Ở Hoa giới, ngoài y ra thì chỉ có phụ thân y có thể tiêu khiển quỷ tu đằng.
Nhưng dù gì Nguyệt Liên cũng là do bị khống chế, phụ thân không nên ra tay nặng với hắn.
Nhưng mà Hi Hoa cũng không hiểu, lúc nãy y vào đây hắn vẫn còn lành lặn, tại sao thời gian qua chưa được bao lâu, cả người lại thương tích rồi.
Nguyệt Liên nhìn xuống ngực phải mình có dấu vết dài, hắn nghiêng đầu khó chịu.
Thứ thực vật kia quả nhiên lợi hại.
Lúc tỉnh dậy không thấy Hi Hoa đâu liền biết thần tiên này giảo hoạt, leo lên giường hắn chắc chắn có âm mưu, xong chuyện liền đem chiến lợi phẩm rời đi.
Hắn không nghĩ nhiều liền vác đao đem quân tiến đánh Hoa giới nhằm tìm kiếm tên thần tiên ấy hỏi tội.
Không hiểu sao lúc đó hắn lại nổi giận, tâm tình khó chịu tột cùng lại gặp một tên kì quái chặn đoàn quân hắn trước cổng vào.
Hắn chỉ muốn dùng gai của thực vật kia để đánh tên Có đôi mắt đỏ giống hắn ở Hoa giới, nào ngờ đụng thứ quỷ, bị nó quất lại, đau nhức đến lạ thường.
Hắn dùng bao nhiêu thuốc cũng không chữa trị được.
Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên không nói, sợ hắn muốn mặc kệ vết thương liền ra sức khuyên:
"Quỷ Tu đằng kị Tà khí, dù yêu ma hay thần tiên trúng đều phải dùng linh lực chữa trị.
Được rồi, ngươi đừng bỏ mặt vết thương, ta giúp ngươi chữa trị, sau đó nói chuyện sau."
Hi Hoa bước tới hai ba bước đã đứng trước mắt Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên nhìn y, dứt khoát đưa Cùng Kỳ Đao kề cổ nhưng Hi Hoa không sợ, y vẫn tiến đến nói: "Ngươi còn mang vết thương như vậy.
Trận pháp kia sẽ khiến ngươi đau đớn.
Ta không làm hại ngươi."
"Ta không tin.
Ta..
tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng tên thần tiên xảo quyệt ngươi liền biết ngươi có âm mưu xấu xa."
Thì ra là giận dỗi tưởng mình bị người ta lừa lên giường rồi vứt bỏ không chịu trách nhiệm nên mới đến Hoa giới gây rối.
Hi Hoa nén nhịn cười thở ra, đưa hai tay về phía Nguyệt Liên nói: "Có thể trói ta lại, lúc nào đao cũng kề cổ."
Nguyệt Liên cười hắc, khuôn mặt có chút tái đi: "Ngươi có thể tự giải thoát cho mình."
"Là ngươi trói ta không kĩ, còn cố ý không trông chừng ta.
Đổi lại là ngươi, ngươi có làm giống ta không?"
Nguyệt Liên cảm thấy Hi Hoa không đáng tin nhưng vì vết thương, hắn miễn cưỡng buông đao xuống, dùng xích hỏa trói hai chân của Hi Hoa lại.
Hi Hoa lại giương mắt nói: "Nơi này ma khí nhiều, không tốt cho việc chữa vết thương."
Dứt lời cổ áo bị Nguyệt Liên nắm lấy, giây sau đã ở trong thư phòng của Nguyệt Liên.
Hắn xoay người ngồi lên trường kỷ, ánh mắt sắc lạnh nhìn Hi Hoa mà không nói lời nào.
Vẻ mặt này làm cho Hi Hoa muốn cười nhưng không dám, vì vết thương không nên để lâu nên y nhanh chóng rời đi tìm một chậu nước.
Bên cạnh Nguyệt Liên không có tùy tùng, Hi Hoa cũng không sợ bị phát hiện.
Bên ngoài so ra với Hoa giới hẳn Mão Nhật đã ngã về phía Tây, thì ra trận pháp còn khiến không gian và thời gian trong đó rời xa thực tại rất nhiều.
Đủ để Nguyệt Liên đi gây loạn.
Đặt chậu nước bên cạnh, y lấy tinh hoa trong túi đổ vào nước rồi chuẩn bị vào dược liệu cần thiết.
Từ đầu đến cuối Nguyệt Liên đều quan sát rất chặt chẽ.
Hi Hoa bước đến nói: "Cởi y phục ra đi."
Nguyệt Liên nghe xong, cũng không cử động, mắt nhìn về hướng khác.
Hi Hoa thắc mắc trong lòng, hắn có phải đang giả bộ không hay vẫn là Nguyệt Liên như lúc trước.
Hi Hoa kéo tay áo, tự mình cởi y phục cho Nguyệt Liên, dù gì đem qua cũng cởi rồi, bây giờ cởi cũng không sao, hình xăm và dấu vết han ái y để lại kia vẫn còn, Hi Hoa thật muốn chạm lên nó nhưng bàn tay lướt qua rất nhẹ rồi cũng buông.
Vết thương đã chuyển sáng màu bầm tím, máu vẫn còn rỉ ra.
Thông thường, Quỷ tu đằng chỉ cuốn quanh người và đâm gai vào vật bị cuốn.
Còn đây vết thương bị gai rạch dài, độc theo đó cũng phát tán nhanh hơn.
"Ngoài vết thương này ra, còn nơi nào bị thương không?"
Nguyệt Liên không nói, nhưng bàn tay trái có vết thương đã xòe ra trước mặt.
Hi Hoa nhìn vết thương, bất giác không nhịn nổi mà phì cười.
"Ngươi đừng nói là tự tay kéo quỷ tu đằng xuống nha.
Vậy mà ta cứ tưởng có người đánh ngươi."
Nguyệt Liên nhăn mặt, rút đao kề cổ Hi Hoa.
Hi Hoa ngừng cười, chuyên tâm chữa trị vết thương.
"Độc chưa lan đến tim, cũng không tổn hại nhiều.
Nhưng mà sẽ khiến ngươi đau nhức và bị sưng một thời gian.
Sau này y phục trên người nên mang rộng một chút, cũng nên tránh đụng vào vết thương.
Nếu có thể thì nghỉ ngơi một thời gian."
Sau khi xử lí xong, Hi Hoa thu dọn đồ, muốn đem thau nước đổ đi thì bị Nguyệt Liên thi thuật, thau nước liền bị ném đi đâu đó không biết.
Hi Hoa có chút giật mình, hắn là đang muốn tính đến chuyện lúc nãy sao? Nhưng nhìn Nguyệt Liên, vẻ mặt của hắn có chút không đúng.
Hi Hoa vội bước đến bắt mạch cho hắn, nhìn vẻ mặt hắn ẩn nét đau đớn, y vội hỏi:
"Nguyệt Liên, lại đau tim sao? Nguyệt Liên."
"Đừng gọi ta là Nguyệt Liên! Còn gọi nữa ta cắt lưỡi của ngươi."
Nguyệt Liên bất thình lình nổi giận mà quát lớn, sau đó tay lại ôm tim mình đau đớn.
Mắt hướng nhìn Hi Hoa trông rất giận dữ như mọi cơ nguồn cơn đau đều do y mà ra.
Hi Hoa khựng người một lát, tối qua vừa chữa trị hôm nay lại tái phát, thân thể Nguyệt Liên hẳn đã xảy ra vấn đề, có lẽ cần phải kiểm tra thêm.
Y cũng nhanh tay áp tay mình lên tim Nguyệt Liên truyền linh lực.
Nguyệt Liên muốn gạt tay y ra nhưng đều bị Hi Hoa cố chấp giữ lại.
Giằng co một lúc, cơn đau mới vơi dần.
Nguyệt Liên dừng tay, ngồi ho khan vài tiếng, sau ánh mắt lại hướng người ngồi trước mặt đang yên lặng độ linh lực cho mình.
Cái gọi là linh lực, độ cho thần tiên hay ma quỷ đều rất tốt, chỉ có ma khí là thứ chỉ có ma quỷ sử dụng.
Hôm qua thần tiên này đã độ cho hắn không ít, giờ độ như vậy, làm hắn hoang mang nghi ngờ thần tiên này thật sự yêu mình.
Nhìn bàn tay áp lên ngực mình, Nguyệt Liên nhớ lại ngày đó phân vân đoán người độ linh lực cho mình.
Xem ra người ấy chính xác là thần tiên trước mặt.
Ngẫm nghĩ lại, cơn đau tim này đã theo hắn một khoảng thời gian rất lâu rồi, mỗi ngày không một thì hai lần cơn đau sẽ ập tới, hắn chịu hoài cũng thành quen.
Đến bây giờ thần tiên này xuất hiện, thời gian tái phát cũng cách nhau rất xa, còn hiện trạng bây giờ là do hắn mới đi đánh trận bị tên kia đánh trúng.
Chưa kể đêm hôm qua hắn như ma xui quỷ khiến, cùng thần tiên này thác loạn.
Hừ hắn điên rồi, ánh mắt khẽ nhìn nơi cổ ẩn sau cổ áo kia có mấy mảng hồng tím, không hiểu sao hắn có cảm giác tự hào như thể vừa đánh dấu chủ quyền lên một món quà đắt tiền.
Hắn có chút thích thú.
Hi Hoa nhẹ nhàng rút tay về, cảm giác mát lạnh thoải mái theo đó mà mất đi làm cho Nguyệt Liên đang cảm thụ hóa trống rỗng nên hắn vội bắt tay lại khiến cả hai cùng ngẩn ra.
Lúc sau hắn mới kéo tay y đặt lại vị trí tim mình nói.
"Còn đau, cứ tiếp tục.
Chuyện đêm qua ngươi tốt nhất nên ngậm miệng, tuy ta và ngươi đều tự nguyện nhưng ta chắc chắn sau này sẽ không đụng đến thân thể ngươi nữa, Ngươi thật khiến ta chán ghét.
Thừa ta không tỉnh táo, dùng mê tình lên ta."
Hi Hoa nhìn hắn, sau cũng không nói nữa mà tiếp tục.
Kiêu ngạo thật, hôm qua thoải mái đến thế mà hôm nay mạnh miệng bảo chán ghét, đợi hắn tỉnh lại, y sẽ kể lại cho hắn nghe về sự mất mặt này.
Hắn tiếp tục luyên thuyên rủa y, Y không để ý, y chỉ chuyên tâm vào công việc.
Dù gì dựa vào tư thế này, y cũng dễ dàng chạm thật lâu vào hình xăm của hắn, đêm qua hễ y chạm vào hắn đều liếc y đến độ hai con mắt chỉ còn mỗi tròng trắng.
Một lúc sau, Hi Hoa nhỏ giọng hỏi:
"Thấy thế nào rồi? Ổn hơn không?"
Nguyệt Liên hít một hơi nhẹ sau đó gạt tay Hi Hoa ra, đứng dậy tự thay cho mình một bộ y phục mới như thể cả hai không có sự quen biết nào tồn tại.
Hi Hoa đứng nhìn hắn, bỗng thấy có cảm giác buồn tủi tràn về, cứ như thế này tình trạng bên ngoài sẽ càng tồi tệ hơn.
Mà Nguyệt Liên có thể sẽ mãi mãi không thể quay về nữa.
Nghĩ đến đây thôi khóe mắt Hi Hoa chợt đỏ lên, lâu nay luôn sống dưới sự ôn nhu của Nguyệt Liên đã quen, hiện giờ bị xem như xa lạ, thật sự không thể cảm thụ nổi.
Y đưa mắt nhìn hắn tự thay y phục, lại nhìn bàn tay đang bị thương nên từ bỏ ý định buộc lại tóc.
"..."
Hi Hoa ngửa cổ nuốt nước mắt, lại vội vã bước đến cầm lược: "Ta vấn tóc cho ngươi!"
Được một lúc cũng vấn xong tóc, Nguyệt Liên đứng dậy mang ngoại bào rồi xoay lưng rời đi, hắn còn không quên tạo kết giới không cho y rời khỏi.
Hi Hoa thở ra dọn dẹp một chút rồi ngựa quen đường cũ, thông qua trận pháp đi vào trong mật thất kia.
Nơi Minh Dạ điện, Nguyệt Liên đứng nhìn trận pháp tràn ngập ma khí cùng những tinh tượng phát ra ánh sáng đỏ kì lạ, xung quanh là những ma tướng tập trung đầy đủ.
Bọn chúng nhìn tinh tượng diễn ra liền bày tỏ nét mặt vui sướng đến lạ lùng, một tên hô vang Quỷ vương, nói tinh tượng hóa đỏ chính là đang mở ra thế giới ma quỷ, cũng là lúc âm thịnh dương suy.
Chỉ cần đợi ngày trăng máu xuất hiện, thời cơ chính muồi, xuất binh là lựa chọn hoàn hảo.
Nguyệt Liên không đáp, chỉ im lặng nhìn những tinh tượng chao đảo trên không trung, lập thành một quỷ đạo bổ trợ nhau phản uống dưới tứ hải bát hoang thu nhỏ kia ánh sáng của sự chết chóc tang thương.
Tịch Nhan nhìn những ma tướng rôm ra háo hức, lại nhìn tên Quỷ vương đứng trên bục im lặng đến lạ thường, gã có chúng tự đắc.
Bọn ma quỷ này ngoài sức mạnh ra thì đầu óc rất ít khi được vận dụng, gã chỉ cần vài câu nói liền khiến chúng vây quanh Quỷ vương hối thúc hắn mau đi đánh chiếm lục giới.
Nhưng mà, sáng nay gã vừa phát hiện cơ thể của Nguyệt Liên có mùi hương và ám mùi linh lực, hẳn là kế hoạch đưa Ly thư lên giường với Nguyệt Liên thành công rồi.
Không biết Hi hoa có mặt ở đó không? Cảm giác của y lúc đó thế nào, gã không tự chủ mà thấy vui sướng lạ thường.
Chắc chắn sẽ rất thú vị.
Nguyệt Liên thu tinh tượng vào lòng bàn tay trờ về tọa đàm ngồi, hắn nói: "Mấy ngày nay các ngươi dẫn binh đi đánh chiếm, vậy nói xem, chúng ta sẽ bắt đầu thâu chiếm từ đâu?"
Chiếm Viên mở miệng trước, gã muốn đánh chiếm U Minh Giới trước, chỉ cần chiếm hết điện Diêm Vương, lấy ma khí đó bồi đắp qua cho bên mình, chưa kể còn biết bao nhiêu quỷ quái và quỷ thú nhốt ở tầng địa ngục.
Chỉ cần như vậy, liên minh ba giới đứng đầu sụp đổ, chắc chắn sẽ dễ dàng thâu tóm các giới còn lại.
Tịch Nhan lại cười trừ bảo: "Ngươi đừng quên Phong Đô Đại Đế là ai, so ra với Thiên Đế Thiên Cửu mạnh mẽ gấp bội lần, ngươi chỉ dược vào kết quả đạt được mà không nghỉ đến quá trình.
Chưa kể U Minh Giới còn đang giữ bí thuật phá giải trận Âm Dương Càn Khôn.
Sở hở một cái liền quay về con số không.
Quỷ vương, theo ta vẫn nên đánh chiếm nơi đan dược trước chính là Hoa Giới.
Tuy nói đây là nơi trung tâm của tứ hải bát hoang, trên có Thiên Cửu, dưới có U Minh, là nơi đầu mối hậu phương cho những cuộc chiến.
Chỉ cần Hoa giới mấy, sinh linh vạn vật đều sẽ bị ảnh hưởng.
Thần tiên được linh khí từ vạn vật bảo hộ, chỉ cần mất đi linh khí bảo hộ, chúng sẽ suy yếu dần, càng dễ khiến chúng ta hành sự."
Độc Tử lại cười khinh: "Xem bộ ngươi có chấp niệm với Hoa Giới quá nhỉ? Không biết là muốn làm chủ hay là bắt người đây."
Tịch Nhan không để tâm, chỉ đáp: "Chỉ cần chiến thắng, vạn tiên đều là nô lệ."
Nguyệt Liên trầm tư nhìn Tịch Nhan, biết gã vốn có một mốt quan hệ không mấy bình thường với Xuân Thần Hoa Giới.
Tuy cũng có thể xem là thù địch nhưng gã lại chưa từng mang quân đi đánh Hoa Giới, chỉ có thể làm mấy trò hèn nhát sau lưng phá phách người ta.
Xem ra không phải là có chỗ khó ra tay mà là sợ hãi không dám làm gì.
Một kẻ dám hận nhưng nhút nhát này cơ hồ cho đến đời đời kiếp kiếp cũng chỉ là kẻ tiêu nhân ôm hận trong lòng nhìn người khác thành đạt.
Nhưng không hiểu sao Nguyệt Liên lại có ý đi so sánh.
Hắn không muốn đánh Hoa Giới vì không tìm được lí do, không hận, không ghét, không chướng mắt hay vì bất cứ lợi ích của bản thân.
Hắn không phủ nhận lời Tịch Nhan nói về tầm quan trọng của Hoa giới đối với quân địch, nhưng hắn cũng muốn sở hữu một Hoa giới như vậy nếu như một ngày hắn thống lĩnh Lục giới.
Hắn nghe bọn chúng nói quân địch chính là kẻ đã hại chết hắn, chèn ép tộc của hắn như nô lệ.
Hắn bây giờ quay về, cũng không nhớ về kí ức trước khi chết đi, chỉ theo bản năng và lời thúc giục, đi tìm kẻ đã giết mình, nếu được sẽ gây dựng một tộc quỷ sau những tháng năm bị chèn ép.
Sau đó, sẽ làm sao nữa.
Hắn muốn giữ Hoa giới, để dạy bọn quỷ cách trồng trọt, sống hòa thuận với nhau sao? Thật nực cười.
Hắn muốn giữ Hoa giới, vì..
Nguyệt Liên thu liễu lại ánh mắt, có lẽ thần tiên kia đã ám thuật lên người hắn nên hắn mới có ý nghĩ muốn cuộc sống yên bình.
Không muốn đấu tranh nữa, va vào đám thần tiên thật phiền phức, hắn cao giọng cắt ngang sự ồn ào tranh cãi của đám ma tướng bên dưới.
"Gốc gác và sự linh thiêng mà thần tiên có được, một là từ thiên địa trường tồn, hai chính là tín ngưỡng của phàm nhân.
Thần tiên sinh ra từ vạn vật sống cùng thiên địa có mấy người, chi bằng đánh từ nhân giới.
Nơi hồng trần khó quản, dẹp trước những kẻ tồn tại do tín ngưỡng phàm nhân.
Đánh nhỏ thành to, chuyện này các ngươi hiểu chứ."
Bọn ma tướng hớn hở, việc phá hoại nhân gian chính là thế mạnh của chúng, bọn chân yếu tay mềm đương nhiên dễ xơi hơn bọn thần tiên.
Nguyệt Liên đứng dậy phất áo choàng ra mệnh lệnh.
Đi đi, quấy rồi nhân gian, khiến chúng rơi vào lầm than, vạn vật cây cối các ngươi đạp dưới chân, mãi mãi không thể sống lại.
Ngồi nghiên cứu ở mật thất cả buổi, Hi Hoa cắn bút nhìn bản vẽ trước mắt, sau lại nhìn xuống trận pháp dưới kia, có chút rầu rĩ.
Y đã xác định được trong sáu mắt thì có ba mắt chứa tiên khí và ba mắt chứa ma khí.
Nếu như Hi Hoa đoán không nhầm thì có thể ba mắt tiên khí đó, một là đôi mắt của Ôn Ngọc, hai là nguyên thần của nhi tử y, ba là hồn phách của Dương Tử.
Tuy nói Dương Tử đã khỏe lại nhưng thần khí vẫn luôn không ổn, nếu như theo lời Ôn Ngọc nói thì hẳn hồn Dương Tử vẫn bị giữ lại một phần ở đây.
Sáu mắt này đặt xen kẽ lẫn nhau, bổ túc cho nhau, chỉ cần phá một mắt, cân bằng bị mất, hậu quả cũng khó lường.
Vậy thì nếu sáu mắt cùng bị hủy? Hi Hoa trầm tư suy nghĩ, sau lại gạt bỏ, hẳn vẫn còn một thứ gì đó liên kết sáu mắt đó lại, trừ khi phá hủy nó.
Hi Hoa chợt cau mày, từ nãy đến giờ kiểm tra, lại bỏ qua lời thần long nói, trong trận pháp này còn có liên quan đến Nguyệt Liên.
Từ khi Nguyệt Liên tiếp quản, trận pháp mới được hoàn thành.
Vậy suy ra, có thể chốt cuối cùng nằm trên người Nguyệt Liên.
Bất giác hình ảnh Nguyệt Liên bị đao xuyên ngực hiện về khiến Hi Hoa run người một cái, chỉ là suy đoán, nó có thể vẫn là Cùng Kỳ Đao.
Hi Hoa thu giấy bút về, phải tiếp cận được Cùng Kỳ Đao mới có thể giải quyết mọi chuyện.
Hi Hoa niệm thuật, tay cầm chiếc trường khóa kia giờ lên, thoắt đã rơi xuống nền nhà.
Xoay người lại, mặt liền đập vào phần gáy cổ của ai kia.
Trời bên ngoài đen bất thường, Hi Hoa xoa xoa mũi mình, rồi lại dang hai tay nói: "Không ăn cắp thứ gì của ngươi cả."
Nguyệt Liên xoay lại nhìn Hi Hoa, ánh mắt đỏ hiện rõ lên trong không gian có chút tối.
Hi Hoa thu tay về, kiêng dè hỏi: "Ngươi..
vì sao không thắp đèn? Ta thắp giúp ngươi."
Trên không trung có vài mảng cầu lơ lửng, nhanh chóng đã thắp sáng cả tẩm phòng.
Nguyệt Liên có chút nhíu mày, Hi Hoa vội làm cho ánh sáng yếu đi.
Mắt Nguyệt Liên không tốt, ánh sáng quá chói sẽ khiến mắt hắn khó chịu.
"Ngươi đi đi."
"Hửm?"
Nguyệt Liên ngồi lên trường kỉ trải lông hổ tựa lưng ra sau, nhắm mắt lại như thư giãn, cũng bắt đầu nói: "Rời khỏi đây và trở về nơi ngươi nên ở đi.
Coi như ban ân huệ, trong thời gian tới sẽ không đụng đến Hoa giới của ngươi."
Hi Hoa gãi tóc mai có chút hoang mang, hắn đuổi y sao? Hắn sau một ngày không gặp sao tự dưng lại có thái độ này.
Hi Hoa cảm thấy muốn hiểu rõ nên vội đi đến ngồi xuống trường kỷ cạnh Nguyệt Liên, hai mắt mở to nhìn Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên vẫn nhắm mắt, nhàn nhạt nói: "Ta cho ngươi thời gian đêm nay, muốn cút đi đâu thì cút.
Chỉ cần sáng mai phát hiện ngươi vẫn còn ở đây, ta đem ngươi treo giữa thành, cho vạn quỷ cắn xé."
"Không cút.".
Hi Hoa hừ một tiếng xoay mặt đi.
Nguyệt Liên nghe vậy liền mở mắt bật dậy rút đao kề cổ Hi Hoa.
"Ngươi..
muốn chết?"
Hi Hoa cau mày nói: "Ngươi không cho ta lí do rõ ràng."
Nguyệt Liên vội nói: "Chấp chứa một kẻ địch như ngươi, có tên nào ngu đến vậy không.
Niệm tình ngươi một vài lần xoa dịu cơn đau, ta nhắm mắt cho ngươi đêm nay chạy trốn.
Còn nếu ngươi không muốn, chết cũng đừng đi theo ám ta."
Hi Hoa ngỡ ngàng trong lòng, thì ra dù bị rơi vào quỷ đạo nhưng Nguyệt Liên vẫn có một tấm lòng tốt, cũng biết lấy ân báo ân.
Nguyệt Liên nhăn mặt nhìn cặp mắt ngưỡng mộ của Hi Hoa khiến trong tâm có chút ngứa ngáy, hắn tự hỏi cái miệng hắn hôm nay bị gì, tâm hắn bị gì mà lại vô duyên mở lòng từ bi tha người.
Hắn có thể một đao chém chết người này mà, cần gì phải tạo cơ hội cho người này rời đi.
Nguyệt Liên bực bội đưa tay đẩy Hi Hoa ngã khỏi trường kỉ của hắn, sau lại tựa xuống trường kỷ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hi Hoa ngồi dưới sàn, suy nghĩ đến việc liệu có phải dùng linh lực của Nguyệt Liên độ lại cho hắn nên khiến tâm tình của hắn dần thay đổi.
Hi Hoa như bắt được mùa xuân liền trưng bộ mặt vui vẻ xổm dậy đặt hai tay lên đùi Nguyệt Liên hớn hở nói:
"Vậy thì thời gian đến sáng còn nhiều, ngươi để ta độ linh lực cho ngươi, tim cũng sẽ bớt đau trong thời gian sắp tới."
Mày Nguyệt Liên có chút co, sau lại giãn ra không nói gì.
Hi Hoa đã quen với thói quen ngấm ngầm đồng ý này vội vàng ngồi khoanh chân bên cạnh hắn, hai tay đưa lên xoa nhẹ ấn thái dương của hắn.
"Ta giúp ngươi thư giãn trước."
Hi Hoa xoa rất nhẹ nhàng, sáu huân hương trong tay áo cũng bắt đầu nhả mùi hương.
Một lúc sau đã nghe tiếng thở đều của Nguyệt Liên, lúc này nụ cười của Hi Hoa thu dần, vẻ mặt buồn rầu lại hiện lên, y nhè nhẹ đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt của Nguyệt Liên, ốm hơn rồi, còn có khóe mắt kia vì sao lại đỏ hơn như vậy.
Hi Hoa vẫn tiếp tục xoa ấn thái dương, vừa từ từ kéo Nguyệt Liên tựa vào ngực mình, sau lại đưa tay ra sau lưng hắn độ linh lực.
Y không dám độ nhiều, lỡ như vượt quá ngưỡng cho phép, Cùng Kỳ Đao sẽ dần bị mất khống chế, Tứ hải bát hoang này cũng sẽ gặp nạn.
Hi Hoa thở ra đặt cằm lên đỉnh đầu Nguyệt Liên, ánh mắt thẩn thở nhìn xung quanh lại suy nghĩ.
Năm đó vì tứ hải bát hoang mà bỏ một mạng, cứ nghĩ như vậy là đúng, là tốt, bây giờ nhìn lại trong tình cảnh này, thấy Nguyệt Liên như thế này mới thấy không đúng, tại sao đại nạn của Đại giới mà chỉ có một người gánh gồng, chưa kể đến việc bị người người ngoài kia hô đánh hô giết, sống ích kỷ một chút cũng không phải là xấu, Nguyệt Liên đã từng nói như vậy.
Hi Hoa chợt cười buồn, y cúi xuống hôn lên mái tóc Nguyệt Liên thật lâu.
Có lẽ Nguyệt Liên của y số khổ, vốn dĩ phải sống trong sự sung túc và tung hoành, vậy mà vô tình vướng vào tên đầy mớ hỗn loạn như y nên bây giờ phải chịu cảnh này.
Hhh..
thôi bỏ đi, có y ở đây, cho dù có thế nào, y cũng sẽ luôn bên cạnh bảo vệ hắn.
Cứ coi như cả hai quay lại thời gian đầu lúc y trùng sinh mới gặp nhau, một lời cũng không hợp, tuy vị trí thay đổi nhưng y cũng cam chịu, y không để tiểu tâm can của y thiệt thòi nữa..