Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lục Tề An ôm Phó Gia, liên tục lặp lại "anh đây", nói đến khàn giọng thì Phó Gia mới dần dần nhín khóc.
Lục Tề An siết chặt cánh tay lại, nhìn người trong lòng mình bị thấm ướt bởi mồ hôi, nhưng lại vẫn nấc nghẹn từng cơn, gương mặt ửng đỏ lên vì thiếu oxi, giống như một giây sau là ngất luôn vậy.
"Gia Gia." Lục Tề An hôn Phó Gia bằng một cái hôn vô cùng nhẹ nhàng, nói: "Hít thở theo anh, chậm thôi, theo anh này."
Hắn hít thở sâu, dẫn Phó Gia tìm lại với nhịp thở bình thường.
Từ từ Phó Gia mới ngừng thút thít, sắc mặt cũng tốt lên khá nhiều.
Lục Tề An ôm cậu lên, mang cậu vào nhà vệ sinh tắm.
Phó Gia mệt cực kỳ, dựa vào Lục Tề An giống như không xương vậy, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Lục Tề An chỉ có thể ôm Phó Gia về lại giường, lau mình cho cậu bằng nước ấm.
Bảy năm trước cũng từng có chuyện tương tự như vậy.
Lục Tề An cởi quần áo ngủ ướt đẫm cho Phó Gia, quá trình này Phó Gia rất phối hợp, nhưng Lục Tề An phát hiện cậu cứ luôn cong người lại, giấu phần bụng đi, tay cũng vô tình hay cố ý che chỗ đó lại.
"Sao lại che bụng lại?" Lục Tề An hỏi.
"Có phải đau bụng hay không?"
Lúc nãy khi Phó Gia khóc dữ dội nhất, cậu đã quỳ trên giường ôm bụng lại.
Phó Gia lắc đầu, vừa mở lời là lại thút thít: "Không, không đau..."
Cậu nói dối.
Bảy năm qua, trong đêm cậu thường hay mơ hồ cảm thấy phần bụng và eo rất đau đớn, giống như có người cầm gậy bóng chày đánh đập vậy.
Cậu sẽ không đi nhớ về cơn ác mộng ở khu dân cư lục trung bảy năm trước nữa, hôm đó cậu bị người ta che đi tầm nhìn cả quá trình, không nhìn thấy gì cả, nhưng cơ thể cậu dường như vẫn nhớ được cậu đau đớn như thế nào, mỗi một gậy nó đều nhớ cả.
Lục Tề An cầm khăn lông ấm, lau mình giúp cậu, nói: "Không đau sao lại dùng tay che lại? Đau thì nói với anh, đừng nhịn không nói."
Phó Gia nghĩ nghĩ, nói: "Vậy chắc là...!hơi đau một chút."
Động tác của Lục Tề An dừng lại, trái tim mọc tràn lan lên vài hàng gai nhọn.
Hắn đổi chủ đề, hỏi: "Mỗi đêm em đều khóc như vậy sao?"
"Thỉnh thoảng, chỉ là thỉnh thoảng thôi." Phó Gia nói.
"Anh đừng lo lắng."
Có một số lời nói dối căn bản không cần phải suy nghĩ, nói ra được một cách thật tự nhiên mà thôi.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cậu nghĩ được trước nhất là "Anh đừng lo lắng".
Lục Tề An áp người xuống hôn Phó Gia, nói: "Dọn đến ở cùng anh đi, ngày mai dọn liền.
Căn hộ rất gần công ty em, hoặc là biệt thự xa hơn một chút, em chọn đi.
Dì Mậu và dì Tôn đều còn đó, thuê ai do em quyết định.
Phó Gia im lặng nhìn chăm chú hắn một lúc, mới nói: "Được."
Đêm này, sau khi Phó Gia nằm xuống ngủ một lần nữa, Lục Tề An thức suốt để trông cho cậu cả đêm.
Sáng hôm sau thức dậy, Phó Gia vừa mở mắt đã nhìn thấy những tia máu vì thức suốt đêm trong mắt của Lục Tề An, đau lòng không thôi, cậu hỏi: "Không phải là anh thức suốt đêm chứ?"
Mặc dù Lục Tề An thức đỏ mắt rồi, nhưng tinh thần lại rất tốt: "Anh sợ em lại lén khóc sau lưng anh."
Phó Gia vội vàng đẩy hắn ngã xuống: "Vậy anh ngủ thêm một chút nữa đi, may mà bây giờ mới hơn bảy giờ, em đi làm bữa sáng, làm xong rồi em lại gọi anh."
Cậu ngồi dậy định đi thì bị Lục Tề An giơ tay ra kéo trở về: "Ăn sáng thì thôi khỏi đi, em dọn hành lý đi."
"Cái gì?" Phó Gia không phản ứng kịp.
"Tối qua em đã đồng ý với anh rồi, hôm nay dọn qua chỗ anh ở."
Phó Gia trợn to mắt, nói: "Vậy thì cũng không phải mới sáng sớm đã chuyển nhà chứ, em còn phải đi làm, anh cũng...!anh không đi làm sao?"
Lục Tề An nói: "Ở công viên hôm ấy Cao Tinh nói với em rồi mà, anh đã mua lại công ty bên em rồi, bây giờ anh là cấp trên của em, có thể duyệt xin phép của em bất cứ lúc nào."
Phó Gia ngơ ngẩn, nhận ra rằng hôm ấy đúng là cậu không chú ý đến điểm này thật.
Cậu do dự một lúc, không nói thêm gì nữa, rồi ngồi dậy thu xếp hành lý.
Lục Tề An về nước hơn một tháng đều ở biệt thự.
Mặc dù hắn và Phó Gia chỉ có hai người, ở độc một căn biệt thự đã lãng phí lại còn trống trải, nhưng vì để tránh việc hai người đều phải chuyển nhà, Phó Gia chọn dọn về ở biệt thự.
Hành lý của cậu thu dọn lại rất đơn giản, ngoại trừ số ít quần áo và vật dụng lặt vặt, còn lại đều là những thứ liên quan đến công việc.
Nội thất điện máy đa số đều là của chủ nhà, còn những món đồ nhỏ nhặt cậu tự mua thì không định mang đi nữa, nên để lại cho chủ nhà luôn.
Không thể không nói rằng Phó Gia đối với nơi ở như biệt thự này có sự ám ảnh.
Nhưng biệt thự của Lục Tề An không giống như biệt thự của nhà họ Lâm năm đó, phong cách hiện đại, màu chủ đạo là xám trắng, diện tích của kính tương đối lớn, trông cực kỳ thông thấu.
Bốn phía biệt thự đều là sân vườn, phía nam sân vườn vô cùng thoáng đãng, rộng rãi sáng sủa, có hồ bơi chứa đầy đến thành hồ, bên cạnh có thiết kế một bậc thềm bằng gỗ hơi cao lên một chút, đang bày biện ghế ngồi và cây xanh được chăm sóc tỉ mỉ, không hề có bất cứ góc tối nào.
Phó Gia đứng trong sân, nhìn ra ngoài hồ bơi mất hồn.
Biệt thự nhà họ Lâm không có hồ bơi, bởi vì cả đời này Lâm Phong Tầm cũng không thể nào xuống nước được, vì để nó không đau buồn mà Lục Uyển Khanh cho người thiết kế lại sân vườn, lấp hồ bơi lại.
"Muốn bơi không?" Một tay Lục Tề An xách vali, một tay nắm tay cậu đi vào trong biệt thự.
"Phòng ngủ trên lầu hai, đặt hành lý vào đó trước đã rồi đi."
Phó Gia đi theo hắn lên cầu thang, hơi ngại ngùng: "Không có, em thấy hồ bơi cũng khá đẹp thôi à, hơn nữa...!em cũng không biết bơi."
Bảy năm trước Lục Tề An dẫn cậu đi ra biển chơi cậu đã không biết bơi rồi, bảy năm qua đi, bảy mùa hạ đã qua rồi cậu chưa đi xuống nước qua lần nào nữa, cũng không ra biển thêm lần nào.
Đi vào phòng ngủ, Lục Tề An đẩy cánh cửa ra ban công ra, nhìn xuống hồ bơi trong sân vườn từ trên cao.
Hắn hỏi: "Là không muốn bơi, là không biết bơi?"
Phó Gia càng ngại hơn nữa rồi.
Cậu không tự chủ được nhớ lại bờ biển mùa hè năm ấy, nhớ lại Lục Tề An mỉm cười với cậu dưới ánh nắng lóa mắt của mặt trời, nói: "Muốn bơi, nhưng không biết."
Lục Tề An nắm chặt tay cậu: "Anh dạy em."
Hay người thay quần bơi đi đến bên hồ bơi, Lục Tề An xuống nước trước, đứng dưới nước đưa tay ra cho Phó Gia, nói: "Lại đây, em chạm đáy được, đừng sợ."
Phó Gia vốn không hề sợ, mà bỗng nhiên Lục Tề An lại nói thành ra mỏng manh rồi, giống như cậu sợ nước thật vậy.
Cậu nắm tay Lục Tề An xuống nước, đúng là đứng chạm đáy thật, nhưng nước đã gần tới cằm cậu rồi, điều này đối với người cả đời mới xuống nước được một lần, lại còn bị nước biển xô ngã trực diện mà nói thì là một áp lực không hề nhỏ, cậu ngẩng cao đầu, cứ cảm thấy hít thở không được.
Lục Tề An bỏ tay cậu ra, bơi sang bên cạnh một đoạn nhỏ, nói: "Gia Gia, thử đi đến đây xem được không."
Phó Gia mất đi chỗ dựa, bỗng trở nên sợ hãi.
Cậu ngẩng đầu không nhìn xuống nước nên không nhìn được độ sâu cạn của mực nước, cơ thể nhẹ bồng bềnh giống như được nâng lên vậy, lại giống như kiểu có thể bị cuốn vào dòng nước bất cứ lúc nào.
Cậu đi về phía Lục Tề An một bước, bị trượt chân, bỗng chốc nước lấp qua khỏi đầu cậu.
Lục Tề An ôm lấy eo cậu lại, vội vàng ôm cậu ra khỏi mặt nước.
Phó Gia không chỉ bị sặc mà còn uống một ngụm nước lớn vào bụng, cậu nằm nhoài trên vai Lục Tề An kêu than một tiếng, ho đỏ cả mắt.
"Khoan học vậy." Lục Tề An vừa nói vừa ôm Phó Gia đến bên thành hồ, còn mình thì vào lại trong nhà tìm một chiếc phao bơi ra, tròng lên người Phó Gia.
Học bơi không thể nào không bị sặc nước được, nhưng Lục Tề An không nỡ để cậu bị sặc nước nữa chút nào.
Phó Gia túm lấy phao bơi, nghĩ tới cô Lưu nói Lạc Lạc đã có thể tự bơi được bằng phao nổi để bơi rồi, tự nhiên thấy hơi tức tức nói: "Nếu như anh không buông tay, thì em sẽ không sặc đâu."
Cậu không hề sợ nước, là do Lục Tề An làm như cậu mỏng manh lắm nên cậu mới yếu ớt như vậy đó.
Hai người họ cứ như vậy suốt đấy, nếu không phải do Lục Tề An coi cậu như món đồ dễ vỡ, thì cậu tuyệt đối sẽ trở thành một người có té ngã cũng không khóc không quậy, tự mình đứng lên.
Nhưng có Lục Tề An thì không được, không cần đợi té ngã, chỉ cần cậu đi thêm có hai bước thôi là đã bắt đầu thấy tủi thân rồi.
"Lúc nãy anh sai rồi." Lục Tề An nói.
"Tin anh thêm lần nữa, anh không buông tay đâu."
Hắn đang chỉ ý khác.
Phó Gia nắm tay hắn lại, đeo phao bơi vào rồi xuống nước.
Lục Tề An dắt cậu đi loanh quanh trong hồ bơi một vòng thì cậu mới thoát ra khỏi cơn ám ánh bị sặc nước, tự dùng tay chân mình đạp nước.
Sau khi bơi một tiếng đồng hồ, Phó Gia và Lục Tề An về lại phòng ngủ lầu hai tắm rửa.
Phòng tắm trong biệt thự rất lớn, hai người không cần phải chen chúc nhau.
Phó Gia tắm rửa mát mẻ rất nhanh, rồi chạy xuống phòng bếp lầu một kiếm đồ ăn.
Bơi tiêu hao năng lượng nhanh, cậu và Lục Tề An chỉ ăn sáng tùy tiện dì đó để lót dạ, ngâm nước một tiếng đồng hồ, cậu đói đến mức sôi sục lên rồi.
Trong tủ lạnh có đầy thực phẩm tươi ngon, nhưng chỉ có trái cây là có thể ăn ngay, Phó Gia vội vàng cầm quả táo lên cắn, còn lại thì cậu dùng dao gọt vỏ, rồi cắt tỉ mỉ làm thành một đĩa trái cây.
Lục Tề An xuống trễ hơn cậu vài phút, khi đi vào phòng bếp, Phó Gia đã gặm xong một quả táo rồi, còn đang chuyên gặp vọc đĩa trái cây.
Lục Tề An đưa tay đến định cầm lấy trái vẫn chưa cắt thì bị Phó Gia ngăn lại: "Cái đó của em, anh ăn trong đĩa kìa."
Cậu ở nhà họ Lâm từng thấy qua kiểu cách của người nhà họ Lục rồi, cho dù trái cây mềm như chuối thì cũng phải cắt ra, bày trí đẹp đẽ trong đĩa thì mới ăn.
Cậu thì không thích cắt sẵn, một mặt là không muốn phí công, một mặt là thích cảm giác cắn một ngụm lớn vậy đó.
Lục Tề An im lặng không trả lời, lấy một miếng đào mật từ trong đĩa đút vào miệng Phó Gia.
Phó Gia há miệng ăn rồi, mà một giây sau, Lục Tề An lại ôm lấy eo cậu hôn lên, đưa lưỡi ra cuốn lấy đào mật trong miệng cậu đi.
Lục Tề An không giống với người khác trong nhà họ Lục, hắn có cách ăn trái cây riêng của hắn.
Nửa đĩa trái cây vào bụng, miệng của Phó Gia đã đỏ lên, eo tê dại, chân cũng mềm nhũn luôn rồi.
Lục Tề An ăn cũng tàm tạm rồi, nói: "Anh bảo dì Tôn đến nấu cơm."
"Đừng, không đợi được dì ấy đến nữa đâu." Phó Gia nói.
"Em làm mì trứng cà chua nha, em hay làm ở nhà."
Vì để tiết kiệm tiện, Phó Gia gần như là nấu ăn tại nhà mỗi ngày.
Nhưng cậu chỉ có một mình, lười nghiên cứu, chỉ biết mấy món đơn giản nhất thôi.
Cậu khéo léo bắt nồi nấu nước, xử lý xong xuôi trứng gà và cà chua.
Rất nhanh, nước trong nồi đã sôi sùng sục lên.
Trong lòng cậu cũng vậy.
"Em có thể hỏi anh vài vấn đề không?" Cậu nói.
"Những vấn đề này gần đây em mới nghĩ tới, trước đây em không hiểu chuyện, cứ cảm thấy chỉ cần anh chị để ý em một chút là em mãn nguyện rồi, có bất cứ thắc mắc gì, lo lắng gì với anh đều cho qua cả, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ hỏi anh."
Phó Gia dựa vào tủ gia vị, dừng động tác lại: "Bây giờ nghĩ lại, hai người bên nhau, bất cứ bên nào cũng không nên đè nén tâm sự lại.
Nhiều năm như vậy, em có quá nhiều câu hỏi muốn hỏi anh."
Lục Tề An nói: "Em muốn hỏi gì?"
"Em muốn hỏi..." Phó Gia ngừng lại, nói.
"Muốn hỏi anh thích em từ khi nào."
Lục Tề An hạ mi mắt nhìn xuống, giọng nói rất chậm rãi: "Không có thời gian cụ thể, đây là một quá trình tăng dần, sau khi biết em, tình cảm với em tăng theo từng ngày, anh chỉ biết là càng lúc càng thích em."
"...!vậy em hỏi lại trước đó nữa, lúc nhỏ anh nhìn thấy em trong sân vườn, vì sao lại tặng em băng keo cá nhân?"
"Anh thấy em rất thú vị, nên mới cố ý cho chuồn chuồn lao về phía em, tặng băng keo cá nhân là vì trên tay em có vết thương.
Nhưng...!có thể là anh muốn em chú ý đến anh."
"Hồi em còn ở trung học số , có lần em kẹp vụn bánh mì vào trong sách giáo khoa của anh, còn dùng kẹp ghim bấm giấy ghi nhớ vào ba lô của anh, anh có thấy ghét em không?"
"Cách làm không đúng, anh không thích cách làm của em, nhưng anh thích em."
"Năm đó khi em dọn ra khỏi biệt thự, Lâm Phong Tầm làm sinh nhật, em ở trong phòng người ở nhìn trộm, có phải anh làm khẩu hình "đừng nhìn nữa" với em không?"
"Anh đang giúp người khác làm sinh nhật, em nhìn thấy có lẽ sẽ khó chịu, anh muốn bảo em đừng nhìn nữa."
"Vậy...!vậy sau khi em dọn đi, có phải Sầm Mộng Kha là do anh gọi đến không?"
"Phải."
"Lúc đó anh thích em không?"
"Anh luôn rất thích em."
Ánh dương xuyên qua ô cửa kính, chiếu rọi căn phòng bừng sáng.
Lục Tề An nhìn Phó Gia, đôi mắt thức cả đêm lại đỏ càng đậm hơn.
Quanh đi quẩn lại, mười năm rồi lại thêm bảy năm.
Người ra đi, cuối cùng rồi cũng sẽ quay trở về.
Thứ mà cậu muốn, cũng sẽ lại lọt vào lòng bàn tay cậu thôi..