“Tiếp theo là cảnh Đình Duy sa thải Hoài Kiều ra khỏi công ty.Tất cả chuẩn bị xong chưa??”.Đạo diễn đứng phân phó nhân viên trong đoàn.
Đô Doanh anh lát phải diễn chung với Đào Anh,mệt mỏi rồi đây.Cơ mà tại sao lúc nãy chỉ là diễn giả thôi mà sao lại tát thật vào mặt Hiểu Lam.Chắc chắn có mối thù riêng lâu năm rồi mới xuống tay mạnh như vậy.Là phụ nữ với nhau mà tính tình khác hoàn toàn,người ít nói dễ gần,người thì nói nhiều,lòng dạ nhỏ nhen.Còn Hiểu Lam không chịu yếu thế,đạo diễn kêu diễn thế là một bạt trả lại cho Đào Anh.Chậc,phụ nữ đáng sợ thật.
Đô Doanh chắt lưỡi, nổi da gà lên,thôi lo cho bản thân mình trước,đừng đụng chạm,chọc tức ai,anh còn yêu đời.
Trong phòng trang điểm,Đào Anh mặt nhăn nhó soi gương,nghiêng má trái qua coi một chút,chết tiệt.
“Người trang điểm đâu??.Cô chết ở đâu rồi,vô đây cho tôi!!”.Đào Anh quát.
Cô thợ trang điểm ở bên ngoài nghe thấy được,run rẩy chạy lẹ vào phòng.
“Cô Đào,cô …kêu tôi??”.
“Mặt tôi như vậy cô còn không tranh thủ dặm lại cho tôi,đú đởn ở xó nào nãy giờ hả??”.Đào Anh tức tối.
“Xin cô tôn trọng tôi một chút!”.Cô thợ trang điểm đứng đối diện với Đào Anh.
“Cô chỉ là thợ trang điểm cỏn con,còn không biết thân biết phận,thấy tôi bị tát như vậy còn không lo trang điểm lại liền cho tôi, cô đáng được tôi tôn trọng sao??.Hứ!”.Đào Anh khinh rẻ.
Cái cô diễn viên Đào Anh này tại sao lại có thể dễ dàng xúc phạm người ta chứ.Cô thợ trang điểm định phản bác lại cô ả thì Hiểu Lam từ bên ngoài xen vào,giúp cô giải vây.
“Nếu cô không tôn trọng ai thì đừng hòng người ta tôn trọng lại,Đào Anh!”.Hiểu Lam đứng trước che cho cô thợ trang điểm,nhìn Đào Anh.
Còn giả bộ bênh vực cho người khác,Đào Anh nhếch môi.
“Tôi không ngờ Tô Hiểu Lam cô còn có nhã hứng đi quản việc người khác!”.
Có phải tôi tát cô một bên chưa đủ không,biết như vậy hồi nãy tôi đã cho hai bạt vào cái miệng của cô rồi,Đào Anh.
“Tôi thấy người vô tội không làm gì sai mà bị cô chửi vô lý như vậy,tôi đương nhiên bất bình, không thể nhịn nổi.Tôi tưởng cô sẽ làm gì đó hay ho,tuyên chiến với tôi,hạ gục tôi vậy mà chỉ có thể lợi dụng trong diễn xuất, tát tôi thật mạnh, không nói lại tôi liền lôi cô trang điểm này ra mắng,nhỏ nhen!”.
Đào Anh tức, thở nặng nề,hất cằm đi lướt qua Hiểu Lam,còn cố ý đụng vào vai cô,không quên liếc cô thợ trang điểm.
Hiểu Lam nghĩ có nên mách với chồng cô dạy dỗ cô ta không,có chồng có quyền lực để làm gì.Cô nghĩ một chút rồi xoay lưng lại dặn dò cô thợ.
“Sau này người như cô ta, cô không cần kiêng nể, sợ sệt gì cả,cứ can đảm đứng lên phản bác lại cô ta, nếu cô có bản lĩnh, cô thắng,nếu cô nhu nhược,cô thua!”.Thấy cô thợ gật đầu ghi nhớ thì cô cười,kêu cô ấy dặm phấn lại cho cô.
Đúng vậy,nếu nhẫn nhục,chịu đựng,người xấu sẽ khinh rẻ,tiếp tục lấn tới bắt nạt chúng ta.
Hết chương