Vài ngày sau,vườn dâu Blue Garden thật sự gặp vấn đề,hàng loạt đại lý nhỏ và lớn trở mặt không muốn nhập hàng nữa, gây tổn thất nặng cho vườn dâu.
Những trái dâu đỏ tươi chín mọng đầy ngoài vườn,có vài trái vì không bám trụ nổi mà rơi vãi xuống đất khiến cho chúng bị dập nát đến đáng thương,mọi người trong khu đứng nhìn mà suýt xoa luyến tiếc.
Không phải họ không muốn thu hoạch dâu nhưng mà bởi vì thu hoạch xong ai sẽ tới mua,lúc đầu mọi người làm còn thay phiên nhau chăm sóc đến thở không ra hơi nhưng bây giờ chỉ còn lác đác vài móng vì không đủ tiền để trả lương cho họ.
Trừ việc không thể xuất hàng ra thị trường như trước còn bị thương lái tới ép giá thấp đến mức không ai tưởng tượng được.
Vườn dâu Blue Garden đang trên đà thành công đột nhiên gặp sự cố lớn, ai nấy đều thắc mắc khó hiểu,tự hỏi xưa nay chúng ta làm ăn chân chính,không dám đắc tội với ai mà sao lại như vậy.
Chủ vườn là dì Đô Ngọc cũng không hiểu nguyên nhân vì sao,mỗi lần thấy đơn đặt hàng lần lượt bị hủy bỏ mà dâu trong vườn đã tới mùa thu hoạch không ai ngó ngàng thì khổ sở,ngồi ghế thở dài.
Nhớ lại mấy ngày trước,dì Đô cùng mọi người đang trong vườn vô tình thấy Hiểu Lam bị người đàn ông nào đó lôi lôi kéo kéo ra phía cổng,vẻ mặt sợ sệt vô cùng,dì Đô tưởng Hiểu Lam bị quấy rối,kêu gọi mấy anh đàn ông,định chạy theo cô nhưng chưa kịp chạy ra đã thấy Hiểu Lam cúi đầu đi từ từ vào vườn,hỏi cô có sao không,có chuyện gì xảy ra,Hiểu Lam cười gượng ép lắc đầu không có việc gì rồi lủi thủi đi qua người dì Đô.
Kể từ đó vườn dâu Blue Garden liền xảy ra chuyện.
Nếu cứ tiếp tục tình trạng như vậy,bao nhiêu vốn liếng công sức đều đổ sông đổ biển thậm chí cũng có thể nợ nần chồng chất chỉ trong một khắc.
Hiểu Lam không dám đối mặt với dì Đô và mấy cô bác trong khu, ngồi ôm đầu gối nhìn sàn nhà mặc kệ xung quanh,khuôn mặt nhăn nhó không biết nên làm gì.
“Đúng là không có gì uy hiếp được cô nhưng đó là của lúc trước.Bây giờ xuất hiện một thứ có thể,một thứ mà cô đã đặt hết tâm tư vào nó”.
“Thứ đó là vườn dâu Blue Garden!”.
“Vậy cô ở đây mà bảo vệ cho tốt”.
Những lời Cảnh Luân uy hiếp là sự thật,anh đã nói thì tất nhiên sẽ làm cho bằng được,chỉ mới mấy ngày thôi mà anh đã khiến Blue Garden chịu nhiều tổn hại như vậy,nếu sau một khoảng thời gian ngắn nữa không biết anh sẽ làm gì nặng hơn,có phải sẽ san bằng cả khu này hay không.
Từng hình ảnh xâu chuỗi lại trong đầu óc Hiểu Lam,nào là cảnh dì Đô đau khổ ôm đầu vì vườn của mình rồi tiếp tục tới cảnh các cô bác chị em đã cùng cô cười đùa vui vẻ hái dâu nay lại lần lượt bỏ đi hoặc quay trở lại công việc mình đã từng làm.
Cuối cùng là cảnh vườn dâu do chính cô chăm sóc rồi lại chính tay cô hủy hoại,cô thật sự cảm thấy có lỗi với dì Đô,dì ấy đã tin tưởng cô như vậy,giao phó toàn bộ cho cô nhưng cô thì thế nào,tại vì cô là người đã lừa dối Cảnh Luân nên anh mới nhắm vào những thứ xung quanh cô.
Nếu lúc đầu đồng ý theo anh quay về,dì Đô và mọi người sẽ không khổ sở,Blue Garden vẫn sẽ tiếp tục phát triển nhưng trên đời làm gì có “nếu như”.
Hiểu Lam bây giờ hối hận,không ngừng trách móc bản thân thật đáng chết,tại sao cô lại gây xui xẻo,truyền bất hạnh cho những người xung quanh chứ.Họ đối xử tốt với cô nhưng đổi lại họ nhận được những gì từ cô,chỉ toàn đau đớn.
Trong đầu Hiểu Lam hỗn loạn vô cùng,cố gắng kiểm soát chính mình để đưa ra quyết định,day dưa một hồi hai chọn lựa,một là tiếp tục chống đỡ,cái còn lại là quy phục đầu hàng để người khác không tiếp tục chịu đau khổ nữa.
Hiểu Lam ngẩng mặt lên,vẻ mặt lúc nãy đờ đẫn nay đã trở nên kiên quyết hơn,cô đã quyết định rồi,tội lỗi của cô gây ra thì cô phải chịu,không thể để cho vạ lây được.
Hiểu Lam đứng dậy,chạy lên lầu thay đồ,đeo ba lô trên lưng rồi tức tốc leo lên xe chạy vào thành phố A,tiến thẳng tới tòa nhà lớn của tập đoàn JC.
Cô bây giờ không thể không gặp Cảnh Luân,nếu cô cứ cứng đầu không chịu khuất phục thì sự việc sẽ không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa.
Tới nơi,Hiểu Lam ngước nhìn tòa nhà lớn trước mắt,vẫn cao lớn tráng lệ,mặt trời phản chiếu vào có chút chói mắt,Hiểu Lam giơ một tay che chắn tầm mắt,hai chân như đeo gồng,nặng nề vô cùng,trong lòng cố gắng trấn an nỗi sợ hãi,nuốt ực nước miếng đi vào trong.
Đến bàn tiếp tân,Hiểu Lam nhìn cô gái trẻ trước mặt,không phải cô bé lần trước làm ở đây,cô gái này có vẻ chín chắn hơn nhiều.
Đang ngồi nhìn vào máy tính,nghe tiếng động truyền từ trên đỉnh đầu,cô lễ tân liền đứng dậy hỏi Hiểu Lam.
“Làm phiền cô có thể báo lên trên là tôi muốn gặp tổng giám đốc được không?”.
“Cô có hẹn trước không?”.
Hiểu Lam nghe cô lễ tân hỏi như vậy thì ấp úng,phải hẹn trước mới được sao, nhưng cô lỡ đến đây rồi,không lẽ cô phải nói cô là vợ của tổng giám đốc??.
Không,không được,chắc gì bây giờ Tô Hiểu Lam cô còn danh phận đó,mấy ngày trước Cảnh Luân nói với cô như vậy thôi chứ không có nghĩa cô còn là vợ của anh.
“Cô cứ báo lên trên là có người tên Tô Hiểu Lam tới tìm tổng giám đốc,bảo đảm sẽ được”.
Hiểu Lam nói với vẻ đầy chắc chắn với cô lễ tân,cô lễ tân gật đầu bấm nút điện thoại cho thư ký,kêu Hiểu Lam ra phía ghế dài ngồi đợi.
Trong phòng họp,Cảnh Luân đang thảo luận gì đó với những người đang ngồi hai bên,đang nói tới khúc quan trọng thì tiếng gõ cửa vang lên.
Được sư cho phép của Cảnh Luân,Claire thư ký mở cửa bước vào,cúi đầu chào mọi người rồi nâng gót đi tới chỗ Cảnh Luân,ghé vào tai anh nói là có người tên Tô Hiểu Lam muốn gặp sếp.
Hết chương