Đọc xong những dòng bộc bạch của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch nhất thời rơi vào trầm mặc. Cô nhìn lại đoá hoa hồng lớn trước mặt, vươn tay lấy những tấm thẻ ưu tiên được nhét ở giữa những bông hoa.
Bốn tấm thẻ, mỗi tấm Hạc Tư Đằng đều cẩn thận ghi nguyện vọng bên trên, tựa như bao nhiêu tâm tư đều muốn La Ngữ Tịch nhìn thấy.
Thế nhưng, một chút vui vẻ La Ngữ Tịch cũng không cảm nhận được. Khoé môi cô bất giác cong lên một cách thẫn thờ, đôi môi mấp máy tự lẩm bẩm một mình: "Sáu mươi ngày rồi, còn ba mươi ngày nữa."
Bất chợt, Hạc Tư Đằng từ ngoài đẩy cửa bước vào, vừa thấy La Ngữ Tịch đang ngồi trên giường liền tươi cười đến gần.
Tới chỗ La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng phóng lên giường ôm chầm lấy cô, nhiệt tình hôn liên tục lên má cô để thoả cơn ghiền.
Ngay khi Hạc Tư Đằng vừa kết thúc nụ hôn như súng liên thanh, La Ngữ Tịch dùng biểu cảm ghét bỏ lườm anh, không chút khách khí kéo vạt áo lên lau chỗ bị hôn.
Hạc Tư Đằng trợn mắt khó tin nhìn La Ngữ Tịch chằm chằm, tay vẫn nhanh lẹ ôm phần bụng hở ra khi cô kéo áo, miệng quở trách: "Em làm gì vậy hả? Có biết làm như vậy anh tổn thương không?"
La Ngữ Tịch không đáp, nhìn nhìn anh dè chừng, cố ý dùng vạt áo lau thêm vài lần.
Hạc Tư Đằng cắn răng cười cay đắng, thôi không đùa nữa mà quay về vấn đề chính: "Những gì anh ghi trong thiệp và trong thẻ đều là thật. Nếu em không thực hiện, những tấm thẻ của em cũng sẽ mất giá trị."
Mặc dù trong lòng chột dạ nhưng ngoài mặt La Ngữ Tịch vẫn cố tỏ ra thản nhiên. Cô vẫn giữ yên lặng, chợt nhướng người áp mặt đến gần mặt Hạc Tư Đằng.
Chỉ vài mi-li-met nữa môi La Ngữ Tịch đã chạm vào môi Hạc Tư Đằng. Trước ánh mắt mong chờ của anh, cô bất ngờ quay ngoắc mặt đi, ngại ngùng tránh né: "Em chưa đánh răng."
Ngay khi La Ngữ Tịch vừa nhổm người muốn rời giường, bàn tay của Hạc Tư Đằng đang đặt ở bụng cô lập tức vòng ôm ngang eo kéo cô ngả về sau.
Chín giờ có mặt tại công ty, Hạc Tư Đằng tâm tình phơi phới dư thừa năng lượng. Tô Chân Vũ không còn thấy làm lạ trước dáng vẻ thất thường lúc vui vẻ lúc khó ở của Hạc Tư Đằng, nguyên nhân cứ lấy La Ngữ Tịch ra suy luận sẽ biết được.
Qua chín giờ rưỡi, Hạc Tư Đằng có cuộc họp quan trọng cùng ông Hạc và các đại diện bộ phận có liên quan.
Cuộc họp kéo dài đến mười hai giờ trưa, lúc Hạc Tư Đằng về đến phòng làm việc thì La Ngữ Tịch đã bày sẵn những ngăn cơm hộp ra bàn tiếp khách.
Từ hồi phòng sáng tạo đổi chỗ, khoảng cách giữa tầng làm việc của La Ngữ Tịch và Hạc Tư Đằng rút gọn hơn một nửa so với trước, nơi ăn trưa cũng chuyển lên văn phòng anh.
Vừa bước vào nhìn thấy La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng lập tức nhào đến ôm chầm lấy cô, ủ rũ than vãn: "Cha thật quá đáng, nỡ lòng nào chia cắt chúng ta tận nửa tháng."
La Ngữ Tịch nhất thời sững người, rất nhanh lấy lại tinh thần hỏi: "Anh phải đi công tác à?"
"Ừm, ngày mười bốn xuất phát." Hạc Tư Đằng buông La Ngữ Tịch ra, dùng hai lòng bàn tay xoa xoa mặt cô, dùng biểu cảm ấm ức mách lại: "Cha nói để em ở nhà để tránh anh lơ là công việc, nhưng không có em anh chỉ càng mất tập trung thêm thôi."
La Ngữ Tịch cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, trong lòng phần nào thầm đoán được lý do ông Hạc làm như thế kia. Học cách xa nhau dần vẫn tốt hơn là đột ngột xa nhau.
Giấy thoả thuận đã ký, tiền thù lao đã nhận, ngày hạn cũng sắp đến, cách duy nhất La Ngữ Tịch có thể làm là thực hiện đúng giao ước.
La Ngữ Tịch chắc chắn bản thân không thể làm một người vợ hay một người con dâu tròn bổn phận. Trong khi đó Hạc Tư Đằng thật sự trưởng thành, người anh nên gắn bó cả đời không thể là cô.
Trên đời này, có bắt đầu sẽ có kết thúc. Tiếc rằng, thời gian cả hai ở bên nhau đã rút ngắn lại, mối quan hệ này cũng đã đến lúc phải dừng.