Từ ngoài cửa Pub, La Ngữ Tịch bước vào trong quán trước ánh mắt hứng thú của bạn bè Hạc Tư Đằng. Hôn lễ của anh, họ không được ông Hạc cho phép mời đến, cho nên có thể xem đây là lần đầu tiên bọn họ gặp người vợ vẫn được hay nhắc đến của anh ngoài đời.
Người cao hứng nhất lúc này là Chí Hoành, trước mặt Hạc Tư Đằng vẫn ngang nhiên buông lời đểu: "Chưa gì đã dâng đến miệng."
Hạc Tư Đằng liếc qua Chí Hoành bằng ánh mắt khó chịu, anh đứng phắc dậy, không nói lời nào đi thẳng đến chỗ La Ngữ Tịch.
Đến gần, Hạc Tư Đằng đứng chắn trước mặt La Ngữ Tịch không cho cô tiếp tục bước vào trong. Mặt mũi anh vẫn hầm hầm khó ở, thấp giọng bất mãn: "Cô đến đây làm gì?"
Chiều cao của La Ngữ Tịch so với Hạc Tư Đằng quả thật có chút khiêm tốn, dù đã mang giày năm phân nhưng tầm mắt của cô chỉ ngang với cằm anh. Nghe thấy giọng điệu có chút quen tai này, La Ngữ Tịch không thèm ngẩng đầu đối chấp, hờ hững đáp: "Tôi có việc."
"Việc gì?" Hạc Tư Đằng lập tức hỏi ngược lại, dù không thích sự xuất hiện của La Ngữ Tịch ở chỗ này nhưng vẫn phải cố giữ thấp giọng, tránh làm lớn chuyện ảnh hưởng đến mặt mũi.
Anh cúi nhìn xuống, giọng phát ra thể hiện sự đè nén thấy rõ: "La Ngữ Tịch, kể cả khi tôi có chấp nhận cô là vợ tôi thì cô cũng không có quyền quản lý cuộc sống riêng của tôi. Tôi cũng là con người, không phải con rối để hết cha tôi đến cô mang dây trói lại. Cô muốn gây sự hay tỏ vẻ thì về nhà, đừng có ở trước mặt bạn bè tôi khiến tôi mất mặt."
Đến đây La Ngữ Tịch mới chậm rãi ngẩng đầu lên mắt đối mắt với Hạc Tư Đằng, nụ cười nhạt mang theo ý châm biếm cũng dần dần hiện trên môi cô. Biểu cảm của La Ngữ Tịch thoáng chốc trở nên thất vọng tột cùng, chỉ cách đây vài tiếng, cô vẫn còn ngây ngô nghĩ rằng anh đã học được cách sống tử tế.
Hạc Tư Đằng dù có đối tốt với La Ngữ Tịch, đó cũng là hành động xuất phát từ sự áy náy nhất thời.
Cô lạnh nhạt xoay đầu nhìn đi nơi khác, nhẹ nhàng đáp lại: "Cảm ơn anh, nhờ anh mà tôi biết, một người đàn ông dù có cư xử tốt với vợ cũng sẽ không bằng mặt mũi của người đó với bạn bè. Trên đường đến đây, tôi đã tự hỏi trong lòng, đến rồi nhìn thấy anh ở cùng bạn, tôi thật sự không có đáp án cho câu hỏi... Nếu chẳng may tôi xảy ra chuyện tìm anh, anh lại vì bạn bè không nghe máy của tôi..."
Nói đến đây, La Ngữ Tịch chợt ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hạc Tư Đằng một lần nữa, môi nở nụ cười nhưng lại đầy chua xót tiếp lời: "Vậy rốt cuộc, anh là chồng của tôi, hay là chồng của bạn bè anh?"
Dứt lời, La Ngữ Tịch hít sâu một hơi, khóe môi cong lên vô nghĩa, biểu tình như đã buông bỏ mọi hy vọng mà tuyên bố: "Anh yên tâm, tôi hiểu hết rồi. Cuộc sống của anh, mẹ của anh, bạn bè của anh, mặt mũi của anh... một người vợ được mua về bằng tiền như tôi không xứng đáng đòi hỏi. Anh nên người hay không thì tùy anh, tiền tôi cũng đã nhận từ cha, tôi quản anh vì muốn giúp anh thay đổi tốt hơn. Nếu anh đã không thích, từ nay về sau tôi không quản nữa."
Từng lời La Ngữ Tịch nói ra tựa như những trận đòn roi đánh vào Hạc Tư Đằng, nhất là khi nghe cô nhắc đến việc chẳng may xảy ra chuyện tìm đến anh, anh lại vô tâm đến mức mặc kệ sống chết của vợ mình, vậy có khác gì anh là một kẻ vô tích sự, ngay cả vợ mình cũng không thể lo nổi.
Giữa lúc Hạc Tư Đằng còn đang bước vào giai đoạn hối hận, La Ngữ Tịch bỗng mở ví mang hết thẻ đã giữ của anh ra, nhét vào tay anh không một chút chần chừ, ngược lại còn dứt khoát tuyệt tình: "Tôi trả lại những thứ thuộc về anh, anh xài cẩn thận một chút, đừng để chính tay cha quản lý. Còn chuyện của chúng ta, anh kiên trì vài tháng nữa, tôi sẽ trả lại tự do cho anh."
Nói xong La Ngữ Tịch liền cất bước lướt qua, Hạc Tư Đằng còn chưa kịp nói lời nào thì đã bị chủ quán Pub chen vào giành cuộc nói chuyện.
Chủ quán Pub là một người đàn ông ngoài ba mươi, vừa thấy La Ngữ Tịch, anh ta đã nhanh chóng tươi cười mở lời: "Cô Ngữ Tịch phải không?"
"Dạ phải, là tôi." La Ngữ Tịch mỉm cười lịch sự gật đầu, phong thái điềm đạm chuyên nghiệp giải thích trước: "Vì có một số vấn đề nên tôi được cử đến đây để đàm phán với anh về thời gian thuê quán quay quảng cáo và chụp hình cho diễn viên của công ty chúng tôi. Hồ sơ tôi đã chuẩn bị đầy đủ, còn có cả bản kế hoạch cụ thể, hy vọng đôi bên đều có thể hợp tác trong vui vẻ."
Chủ quán có tính cách thoải mái, cười cười nói nói không ngừng, nhiệt tình mời La Ngữ Tịch đến một chỗ trong quán ngồi xuống để từ từ bàn bạc.
Hạc Tư Đằng hết bị chuyện này đến chuyện khác đánh tới không kịp trở tay, La Ngữ Tịch đến tận đây làm việc, anh lại nghĩ ra chuyện cô đến ra oai khi anh trốn đi, lại còn dùng lời lẽ chẳng mấy tốt đẹp nói với cô.
Đầu óc Hạc Tư Đằng trở nên nặng nề, cảm giác chưa bao giờ hối hận tương tự ngay giây phút này. Có những việc biết sai nhưng vẫn làm, khi làm rồi lại tự trách, điển hình như trường hợp của anh vừa mới xảy ra.
Tâm tình Hạc Tư Đằng càng lúc càng tệ hại, bất chợt giọng nói của Chí Hoành phát ra từ phía sau lưng như cố tình châm thêm dầu vào lửa: "Thật không ngờ cô vợ thấp kém đó của cậu lại có khí chất trưởng thành hơn hẳn, khiến cậu trông thấp hèn đi hẳn nhỉ?"