Ngoảnh Lại Vẫn Thấy Anh

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Được.

Trước lời đề nghị của tôi, Vũ Đình Nguyên không có từ chối hay là tỏ thái độ không hài lòng gì cả, ngược lại anh còn thản nhiên chỉ tay về phía nhà bếp dặn dò tôi đồ ăn với gia vị để ở chỗ nào, xong xuôi hết thảy lúc ấy mới chống tay đứng dậy đi vào nhà tắm.

Nước bên trong chảy rào rào, chỉ còn một mình ở bên ngoài, tôi lúc này cũng mới bắt đầu ngước mắt lên nhìn toàn cảnh trước mắt. Phòng của anh tuy nằm ở khu đô thị cao cấp, nhưng nó không lớn, bố trí lại đơn giản, trên tường chẳng treo tranh ảnh hay là những đồ vật nào khác. Phòng chính có một bộ ghế sô pha nhung màu đen cao cấp, một chiếc tivi 53inch màn hình cong, gam màu chủ đạo chỉ toàn trắng với đen. Từ tường đến gạch lát sàn, rồi đến những chiếc tủ giầy hay kệ cũng vậy. Đặc biệt nhất là rất sạch, không có một chút hạt bụi nào, nếu đoán không nhầm thì ngày ngày đều được người khác dọn qua.

Đi vào trong bếp, mở tủ lạnh, thấy bên trong còn một tảng thịt nạc với xương ống, tôi nghĩ bụng một lúc cũng quyết định đi hầm xương, thịt đem băm nhỏ ra nấu cháo. Cũng may nồi của nhà anh đều là những hàng cao cấp, đặt chế độ 30 phút là là có thể chín nhừ rồi, chẳng cần phải canh từng giây từng phút giống như tôi vẫn thường làm ở nhà.

Sắp xếp hết mọi thứ lại cho gọn gàng, mắt ngước nhìn đồng hồ thời gian đã trôi qua được 15 phút, vẫn chưa thấy Vũ Đình Nguyên đi ra nên tôi định bụng viết cho anh mấy lời nhắn, thế nhưng còn chưa tìm thấy bút thì mắt lại thấy người đó lại chậm rãi bước từng bước về phía này. Tóc ngắn của anh vẫn còn nhỏ nước, trên người mặc chiếc áo choàng tắm rất rộng và lớn, nhìn vừa kín đáo lại vừa gợi cảm đến vô cùng. Thấy tôi, anh vẫn thản nhiên như không, thân hình cao lớn ngồi xuống ghế đầy mệt mỏi, ngữ điệu cất lên trầm trầm.

- Lấy giúp tôi cái khăn lông.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi đỏ bừng, trong lòng thật chẳng muốn nghe lời anh làm cái loại chuyện mờ ám như thế này, nhưng mà ai bảo tôi mang ơn người ta cơ chứ. Vũ Đình Nguyên trước đó giúp tôi nhiều như thế, anh lo cho tôi đủ mọi thứ, bây giờ sức khoẻ của anh không được tốt lắm, tôi mà bỏ đi chẳng khác gì người ăn cháo đáo bát cả. Thêm nữa, một điều tôi không dám để lộ ra ngoài là len lỏi tận sâu trong trái tim của tôi, nhìn anh ốm, trái tim cứ vậy dấy lên một nỗi lo lắng mơ hồ.

Xoay người cầm lấy khăn lông đưa cho anh, đợi anh cầm lấy tôi mới trở về phía ghế đối diện ngồi xuống, mắt hơi nâng lên quan sát. Dáng người anh rất đẹp, bộ đang tuỳ ý, vừa nãy còn ngà ngà say nhưng giờ coi như đã tỉnh táo lại mấy phần. Thêm nữa, không thấy anh nhăn mày hay ôm bụng, đoán chừng cơn đau dạ dày cũng đã đỡ đi được phần nào rồi, nên tôi vội cất lời luôn.

- Cháo đã nấu cho anh rồi. Anh đợi khoảng 10 phút nữa thì lấy ra ăn. Ăn xong thì uống thuốc, tôi bây giờ phải về, nếu không sẽ muộn mất.

Đối với câu hỏi của tôi, Vũ Đình Nguyên không hề tỏ thái độ, thân hình cao lớn của anh dựa vào lưng ghế, chỗ đệm sa lon bị lún sâu xuống, tay xoa xoa mi tâm, mắt chẳng thèm mở ra dù là một chút.

- Ở lại ăn cùng đi. Cô cũng chưa ăn đúng không?

- Không được đâu. Con trai tôi còn ở nhà, tôi về muộn thằng bé sẽ lo mất.

Vũ Đình Nguyên khẽ nhíu đường ấn, sau khi nghe nói vậy liền chậm rãi mở đôi mắt của mình ra nhìn tôi, nói.

- Đây đâu phải là lần đầu tiên cô về muộn. Ở lại một chút cũng không ảnh hưởng gì, lát ăn xong tôi đưa cô về.

- Tôi không đói. Với cả anh đang đau như vậy, không nhất thiết phải để ý đến tôi thế đâu.

Ánh đèn neon hắt lên bờ vai Vũ Đình Nguyên, đôi mắt anh bình thản như không chiếu vào tôi, đồng tử đen láy còn khiến cho tôi nhìn rõ được nỗi khiếp sợ cùng với khuôn mặt hơi tái của mình ở trong đó.

- Cô sợ tôi à?

Ý tứ của Vũ Đình Nguyên, thời gian qua tôi có nghi ngờ nhưng bản thân không dám ảo tưởng, vì tôi nghĩ khoảng cách của chúng tôi lớn như vậy, làm gì có chuyện lọ lem hoàng tử viên mãn cơ chứ. Kể cả thật lòng anh có thương, tôi cũng không thể thoát ra được cái kén của mình để thẳng thắn đối diện với nó. Chỉ là không ngờ được rằng, càng lúc anh đối với tôi càng lấn sâu, mà tôi đối với anh cũng có một chút quan tâm mong chờ, e rằng nếu không ngăn lại thì về sau có khi sẽ còn đi xa hơn, khi ấy muốn ngăn lại cũng không hi vọng sẽ được nữa.

Nghĩ đến điều ấy, tôi nhìn chằm chằm Vũ Đình Nguyên, tâm tư bất giác hoảng loạn.

- Không phải, tôi chỉ nghĩ... nửa đêm như vậy mà tôi ở trong nhà của anh thì không được ổn cho lắm. Ngộ nhỡ bạn bè anh tới, họ nhìn thấy sẽ gây hiểu lầm.

Vũ Đình Nguyên khẽ đặt cốc nước lên miệng, anh nhìn tôi, ánh mắt bình tĩnh giống hệt nước trong hồ, không lay động dù chỉ là một chút.

- Yên tâm. Bạn bè tôi không ai rảnh đến mức nửa đêm đến nhà tôi quấy rầy tôi. Họ cũng bận rộn, nên chuyện mà cô suy nghĩ sẽ không bao giờr xảy ra. Vì thế, cô không cần phải sợ.

Hơn một tháng trước, ấn tượng đầu tiên mà anh mang lại cho tôi chính là nghiêm túc thận trọng, sự trầm tĩnh chỉ có riêng ở con người anh, người khác muốn bắt chước cũng chẳng được. Anh không bao giờ làm những chuyện nhàm chán, mọi việc đều dùng cách thức bình thường để giải quyết, điển hình là mẫu người công tư phân minh. Anh giúp đỡ tôi, dìu dắt tôi, vẽ đường cho tôi, đều một lời không kể, thậm chí việc tôi quên không cảm ơn anh còn coi như gió thoảng. Tóm lại những điều ấy, tôi đã nghĩ mình ít nhiều hiểu được tính của anh, nhưng mà hiện tại lúc này tôi mới nhận ra, mình thật chất không hiểu được cái gì cả, một chút cũng không.

“ Đừng bướng nữa. Hôm nay tôi rất mệt, cô giúp tôi dọn bát đũa ra đi..." Nói đến đây, Vũ Đình Nguyên đứng dậy tiến về phía tôi, bàn tay anh duỗi ra nắm lấy bàn tay tôi đang đặt trên ghế, ngón trỏ lướt nhẹ trên khoảng da thịt trắng muốt. Mà tôi thì có chút hoảng, muốn giãy ra để thoát khỏi thì lại bị anh nắm chặt hơn, cổ tay hơi nhói:” Tô Vũ Tình, tôi chỉ nói một lần thôi, không thích nói nhiều”.

Lời nói vô cùng nhẹ nhưng lại mang theo uy lực khiến cho tôi không thể nào cãi lại được, hiện tại chỉ cảm thấy lòng mình nặng xuống, tâm trạng thổn thức giống như sắp sửa phải đón nhận lấy một chuyện gì đó lớn lao sắp ập xuống vậy.

- Anh...

“ Đi đi, cả ngày hôm nay tôi chưa ăn cái gì, bụng bây giờ rất đói." Vũ Đình Nguyên dơ tay vuốt tóc tôi, đôi đồng tử đen láy của anh đúng thật có lúc vẫn sẽ thoáng lên một chút mệt mỏi, thậm chí để ý kĩ còn nhìn ra được bên trong đó vương lại nhưng tia máu nhàn nhạt:” Tô Vũ Tình, thật ra tôi sẽ rất vui nếu cô quan tâm tôi”.

- Anh... Tổng giám đốc.. Thật ra nếu anh không khoẻ, thì tôi đưa anh đi bệnh viện nhé. Ở đấy y tá sẽ chăm sóc anh..

“ Tôi không đi?" Vũ Đình Nguyên lắc đầu, hơi thở anh lượn lờ mơn trớn gương mặt tôi:” Được rồi, cô còn lề mề nữa thì sẽ không về được đâu”.

Lời nói nói ra câu nào là lại bị chèn ép lại câu đấy, tôi hơi uất ức, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nãy giờ Vũ Đình Nguyên đều giữ thái độ không nóng không lạnh chẳng làm gì quá đáng, ngược lại lại chính mình là suy nghĩ những chuyện không đâu, nên sau vài giây suy nghĩ, bản thân cũng quyết định chấm dứt chủ đề này. Bởi vì tôi biết, nếu nó có thật sự kéo dài thì người thua cũng là tôi, đơn giản vì tài ăn nói của tôi đối với anh trước nay vẫn chẳng có trọng lượng gây uy hiếp hay khiến cho anh cảm thấy thua cuộc.

Khẽ thở dài, lấy điện thoại ra gọi cho bác Lý lần nữa dặn dò bác ấy cho Minh Đức đi ngủ sớm, tôi xong rồi mới đứng dậy đi về phía nhà bếp lấy bát cùng với cháo trong nồi mang ra bàn. Vũ Đình Nguyên đi theo sau, anh không có ý định thay quần áo, cũng chẳng quan tâm đến sự ái ngại của tôi, thái độ trước sau đều ung dung như thể một màn này là chuyện vô cùng bình thường chẳng có chút ảnh hưởng gì.

Bát cháo trước mặt nóng hổi, anh chậm rãi khuấy đều cho nguội, mắt tuy không nhìn tôi nhưng vẫn cất giọng hỏi han.

- Vụ việc của Lý Khắc Thương đến đâu rồi? Ổn thỏa hết cả chứ?

Tôi khẽ lắc đầu, trong một ngày bị hỏi 2 lần về cái chuyện bản thân đang lo lắng nên sắc mặt cũng không được tốt, ánh mắt ảm đạm.

- Tôi đã gặp anh ta rồi, nhưng mà anh ta nói với tôi sẽ xem xét. Còn Trần Viên Viên thì đã kí hợp đồng với AN DĨNH, tôi đã rất nhiều liên lạc với trợ lý của cô ta nhưng nhận lại đều là những lời khó nghe.

Thật ra tôi biết, chuyện này chẳng phải hay ho gì mà khoe ra, bởi vì suy cho cùng thì tôi cũng là một phần nguyên nhân dẫn đến kết quả như thế. Cô ta là bạn của An Lam, hai người bọn họ vốn thân thiết, thêm nữa tôi trong mắt những người đó lại là người cũ bám Dương Thành Nam không chịu dứt, họ sao có thể hợp tác với tôi được cơ chứ. Ngược lại, họ chửi như vậy là vẫn còn nhẹ nhàng chán ấy.

Nghe tôi nói vậy, Vũ Đình Nguyên chỉ gật đầu.

- Đừng đặt nặng vấn đề Trần Viên Viên. Cô ta ngay từ đầu đã có ý định hướng về AN DĨNH rồi, việc của cô bây giờ chỉ cần làm hết sức thuyết phục Lý Khắc Thương là được. Chỉ cần có cậu ta thôi, việc còn lại giám đốc Hiền tự có cách tiến triển.

- Nhưng mà…

- Nhưng sao? Cậu ta lại dở chứng gây khó dễ gì cho cô à? Hay là trợ lý của cậu ta?

- Không đâu. Thật ra là vấn đề ở tôi thôi?

Đáp lại Vũ Đình Nguyên với một lời giải thích vô cùng miễn cưỡng, tôi nhanh chóng cúi đầu xuống xúc cho mình từng thìa cháo đưa lên miệng, động tác luống cuống đầy tránh né. Một vài giây sau, khi bản thân đã lấy lại được bình tĩnh, tôi mới thầm hít một hơi thật sâu, bình thản nói.

- Anh ăn đi. Ăn xong rồi uống thuốc, nếu không ngày mai sẽ lại đau đấy.

Thái độ của tôi khiến cho Vũ Đình Nguyên ở đối diện rơi vào trầm ngâm, anh thoáng khựng lại động tác nơi bàn tay đang cầm thìa của mình, ngữ điệu cất lên vô cùng nhẹ nhàng, giống như chúng tôi chẳng phải mối quan hệ sếp với nhân viên, mà là hai người bạn chơi với nhau cùng chung lý tưởng vậy.

- Cô nấu ăn ngon như vậy, chắc là biết làm bánh trôi đúng không?

Tôi ngờ ngờ không hiểu ý tứ của Vũ Đình Nguyên là gì, nhưng để đáp lại câu hỏi của anh bản thân vẫn gật đầu. Mà anh sau khi nghe xong cũng liền nói.

- Ngày mai cô đừng đi gặp cậu ta nữa. Ngày kia cô nấu một bát bánh trôi bảy màu, sau đó mang đến nhà riêng của cậu ta ở ngoại thành đi. Địa chỉ thế nào thì tôi sẽ gửi cho cô sau.

- Tôi không hiểu lắm. Tổng giám đốc Nguyên, anh có thể nói rõ hơn được không?

Bản thân không phải là người thông minh đến mức có thể đoán được ý của người khác, cho nên đối với lời nói lấp lửng này của anh, tôi đúng thật là không hiểu gì hết. Cũng may, người đàn ông cực phẩm trước mắt tôi tính tình phải nói là khá tốt, anh nghe xong không những không hề giận, ngược lại còn kiên nhẫn giải thích.

- Lý Khắc Thương từ nhỏ đã sống với bà nội, trong lòng cậu ta bà nội còn quan trọng hợn cả bố mẹ. Tuổi thơ của cậu ấy gắn liền với bánh trôi, nhưng kể từ khi bà nội cậu ấy mất, cậu ấy đã không còn ăn đến nữa.

Nghe đến đây, đầu óc vận dụng phân tích một chút tôi cuối cùng cũng đã hiểu được lý do vì sao Vũ Đình Nguyên lại yêu cầu tôi làm cái chuyện kia rồi. Ngày kia rất có thể là ngày giỗ của bà nội Lý Khắc Thương, anh ta không muốn gặp ai cũng như không muốn nói chuyện với ai, nên tôi muốn gặp thì chỉ có thể đến cùng với món bánh trôi bảy màu. Không được phép đề cập đến công việc, mà phải giúp cho đối phương thoát khỏi được đau buồn day dứt trong quá khứ, tạo cho họ một cái nhìn thật thiện cảm về mình, như vậy sau này chuyện có khó khăn đến thế nào vẫn sẽ giải quyết được. Qủa nhiên là Tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế lớn, từng đường đi nước bước đều chu đáo đến vô cùng.

Tôi phục….

Ánh mắt không giấu xuống được sự ngưỡng, tôi tuy không thể hiện cảm xúc quá lố của mình ra ngoài nhưng cái nhìn dành cho Vũ Đình Nguyên vẫn phải nói là tràn ngập ánh hàng quang.

- Cảm ơn anh. Lần nào cũng là anh giúp tôi..

“ Không cần cảm ơn”. Vũ Đình Nguyên chậm rãi đáp lại:” Tôi đã từng nói, có chuyện thì tôi cũng sẽ là người chống lưng cho cô. Việc Lý Khắc Thương chỉ là đưa ra gợi ý, làm hay không thì phải do biểu hiện của cô thôi.”

Tôi dở khóc dở cười không nói gì cúi đầu ăn tiếp, Vũ Đình Nguyên xô ghế đứng dậy lấy cốc sữa tươi được hâm nóng trong lò vi sóng đưa cho tôi, lần này khóe môi anh lại lần nữa nhếch lên một đường cong nhẹ.

- Ăn xong rồi thì uống sữa đi. Người cô gầy quá, tính làm người mẫu hay gì hả?

Tôi ngẩn ra một lúc, tâm tình đã được điều chỉnh lại cho ổn rồi nên cũng đưa tay ra nhận lấy.

- Tôi thuộc tạng người nhỏ, ăn nhiều cũng không thể mập được. Với cả tôi cảm thấy mình như vậy là ổn rồi, không nhất thiết phải tăng cân thêm nữa.

Lời nói của tôi vô cùng bình tĩnh, không thể hiện bất kỳ tâm trạng nào, giống như đó là chân lý, ai tin thì tin, ai không tin thì kệ họ vậy. May mắn là Vũ Đình Nguyên sau đấy không nói thêm một lời nào, anh kiên nhẫn ngồi ăn hết bát cháo mà tôi múc cho, sau đó uống thuốc, xong xuôi hết thảy thì đồng hồ đã chỉ gần 11 giờ rồi.

Bát đũa cùng nhà bếp được dọn gọn gàng, Vũ Đình Nguyên như lời đã hứa nhanh chóng thay quần áo để đưa tôi về nhà. Thế nhưng không may cho tôi là, trong tòa nhà anh đang ở có người báo án tầng 20 xảy ra án mạng, vì vậy cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ các lối ra vào, hiện tại không cho phép ai rời khỏi. Khoảnh khắc ấy, tôi dở khóc dở cười, nghĩ thầm trong bụng tại sao lại đen đủi như vậy chứ. Vốn dĩ hồi nãy vì chuyện của Lý Khắc Thương, thêm nữa lại được ăn ngon miệng nên tinh thần suy sụp cơ bản đã tốt hơn rất nhiều, nhưng rồi ông trời thấy việc trêu ngươi người khác là thú vui hay sao ấy. Bây giờ cũng đã sắp nửa đêm, bảo tôi không được rời khỏi tòa nhà, thì tôi phải biết ở đây đâu đây? Chẳng nhẽ ngồi hành lang ư, hay là ngủ ở ghế đá dưới đại sảnh?

Càng nghĩ, đầu óc lại càng đau nhói vì không tìm được cách nào giải quyết, tôi ôm trán thở dài, định bụng hay là ra năn nỉ với giải thích rõ cho mấy đồng chí công an hiểu để họ để mình đi, thì đột nhiên bên tai lại vạng lên giọng nói của Vũ Đình Nguyên.

- Lên nhà thôi.

Tôi giật mình, theo bản năng hỏi ngược lại anh.

- Nhà nào?

- Nhà tôi.

- Nhưng mà…

Vũ Đình Nguyên là người vô cùng thông minh, anh chỉ cần nhìn biểu cảm khuôn mặt cùng với sự ấp úng của tôi là đã đoán được ngay vế sau tôi muốn nói là gì rồi, vì vậy chẳng để tôi nói hết lời, anh đã nắm lấy cổ tay tôi kéo đi ngược lại về phía thang máy. Cánh cửa đóng lại, bên trong chỉ có hai người, tôi đứng cách xa anh, lưng dán chặt vào vách sáng bóng, đầu cúi gằm. Suốt quá trình ấy, xung quanh đều im lặng như tờ, bầu không khí có phần gượng gạo, thêm nữa lại chỉ có hai người với nhau nên dù muốn thở mạnh tôi cũng không dám, căng thẳng đến mức mồ hôi trong lòng bàn tay túa ra ướt đẫm như người nhúng vào nước.

Nói thật là tôi đang sợ Vũ Đình Nguyên sẽ lại làm ra những cái hành động đầy mờ ám giống như lần trước, nên đáy lòng trước sau đều có sự lo âu thấp thỏm. Cũng may là trong suốt quá trình ấy, anh đều không quay đầu nhìn tôi, lúc dẫn tôi đi vào trong nhà cũng liền dơ tay chỉ cho tôi phòng tắm với nhà vệ sinh. Căn hộ chỉ có duy nhất một phòng ngủ chính, vì thế muốn tắm được tôi phải đi vào phòng ngủ của anh. Có điều dở một cái chính là, ngoài hai mặt là tường, thì hai mặt còn lại, tất cả đều được ngăn cách bằng kính cường lực màu trắng. Đứng ở bên trong thì nhìn ra được bên ngoài, mà đứng ở bên ngoài thì cũng nhìn được vào bên trong.

Quán sát một màn ấy, khóe môi tôi không kiềm chế được mà trở nên giật giật, mắt ngước sang người đàn ông đang đứng ở bên cạnh, môi mấp máy ngập ngừng.

- Cái này…

Vũ Đình Nguyên không đáp lại ngay, anh mở tủ tìm lấy một bộ quần áo vẫn còn tem mác đưa cho tôi, sau đó còn cẩn thận giúp tôi mở cửa, xong xuôi rồi mới cất giọng nói.

- Cô đi vào tắm đi. Tắm xong thì ngủ luôn ở trong phòng, tôi ngủ ngoài ghế sofa.

Để lại cho tôi một câu nói như vậy, Vũ Đình Nguyên chẳng lề mề ở lại thêm một chút nào hết, anh đóng cửa, giúp tôi kéo rèm lại che hết rồi mới xoay người đẩy cửa đi ra ngoài. Chỉ còn lại một mình trong cái không gian yên ắng, tôi cũng mới chậm rãi treo quần áo lên trên móc, mắt đảo nhanh một vòng rồi dừng lại ở chiếc giá treo trên tường. Ở đây có một ít đồ dùng đơn giản, dao cạo râu, nước cạo râu... không hề có đồ nào của phụ nữ. Đặc biệt nhất là trong không gian nhỏ vẫn còn vương lại mùi hoắc hương đặc trưng mà chỉ riêng mình người đàn ông kia mới có.

Đứng thần người khoảng 5 phút, lắng nghe thấy bên ngoài không phát ra tiếng động nào, tôi bấy giờ mới yên tâm tháo xuống tảng dá nặng, bắt đầu rón rén tiến lại chỉnh nước về chế độ ấm. Từng hàng nước chảy trên da thịt gội rửa hết những mồ hôi bụi bặm mà hôm nay bản thân chạy ngược chạy xuôi bám vào, tôi khẽ nhắm mắt thở hắt ra một hơi đầy nhẹ nhõm, mười đầu ngón tay không ngừng di chuyển từ đằng trước ra đằng sau. Bảy năm rồi, sau bảy năm mới lại lần nữa được tắm trong một phòng xa hoa mà không phải thấp thỏm sợ lạnh như những gì mình vẫn phải chịu đựng, tôi có cảm giác bản thân giống như đang trở về khoảng thời gian vô tư vô nghĩ ấy vậy. Tuy không có một gia đình hạnh phúc, nhưng lại có một người yêu thương che chở trong mọi hoàn cảnh, trước hay sau thì xung quanh vẫn đều là những màu hồng đầy thơ mộng.

Tắm giặt với gội đầu hết đúng gần 30 phút, đưa tay cầm lấy quần áo định mặc vào thì bất chợt cảm thấy giữa hai chân mình chảy xuống từng giọt ấm nóng, tôi tái mặt, thật sự không biết phải diễn tả được cảm xúc của mình lúc này là gì nữa. Từ ngày sinh Minh Đức, vì không kiêng cữ nên mỗi tháng của tôi đều không đúng ngày, thêm nữa lại còn phải chịu đựng những cơn đau chẳng khác gì bị người khác đánh cho gãy xương, nên chính mình rất yếu ớt. Giống như hiện tại, khi bắt đầu kinh nguyệt tới, bụng tôi đã đau lâm râm, lưng co rút, thật lòng chỉ muốn được nằm xuống ngủ một giấc cho quên đi mà thôi.

Tại sao lại đến vào lúc này chứ?

Khóc không ra bước mắt, đầu óc trở nên đờ đẫn, tôi còn đang không biết phải làm cách nào để đi ra thì may mắn sao mắt lại nhìn thấy một cuộn giấy dùng vẫn còn một nửa đặt ở trong hộp. Giấy cao cấp, rất dai, dùng để cấp cứu trong thời gian ngắn thì miễn cưỡng có thể coi là được, nhưng nếu để lâu hơn thì chẳng ai dám chắc.

Xử lý qua loa một lúc, mặc quần áo lên người sau đấy rón rén đẩy cửa bước ra ngoài, tôi quan sát một lúc không thấy Vũ Đình Nguyên đâu cả mới dám thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, chạy lại túi xách lấy tiền. Ai ngờ đâu rằng, lúc xoay người, bước chân chưa kịp bước thì phía sau giọng nói trầm ấm của anh cứ vậy dội đến.

- Tìm cái gì thế?

“ Cái đó... tôi....". Tôi hơi hoảng, lời nói lộn xộn, đầu nghiêng sang một bên tránh né, gò má nóng ran:” Tôi phải đi mua ít đồ”.

Vũ Đình Nguyên lại hỏi:” Mua cái gì, tôi mua giúp cô.”

Tôi cắn môi không đáp, bước chân lùi lại kéo dài khoảng cách, dòng nóng ấm rỉ ra như người nhỏ nước khiến cho tôi phải khép chặt hai chân lại, đứng thôi cũng có chút không được thoải mái.

- Không cần, tôi tự mua được. Không cần phiền anh.

- Nghiêm trọng vậy sao.

Tôi gật đầu, cả đời này quả thật chưa từng lúng túng đến như vậy nên mặt đỏ bừng, cổ họng nghẹn ứ không thể thốt lên thành câu. Tôi nghĩ, mình không nhất thiết phải nói cho anh, nhưng liếc thấy sự thâm trầm trong con mắt của Vũ Đình Nguyên, bản thân cũng mơ hồ đoán được lúc này anh đã phát hiện ra rồi.

Suy nghĩ chập chờn hiện lên trong đầu, quả nhiên không đầy hai giây sau, người đàn ông đang đứng trước mặt tôi liền cất giọng.

- Để tôi đi mua cho cô.

Tôi lắc đầu, giọng nói lại càng nhỏ hơn: "Tôi tự đi."

Vũ Đình Nguyên xoay người đi về phía cửa, tai làm như không nghe rõ lời tôi nói, ngữ điệu lãnh đạm không lộ ra ý tứ, nhưng tôi lại vô tình nhìn thấy hai bên tai anh đã thấp thoáng đỏ bừng.

“ Tầng một mới có cửa hàng tạp hoá. Cô không tiện đi lại, để tôi đi.” Nói đến đây anh dừng lại một chút, đầu hơi quay lại, hắng giọng một tiếng phá tan đi sự gượng gạo giữa cả hai chúng tôi:” Cô hay dùng loại gì”.

Tôi đỏ mặt, môi dưới cắn lại đau nhói, còn chưa kịp nói gì thì lại thấy anh xua tay.

- Thôi. Tôi sẽ mua thứ một loại.

Nói xong, Vũ Đình Nguyên cũng chẳng để cho tôi có cơ hội trả lời, anh nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài, bước chân có phần vội vã giống như là đang trốn tránh không muốn để tôi nhìn thấy cảnh anh xấu hổ vậy. Bởi vì nói thế nào thì anh đường hoàng cũng là một người Tổng giám đốc nổi tiếng mưu mô mặt lạnh, trước nay không điểm yếu gì, đột nhiên bây giờ để lộ ra biểu cảm thẹn đỏ mặt với người khác, nói không ngượng ngùng thì thật là nói dối.

Tranh thủ đọc một hai vài dòng tin tức báo mạng, tôi đợi khoảng chừng 20 phút Vũ Đình Nguyên cũng quay lại, trên tay anh cầm một chiếc túi đen lớn đưa cho tôi.

- Của cô đây.

- Cảm ơn anh.

Lí nhí thốt ra ba từ, tôi đưa tay nhận lấy, bản thân không dám ở lại phòng khách nữa nên chân cũng bước từng bước vội vã trở về phòng đóng cửa lại, ngăn cách mình với sự lúng túng khi phải đối diện với Vũ Đình Nguyên.

Có đồ dùng, hoạt động trở nên thoải mái hơn được một chút, nhưng bụng cứ liên tục quặn lên từng cơn nên tôi dù muốn ngủ cũng chẳng thể nào ngủ ngon được, thành ra một thoáng mồ hôi đã xuất hiện từng tầng dày đặc. Hồi lâu, tôi rơi vào cơn mê man, huyệt thái dương nhói lên từng cái, sau đấy là những hình ảnh chập chờn của quá khứ hệt như thước phim ùa về. Tôi mơ thấy mẹ của mình toàn thân đầy máu nằm dưới lòng đường, mắt trừng trừng mang theo bao nhiêu đau đớn đến khi trút hơi thở cuối cùng, thậm chí một lời muốn nói với tôi cũng không được. Rồi tôi lại mơ thấy cảnh bà chửi tôi, mỗi cái tát giáng xuống má tôi đều mạnh đến mức hận không thể xé nát mặt tôi ra, sau đấy là những lời nghiến răng của cuộc nói chuyện đã tưởng tôi đã quên đi từ rất lâu về trước.

- Mày là đồ lăng loàn, đồ kỹ nữ, mới tí tuổi đầu đã chửa hoang. Tô Vũ Tình, sao mày lại không biết xấu hổ như thế hả, sao mày lại không còn tí liêm sỉ nào hả? Mày chửa với ai? Nói đi, mày chửa với ai?

- Dương Thành Nam.. Dương Thành Vũ... Phá, phá đi cho tao. Tao cấm mày sinh ra, tao cấm, mày nghe rõ chưa? Nếu mày cố tình, tao sẽ bóp chết nó, tao nói được là tao làm được. Mày đừng có mà thách thức tao.

Những lời cay nghiệt như dao ấy vẫn còn văng vẳng xung quanh tai, mồ hôi trên trán tôi túa lạnh không ngừng, trái tim đập càng lúc càng dồn dập. Tôi giãy giụa, tôi gào thét, tôi muốn thoát khỏi cơn ác mộng đầy đáng sợ như thế này. Nhưng mà bụng tôi đau quá, đau đến mức giống như ai cầm cây gậy đánh vào, đau đến mức chỉ muốn người nào đấy cho tôi một đao để tôi có thể chết một cách thoải mái mà thôi.

Vài phút trôi đi, khi không thể chạy trốn thoát khỏi những con rắn rết đáng sợ, thân hình mỏng manh của tôi cứ vậy trượt ngã xuống vực thẳm sâu nghìn trượng. Lúc ấy, tôi tưởng chừng tôi sẽ chết tan xương nát thịt thì bản thân lại cảm nhận mình đang được ai đó kéo lại, kèm theo đó là những tiếng gọi gấp gáp.

- Tô Vũ Tình...Tô Vũ Tình... Tỉnh dậy đi.

Giọng nói vô cùng quen thuộc, tôi lắc đầu nức nở thoát khỏi cơn mộng mị đầy đáng sợ, mất tận một lúc lâu mới mở được mắt ra. Khoảnh khắc nhìn thấy Vũ Đình Nguyên vòng tay ôm mình trong lòng siết lại, tôi rõ ràng muốn nói chuyện nhưng rồi không thể thốt lên được một câu nào, miệng lưỡi khô đắng như ăn phải mật. Cuối cùng, vẫn là anh ân cần giúp tôi lau mồ hôi, giúp tôi xoa bụng, chẳng hề ngượng ngùng vừa xoa vừa hỏi.

- Đau lắm hả?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio