Mỗi ngày đều đặn, ngoài thời gian ở công ty ra La Ngữ Tịch vẫn như trước kia quanh quẩn ở trong phòng. Có điều cứ mỗi buổi sáng, trưa và tối, Hạc Tư Đằng đều gọi điện videocall đến cho cô.
La Ngữ Tịch ngoài mặt luôn tỏ ra bình thản nhưng thực chất cảm xúc đang chết mòn, những suy nghĩ thành thật nhất lại chôn giấu sâu dưới đáy lòng.
Đối với La Ngữ Tịch hiện tại, không gì nhanh bằng thời gian đếm ngược rời xa Hạc Tư Đằng.
Hai ngày trước khi đến hạn, La Ngữ Tịch đã gấp rút hoàn thành bộ kế hoạch mùa đông dang dở. Trước khi rời khỏi nơi đây, cô muốn để lại những thứ trọn vẹn nhất, ngoại trừ tình cảm với Hạc Tư Đằng.
Những đồng nghiệp cùng phòng nhìn La Ngữ Tịch quay lại bộ dạng ham công tiếc việc trước kia có hơi khó hiểu. Một số khác tinh ý hơn, có người vừa quan tâm vừa dò la.
"Tịch, em không sợ Hạc tổng phát hiện phạt em sao? Trước đó có Hạc tổng ở bên cạnh quản lý, làm việc ăn uống nghỉ ngơi điều độ sắc mặt em hồng hào trông thấy, bây giờ nhìn em xem, không chừng sụt năm ký là ít."
La Ngữ Tịch chỉ có thể cười gượng gạo đáp lại: "Không đến mức ấy đâu ạ."
Những ngày cuối cùng trước khi rời đi, La Ngữ Tịch đã thu xếp mọi thứ ổn thoả. Ngẫm lại cô cũng có chút tiếc nuối, nhưng thay vì xin ông Hạc chấp nhận để mình tiếp tục ở bên Hạc Tư Đằng, khi đưa ra quyết định chọn từ bỏ hết tất cả những gì đang có ở hiện tại, cô chưa hề có suy nghĩ hối hận.
Ngày đó chấp nhận lời đề nghị kết hôn với Hạc Tư Đằng theo ý ông Hạc, La Ngữ Tịch sớm đã có ý nghĩ sẽ kiếm một số tiền lớn, sau đó cùng cha mẹ sống một cuộc sống yên bình, tránh xa thành thị xô bồ phức tạp.
Hạc Tư Đằng còn cả tương lai rộng mở tươi sáng chờ đợi, nhưng La Ngữ Tịch chỉ muốn sống một cuộc đời an phận thủ thường, khi còn sức khoẻ sẽ cố gắng kiếm tiền dành dụm nuôi cha mẹ về già.
Tình yêu cổ tích hay làm dâu hào môn, La Ngữ Tịch chưa từng mơ ước.
Như thường lệ, buổi tối trước khi ngủ Hạc Tư Đằng sẽ gọi videocall đến. Ngay khi đường truyền vừa kết nối, giọng anh bên kia đã phát ra lanh lảnh đầy vui vẻ.
"Buổi tối vợ ăn gì thế?"
La Ngữ Tịch nằm trên giường, dõi theo Hạc Tư Đằng trong màn hình điện thoại mặc đồ ngủ đang tới lui đóng cửa sổ, kéo rèm trong phòng khách sạn. Đợi anh quay về giường, cô mới lên tiếng đáp: "Vẫn giống như thường ngày."
Hạc Tư Đằng nằm sấp trên đệm, từ biểu cảm đến điệu bộ đều toát ra sự trách móc: "Vẫn ăn như thường ngày mà mặt mũi xanh xao như thế à?"
La Ngữ Tịch không chút bất an, theo phản xạ tự nhiên bật ra: "Chắc là do không phải cơm anh nấu thì ăn không nổi."
Nét mặt của Hạc Tư Đằng đang cau có bắt bẻ, nghe La Ngữ Tịch nói xong liền lên mặt cười đắc ý: "Biết ngay mà, dễ tính với em chẳng khác nào chiều hư em."
La Ngữ Tịch cong môi cười không đáp, bàn sang vấn đề khác: "Lúc chiều em có về chung cư dọn dẹp, mới mấy ngày mà bám bụi rồi."
Có lẽ vì qua đường truyền, giọng nói phát ra của La Ngữ Tịch lúc to lúc nhỏ đã át đi tiếng nghẹn trong cổ họng, vậy nên Hạc Tư Đằng bên kia vẫn không nhận ra điều kỳ lạ.
Nhưng bản thân La Ngữ Tịch thì khác, khi nói ra những lời vừa rồi, cô đã nghĩ ngày tháng sắp tới Hạc Tư Đằng vẫn sống một mình trong căn hộ đó, liệu sẽ có người con gái khác giúp anh dọn dẹp nhà cửa, hay chỉ có anh sống trong đống bừa bộn.
Nghĩ thì cũng là nghĩ, Hạc Tư Đằng đã trưởng thành, cuộc sống của anh phải do anh tự quyết định, La Ngữ Tịch hay ông bà Hạc không thể bên cạnh nhắc nhở anh cả đời.
La Ngữ Tịch nằm nghiêng, vùi nửa mặt xuống gối vẫn không che giấu được con ngươi đỏ hoe ngập nước.
Đang yên đang lành La Ngữ Tịch lại khóc, lòng dạ Hạc Tư Đằng lập tức chùng xuống, khó tránh được áy náy dâng trào. Tình cảm cả hai vừa mới chớm nở không lâu đã phải mỗi người một nơi, cứ tưởng cách một màn hình sẽ rất gần, nhưng thực chất lại rất xa.
Sợ lỡ lời chọc phải nỗi nhớ làm La Ngữ Tịch khóc thêm, Hạc Tư Đằng đành nhẹ nhàng an ủi: "Ngày mốt anh về sẽ bù đắp cho em hết nhé."
La Ngữ Tịch nén cảm xúc thật, nở nụ cười gượng gạo, ánh mắt khi nhìn Hạc Tư Đằng lộ ra vài phần mỏi mệt. Ngược lại, cách anh nhìn cô vô cùng dịu dàng, dù không nói ra vẫn khiến người đối diện nhìn thấu cả tấm chân tình.
Nhịp tim ở ngực trái La Ngữ Tịch dần đập chậm lại, hai bên khoé môi cô giương cao, khẽ cất giọng thì thào: "Tư Đằng, em sẽ rất nhớ anh..."