‘’Sao…vậy sao cậu dẫn tôi đến đây ?’’
‘’Tại vì….…’’
...
Chưa kịp trả lời hết câu hỏi của nó, một lần nữa Kid lại nắm tay nó kéo đi.
Lúc nào cũng vậy , Kid luôn làm nó bất ngờ , và nó cũng không có một phản ứng kháng cự nào, cứ để Kid nắm tay đi, miễn là vui.
‘’Chơi trò này nhé !’’
Kid dẫn nó đến chiếc đu quay khổng lồ , vẫn chiếc đu quay ấy…đã năm trôi qua nhưng không hề thay đổi.
Lúc đầu là ngạc nhiên đến sợ hãi , hắn không tưởng được lúc bé nó sợ đến mức nào khi ngồi lên chiếc đu quay đó đâu. Vì tò mò nên nó mới rủ Hàn Phong chơi nhưng chơi một lần là nhớ luôn, không dám chơi nữa.
‘’Không chơi được thì đừng lên nha!’’
Câu nói của Hàn Phong bỗng xượt qua trong tâm trí nó.Không biết tại sao hắn luôn hiện lên trong tâm trí nó mỗi lúc vui , buồn hay khó khắn nhưng chính nó đã cố gạt phăng đi tất cả những thứ thuộc về hắn –Vương Hàn Phong.
Kid lại đứng lặng người để nhìn những biến đổi cảm xúc trên khuôn mặt đẹp đẽ của Khả Nhi. Lúc thì trầm ngâm , lúc mỉm cười nhẹ , có lúc lại khẽ nhíu mày, lắc đầu.
Con người nó thật kì lạ …kì lạ đến mức Kid muốn tìm hiểu rõ người con gái này.
‘’Chơi nhé !’’
Kid vẫy vẫy tay trước đôi mắt đang chìm vào suy nghĩ…chiếc nhẫn đen có đính kim cương lấp lánh làm mắt nó nhói đau.
‘’Ừ…thì chơi’’
Tự nhiên nó bất giác nói vậy nhưng chính trong lòng, nó cũng không hiểu mình đã nói gì.
Thôi thì nói là phải làm chứ không để Kid cười được.Dù sao, nó đã thay đổi rất nhiều , con người dường như đã cứng rắn và mạnh mẽ hơn…đu quay không thể làm gục ngã nó.
Kid trèo lên chiếc đu quay trước, giơ tay ra và bảo nó:
‘’Lên đi!’’
‘’Không cần , tôi tự lên được !!!’’
Cứ ngỡ nó sẽ cảm động trước ánh mắt dịu dàng và sự quan tâm của Kid dành riêng cho nó nhưng sự thật quá phũ phàng.Kid xịu mặt xuống vẻ thất vọng và tránh chỗ để nó tự leo lên.
Chiếc đu quay đã chuyển động , từ gia tốc m/s đến tốc độ kinh khủng. Nó đưa nó và hắn lên cao và trượt xuống thấp như đang lao xuống vực thẳm.
Cảm giác ngột thở đến với nó y như hồi bé , khuôn mặt lấm chấm mồ hôi nhưng nó không hề có ý định dựa vào người Kid.
Tay cứ bám chặt ghế ngồi, người cứ chao đảo…nó cảm thấy rất khó chịu, phải chăng…
Bàn tay Kid chạm nhẹ vào eo nó. Rồi bất giác kéo người nó vào lòng…Một hành động hết sức tự nhiên.
Trong lúc này dù muốn kháng cự, đẩy Kid ra xa nó cũng chẳng thể làm được. Người nó ngã nhào theo quán tính, và nằm gọn trong vòng tay của Kid.
Một cảm giác lạ nhen nhói trong trái tim băng giá của Kid. Dường như đã có cái gì nóng rát làm tan chảy độ lạnh của trái tim. Hắn cũng không biết tại sao khi thấy nó như vậy , hắn lại giơ tay đỡ nó.
Chiếc quay đã dừng lại tại điểm ban đầu của nó. Bây giờ , Khả Nhi đã đỡ hơn.
Kid xao xuyến nhìn khuôn mặt trắng nõn tựa mặt trăng, hàng mi dài cong vút, đôi mắt nhắm hờ lại , nhìn nó thật đẹp và dễ thương biết bao.
Kid vô thức giơ bàn tay định vuốt lấy vài nhánh tóc tơ đen nháy đang xõa trước mặt , che đi đôi má hồng của nó.
Hơ…hơ…
Nó khẽ động đậy , đôi mắt dần mở ra. Kid nhanh chóng thụt tay lại…khuôn mặt lấm chấm mồ hôi.
Khuôn mặt điển trai của Kid thoắt ẩn thoát hiện , mờ mờ ảo ảo trong đôi mắt nó. Dường như đầu nó còn choáng.
Khoảng mười mấy giây sau , hình ánh ấy rõ dần . Kid mặc bộ vest trắng như hàng ngày ,nhưng đôi mắt vẻ dịu dàng đang nhìn nó …
‘’Này đủ chưa’’
Nó cất tiếng nói lạnh lùng mang chút mệt mỏi khi nhận thấy hắn đang ôm chặt nó trong tay.
‘’Ơ…’’
Kid giật mình , mặt ửng hồng ngại ngùng buông nó ra , đôi tay Kid từ từ rời vòng eo thon gọn của nó… nhưng có một chút gì đấy muốn níu kéo lại.
‘’Ai cho phép cậu ôm tôi hả ?’’
Đôi mắt Khả Nhi giận giữ nhìn Kid không thôi …nó không thích ai động chạm vào người nó.
‘’Lúc nãy thấy cậu …’’
‘’Không cần, sao không để mặc tôi…’’
‘’Nhưng…’’
Chưa kịp nói xong , nó đã tặng Kid một cái tát nhẹ lên má, khiến má Kid đã ửng hồng lại còn đỏ thêm.
Hành động bất ngờ , không lường trước được của Kid cùng với ánh mắt lãnh đạm , giận giữ của Khả Nhi khiến Kid không biết làm gì. Người hắn ngồi yên , khuôn mặt đã ngoảnh sang hướng khác.
Trái tim bỗng dưng đập mạnh…hắn không thể suy nghĩ và hành động gì khác.
Nếu như ai khác ngoài nó , hắn không ngần ngại bật cười lớn và ban lại cho kẻ ấy cái tát còn đau hơn nữa …và từ trước tới nay , ngoài trừ ba hắn , chưa ai dám động vào hắn dù chỉ là một sợi tóc.
Khả Nhi chẳng nói gì thêm …nó bình thản bước xuống.
Kid vẫn ngồi đó , phải ít phút sau , hắn mới tỉnh lại sau một hồi chìm vào vô cảm.
Tại sao khi người con gái đó mắng mày, tát mày , mày lại không làm gì được hả Kid? Hắn tự hỏi mình , đôi mắt thẫn thờ nhìn nó.
Tim lại đập mạnh , hắn đến phát điên mất thôi. Cảm giác này là sao …một Kid lạnh lùng, cao ngạo đâu rồi ?
Kid bước lại gần chiếc ghế nơi nó đang ngồi.
Đặt mình xuống ghế , hắn không dám ngồi gần và nhìn nó. Vì mỗi khi nhìn , trái tim lại đập nhanh , làm hắn trở nên yếu đuối trước mặt nó.
Còn Khả Nhi , nó cứ nhìn vô định vào chiếc đu quay. Nó không biết Kid đang ở bên cạnh.
Lòng nó chợt ấm áp và bớt cô đơn , lạnh lẽo hẳn khi nằm trong vòng tay của Kid nhưng nó vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó mà không nói rõ được …Cảm giác không giống với lúc nó ôm chặt người đó.
‘’Cậu không sao chứ ?’’