Hiểu Lam nấu xong bữa trưa thì tranh thủ lên phòng dọn dẹp.
“Cậu, chừng nào ba mẹ con về???”.Ninh Ninh vừa ngồi dưới sàn hỏi vừa cầm dao đồ chơi cắt cọng rau.
Cảnh Luân nhìn đồng hồ treo tường, chắc khoảng phút nữa hai vợ chồng Cảnh Ly lật đật chạy về thôi.
“Lát về liền bây giờ, quậy phá xong nhớ ba nhớ mẹ hả???”.Cảnh Luân thấy cọng rau trên tay con bé nát không còn ra cọng gì nữa.
“Mợ hai lên lầu làm gì vậy cậu??”.Ngôn Ngôn hất cằm chỉ lên lầu.
Cảnh Luân đứng dậy lên coi thử vợ đang làm gì,vừa mở cửa ra……
Hiểu Lam đang đứng trên mép giường với tay cầm khăn lên lau đèn chùm, càng ngày càng lùi ra, tập trung lau nên không biết mình chuẩn bị ngã ra đằng sau.
“ÁAA!!”.
“Cẩn thận!!!”
Hiểu Lam ngã ra, nhắm mắt lại tưởng sẽ bật ngửa đáp xuống sàn bằng mông thì Cảnh Luân đã nhanh chân tung cửa ra chạy lại, vòng tay đằng sau lưng cô.
Sao thế nhỉ,cứ tưởng tiêu đời rồi chứ,cô hé mở một con mắt ra thì thấy mình nằm gọn trước bờ ngực rắn chắc của anh, mặt anh hoảng sợ vô cùng.
“Em..em có đau ở đâu không??Sao lại bất cẩn như vậy chứ, lỡ như anh không lên kịp…. thì biết làm thế nào!!”.Cảnh Luân nói lắp.
Trái tim đập liên hồi, phút trước đập nhanh là vì đột nhiên bị bật ngửa, phút này lại thấy khó thở, cô trố mắt ra nhìn anh nhăn nhó lo sợ như sắp sửa mất cô.Tại sao anh lại sợ chứ??.Tại sao lại sợ vì một người như Tô Hiểu Lam cô??.Cô cứ nhìn Cảnh Luân,không trả lời anh.
“Lam nhi, em có đau ở đâu không?Trả lời anh!!”.Cảnh Luân thấy cô cứ nhìn anh thì sốt ruột, đầu óc muốn rối tung lên rồi.
“Em…..em không sao,Luân,anh đừng có vậy mà”.Thấy anh đau đớn, cô cũng thấy đau theo.
Cảnh Luân bế cô lên giường, đè cô xuống hôn, gầm lớn.
“KHỐN KIẾP!!”.
Hiểu Lam luồn hai tay vào tóc anh, rên đầy ma mị, vừa đáp lại anh vừa dỗ dành lòng anh đang lẫn lộn.
“Em có đáp xuống đất đâu, anh đừng tức giận, không phải anh chụp em kịp thời rồi sao??”.Buông môi anh ra, hôn lên trán anh, anh chui mặt vào hõm cổ cô thở khí thế.
“Lúc nãy tim anh như muốn lọt ra khỏi lồng ngực, Lam nhi, em ác lắm, hại anh đau tim, ruột gan gì cũng muốn lộn hết ra!!”.Cảnh Luân cởi đầm vợ ra, hôn từng vị trí một.
Cô ưm một tiếng, tự động cởi áo ngực, quần sịp ra, con người cô ham muốn anh lấp đầy, mồ hôi nhễ nhại.
“Nghiêm cấm em không được trèo lên chỗ xa tầm với dưới mọi hình thức!!”.Cảnh Luân lột quần mình ra, đâm thẳng vào, trừng phạt cô vợ vì đã làm anh lo lắng.
Hiểu Lam gật gật đầu, mặt đỏ lên, hoàn toàn tiếp nhận anh trong sự đau đớn đồng thời cũng cho cô cảm giác khoái lạc.
Hết chương