Từ đầu đến cuối, La Ngữ Tịch là nhân vật chính trong chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật nhưng lại không hề hay biết, thậm chí cô chỉ nghĩ Hạc Tư Đằng muốn giải toả bản thân sau hơn nửa tháng bận rộn ở công ty.
Suốt một tuần lễ, gần như Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch ở bên nhau /. Nói thực tế một chút, dù nhiều lần La Ngữ Tịch muốn có không gian riêng tĩnh tâm đều bị Hạc Tư Đằng theo quấy phá.
Nếu như ngày trước La Ngữ Tịch theo lời ông Hạc giám sát Hạc Tư Đằng thì hiện tại, anh đã biến thành cái đuôi bám lấy cô không chịu rời.
Thật lòng, La Ngữ Tịch cũng rất phiền não, dùng thái độ mềm mỏng hay cứng rắn thì Hạc Tư Đằng vẫn cứ trơ trơ mặt ra, hễ không cam tâm liền đem hôn thú ra bắt bẻ ngược lại cô.
Về cổ tay bị thương của La Ngữ Tịch không phải dùng sức nên đến năm, sáu ngày sau đã khôi phục lại, chỉ là chưa dám cầm xách đồ nặng.
Sáng thứ bảy, Hạc Tư Đằng ra ngoài mua đồ ăn sáng về đến phòng khách sạn đã qua tám giờ, vừa nhìn sơ qua trên đống chăn bừa bộn trên giường không thấy bóng dáng La Ngữ Tịch đâu.
Lúc anh đi cô vẫn còn ngủ, mới vắng mặt chưa đến hai mươi phút thì người đã mất tích. Hạc Tư Đằng bất an vội đặt đồ ăn xuống bàn gần, vào toilet ra ban công vẫn không tìm thấy.
Đứng ở cửa ban công, khi Hạc Tư Đằng vừa xoay người bỗng bắt gặp mớ chăn lộn xộn trên giường chuyển động nhẹ. Anh hoài nghi bước đến giở lên kiểm tra, không ngờ La Ngữ Tịch lại chui rúc ngủ say bên trong.
Hạc Tư Đằng mỉm cười leo lên giường, nằm sáp lại gần La Ngữ Tịch, dịu dàng vuốt những lọn tóc che phủ mặt cô ra sau đầu, khẽ cất giọng nhỏ nhẹ: "Tịch à, em đói chưa?"
La Ngữ Tịch mơ màng hé mắt, nhưng chưa đến một giây đã nhắm lại xoay đầu chỗ khác tiếp tục ngủ.
Nếu bắt La Ngữ Tịch phải thức khuya dậy sớm vì công việc, cô sẵn sàng dùng tất cả năng lượng và nhiệt huyết để cống hiến. Nhưng nếu bắt cô lên giường cùng Hạc Tư Đằng, cô sẽ không nghĩ ngợi mà từ chối. Mặc dù trong quá trình cũng được hưởng thụ chút sung sướng, nhưng "hệ lụy" kéo theo còn nghiêm trọng gấp nhiều lần.
Mãi cho đến hơn mười hai giờ trưa, La Ngữ Tịch mới thoát khỏi cơn mộng mị, đêm qua do thức đến hơn hai giờ sáng mới được Hạc Tư Đằng buông tha cho ngủ, thể lực cô đã hao giảm đến mức ảnh hưởng đến cả đồng hồ sinh học.
Có lẽ vì ngủ quá mê, La Ngữ Tịch đạp chăn ra lúc nào chẳng hay. Đầu óc minh mẫn lại, lúc này cô mới phát hiện Hạc Tư Đằng gối đầu lên bắp đùi trong của chân phải cô xem điện thoại, chân trái của cô lại gác ngang bụng anh.
La Ngữ Tịch cử động chân nhẹ, Hạc Tư Đằng liền rời mắt khỏi điện thoại nhướng người dậy.
Thấy La Ngữ Tịch đã thức, Hạc Tư Đằng không bỏ qua cơ hội buông lời châm chọc: "Nay mới phát hiện, có người ngủ như heo."
La Ngữ Tịch chẳng chút tức giận, cô lồm chồm ngồi dậy, mỉm cười ẩn ý phản kích: "Bởi vì tối qua cầm thú lên cơn điên, em phải dùng toàn bộ sức lực để chống trả, vậy nên sáng ra mới không còn đủ tỉnh táo. Em giống như heo, nhưng có người lại thật sự biến thành thú đấy thôi."
Nói xong La Ngữ Tịch còn cố tình nhướng chân mày thách thức, Hạc Tư Đằng chỉ biết cười cay cú không đáp trả lại được.
Đợi La Ngữ Tịch đánh răng rửa mặt xong, Hạc Tư Đằng cùng cô ăn bữa trưa ngay ngoài ban công. Dù đang là mùa hè nhưng không khí không quá oi bức, vị trí cả hai ở trên cao nên nhiệt độ cũng tương đối.
Đang yên đang lành, Hạc Tư Đằng bỗng nhận được cuộc gọi từ ông Hạc. Trước lúc bắt máy, trong lòng anh nảy sinh bất an nhìn qua La Ngữ Tịch bên cạnh.
Chần chừ mất mấy giây từ khi điện thoại phát ra cuộc gọi đến, Hạc Tư Đằng cuối cùng cũng lấy can đảm bắt máy, nhưng những ngón tay còn lại của anh trên đầu gối của La Ngữ Tịch bất giác co chặt.
"Con nghe đây, cha."
Không một giây dư thừa, đầu đây bên kia lập tức truyền đến giọng nói trầm ổn của ông Hạc: "Hai đứa sắp xếp về sớm vài ngày, mẹ con vừa ngã cầu thang gãy chân."