Đi được một quãng đường, La Ngữ Tịch do cả ngày mệt mỏi mà ngủ thiếp trên lưng Hạc Tư Đằng.
Từ hơn mười giờ đêm đến hơn một giờ sáng mới về tới nhà, mất hơn mấy tiếng đồng hồ, Hạc Tư Đằng chỉ vì một chút khó chịu của La Ngữ Tịch lại sẵn sàng cõng cô đi bộ một quãng đường dài.
Nếu như hỏi Hạc Tư Đằng rốt cuộc đang nghĩ gì, có lẽ chính anh cũng chẳng trả lời được. Bởi giờ đây đối với anh, cảm giác sợ ông Hạc cũng không sợ bằng việc nhìn thấy La Ngữ Tịch chịu tổn thương vì mình.
Tiếc rằng thời gian ở bên cạnh La Ngữ Tịch quá ngắn, Hạc Tư Đằng không thể xác định được thứ cảm xúc dành cho cô là như thế nào.
Về đến nhà, vào trong phòng đặt La Ngữ Tịch xuống giường. Nhìn cô nhắm nghiền mắt chẳng hề bị đá động bởi xung quanh, Hạc Tư Đằng chợt nghĩ đến phải nhanh chóng xác nhận tâm tư của chính mình.
Tính toán xong, Hạc Tư Đằng còn chẳng thèm đắn đo, trực tiếp cúi người nhắm ngay môi cô mà hôn xuống.
Nhưng khi khoảng cách giữa hai gương mặt gần sát trong gang tấc, La Ngữ Tịch bất ngờ mở mắt, dứt khoát nắm tóc anh kéo mạnh một cái.
"Á!" Hạc Tư Đằng từ bên đây mép giường bị nắm tóc kéo ngã nhào qua phía giữa giường, cơ thể nặng trịch đè ngang lên người La Ngữ Tịch.
Hạc Tư Đằng ôm đầu đau đớn, nằm sấp quằn quại phía trên La Ngữ Tịch.
Cô lồm chồm ngồi dậy, đẩy anh ra khỏi người mình, gằn giọng nhắc nhở: "Hạc Tư Đằng, "em" anh còn nhỏ như vậy, đừng có đem "nó" ra làm bậy, kẻo hỏng mất đấy!"
Chọc đến điểm nhạy cảm, Hạc Tư Đằng lập tức ngồi bật dậy với dáng vẻ hùng hổ, lên giọng khiêu chiến: "Lúc tôi cho tự mắt xác nhận thì bỏ chạy, giờ lại dám nghi ngờ "em" tôi?"
Biểu cảm La Ngữ Tịch thoáng lên tia xấu hổ, vẫn cứng miệng đối đáp: "Tôi không xem vì giữ cho anh mặt mũi thôi, nhỡ chẳng may ra đường tôi buộc miệng..."
Giọng La Ngữ Tịch về sau dần nhỏ lại, hai mắt không chớp nhìn thẳng về trước, cổ tay bị Hạc Tư Đằng nắm lấy, lòng bàn tay bị áp vào thứ gì đó đầy đặn nhô cao cách lớp vải, giống như... đũng quần.
Mi mắt La Ngữ Tịch run rẩy, con ngươi chầm chậm hạ xuống nhìn. Quả nhiên, Hạc Tư Đằng cầm lấy ai cô áp lên đũng quần nhô lên của anh.
Biểu tình La Ngữ Tịch chớp mắt trở nên vừa kinh hãi vừa kỳ thị, không chút chần chừ vội giật mạnh tay về, điên cuồng chà xát lòng bàn tay vào ống quần lau đi cảm giác vừa rồi.
Trước phản ứng kích động cùng gương mặt đỏ bừng của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng đắc ý phá lên cười, còn cố ý buông lời trêu ghẹo: "Cho em xài miễn phí, khi nào cần cứ tự nhiên, không cần hỏi ý tôi."
Sắc mặt La Ngữ Tịch chuyển từ đỏ sang đen, tức đến mức muốn phun ra lửa. Cô đanh mặt lườm Hạc Tư Đằng một cái, đứng bật dậy đi một mạch vào phòng chứa quần áo lấy đồ đi tắm.
La Ngữ Tịch vừa rời khỏi chỗ, bỗng nhiên điện thoại trong túi quần Hạc Tư Đằng rung lên liên tục, anh nằm ngửa ra giường lôi máy ra xem. Nhìn thấy người gọi đến là một trong những người trong đám bạn ăn chơi, nét mặt anh lập tức đanh lại.
Chuyện xảy ra ngày hôm đó ở quán Pub, Hạc Tư Đằng vẫn còn nhớ rất rõ, càng hiểu được bọn người Chí Hoành muốn nhắm vào La Ngữ Tịch làm khó dễ.
Trước đây quả thật Hạc Tư Đằng muốn gây tiếng vang bằng những trận ăn chơi cùng đám bạn xấu, nhưng hiện tại bên cạnh anh còn La Ngữ Tịch, anh tuyệt đối không thể làm liên lụy đến cô.
Có điều càng nghĩ lại càng không đúng, Hạc Tư Đằng rõ ràng trước khi kết hôn với La Ngữ Tịch vẫn còn thiếu gia ăn chơi nức tiếng, đùng một cái lại phải an phận, cuộc sống chỉ còn xoay quanh người vợ mới cưới chưa được một tuần này.
Ý nghĩ nổi loạn vừa định nhen nhóm, Hạc Tư Đằng lập tức nhận thức được vấn đề nên và không nên. Nếu bây giờ anh quay lại cuộc sống trước kia thì chẳng khác nào tự dồn mình vào đường cùng.
Huống chi... ở bên cạnh La Ngữ Tịch vui hơn ở chung với đám bạn kia.
Lại còn... có nhiều việc “kích thích” hơn để làm.
Suy luận tới lui một hồi, Hạc Tư Đằng bắt đầu dự tính cho tương lai lâu dài. Đặt trường hợp anh chưa có ý định tìm người thật sự phù hợp để đi đến hết đời, vậy anh cũng có quyền khiến La Ngữ Tịch cam tâm tình nguyện làm một người vợ ngoan.
Ví dụ như, Hạc Tư Đằng sẽ giả vờ theo đuổi La Ngữ Tịch khiến cô động lòng, sau đó tha hồ ức hiếp cô, trả thù những ngày tháng cô lợi dụng có ông Hạc chống lưng lên mặt với anh. Và nếu như ngày nào đó trong tương lai, khi anh gặp được một nửa mình cần, lúc đó chọn ly hôn vẫn chưa muộn.
Tưởng tượng đến cảnh La Ngữ Tịch yêu mình say đắm, chỉ cần xa một giây sẽ nhớ đến gọi cháy máy hay khóc lóc níu giữ lúc anh muốn chia tay, nghĩ tới Hạc Tư Đằng liền đắc ý cười như một tên ngốc.
Đang cười chợt phát hiện La Ngữ Tịch đi ngang qua, Hạc Tư Đằng ngại ngùng vội thu lại dáng vẻ hớn hở vừa rồi. Cô nhìn anh như thể đang nhìn một thứ gì đó kỳ dị, đến khi chuẩn bị bước vào nhà tắm, cô còn dùng ngón trỏ tự gõ vào thái dương, ám chỉ anh có bệnh về thần kinh.
Đợi cánh cửa đóng lại, Hạc Tư Đằng mới tỏ ra tự đắc, miệng lầm bầm tuyên bố: “La Ngữ Tịch, em hãy chuẩn bị tinh thần yêu tôi đến chết đi sống lại!”
Vừa định ngả lưng xuống nệm, Hạc Tư Đằng sực nhớ ra chuyện quan trọng, anh vội vàng bật dậy, trong đầu chỉ còn tồn tại duy nhất một tiềm thức... Xé giấy ly hôn!