La Ngữ Tịch ngủ say đến mức không hay biết mọi chuyện diễn ra xung quanh, mãi cho đến khi đói bụng không chịu nổi nữa mới có thể thoát khỏi cơn mê tỉnh dậy.
Loay hoay một hồi đầu óc của La Ngữ Tịch mới tỉnh táo hoàn toàn, nhìn qua chỗ bên cạnh chỉ còn lại mớ chăn dày cộm.
Bỗng nhiên cửa ban công mở ra, Hạc Tư Đằng cởi trần từ ngoài bước vào, vẻ mặt trầm trọng ngay khi chạm ánh mắt La Ngữ Tịch lập tức thu lại dáng vẻ thông thường.
Hạc Tư Đằng bước đến gần mép giường cạnh chỗ La Ngữ Tịch, thuận tay ném luôn điện thoại lên mặt tủ đầu giường. Anh ngồi lên đệm, vòng tay ôm người cô, tiện thể hôn lên môi cô một cái, sau đó mới chậm rãi lên tiếng hỏi: "Em đói chưa?"
"Ừm..." La Ngữ Tịch ậm ừ không đáp, theo linh tính mách bảo buộc miệng hỏi: "Anh có điện thoại công việc à?"
Hạc Tư Đằng chần chừ hai giây mới gật đầu, thái độ miễn cưỡng thấy rõ.
Nhắc đến công việc, La Ngữ Tịch sực nhớ mục đích của chuyến đi lần này. Cô ngước mắt nhìn anh, hỏi thẳng vào vấn đề: "Phải rồi, chuyến công tác này là cho việc gì?"
Hạc Tư Đằng chột dạ hắng giọng, ngoài mặt nặn ra nụ cười hết sức gượng gạo, hồi hộp đáp: "Hôm nay là chủ nhật, không cần gấp gáp."
La Ngữ Tịch gật gù, tuy không bắt bẻ nhưng không có nghĩa sẽ không nghi ngờ.
Sửa soạn thay quần áo mới, Hạc Tư Đằng cùng La Ngữ Tịch ra ngoài ăn sáng, chuyện không vui tạm gác sang một bên, tâm thế hưởng thụ ngày nghỉ một cách đúng nghĩa.
Vì là mùa hè, du khách dần đổ xô đi du lịch ngày càng nhiều, đi đến đâu cũng thấy người với người. Buổi chiều mát tắt nắng, cả hai cùng nhau đi dạo biển, tay trong tay như bao cặp tình nhân khác.
Do mang giày sandal, đi bộ một hồi cát đã bám đầy vào hai bàn chân của La Ngữ Tịch, khiến cô vừa ngứa vừa cộm.
La Ngữ Tịch dừng bước, vô tình kéo theo Hạc Tư Đằng đang nắm tay cô cũng phải dừng lại. Cô giơ chân lên lắc lắc cho cát rơi ra, những ngón chân ngọ nguậy khiến anh đứng bên cạnh nhìn thấy phải bật cười.
Hạc Tư Đằng bỗng khuỵu một gối xuống, chân còn lại co gối vuông góc với mặt đất, kéo La Ngữ Tịch ngồi lên. Anh tháo giày cô ra, tỉ mẫn phủi cát ở từng ngón chân.
Phủi sạch cát cho La Ngữ Tịch xong, Hạc Tư Đằng bỗng nghiêng đầu nhìn cô, ẩn ý hỏi: "Anh bế em về khách sạn nhé?"
"Đừng có làm chuyện cho người ta chú ý." La Ngữ Tịch dứt khoát từ chối.
Hạc Tư Đằng không nói gì nữa, nhưng khoé môi cong lên lại mang theo hàm ý sâu xa.
Ngay trong tối đó, Hạc Tư Đằng bao trọn hồ bơi sân thượng ngay tại khách sạn đang thuê, còn dặn trước nhân viên làm nóng nước hồ bơi.
La Ngữ Tịch chẳng chút tự nguyện, nghe đến việc đi bơi vào buổi tối đã đủ khiến cô rùng mình. Nhưng cuối cùng vì không từ chối được yêu cầu của Hạc Tư Đằng nên đành phải miễn cưỡng đi cùng.
Đồ bơi của La Ngữ Tịch là một bộ màu đen tương đối kín đáo, gồm áo tay dài và quần short không quá ngắn.
Thay đồ xong, La Ngữ Tịch ngồi ở rìa giường chờ Hạc Tư Đằng sắp xếp những thứ cần thiết mang theo.
Chuẩn bị xong, Hạc Tư Đằng lấy dây thun mang theo phòng hờ của La Ngữ Tịch mang đến đưa cho cô, sau đó ngồi khuỵu gối xuống đối diện, mở lời nhờ vả: "Buộc tóc lại giúp anh."
La Ngữ Tịch vuốt phần tóc mái dài qua khỏi mắt của Hạc Tư Đằng về sau, buộc gọn lại cố định ở đỉnh đầu.
Bình thường phần tóc sau đầu của anh được cắt ngắn nhưng phần tóc mái lại để dài chia sáu tư, dẫu vậy nhìn thế nào cũng trông phong lưu đào hoa hơn là dịu dàng thư sinh.
Tóc mái được vén lên, mặt mũi Hạc Tư Đằng lập tức sáng bừng lên, nhất là đôi mắt khổng tước sáng rõ. Ngũ quan trên mặt của anh rất nổi bật, từng đường nét đều sắc sảo hoà hợp, thế nhưng đến tận giờ phút này La Ngữ Tịch mới nhận ra.
Phát hiện La Ngữ Tịch nhìn mình đến ngẩn người, Hạc Tư Đằng được nước lên mặt kiêu ngạo, buông lời trêu chọc: "Sao vậy? Chồng em đẹp trai quá nên cầm lòng không nổi nữa à?"
Biểu tình của La Ngữ Tịch trước sau vẫn hờ hững, nghe Hạc Tư Đằng hỏi, cô không nóng không lạnh đáp: "Ừm... Đúng là rất đẹp trai, tiếc mỗi da mặt dày."
Hạc Tư Đằng: "..."