.
Thực ra ở bên cạnh Tống Tây Hành khá thoải mái, có lẽ là bởi vì trước kia từng có thời gian làm thầy trò, anh biết một ít sở thích của tôi, còn luôn nói tôi trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Tôi rất thẳng thắn nói cho anh, tôi đến gần anh vì anh có thể gợi cho tôi nhớ lại một số ký ức mơ hồ, nếu anh thấy phiền… có thể nói cho tôi.
Gió đêm làm rối mấy sợi tóc lòa xòa trước trán anh, đôi mắt sáng như dải ngân hà lúc ẩn lúc hiện, anh nói:
“Cầu còn không được.”
Sau đó, có một lần đang ăn cơm, anh đột nhiên hỏi tôi: “Trong những ký ức mà em nhớ lại, có anh không?”
Anh hỏi một cách thản nhiên, nhưng tôi có thể nhìn thấy những ngón tay cầm thìa của anh hơi siết chặt.
Tôi lắc đầu, những hình đó quá mơ hồ, tôi không xác định được có phải anh hay không.
Anh cúi đầu trầm mặc trong giấy lát, đưa tay muốn lấy rượu nhưng không cẩn thận làm đổ.
Thật ra ấn tượng mà Tống Tây Hành tạo cho tôi vẫn là thân sĩ lễ độ, cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện gì vượt quá giới hạn, vậy nên đêm đó anh đột nhiên ôm tôi vào lòng, đầu tôi nhất thời trống rỗng, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, hơi ngứa.
"Đừng cử động, chỉ ôm một lát thôi."
Mùi hương cây tùng trên người anh rất dễ ngửi, tôi cứng đờ sống lưng không cử động.
Một lát sau, anh chậm rãi buông tôi ra, sau đó thấp giọng nói câu: “Xin lỗi, uống say rồi.”
Sau khi bảo vệ luận văn xong, tôi vì trúng tuyển vào một trường đại học khác gần đó nên tạm thời không tìm việc làm, chỉ tìm một công việc bán thời gian trên mạng là gia sư Tiếng Anh cho một học sinh lớp .
Những lúc rảnh rỗi, tôi sẽ gọi điện cho mẹ, bà từng là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng trong thời gian tôi hôn mê, bà và ba tôi ly hôn vì bất hòa về tình cảm, mặc dù cả người đã mềm mại đi rất nhiều, nhưng nét ưu thương trên gương mặt bà vẫn không thể che giấu được.
Chu Tự và Tô Hân cuối cùng cũng chia tay, thật không khéo bị tôi chứng kiến toàn bộ quá trình, ngày đó tôi đang soạn bài ở quán cà phê, lúc nghỉ ngơi tình cờ nhìn thấy hai người họ ngồi ở bên kia đang nói gì đó.
Có chút xa, nghe không rõ.
Rất nhanh, Tô Hân xách túi rời đi, Chu Tự cúi đầu im lặng.
Tôi nhấp một ngụm cà phê, tiếp tục soạn bài, lúc tin nhắn Wechat của Tống Tây Hành hiện lên, tôi mới biết trời đã tối, lúc tôi đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi thì một bóng đen đổ xuống trước mặt.
Là Chu Tự.
Hắn như tự giễu mở miệng:
"Em thấy rồi đấy, anh và Tô Hân chia tay."
“Hóa ra sau khi ở bên nhau, anh mới phát hiện mình đối với cô ấy không phải là tình yêu.”
Tôi từng cho rằng khi thanh mai trúc mã trong truyện cuối cùng cũng đến được với nhau, kết thúc tất nhiên là hạnh phúc mỹ mãn, nhưng hóa ra không phải vậy.
Nhưng tôi càng không nghĩ tới sau đó hắn bắt đầu thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi, tôi biết đó không phải là trùng hợp, tất cả những cuộc gặp gỡ bất ngờ đều do có người đã sắp đặt từ lâu.
Cho nên khi gặp lại hắn một lần nữa, tôi dứt khoát hỏi hắn muốn làm gì.
Hắn nói hắn muốn quay lại, lần này đổi thành hắn theo đuổi tôi.
Tôi có chút buồn cười.
"Chu Tự, anh quên rồi sao? Chúng ta chỉ thử xem, kết quả chính là không hợp.”
“Tôi không cần phải mắc kẹt mãi trong một đoạn tình cảm thất bại mà không bước ra, cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa.”
“Lựa chọn ở bên cạnh anh, nhưng không thể làm anh thích tôi, tôi chấp nhận thua cuộc.”
Đợi đến khi tôi nói xong xoay người rời đi mới phát hiện không biết lúc nào Tống Tây Hành đã đứng sau lưng tôi cách đó không xa, chắc hẳn anh cũng nghe thấy cũng lời nói vừa rồi.
Anh đưa cây kem trong tay cho tôi, là vị vani.
“Trên đường đến đây nhìn thấy một cửa hàng mới mở, tiện tay mua.”
Tôi lim một cái, ngọt ngào mát lạnh, mang lại cảm giác mát mẻ cho ngày hè oi bức.
Chiều tối, chân trời bao phủ bởi mây mù, Tông Tây Hành đột nhiên dừng bước lại gọi tôi, tôi quay đầu nhìn anh.
Không biết vì lý do gì, rất lâu sau này tôi nhớ lại buổi chiều tối hôm ấy, vẫn có thể nhớ rõ ràng anh mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, hai tay đút túi quần, những sợi tóc lòa xòa trên trán bị gió chiều thổi bay lên.
Anh nói:
"Triệu Ti Uẩn, ở bên anh đi, anh sẽ không để em thua cuộc."