Phượng Minh xoa cằm nhịn cười nhìn Nguyệt Liên mặt mày nhăn như khỉ truyền linh lực cho Ôn Ngọc, nơi đại doanh này chỉ có tiên pháp của hắn mới có thể cứu chữa người này, nếu không vì nội bộ thêm chuyện xảy ra, Ngyệt Liên căn bản không muốn quản chuyện sống chết của kẻ trước mặt.
Phượng Minh bước đến khó hiểu hỏi: "Tuy hắn là thượng tiên, nơi này nhiều ma khí nhưng không đến nỗi là cạn kiệt linh lực như vậy.
So với thiên binh cấp phẩm thấp cũng không bằng."
Nguyệt Liên thu tay về chậm rãi nói: "Nó giống với bị hút cạn linh lực hơn là bị ảnh hưởng lệ khí mà không điều tiết được."
Phượng Minh ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi biết?"
"Đã dùng vài lần."
"..."
Phượng Minh day ấn đường, y quên mất tên trước mặt luôn có những chiêu trò khiến nghĩa đệ của y chịu thua mọi mặt trận.
Ôn Ngọc lúc này bỗng động đậy, nét mặt như đang gặp ác mộng.
Phượng Minh vội kéo tay Nguyệt Liên ra để mình thế chỗ hắn.
Vừa đúng lúc Ôn Ngọc bừng tỉnh, hắn la hét và bổ nhào ôm tới.
Phượng Minh ôm lấy Ôn Ngọc vỗ về: "Ngoan ngoan ngoan, chỉ là ác mộng chỉ là ác mộng."
Nguyệt Liên bị đẩy ra vô cớ nhưng cũng rất nhanh hiểu sự tình nên thầm cảm ơn Phượng Minh rồi trở về ghế ngồi.
Ôn Ngọc như biết mình ôm nhầm người liền đẩy Phượng Minh ra, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
Phượng Minh vui vẻ nói: "Đây là trại của ta, rất an toàn, ngươi không cần sợ."
Ôn Ngọc không nói gì, tự mình nằm lại xuống giường.
Phượng Minh cười cứng mép thầm dựng ngón giữa trong lòng, tên này cũng trơ trẽn quá rồi đấy.
Nguyệt Liên nhún vai nói: "Ta đến gặp Vạn Uyên, Phượng Minh ngươi cứ tiếp tục công việc."
Phượng Minh cười gượng xua đuổi, thầm trách Nguyệt Liên vô tâm, y đã cứu hắn một mạng rồi còn gì, có phải hắn muốn nhà ngoại gây áp lực không.
Đợi Nguyệt Liên rời đi, Phượng Minh mới ha giọng khoanh tay nói.
"Này, tình trạng của ngươi bây giờ ngươi chắc cũng biết.
Ngươi rốt cuộc bị gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là không quen khí tức nơi này thôi."
Phượng Minh ngồi xuống ghế chán nản nói: "Vậy đến đây làm gì vậy? Đến gặp ta sao?"
Ôn Ngọc bật dậy cười khinh.
Phượng Minh cũng không để ý nụ cười đó, hắn giễu cợt nói tiếp: "Dù gì Nguyệt Liên cũng đã truyền linh lực cho ngươi, ngươi tốt nhất nên quản mình một chút.
Ngươi vì sao bị như vậy chúng ta đều đã biết rõ nguyên nhân.
Ngươi không nói, chúng ta không hỏi nhưng đừng để chúng ta phát hiện ra ngươi giấu diếm điều gì, sẽ không tốt cho ngươi đâu!"
Ôn Ngọc rời giường lấy ngoại phục mặc vào, bình thản nói: "Cũng không ảnh hưởng gì đến ngươi cả, ngươi cũng không giúp ta được gì thì việc gì ta phải nói cho ngươi."
Phượng Minh gật đầu đồng tình nói: "Đúng đúng, ngươi nói cái gì cũng đúng, ngươi quan tâm mỗi ai đó cũng đúng.
Nhưng ngươi tốt nhất đừng quên công người đã giấu tội lỗi của ngươi.
Ta không giúp ngươi nhưng ta có thể đánh ngươi bất cứ lúc nào đấy."
"Ngươi dám.."
"Tại sao ta lại không dám.
Ta còn chưa tính sổ ngươi việc làm hại Hi Hoa đó nha.
Tốt nhất bây giờ nên cuốn gói trở về Điểu tộc giúp sức với đại ca ngươi xử lí công vụ, cha ngươi sống chết chưa biết thế nào, đừng có ở đó vô tư vô lo chuyện không có ích cho mình.
Vả lại, Đế Long người ta có chủ rồi đó."
"Cần ngươi quản?"
Ôn Ngọc nhanh chóng rời đi, Phượng Minh hừ một tiếng uống ngụm trà hạ hỏa, tặc lưỡi chửi thầm.
"Còn không chịu thu xếp chăn gọn gàng, đúng là.."
Qua một khoảng thời gian, cuối cùng Hi Hoa ở trên đám mây nhìn xuống cũng đã thấy khung cảnh Tây hoang dần hiện ra, nơi này ánh sáng Mão Nhật chiếu tới rất ít nên đa phần là chìm trong màn đêm tối.
Hi Hoa giương mắt nhìn tổng thể khung cảnh, đúng như lời Thanh Thanh nói, ngọn núi ba đỉnh chọc trời uy vũ đã xuất hiện trong lớp mây trắng mịt mù.
Hi Hoa hóa lại hình người quan sát, nếu như đã có ngọn núi thì cái cây đó sẽ ở quanh đây, y điều khiển mây bay quanh vùng ngọn núi đó hết một canh giờ thì cũng tìm được vài cây cổ thụ cao vượt trội so với những loài khác.
Hi Hoa đáp xuống một khoảng đất trống, xuyên qua vài nhành cây bụi đến cây cổ thụ kia.
Hi Hoa đưa tay chạm lên thân nó, lớp vỏ sần sùi nhưng không gai góc, y dùng thanh chủy thủ rạch một đường, nhựa tiết ra những giọt màu vàng, mùi hương lại quá nhẹ nhàng.
Hi Hoa trích một ít vào lọ nhỏ rồi dùng chú thuật ghi nhớ hình dáng lên nó.
Cứ như vậy đi hết cây này đến cây nọ vẫn không có kết quả, Hi Hoa đành thử gọi thổ địa nơi này.
Có điều thổ địa không thấy nhưng một tiếng gào vang lên, xung quanh nhánh lá rung động dữ dội, Hi Hoa thu thuật nhìn xung quanh một lượt rồi nói:
"Vãn bối Vãn Linh Nguyệt, Là vương chủ của Hoa Thần giới mạo phạm đến đây để tìm một một loài thảo mộc.
Nếu có đắc tội xin chư vị có mặt nơi này bỏ qua."
Tiếng lá cây dần dần im lặng, Hi Hoa chậm rãi nói tiếp: "Vãn bối không có ý gây hại đến nơi này, chỉ mong chư vị có thể ban lòng chỉ cho vãn bối một loài cây" Nói đến đây y dùng phép thuật tạo lại bản thể của loài cây đang tìm.
Xung quanh bỗng dưng thoang thoảng tiếng xì xầm, Hi Hoa biết hỏi mà không nói lí do như vậy cũng không hẳn là ý hay nhưng y vốn không có một chút manh mối về loài cây đó, nếu có thể chỉ biết trông chờ người nơi này.
Tiếng xì xầm nhỏ dần rồi biến mất, họ không trả lời, Hi Hoa cũng không dám đoán bừa nguyên do, có thể là không có hoặc là sợ y có ý ác.
Suy cho cùng đành phải tự tìm mà thôi, Hi Hoa cung kính nói:
"Đa tạ đã nghe lời thỉnh cầu của vãn bối."
Hi Hoa nhìn quanh rồi rẽ lá mà đi, việc hỏi những sinh linh xung quanh mà họ có trả lời hay không là tùy thuộc vào nhận thức riêng của họ.
Không ai bắt ép họ trả lời cả, nếu họ trả lời họ sẽ để lại kí tự còn không thì giữ im lặng, người hỏi tự biết sẽ rút lui.
Nơi này là một trong số vùng không nằm trong vùng cai quản của bất kì thần tiên nào và các loại thảo mộc nơi này cũng tự hấp thu tinh hoa mà lớn lên, chúng không chịu ảnh hưởng của bất kỳ vị thần nào kể cả y, tuy đây là một cách sống tốt nhưng nó cũng rất dễ bị tạp khí ảnh hưởng mà sinh ra những Thụ tinh chứa lệ khí, có thể loài cây y cần tìm thuộc một phần trong số đó.
Hi Hoa đi được một đoạn bỗng nghe tiếng động đằng sau mình, y quay lại nhìn thì thấy dưới mặt đất có thứ gì đó đi theo y.
Lớp đất đá bị đùn lên cả một quãng đường dài, lúc đầu y không nghe thấy nhưng về sau chắc do rễ ngầm dưới đất nên đã chặn đường của nó làm nó ngừng hoạt động của mình.
Nhẹ nhàng bước đến, rót ít linh lực vào điểm cuối của lớp đất nhô lên, bất ngờ từ đó chồi lên một loài thảo mộc to bằng người nhưng chỉ cao đến eo y.
Trên đỉnh của nó có một đài hoa tím sẫm, đài hoa đó nở rộ ra rồi hướng đến Hi Hoa.
Vận dụng năm lực hiểu ý trăm hoa trăm cây, Hi Hoa đưa tay về phía nó, ở giữa đài hoa từ từ mọc ra một vòi gai dài dẻo, uốn quanh bàn tay y một vòng rồi dùng đầu nhọn của mình đâm vào đầu ngón tay của y.
Hi Hoa thấy kì lạ nhưng vẫn đứng yên cho nó rút máu mình.
Máu y theo vòi gai chảy vào đài hoa xong thì nó rút vòi gai về.
Hi Hoa rút tay lại lẩm nhẩm thuật, vết thương không độc đã tự lành lại.
Thảo mộc đó hình như đang thưởng thức máu của y, thân thể nó rung lên rồi chui lại về đất bỏ chạy, Hi Hoa ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra thì khung cảnh xung quanh có bất thường, những tán lá cây rung động dữ dội.
Dưới đất chen chúc nhau mọc lên những thảm cỏ mang trên mình đốm tròn phát ra ánh sáng xanh.
Phút chốc khu rừng đen tối bỗng trở nên sáng rực, lúc này Hi Hoa mới cảm thấy linh lực tràn trề nơi đây.
Có thể nó nhận ra y đến đây không có ác ý.
Hi Hoa đưa mắt nhìn, khung cảnh thật là đẹp, những đốm sáng trắng bay lượn trên không trung tạo nên cảm giác huyền bí lạ lùng.
Bất giác Hi Hoa cảm nhận được có khí tức lạ, y liếc mắt về phía xa thì bắt gặp một bóng đen ở sau gốc cây, nó thấy y liền xoay lưng chạy đi, y lập tức đuổi theo.
Bóng đen đó không nhìn rõ thân thể.
Hi Hoa đuổi theo nó đến đâu, cảnh vật nơi đó đều phát sáng và rung động.
Cho đến một lúc sau, Hi Hoa vượt qua những nhành cây mở lối sẵn thì đã đến một khoảng rừng.
Nhìn giữa đó có một cây cổ thụ nằm riêng biệt làm Hi Hoa có chút bất ngờ, y vội bước đến cây cổ thụ, cây này quả nhiên là Sinh Linh Mộc, thân lại đầy gai đây mà.
Nơi này cũng có thể thấy núi ba đỉnh kia.
Chỉ là cây này không hẳn là cao so với những cây cổ thụ xung quanh, có thể cây cổ thụ này luôn giữ một chiều cao ổn định còn những loài cây khác thì lại thay đổi nên lúc đó Thanh Thanh nói cây này cao nhất cũng không sai, chỉ là qua thời gian những cây khác tăng trưởng thì cao hơn nó thôi.
Hi Hoa vội dùng thanh chủy thủ lấy nhựa, bỗng một giọng nói vang lên ngăn y lại: "Dừng lại Xuân Thần, không được tự tiện đụng vào nó."
Hi Hoa quay người lại nhìn, từ sau y lúc nào đã xuất hiện một nam tử mà khi nhìn kĩ y mới phát hiện người trước mặt là Bác Tu, bằng hữu của Tuyết Lưu.
Bóng đen lúc nãy là hắn sao?
"Bác Tu?"
Bác Tu chậm rãi đi đến hành lễ rồi nói: "Một tuần nay ta đã ở đây, lúc nãy cả khu rừng phát sáng, ta đến nơi thì vừa thấy bóng ngài chạy đi nên ta đã đuổi theo ngài."
Đuổi theo y, nói vậy bóng đen lúc nãy không phải là Bác Tu, Hi Hoa thu thanh chủy thủ rồi hỏi: "Ngươi biết loài cây này sao?"
Bác Tu gật đầu nói: "Đây là cây cấm kỵ ở U Minh Giới, không biết Xuân Thần có từng đã men theo sông Vong Xuyên đến một nơi bắt gặp có một thân cây lớn đen sì không chút sức sống chưa?"
Theo lời miêu tả của Bác Tu, Hi Hoa chợt nghĩ ra liền hỏi lại: "Có phải loài cây đó đã từng là nơi trói Tà Thần Dạ Tập Huyền lại, trên thân cây đó bây giờ vẫn còn hai xiềng xích."
Bác Tu gật đầu nói: "Đúng vậy, chính là nó.
Thật chất bản thể của cây đó chính là loài Tử Linh Mộc này."
Hi Hoa ngẩn người nhìn lại loài cây trước mắt: "Vậy ra Sinh Linh Mộc và Tử Linh Mộc tuy có chung hình dạng nhưng lại là hai loài cây khác nhau.
Vậy theo ngươi nói, cây này có độc, có phải một phần là do nó hấp thụ tử khí đúng không?"
"Đúng vậy! Thế nên ngài là thần tiên không thể đụng bừa vào nó.
Ta sợ nó sẽ gây hại đến ngài."
Hi Hoa khoanh tay suy tư.
Bác Tu hỏi lại: "Không biết ngài tìm đến loài cây này là có vấn đề gì sao?"
Hi Hoa gật đầu kể vài chuyện liên quan đến nó cho Bác Tu nghe, hắn liền hoảng hốt đáp: "A! Có phải khiến thần tiên bị nhiễm sẽ biến thành quái nhân không?"
Bác Tu trợn mắt nói, Hi Hoa vội gật đầu.
Bác Tu bước đến trước mặt Hi Hoa nói rõ ngọn ngành: "Vốn dĩ nhựa của nó không có độc mà chỉ có khả năng hấp thụ.
Người tạo ra chất độc không phải là dùng ma khí mà là dùng oán linh để cho một lượng nhựa này hấp thụ.
Khi độc này được hạ vào người thì oán linh sẽ xâm nhập vào can nguyên và chiếm luôn ý thức của người nó xâm chiếm.
Ta và Tuyết Lưu đến đây cũng chính là lí do này, ở U Minh giới cũng đã xảy ra việc tương tự!"
Xem ra đã có kẻ muốn hại cả lục giới, Hi Hoa cắn răng tức giận, rốt cuộc ai là kẻ đã ra tay độc ác như vậy.
Nhắc đến Tuyết Lưu nhưng không thấy bóng hình, Hi Hoa hướng Bác Tu hỏi: "Ngươi nói đi cùng Tuyết Lưu..
Vậy y đâu?"
Bác Tu day ấn đường lo lắng trả lời: "Đó là vấn đề thứ hai giữ ta lại đây, ta và Tuyết Lưu gặp phải một đám lạ mặt tấn công.
Mỗi người chia nhau một nữa để đánh nào ngờ khi quay lại Tuyết Lưu cùng bọn chúng đã biến mất, ta đang đi kiếm hắn."
Có thể Tuyết Lưu đã gặp chuyện không lành, Hi Hoa vội nói: "Các ngươi gặp chúng ở đâu, dẫn ta đến đó đi.
Có thể Tuyết Lưu đang gặp chuyện, nơi này ẩn chứa nhiều điều chúng ta không biết, tốt nhất nên cẩn thận."
Bác Tu dẫn Hi Hoa qua một dãy rừng rậm, đến một khoảng trống trong rừng mới dừng lại nói: "Là nơi này, ta với hắn đang nghỉ chân ở đây thì gặp chúng.
Xung quanh ta đã để kí hiệu lại mong rằng khi thoát ra hắn sẽ thấy.
Ta có dò khí tức nhưng nơi này đầy tạp khí, ta không nhận ra của hắn, chỉ biết hắn chưa rời khỏi Tây Hoang này thôi."
Hi Hoa đưa mắt nhìn xung quanh, nếu thật sự chưa rời khỏi Tây Hoang thì Tuyết Lưu đang bị giam ở đâu đó nơi này.
Hi Hoa hướng Bác Tu hỏi: "Ta có một cách.
Không biết trên người ngươi có vật nào là của Tuyết Lưu hay vật lưu khí tức của y hay không?"
Bác Tu sờ sạng khắp người tỏ vẻ bối rối, sau mới lấy từ trong túi thơm ra một chiếc khuyên tai bằng hạt châu sa.
"Là..
là vật hắn đánh rơi lúc bị bắt đi."
Hi Hoa nhận lấy, trong lòng muốn cười khi nhìn thấy nét mặt ngượng ngùng của Bác Tu.
Từ khi gặp lại Chiếm Viễn thì mọi nữ trang cùng trang sức đã bị Tuyết Lưu bỏ đi hết rồi.
Nói Tuyết Lưu mang trên mình mà bị rớt thì có chút lạ lẫm.
Cũng không chậm trễ, Hi Hoa vận tay tạo ra trận pháp rồi lẩm nhẩm đọc chú, chiếc khuyên tai từ từ phát ra làn khói trắng lan tỏa trên không trung.
Hi Hoa ấn thuật, làn khói tản ra bám lên từng chiếc lá gần đó.
Y cao giọng cầu xin: "Ta đang cần tìm chủ nhân của khí tức này, mong chư vị giúp đỡ."
Những tán cây xào xạc, làn khói ấy liền bị nó hấp thụ.
Được một lúc, từng tán cây hạ xuống rẽ thành một lối đi, Hi Hoa mỉm cười đa tạ rồi cùng Bác Tu đi về đường rẽ đó.
Vạn Trùng Sơn bỗng nổi gió giông nên mọi người phải vào trại trú tạm.
Nguyệt Liên ngồi bên án thư của mình nghiên cứu cuộn văn thư mà hắn đem theo từ Long giới.
Cũng không phải thứ gì quan trọng nhưng nó khiến Đế Long rất đau đầu.
Đây là cuộn văn thư hắn lấy từ Nhã Hiên ở Hoa giới, nó ghi chép đầy đủ về việc "" và nam nhân mang thai cần chú ý những gì.
Tuy hắn đã nói với Hi Hoa là ngọc long khí sẽ chẳng bao giờ lớn và không phảo là một bào thai như bình thường trong bụng nhưng hắn không chắc những biểu hiện có lộ ra giống như đang mang thai bình thường hay không.
Chóng mặt, buồn nôn, mệt mỏi, ham ngủ, ăn ít, cơ thể khó chịu..
Không biết tiểu bảo bối của hắn có chịu được không nữa.
Chưa kể tiểu bảo bối đang bù đầu vào mấy nơi không sạch sẽ, không biết có ảnh hưởng gì đến bản thân và tiểu gia hỏa trong can nguyên không?
Nguyệt Liên thả cuộn văn xuống án thư rồi ngồi chống cằm nhìn mặt chữ, tay cầm cọ vẽ vài nét ngắn, người hiểu biết nhìn vào liền biết đây là vẽ tiểu Hi Hoa cùng với chiếc bụng hơi nhô của mình đang cười rất hạnh phúc, hắn còn viết sẵn tên Hi Hoa phía dưới bức họa.
Hắn đã từng thấy đại tẩu, nhị tẩu, Mộ Linh mang thai, đi đứng không thuận tiện, kén ăn, người ốm trơ ra, còn phải chịu bị đứa bé quậy phá đến nỗi nằm liệt giường, một chút sức lực cũng không còn.
Nghĩ đến Hi Hoa thân thể vốn không cường tráng như hắn, bị tiểu gia hỏa trong bụng rút linh lực, có khi lại ngất lên ngất xuống, người gầy đi mấy phần.
Nguyệt Liên bỗng thấy lo lắng, tự thấy muốn trách bản thân chỉ biết nghĩ lợi cho mình.
Trong hoàn cảnh hiện nay để Hi Hoa phải chịu đựng như vậy không khác nào nhốt y vào không gian hẹp đi đứng không được mà thở thôi cũng thấy thiếu khí trời.
Nguyệt Liên tặc lưỡi rồi thở dài, hắn muốn về quá, về với tiểu bảo bối của hắn, để chăm tiểu bảo bối trong lúc công việc bù đầu này.
Cứ thẩn người như vậy một lúc thì chiếc chuông bên án thư bỗng đinh lên một tiếng, là khẩu lệnh Vạn Uyên triệu tập khẩn.
Nguyệt Liên thở dài, khoác lên áo choàng rồi biến mất.
Một lúc sau một luồng khí tức bay vào, Ôn Ngọc ngó nghiêng không thấy ai nên mới hiện nguyên hình.
Lúc nãy binh lính chặn Ôn Ngọc ngoài trại nhưng không nói là Nguyệt Liên đi rồi, xem ra là Nguyệt Liên đi trong im lặng.
Tính là đến đa tạ nhưng người thì không có, hắn mạo phạm trốn vào đây thì cũng không thể ngồi đợi được, hắn thầm nghĩ thôi thì vẫn còn ở đây thì vẫn còn gặp mặt, vẫn còn lí do để nói chuyện.
Ôn Ngọc toan rời đi thì ánh mắt dừng lại ở án thư, hắn tò mò bước lại nhìn cuộn văn mở toang trước mắt.
Không quá lâu để một kẻ hay suy đoán như hắn hiểu vấn đề trong cuộn văn này.
Hắn thất thần lùi vài bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình họa ở góc giấy, Nếu như suy đoán của hắn không sai thì có thể Hi Hoa đang mang thai, Nam nhân ở Hhoa giới có thể có con, Nguyệt Liên chính là đang tìm hiểu thêm kiến thức.
Ôn Ngọc như thở gấp, trong đầu hắn thấy hoang mang, không ngờ tình cảm giữa họ lại tiến xa đến như vậy rồi.
Ôn Ngọc như nhớ ra điều gì, ánh mắt liền tối sầm lại rồi xoay lưng biến mất, hắn không về trại riêng mà chính thức sải cánh rời khỏi nơi cắm trại này mà bay về một hướng.
Trọng một khoảng tối của rừng rậm, Hi Hoa cùng Bác Tu núp sau một bụi rậm nhìn cửa hang ẩn sau đám dây leo, cả hai đều giấu đi khí tức của mình để tránh bị phát hiện.
Hi Hoa nói nhỏ:
"Bây giờ muốn vào chỉ có cách hóa thân thành thứ không dễ chú ý.
Đợi tìm được Tuyết Lưu thì hãy bàn tiếp, trước hết chúng ta không được tách khỏi nhau.
Còn cái này nữa, người cầm lấy một cái đi.
Đây là pháo tín hiệu, nếu chút nữa ngươi cứu được Tuyết Lưu ra mà có bị bao vây thì hãy dùng nó để gọi binh chi viện."
Hi Hoa đưa một ống pháo nhỏ cho Bác Tu, Bác Tu lo lắng hỏi: "Ngài sẽ đi đâu sao? Ta không dám để ngài mạo hiểm, lỡ có gì ta cũng khó nói chuyện với Tuyết Lưu."
Hi Hoa nghiêm túc nói: "Đừng lo lắng.
Tìm thấy được Tuyết Lưu thì chúng ta phải chia ra, ta sẽ đi đánh lạc hướng chúng còn ngươi thì cứu Tuyết Lưu, như vậy sẽ nhanh hơn."
Bác Tu nắm chặt ống pháo rồi gật đầu.
Cả hai đều hóa thành con thiêu thân bay vào trong động, Hi Hoa vẫn giữ khí tức của Tuyết Lưu, y quan sát đường đi thấy có những đám rêu tự nghiêng về một hướng, y bay theo đó.
Một quãng đường dài ngoằn ngoèo lại gặp rất nhiều bọn quỷ dơi ở trong, xem ra nơi này đúng là hang ổ của chúng rồi.
Bất giác Bác Tu bay song song với y như thể muốn nói điều gì, Hi Hoa liếc mắt nhìn thì thấy có một cái động nhỏ trong ngóc ngách kia phát ra ánh sáng, cửa động lại bị chặn bằng song sắt.
Cả hai bay qua song sắt rồi tiến vào trong, được một lúc thì đã thấy được Tuyết Lưu.
Nhưng ở cùng Tuyết Lưu lại còn có Chiếm Viễn.
Hi Hoa và Bác Tu đáp trên vách đá quan sát.
Tuyết Lưu đang bị trói bằng xích huyền thiết dùng để trói Ma, tiên lực trên nó có thể khiến người mang âm khí bị đốt bỏng.
Mái tóc bạch của Tuyết Lưu rối loạn, khóe miệng rỉ máu, trên y phục đã hằn những vết roi rướm máu.
Nhìn cảnh tưởng này thật khiến Hi Hoa và Bác Tu sôi máu, nhưng đây không phải là lúc xuất hiện, Chiếm Viễn còn ở đây, gã đang nói chuyện gì đó với Tuyết Lưu.
"Bị hành hạ đến vậy rồi mà vẫn không nói ra sao? Dù gì cũng là người tình cũ, ngươi cũng đừng quay mặt với ta nhanh như vậy chứ, ta rất đau lòng đó."
Tuyết Lưu cười khinh, khàn giọng nói: "Thật buồn nôn.
Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn chém muốn giết thì cứ ra tay, bây giờ, sau này ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết thứ mà người muốn đâu."
Chiếm Viễn bật cười, bàn tay to lớn của hắn nắm lấy cằm Tuyết Lưu ép y mặt đối mặt nhìn gã.
Gã trừng mắt nói: "Từ lúc nào lại khó dạy bảo như vậy rồi.
Ngươi không nghĩ đến chuyện ta không giết ngươi nhưng sẽ hành hạ ngươi sao, chẳng hạn như.."
Chiếm Viễn đánh mắt từ từ trên cơ thể của Tuyết Lưu.
Tuyết Lưu gần như không rung chuyển, chỉ cố lấy hơi mà nói: "Đến chết ta còn không sợ, ngươi nghĩ những chuyện đó..
ta sợ sao? Ngươi bây giờ có chặt đầu ta bêu rếu cả Đại lục này, ta cũng không sợ.
Chiếm Viễn, ngươi đủ thông minh để biết mọi thứ chứ không phải là kẻ hèn mọn dùng trò bỉ ổi, đúng không?"
Đôi mày Chiếm Viễn nhíu lại, điều này làm Hi Hoa bắt đầu lo lắm, y ra hiệu cho Bác Tu rồi một mình mình bay ra song sắt bắt đầu việc đánh lạc hướng.
Bác Tu ở lại cắn răng nhẫn nhịn chờ lệnh Hi Hoa.
Chiếm Viễn thu tay trên cổ Tuyết Lưu về.
Gã không làm gì nhưng khóe miệng đã cong lên: "Vậy còn bằng hữu đi cùng ngươi? Hắn vẫn còn ở đây chờ ngươi về."
Ánh mắt Tuyết Lưu trầm xuống nhưng cũng nhàn nhạt đáp: "Ngươi đừng khinh thường người U Minh giới.
Cho dù hắn có ở đây, ta, hắn dù có chết cũng không bao giờ nói ra.
Hắn là bằng hữu của ta, ta sẽ hiểu hắn hơn ngươi.
Mà có khi ý chí của hắn còn hơn ta nữa."
Nụ cười của Chiếm Viễn tắt đi nhanh chóng.
Bác Tu ở vách đá nghe thấy bỗng có chút ý chí mà nhìn Tuyết Lưu.
Chiếm Viễn hình như không có được kết quả như mình muốn nên nét mặt liền đanh lại, gã đưa tay nắm chặt cổ áo của Tuyết Lưu mà kéo phắt đến trước mặt mình, gã trừng mắt nói.
"Muốn chết? Cũng được, nhưng mà chết đi thì phần ma lực trong ngươi lại quá uổng phí."
Bàn tay gã bóp lấy miệng của Tuyết Lưu ép nó mở ra, còn mình bắt đầu dùng miệng tiến tới rút đi ma lực của Tuyết Lưu.
Bác Tu trợn mắt đang muốn xông ra thì một tiếng nổ lớn vang lên.
Chiếm Viễn giật mình buông tay ra, Tuyết Lưu như đứng không vững mà ngã khụy xuống ho ra máu.
"Chuyện gì vậy!" Chiếm Viễn gào lớn, một tên thuộc hạ chạy hấp tấp vào báo: "Chúng ta bị kẻ ngoài tấn công, hắn rất mạnh, một chưởng đánh nát mười sơn động của chúng ta."
Chiếm Viễn tức giận hướng nhìn Tuyết Lưu, cắn răng nói: "Xem ra vị bằng hữu của ngươi đến thật đúng lúc, ngươi đợi xem ta đem đầu hắn đến đặt trước mặt ngươi.
Ngươi canh chừng hắn cho ta."
Chiếm Viễn nhanh chóng rời khỏi đây để lại tên thuộc hạ.
Tên thuộc hạ nhìn Tuyết Lưu rồi khẽ cong môi cười, nét mặt tỏ ra ý đồ xấu: "Nghe nói dòng máu ngươi mang là dòng máu ma thuần, rất tốt cho việc độ ma khí đúng không?"
Tuyết Lưu không để ý lời tên đó nói, trong đầu y bây giờ đang lo sợ, sợ người phá sơn động là Bác Tu.
Lúc nãy y chỉ nói để hòng lừa gạt Chiếm Viễn chứ thật sự y không muốn thấy Bác Tu bị hành hạ hay bị git chết trước mặt y.
Tuyết Lưu cự quậy người, cố gắng giằng khỏi sợi xích, miệng gọi nhỏ: "B..
Bác Tu.."
Tên thuộc hạ bật cười nói: "Đừng sợ đừng sợ, ta chỉ lấy ít máu của ngươi thôi, ta..
Á!"
Trước mắt Tuyết Lưu, tên thuộc hạ đó bị một thanh kiếm chém rớt đầu xuống đất, hình bóng người chém liền hiện ra.
Bác Tu vung kiếm chặt đứt hai thanh xích huyền thiết.
Tuyết Lưu liền ngã nhào xuống, may thay được Bác Tu đỡ lấy.
"Tuyết Lưu, ngươi sao rồi?"
"Người phá sơn động không phải là ngươi?"
"Không, là Xuân thần đại nhân.
Chúng ta rời khỏi đây trước đi, ngươi ổn chứ."
"Ta ổn.".
Tuyết Lưu gật đầu lấy lệ nhưng thân thể đã như không còn sức nữa.
Bất giác một cảm giác ấm nóng truyền vào người.
Tuyết Lưu trợn tròn mắt nhìn gương mặt Bác Tu dán chặt với mình, Bác Tu đang truyền ma lực vào cho Tuyết Lưu bằng cách..
dùng miệng.
Bác Tu thả Tuyết Lưu ra, ánh mắt có chút ngượng khi nhìn Tuyết Lưu bị hóa đông từ bao giờ.
Hắn không dám nói, chỉ luồn tay qua chân Tuyết Lưu, một cái nhẹ bế Tuyết Lưu trên tay rồi hóa thành hắc quang bay khỏi sơn động.
Chiếm Viễn đến nơi thì phát hiện kẻ đột nhập đã đánh vào mật thất của sơn động.
Gã nhìn thi thể thuộc hạ của gã nằm la liệt trên đất mà máu nóng liền nổi lên, gã tức tốc bay vào mật thất mà không đề phòng bị Hi Hoa trốn sẵn sau cửa mà đánh úp.
Cả hai giao chiến một lúc đến khi Chiếm Viễn bị một đao của Hi Hoa chém giữa bụng một nhát, cả hai mới thối lui về.
Chiếm Viễn nhìn Hi Hoa khẽ cười: "Thì ra là Xuân Thần, ngọn gió nào đưa ngài đến nơi này vậy.
Ta nhớ là ta đâu có náo loạn gì khiến Xuân Thần bận tâm đâu!"
Tên này theo đánh giá của Hi Hoa là kẻ rất thích cười và rất biết dùng lời nói đánh động tâm lí, tu vi của gã cũng rất cao, xem ra là một đối thủ đáng gờm.
Hi Hoa nâng Song đao lên đáp: "Diệt trừ mầm họa sau này."
Nói rồi y xông lên, gã đanh mặt lại vội vàng né đi.
Tự gã biết bấy lâu này cơ thể gã chưa cân bằng lại giữa ma khí và tiên khí nên nội lực có chút bất đồng, nếu đánh lâu dài e là sẽ bại dưới tay Hi Hoa, gã cắn răng đánh một chưởng vào vách đá, lập tức trận pháp liền hoạt động, hàng ngàn kim châm bay ra.
Gã dùng cánh của mình chắn lại, Hi Hoa vội vẽ trận pháp chắn trước mình, nhưng rồi từ đâu xuất hiện một đạo quang màu đỏ rực đánh thẳng về phía sau Hi Hoa làm y phải chia nửa linh lực chắn lại, nhưng căn bản đạo quang kia vô cùng quỷ dị mang theo mùi hương khó ngửi khiến y ho ra bụm máu rồi ngã xuống đất, đầu óc bắt đầu mê man dần rồi bất tỉnh hẳn.
Trận pháp dừng hoạt động, Chiếm Viễn thu cánh về, tự mình ho ra bụm máu rồi hành lễ nói.
"Đã ra tay giúp đỡ."
Trong không gian u tối, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Đặt hắn ở nơi sạch sẽ rồi tự mình điều trị đi."
"Vâng!"
Chiếm Viễn cúi người bế Hi Hoa lên, gã lẩm nhẩm, một lối thông sơn động liền hiện ra, gã đi vào trong đặt y lên một tảng thạch anh rồi đi ra ngoài..