Hi Hoa cầm đóa hoa nhìn, căn bản không phải muốn tạo là tạo được.
Đứa nhỏ này cũng thật ngây thơ.
"Điện hạ, người đừng buồn.
Tiểu tiên Muốn thấy người cười.".
Dương Lâm nũng nịu nói, Hi Hoa chợt cười nhéo nhẹ má nó: "Cũng thật biết cách an ủi."
Dương Lâm cười tít mắt, chợt A một tiếng: "Hôm qua con gặp một con quái vật rất kinh khủng, nó thật đáng sợ!"
"Quái vật? Nó như thế nào?"
Dương Lâm rùng mình nói: "Đôi mắt đỏ, choàng áo đen, móng tay thật dài, nó thi trận pháp ở đâu, hoa đều héo cả.
Con sợ đến nỗi chui rúc vào trong chăn, cũng may có Nhã Hiên thúc thúc, nó mới biến mất."
Hi Hoa nghe thấy làm lạ, liền theo Dương Lâm đến nơi gặp quái vật vừa hay gặp Nhã Hiên nên liền hỏi chuyện.
Nhã Hiên không lấy làm lạ mà nói: "Thực hư ta không biết nhưng mà điện hạ, sáng nay ta ra xem vườn thì có rất nhiều chỗ thảo dược bị chết rất kì lạ.
Rõ ràng hôm qua vẫn rất tươi tốt."
Hi Hoa bước đến xem xét, thảo dược khô héo đến tận rễ, muốn hồi sinh cũng không được.
Y bắt đầu thấy không ổn liền sai Nhã Hiên đi mời Lập Xuân phương chủ khai kết giới nơi này, còn mình đi tìm lão Chu hỏi.
Lão Chu nằm ở cành đào nheo mắt suy nghĩ, rốt cuộc cũng bảo Không có, hôm qua không có ngoại tộc vào Hoa giới, đến sáng nay cũng chỉ có mỗi Đế Long đến.
Nếu không có vậy thì xảy ra trong nội bộ.
Giai đoạn này thần dược và lương thực rất quan trọng, nếu sơ sẩy sẽ ảnh hưởng đến bố cục sắp xếp trước.
Lão Chu nhấp ngụm rượu bỗng khựng người reo lên: "À mà..
có! Sáng hôm trước có một số người đến lấy mật.
Nhưng cũng là từ Long Giới với lại là có lệnh bài đầy đủ."
Hi Hoa nghiêng đầu hỏi: "Có bao nhiêu người? Lão Chu có để ý lúc vào lúc ra không?"
Lão Chu đếm tay rồi nói: "Bảy người..
nhưng trong đó có một người lão rất để ý.
Người đó khoác bộ choàng đen lạ nhất trong đội người."
"Vậy ai là người tiếp đội người này?"
"Là Dương Tử."
Hi Hoa lại đi tìm Dương Tử nhưng không thấy hắn đâu, sáng nay vừa mới hầu hạ y xong hắn cũng vội rời đi sớm.
Bất chợt ở một hòn non bộ có tiếng rn rỉ, Hi Hoa bước đến đó xem thử thì thấy Dương Tử đang cầm trên mình một thanh đoản đao rạch vào tay mình, máu rơi loan khắp mặt đất.
"Dương Tử!".
Hi Hoa vội phất tay, đoản đao kia bị đánh văng ra xa, Dương Tử thì ngồi bệch xuống đất, sắc mặt đã tái đi.
Hi Hoa bước đến kiểm tra, lo lắng hỏi: "Đệ đang làm gì vậy?"
Dương Tử mím môi, nghẹn giọng nói: "Điện hạ..
tha lỗi cho đệ, là đệ bất cẩn để quỷ yêu hạ chú trong người.
Nếu không giải trừ thì đệ sẽ hại mọi người mất."
Hi Hoa thổn thức cầm cánh tay đầy vết rạch của Dương Tử, trong lớp máu thịt bừa bộn vẫn còn ẩn hiện dấu vết tà chú.
Nén lại cơn đau đớn, Dương Tử mới kể: "Trong đoàn người từ Long Giới đến có một người rất kì lạ, nàng ta đã luẩn quẩn ở vườn thuốc.
Đệ đến hỏi thăm nào ngờ bị hạ Mê hồn thuật, đến khi tỉnh lại trên người đã bị hạ chú, lúc tà chú phát động..
Đệ đã..
đệ đã..
Khiến cả vườn thảo dược chết hết.
Điện hạ, đệ không có cách nào khác chỉ có thể phá hạ chú thôi, đệ thực sự không có muốn như vậy.
Đệ không dám nói với điện hạ, bản thân mình không tự bảo vệ được còn liên lụy đến điện hạ.
Đệ không có mặt mũi."
Dương Tử vội vã dập đầu trước Hi Hoa.
Hi Hoa cản hắn lại, tay lau đi nước mắt của Dương Tử: "Đệ không nói, tình huống càng tệ thì phải làm sao? Đệ theo ta lâu như vậy, có bao giờ ta đối xử với đệ giống chủ nô đâu.
Nào, đi theo ta, ta chữa trị cho đệ.
Hạ chú phải nguyên vẹn thì mới tìm được cách giải.
Sau này không được tùy ý làm bừa nữa, đệ mà xảy ra việc gì, Dương Lâm sẽ như thế nào đây?"
Dương Tử nấc nghẹn hai tiếng cúi đầu không nói.
Hi Hoa thở dài: "Là nam tử đừng vì chuyện này mà rơi nước mắt.
Phải tỉnh táo để còn tìm ra kẻ kia xem mục đích của họ là gì?"
Hi Hoa đưa Dương Tử tới An Lạc phủ.
Dương Tử sau khi lau sạch máu liền cởi y lĩnh ra để Hi Hoa xem tà chú.
Nhìn phần lưng, ngực tay đều là những dòng loằng ngoằng đen tím làm Hi Hoa thấy xót.
Tà chú này tạm thời không nguy hại đến tính mạng nhưng dần dà sẽ ăn mòn ý thức của người bị hạ chú và sau này sẽ sống như một con rối dưới kẻ hạ chú.
Dương Tử là hầu cận cạnh Hi Hoa, kẻ hạ chú muốn điều khiển Dương Tử hại y.
Việc này tính ra đã quá rõ ràng, người muốn hại y rất nhiều nhưng hiện giờ chỉ có mỗi Tịch Nhan mới có lá gan khiêu khích trực tiếp với y.
Rốt cuộc cũng không biết Tịch Nhan hận tứ hải bát hoang hay là hận y nữa, bao nhiêu thứ chung quy chỉ muốn y đau khổ mà thôi.
Hi Hoa vừa băng bó vết thương vừa thở dài, nghĩ ngợi nói: "Nếu muốn thăm dò hay hãm hại ta, chọn đệ là một ý tưởng tốt.
Sau này đệ vẫn nên cẩn thận hơn.
Tà chú này tạm chưa thể giải, đệ cứ ở lại An Lạc phủ tịnh dưỡng.
Đừng để Dương Lâm đến gần trừ phi có người bên cạnh."
Dương Tử gật đầu, bỗng hắn thấy cả người cứ lâng lâng vội bám víu lấy tay Hi Hoa.
Hi Hoa ngạc nhiên hỏi:
"Dương Tử, đệ làm sao vậy? Dương Tử!"
Dương Tử ngã chúi cả người xuống, mắt dần mơ hồ mà nhắm lại.
Hi Hoa vội đỡ lấy hắn trở về giường nằm, bất giác bên tai nghe tiếng thì thầm cười nói, vừa giống của Dương Tử vừa giống như của người khác.
"Hi Hoa, Ngươi sống có tốt không?"
Hi Hoa giật mình đẩy Dương Tử ngã ra giường.
Dương Tử lại chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt vô hồn nhìn y nhưng miệng vẫn nở nụ cười.
Hi Hoa cắn răng, tay liền vung lên tụ một đạo tiên
"Ngươi muốn giết ta.
Giết đi, xuống tay giết ta đi."
Giọng nói lúc này đã rõ ràng hơn, là giọng của Tịch Nhan.
Hắn như vậy đang dùng chuyển hồn thuật qua thân xác của Dương Tử.
Vậy thì y phải làm sao đây, kẻ thù trước mặt mà lại không thể giết được sao.
Đôi mắt Hi Hoa hằn tơ đỏ, liền xông đến tát một cái vào mặt Dương Tử, tuy rất xót xa nhưng y biết Dương Tử lúc này không phải là Dương Tử nữa.
"Khốn kiếp."
Tịch Nhan cười hắt, Hi Hoa niệm thuật, một sợi dây trói tiên liền trói chặt Dương Tử.
"Tịch Nhan, ngươi dám đến tận đây sao? Có muốn thì đường đường chính chính đánh với ta"
Tịch Nhan im lặng một lúc, sau lại nở nụ cười: "Đường đường chính chính.
Ta không quen.
Ta thích lén lút, như vậy mới thấy được nhiều biểu cảm của ngươi.
Lại cảm nhận được sự săn sóc quan tâm của ngươi, thứ ta rất thèm muốn.."
"Vậy sao?"
Hi Hoa giật mình quay lại nhìn Nguyệt Liên từng bước đi vào, trên tay cầm một bình rượu ngọc, không khí lạnh từ đâu tràn ngập phòng.
"Nguyệt Liên.."
Nguyệt Liên kéo ghế ngồi trước mặt Tịch Nhan, cười nhạt: "Ngươi tìm đủ cách muốn để Hi Hoa ghi hận ngươi.
Có phải là tâm tâm niệm niệm muốn y nhớ ngươi mãi không quên đúng không? Vậy thì chúc mừng ngươi, làm được rồi đó."
Tịch Nhan nhìn Nguyệt Liên bằng ánh mắt sắc lạnh.
Nguyệt Liên lại bật cười nói: "Ngươi ở trong người Dương Tử, bị trói bằng dây trói tiên đương nhiên hồn sẽ không trở về được nhưng ngươi không sợ vì ngươi biết người chịu thiệt vẫn là Dương Tử.
Ngươi coi thường Hi Hoa trói ngươi vì ngươi nghĩ y xót cho Dương Tử nên vẫn sẽ thả ngươi ra.
Dây trói tiên này trói ngươi nhưng cũng là đang bảo vệ ngươi.
Ngươi bây giờ rất thoải mái chơi đùa y."
Dừng một chút, Nguyệt Liên bất chợt hỏi: "Muốn nếm thử sức mạnh của dây trói tiên không?"
Tịch Nhan bật cười nói: "Bao nhiêu cực hình ngươi cứ lôi ra đi.
Ta đang đợi đó."
"Ồ..
chậc chậc..".
Nguyệt Liên tiếc nuối nói: "Ta không muốn để Hi Hoa nhìn thấy máu tanh.
Nhưng ta có một trò chơi khác cho ngươi.
Ngươi có muốn thử cảm giác trò chơi tinh thần không? Có lẽ sẽ thích thú."
Lời nói của Nguyệt Liên rất thần bí nghe không rõ ràng, Hi Hoa không hiểu gì cho đến khi Nguyệt Liên đứng dậy, nhanh như gió kéo y lại.
Trước mặt Tịch Nhan cưỡng hôn y.
Quả nhiên là dụng hình tinh thần.
Nguyệt Liên ép hai tay Hi Hoa giữa ngực, tay luồn vào gáy y đẩy cổ y ngửa ra thuận tiên môi lưỡi cận kề, tay kia kéo eo y lại sát chặt vào mình.
Nói là cưỡng hôn nhưng thật rất ôn nhu như mỗi lần hai người gần kề, hắn hôn y đến nỗi y muốn nhũn người ra, mọi sự đều để Nguyệt Liên an bài.
Rồi hắn từ từ trượt xuống cổ lim láp, không phải là muốn..
làm y trước mặt Tịch Nhan chứ..
Hi Hoa bắt đầu thấy sợ hãi rồi.
Cũng may Nguyệt Liên thấu hiểu lí sự, hôn đến ngay cần cổ thì dừng lại, hắn đưa đôi mắt khinh nhờn về phía Tịch Nhan.
Tịch Nhan lúc này dưới thân xác của Dương Tử.
Hai mắt đã trợn to đầy căm phẫn, răng cắn muốn vỡ hàm, hai tay siết chặt chăn giường đến nỗi đầy gân xanh.
Dương Tử rất ít khi tức giận, trong lúc này dưới cảm xúc của Tịch Nhan, tức giận lên thì một chút Dương Tử ngày thường đều không có, điều đó đã khiến Nguyệt Liên đắc ý nhếch mày.
Cái gì mà tâm tâm niệm niệm người hắn yêu muốn ghi nhớ mình, ta khinh.
Lãnh quyền của ta, người dám nhúng một ngón tay vào, ta liền chặt đứt.
Để xem ngươi còn muốn ở lại được bao lâu, khôn hồn thì biến về mà lo chuẩn bị sẵn quan tài đi.
Thù này ta sớm trả..
Nguyệt Liên nâng mắt đảo phượng khiêu khích nhìn Tịch Nhan.
Tịch Nhan run lên vì tức giận liền hét một tiếng xông đến.
"Ta giết ngươi!"
Nguyệt Liên rất bình tĩnh vung bình rượu về phía trước.
Rượu rơi ra phủ cả người Dương Tử, Tịch Nhan trong đó liền la hét ngã xuống nền.
Hi Hoa có chút lo lắng giương mắt nhìn Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên mỉm cười nhỏ giọng nói: "Không hại Dương Tử đâu."
Nói rồi hắn bước đến ngồi xuống, một tay xách cổ áo Dương Tử lên nhìn, lạnh lùng nói: "Ngươi hại nhi tử ta, lại muốn hại thêm cả Hi Hoa? Đây đều là người của ta, ta sẽ thay họ trả để tránh cho họ đụng vào thứ dơ bẩn như ngươi.
Bản thân ngươi nên biết, ta không muốn ngươi sống như ý, ta muốn ngươi sống không bằng chết.
Có trách thì trách ngươi ngu dại, thần tiên mở lối ngươi không vào.
Nếu muốn ghi hận thì ghi hận ta, chiến trường đã bày sẵn, chỉ cần ngươi muốn, ta sẵn sàng giết ngươi.
Còn bây giờ, ta vẫn muốn ngươi trả giá với trò lén lút này."
Dứt lời Nguyệt Liên đổ rượu lên đầu Dương Tử.
Chỉ là rượu nhưng Tịch Nhan đã hét lên đau đớn, rượu chảy xuống ướt hết cả thân Dương Tử.
Nguyệt Liên trừng mắt nói: "Có phải cảm nhận được cảm giác tróc từng miếng thịt ra, lục phủ ngũ tạng muốn nổ tung không? Ta chuẩn bị cho ngươi đó.
Để cho ngươi cảm nhận được lúc linh thể của nhi tử ta vỡ vụn, nó cũng đau đến nhường nào."
Hi Hoa đứng sau nhìn, nước mắt không tự chủ lăn trên gò má.
Linh thể nhi tử vỡ vụn..
Đau lắm đúng không? Y muốn chịu thay nhi tử nhưng không được.
Nhìn Tịch Nhan bị hành như vậy y vừa thấy đáng vừa thấy hận.
Hận tại sao y không thể tự tay đày đọa kẻ đã hại nhi tử của mình.
Tịch Nhan hét lên một tiếng rồi im bặt.
Dương Tử ngất đi ngã ra sàn.
Nguyệt Liên thở ra một hơi rồi ném bình rượu đi, trong đó là nước tru hồn hắn đã từng nhờ Tuyết Lưu lấy giúp, hồn của Tịch Nhan hẳn đã bị cắn xé không toàn vẹn rồi.
Hắn chậm rãi đưa mắt nhìn Hi Hoa.
Hi Hoa vẫn đứng đó ánh mắt nhìn Dương Tử, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Hắn đứng lên, lau sạch tay mình rồi đưa tay lên lau nước mắt cho Hi Hoa, cũng vì quá giận dữ, hắn đã khơi lên nỗi đau của cả hai đã dồn nén bao lâu.
Linh thể của nhi tử sau ba ngày không nhận linh lực sẽ tự bạo mà vỡ vụn tránh bị oán linh xâm chiếm, hắn đã giấu Hi Hoa biết điều đó, nó là sự thật rất đau lòng, chính là chết không được toàn vẹn.
Đêm hôm ấy, Nguyệt Liên đến điện Phù Anh thì thấy Hi Hoa ngồi ở lưỡng đình nhìn ra vườn hoa phù dung trong rất thẩn thờ.
Nguyệt Liên thở dài, hoa phù dung này ý nghĩa không tốt lành, tại sao Hi Hoa lại thích trồng nó đến như vậy.
"Nguyệt Liên.
Đến đây."
Nghe Hi Hoa gọi, Nguyệt Liên liền bước đến nói: "Trời khuya sương lạnh, sao không về điện nghỉ ngơi?"
Đợi Nguyệt Liên ngồi xuống, Hi Hoa mới trả lời: "Nơi này thanh tịnh, ta muốn ngẫm một số chuyện cũ."
"Ngươi ngẫm chuyện gì, nói cho ta biết, ta ngẫm cùng ngươi!"
Hi Hoa phì cười rồi lại thở dài nói: "Ta ngẫm lại chuyện từ lúc ta trở về, gặp ngươi, trải qua mọi chuyện."
Nguyệt Liên lại hỏi: "Vậy ngẫm được gì rồi? Có phải quyết định yêu ta là sáng suốt không? Thật ngại quá!"
Hi Hoa không tự chủ bật cười, sau lại trầm lắng nhìn đàn linh điệp bay trong đêm, nhẹ nhàng nói: "Ngẫm thấy, hoàn sinh trở lại cho ta rất nhiều, nhưng mà cái giá phải trả cũng rất nhiều."
Nguyệt Liên chợt thu nụ cười, giương mắt nhìn Hi Hoa.
Hi Hoa tiếp tục nói:
"Dù biết rằng thời thế sẽ thay đổi, người sống càng lâu sẽ càng nhận ra được hết chuyện nhân sinh.
Nào có chuyện gì là dễ dàng huống hồ cải tử hoàn sinh từ trước đến nay đã được liệt vào chuyện tối kỵ của luân hồi.
Vậy nên một người cải tử hoàn sinh như ta dù sống có tốt đến mấy cũng phải trả giá cho sự quay về này.
Giống như bảy vạn năm đầu ta sống cuộc sống của chính ta, nhưng sau một vạn năm quay về, ta như sống cho những kiếp luân hồi mà ta đã bỏ qua nên sống cũng khó khăn hơn bảy vạn năm trước.
Không phải là về vật chất mà là về tinh thần.
Nguyệt Liên, sự thật ngoài ngươi và một vài người thật tâm đối đãi tốt với ta ra thì ta chưa từng cảm thấy vui vẻ sau khi hồi sinh trở về."
Một làn gió xuân thổi qua khiến hoa đào hoa mai bay lả lướt khắp nơi, Hi Hoa từng viễn tưởng mình như cánh hoa đào đó, lúc bắt đầu đâm chồi đến nở rộ, sắc màu đều rất tươi tắn, nhưng rồi dù đẹp đến đâu hoa cũng phải tàn, nếu gắn gượng không cho rụng khỏi cành mà ép nó ở lại trên đài, nó cũng tự héo úa theo thời gian mà thôi.
Hi Hoa biết mình may mắn hơn cánh hoa đó, y vẫn có được hạnh phúc trong màn đêm, là thứ để y có thể vực dậy sau đau khổ nhưng y cũng rất sợ, sợ cái khổ của mình làm người khác khổ theo.
Nguyệt Liên không nói, cùng Hi Hoa hướng nhìn vườn hoa, đây là thói đời, hắn..
không thể phản bác điều này.
Từ những chuyện xảy ra hắn cũng cảm nhận được, từ khi trở về, Hi Hoa chưa từng được sống an ổn, Đồng Lô Hồng Liên, bị kẻ ác hãm hại, mất nhi tử..
Mọi việc kẻ khác làm chỉ muốn hại y thê thảm, có những việc vặt cũng trở thành lí do để hại y dù nó có thể giải quyết nhanh như trở tay.
Vậy thì phải giải thích thế nào, đó có phải là thiên đạo sắp xếp không.
Hi Hoa trầm tĩnh, nắm lấy tay của Nguyệt Liên, nhìn hắn nói: "Nhưng ngẫm là vậy, ta cũng không hối hận."
Nguyệt Liên nghiêng đầu, lại mím môi nói: "Dù gì ban đầu ngươi trở về không phải là vì ta.."
Hắn là đang trách yêu y.
Hi Hoa nâng niu bàn tay hắn, nói: "Đúng vậy..
Quay về không phải vì ngươi nhưng ngươi lại khiến ta quyết định ở lại."
Nguyệt Liên thở ra, nhẹ giọng nói: "Hi Hoa, hôm nay có muộn phiền gì hãy nói với ta đi.
Nói hết những gì có thể, ta bồi ngươi.."
Hi Hoa cười, nếu có điều muốn nói đối với Nguyệt Liên y lại không có.
Bởi những lúc ở cạnh Nguyệt Liên là những lúc trọn vẹn nhất, y không muốn đào sâu thêm nữa.
Vậy nên y nghiêng đầu hỏi Nguyệt Liên: "Ta muốn biết..
Ngươi không hài lòng ta ở chỗ nào? Chính là muốn ta thay đổi chỗ nào, ta sẽ thay đổi vì ngươi."
Nguyệt Liên ngớ mặt, lại xoa cằm suy nghĩ, hắn thích tất cả mọi thứ của Hi Hoa, làm gì có chỗ không hài lòng.
Hi Hoa vẫn giương mắt chờ hắn nói, hắn có chút bối rối, đây là cơ hội tốt có một không hai của hắn, hắn nên biết nắm bắt.
"Ta thấy từ đầu đến cuối ngươi trong mắt ta đều rất hài lòng.
Mỗi người đều có suy nghĩ và nguyên tắc riêng, đâu phải muốn đổi là đổi được."
"Ta đổi được..
vì ngươi!"
Nguyệt Liên nghe Hi Hoa nói vậy chỉ cười nhẹ rồi mới nói: "Đừng để Tịch Nhan làm gì ngươi khi không có ta bên cạnh."
Hắn muốn y đối với Tịch Nhan không câu nệ việc gì, cho dù trước đây hai ngươi có cái gì thì đó cũng là quá khứ, hắn muốn là hiện tại và tương lai.
Hắn không muốn giữa Tịch Nhan và Hi Hoa có một mối quan hệ nào ngoài là kẻ thù, cứ cho là hắn đáng ghét, ích kỷ hoặc độc ác đi, hắn đều nhận miễn sao hắn không muốn day dưa như vậy lỡ đâu một lần nữa Hi Hoa sẽ bị hại thì sao.
"Được."
Nguyệt Liên khựng người thoát khỏi suy nghĩ.
Hi Hoa chậm rãi nói: "Sau này gặp nhau như lửa với nước, ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
Có chết cũng phải chết không toàn vẹn."
Giọng nói này tuy rất nhẹ nhưng rất lạnh nhạt, ánh mắt tím ấy khẽ liếc nhẹ giống như một cánh hoa biến thành một lưỡi đao sắc bén.
Y rút trong tay áo ra một cuộn văn đưa cho Nguyệt Liên, nhàn nhạt nói: "Tịch Nhan hạ chú lên người Dương Tử, muốn đệ ấy hấp thu những loại thuốc tốt để chữa trị cho hắn mà hắn bị như vậy ta đã nghĩ đến lần giao đấu kia hẳn ngươi đã hạ thuật lên người hắn.
Trong đây là những tên thần dược bị cướp lấy, ngươi xem qua, loại nào khắc chế thuật của ngươi mạnh nhất.
Ta sẽ thay loại đó bằng thuốc khác."
Nguyệt Liên xem qua xong, thắc mắc hỏi:
"Ngươi nghĩ hắn vẫn trở về Hoa giới sao?"
Hi Hoa cười nhạt nói: "Hắn đã bỏ công tìm hiểu Hoa giới kỹ như vậy, chắc chắn sẽ quay trở về.
Tuy không đánh rắn động cỏ nhưng sẽ không từ bỏ sớm như vậy.
Hắn biết ngươi sẽ không thể ở Hoa giới thường xuyên."
Nguyệt Liên gật đầu, Hi Hoa lại nói thêm: "Chuyện người bí ẩn kia ngươi cũng nên cẩn thận.
Dương Tử đã bị Tịch Nhan hạ chú, nơi ngươi cũng nên xem chừng xung quanh.
Chỉ cần bảo toàn tốt, qua một tháng ta và ngươi sẽ ép được hắn phải khiêu chiến trước."
Nguyệt Liên nghiêng đầu, Hi Hoa tự dưng trở nên cứng rắn, xem ra đã lập được kế hoạch trong đầu rồi, hắn nói: "Ta sẵn sàng chờ tin tốt.".