn tay của La Ngữ Tịch. Nhìn sang Nguyệt Giai ở phía bên kia cô, anh định nói chuyện nhưng lại quên mất tên đối phương, đành ngắn gọn truyền đạt: "Chuyện của cô tôi đã giao lại cho Chân Vũ, có vấn đề gì cô cứ trực tìm cậu ấy."
"Vâng, cảm ơn Hạc tổng đã dành thời gian chiếu cố." Nguyệt Giai điềm tĩnh gật nhẹ đầu, phong thái đĩnh đạc toát lên khí chất con nhà có học.
Không phải Hạc Tư Đằng hay La Ngữ Tịch chưa từng gặp qua những người dùng mối quan hệ để được lăng xê nổi tiếng, nhưng đặc biệt Nguyệt Giai lại mang đến cảm giác rất khác. Cô gái này có chút thờ ơ hờ hững trong việc tạo mối quan hệ với đối tác nâng đỡ, thậm chí còn không hề có ý lấy lòng sếp của một công ty giải trí để được ưu ái.
Nếu như Nguyệt Giai thật sự là một người tử tế, muốn bước vào showbiz chỉ vì đam mê diễn xuất và có thực lực thì không lý do gì để làm khó dễ.
Dường như có tâm linh tương thông, khi suy nghĩ về Nguyệt Giai vừa lóe lên trong đầu, La Ngữ Tịch và Hạc Tư Đằng bỗng nhìn vào mắt nhau, không ai nói lời nào đồng thời xoay đầu nhìn Tô Chân Vũ đang từ phía sau đi đến.
Vừa đi vừa nói chẳng mấy chốc đã đến cuối dãy hành lang, cả người cùng bước vào thang máy, chọn nút xuống tầng trệt.
Sau khi cửa đóng lại, thang máy chuyển động chỉ mới vài giây bỗng rung lắc mạnh, Hạc Tư Đằng theo phản xạ vội ôm La Ngữ Tịch vào lòng, lưng tựa sát vào vách làm điểm tựa.
Ánh đèn bên trong chớp vài cái rồi tắt hẳn đi, Jason vội nhấn nút khẩn cấp trong thang máy, hoang mang thốt lên: "Gì vậy chứ?"
Trái tim dưới lồng ngực của Hạc Tư Đằng đập nhanh đến mức La Ngữ Tịch nghe thấy rõ, bình thường anh đã cực kỳ nhạy cảm với sự an toàn của cô, rơi vào tình huống bất ngờ như hiện tại cũng không quá khó hiểu.
Có điều, chính bản thân La Ngữ Tịch lại chẳng chút sợ hãi, tựa như tiềm thức đã phân định rõ giới hạn, chỉ cần ở bên cạnh Hạc Tư Đằng, cô sẽ luôn được bảo vệ tuyệt đối.
Jason vừa mở điện thoại tìm người giúp đỡ vừa quan tâm hỏi: "Ngữ Tịch không sao chứ?"
"Tôi không sao." La Ngữ Tịch lên tiếng đáp, sẵn cho Hạc Tư Đằng biết cô vẫn ổn.
Phía trong cùng của thang máy, khi ánh sáng từ điện thoại Jason chiếu lướt qua, Tô Chân Vũ vô tình nhìn thấy gương mặt sợ sệt của Nguyệt Giai đang đứng trong góc. Cậu ta nhích đến gần, thấp giọng vừa đủ nghe: "Cô không sao chứ?"
"Tôi..." Giọng Nguyệt Giai run lên vì căng thẳng, mồ hôi lạnh túa đẫm lòng bàn tay, thì thầm đáp: "Tôi sợ bóng tối."
Tô Chân Vũ vô thức thở ra ở mũi, lôi điện thoại từ trong túi quần tây ra bật đèn pin lên rọi về phía Nguyệt Giai, dưới hai luồng sáng tối đối lập, đường nét trên gương mặt cô càng thêm sắc sảo. Trong đầu Tô Chân Vũ thoáng lên một suy nghĩ, nhan sắc của Nguyệt Giai nhìn sơ qua có hơi đại trà, nhìn kỹ cũng rất "gì đó".
Khi được chiếu sáng, Nguyệt Giai khẽ ngước mặt nhìn lên, chạm phải ánh mắt kiên định của Tô Chân Vũ liền ngại ngùng tránh né.
Không gian chìm trong yên tĩnh, sau mười phút thang máy bỗng sáng đèn hoạt động trở lại. Thấy Nguyệt Giai thở phào nhẹ nhõm, Tô Chân Vũ không nhanh không chậm tắt đèn pin điện thoại, nhưng vừa ngẩng đầu đã bị ba người còn lại nhìn bằng ánh mắt đánh giá.
Jason chậc lưỡi lắc đầu, cười khinh mắng nhỏ: "Dại gái!"
Hạc Tư Đằng cũng không bỏ qua, gằn giọng chê trách: "Thiếu trách nhiệm với cấp trên, trừ lương!"
Tô Chân Vũ: "..."