Cả nhóm cùng nhau ngồi nói chuyện, cười đùa vui vẻ làm những người khác nhìn vào cũng phải ghen tỵ xen lẫn ngưỡng mộ. Q.Minh sau một lúc im lặng thì cũng lên tiếng.
-Đi bar đi!
-KHÔNG!- Nghi, Ng.Minh, Ng.Anh cùng đồng thanh.
-Sao vậy?- Huy trừng mắt ngạc nhiên còn Nhân và Q.Minh lườm Nghi và Ng.Minh.
-Tao vừa gây với thằng Nhân. Mất hứng- Nghi bĩu môi.
-Em với Ngọc Anh chưa vào đó nên không dám đi.-Ng.Minh lí nhí trả lời không dám nhìn Q.Minh
-À tưởng gì. Có nhóm anh ở đây rồi khỏi lo.- Nhân xua tay.- Giờ tao tính vầy. Tao chở Nghi, thằng Huy chở bé Anh, còn thằng Minh thì chở em gái Ngọc Minh của tao, Ok?
Nhân nói xong thì bỏ đi một mạch bỏ lại Gia Nghi ở lại, chốc sau cô nàng cũng lon ton chạy theo sau. Về phần Khắc Huy vừa nghe tên mình thì đã kéo Ng.Anh chạy đi mất hút. Giờ chỉ còn lại cặp Q.Minh, anh thì bình thản nhưng Ng.Minh thì lơ ngơ không hiểu mô tê gì, sau ' cô nàng mới tiêu hóa được câu nói của Nhân vừa định nói gì đó nhưng lại bị anh kéo đi.
Q.Minh kéo Ng.Minh đến bãi để lấy xe (vì lúc nào muốn thì có thể cúp học nên trong bãi lúc nào cũng có chiếc motor thủ sẵn) hai cặp kia cũng vừa chạy đi mất hút. Ng.Minh mặt mày nhăn nhó nhìn bộ dạng của cô đi. Mặc váy thì sao đi được motor, cô bắt đầu dở giọng năn nỉ.
-Anh à em bắt taxi đến sau nha!
-Tại sao?- Q.Minh vừa đeo găng tay vừa trả lời.
-Em mặc váy sao đi xe này được.
-Không sao.
Xoảng
Câu nói của Q.Minh vừa dứt thì đồng thời chiếc gương niềm tin của Ng.Minh cũng vở tan tành. Thấy cô đứng như trời trồng đôi mày nhíu lại anh vội kéo cô lên. Ng.Minh vừa yên vị tên xe thì anh cũng phóng xe đi. Anh chạy với tốc độ kinh hoàng không mấy chốc xe anh đã đuổi kịp hai cặp kia. Lúc đến lối rẽ, Nhân và Huy rẽ vào đường con còn Q.Minh thì rẽ hướng ngược lại chạy lên cao tốc.
Ng.Minh ngồi phía sau nắm vạt áo anh, thấy anh chạy khác hướng với hai người kia, cô thắc mắc và hỏi.
-Sao anh không chạy chung với mọi người?
-Đi đường này gần hơn (xa hơn thì có).
Ng.Minh không nói gì nữa chỉ gật gù cho qua. Đang chạy với tốc độ cao tự dưng xe anh giảm lại tốc độ làm cô mất đà lao người về phía trước ôm eo anh. Ng.Minh đỏ mặt định rụt tay lại nhưng có một bàn tay khác đặt lên tay cô ra ý "Cứ như thế này đi" Ng.Minh đơ người không cử động đến khi chiếc xe dừng trước cửa bar.
Xe Q.Minh vừa dừng thì có bốn cặp mắt trố ra như sắp lọt tròng luôn.
-Con nhà ta tình cảm dữ- Nghi cười tủm tỉm.
Ng.Minh ngại quá rụt tay ra rồi xuống xe. Q.Minh cất xe xong cũng cùng tất cả đi vào.
Vào bên trong tiếng nhạc sập xình, ánh đèn cứ nhấp nháy làm Ng.Minh nhứt đầu. Nghi chọn một góc bàn khuất nhưng gần với sân khấu. Cả nhóm cùng tiến lại đó.
-Chào Danny, Tonny. Lenny và Elly- Chist chạy ra chào cả nhóm rồi quay sang Ng.Minh va Ng.Anh.- Hai người này là?
-Ngọc Minh và Ngọc Anh.- Nghi trả lời lạnh.
-Chào hai em- Chist cười nhẹ và hỏi- Mọi người dùng gì?
-Hai dứa dùng gì?- Nghi quay sang hỏi Ng.Minh và Ng.Anh.
-Em uống nước chanh.- Ng.Minh cười nhẹ.
-Em giống Ngọc Minh- Ng.Anh đồng tình.
-Cho tụi này như cũ còn hai em này thì nước chanh-Nghi nói với Chist xong thì ngồi tán gẫu với cả hai.
Q.Minh không nói gì ra hiệu cho Nhân và Huy, hai chàng trai hiểu ý nên cùng Q.Minh đi ra sàn nhảy. Chist bưng thức uống ra không thấy ba người thì biết chắc ba người đã lên sàn nhảy chỉ còn Nghi,ng.Minh và Ng.Anh. Chist tiến lại để đồ trên bàn và nói.
-Của mọi người đây.
Nghi gật đầu không nói, Chist từ từ lui ra ngoài.
Một lúc sau Q.Minh, Nhân và Huy trở lại nhìn hai cũng thấm mệt, lưng lấm tấm mồ hôi. Nghi với lấy khăn giấy trên bàn đưa cho từng người. cả ba cùng ngồi nghỉ mệt rồi chuẩn bị ra về. lúc đi ra thì Ng.Minh bảo với Nghi là đi tolet một lúc mọi người cứ ra trước.
-Ngọc Minh đâu chị?- Ng.Anh không thấy Ng.Minh đâu nên hỏi Nghi.
-Con bé đi tolet rồi, em ấy bảo mình cứ ra trước.Nghi trả lời.
-Vậy chị ra trước đi em chờ Ng.Minh rồi ra sau.- Ng.Anh nói xong thì quay lại vào trong.
------
Ng.Minh vào tolet rửa mặt, cô thấy nhứt đầu khi vào trong đây, cái đầu cô cứ ong ong mãi. Định thần lại một lúc thì cô cũng đi ra. Vừa ra ngoài cô đã đụng phải ba thằng con trai. Ng.Minh không nói chỉ bước đi tiếp. Nhưng chưa đi qua đã bị ba thằng đó chặn đường.
-Em gái, xinh đó đi chơi với tụi anh đi anh chiều em hết.- Một trong ba thằng lên tiếng nói giọng bỡn cợt.
-Tránh cho tôi đi- Ng.Minh trả lời tụi nó giọng khinh bỉ.
-Em gái ngoan nghe lời xíu đi- Một tên khác nói và vuốt má Ng.Minh.
-Biến giùm cái- Ng.Minh hất tay ra và quát.
-Con này ngon ngọt không chịu chứ gì?- Tên còn lại ức chế quát to lên rồi quay sang hai thằng kia.- Tụi bây kéo nó vào trong cho tao.
Ng.Minh vùng vãy hết cỡ nhưng vô ích sức của cô sao so lại với hai tên con trai cơ chứ.
------
Ng.Anh đứng ngoài chờ nhưng không thấy Ng.Minh đâu cô cũng thấp thỏm lo lắng, cô vội chạy ra nói với Gia Nghi.
-Chị Nghi ơi! Em chờ nãy giờ mà không thấy Ng.Minh đâu liệu nó có sao không chị?- Ng.Anh nói như sắp khóc
Q.Minh vừa nghe xong thì chạy vụt vào trong còn Nghi thì vỗ vỗ lưng Ng.Anh va nói.
-Không sao với lại thằng Minh cũng mới chạy vào trong rồi không có gì đâu.
Q.Minh chạy vào vừa thắng Chist anh đã tóm lại hỏi.
-Chist cậu có thấy cô gái lúc nảy đi với tôi đâu không?
-Cô bé mặc đồng phục trường Chent đúng không?-Chist hỏi lại.
-Ừ cô ấy đâu?
-Cô ấy bị đưa vào phòng V.I.P rồi.
Q.Minh buông Chist ra và phóng lên phòng V.I.P
------
Ng.Minh bị đẩy xuống nằm trên sofa, ba tên kia càng tiến tới thì cô càng lùi người lại.
-Giờ sao? Cưng ngoan ngoãn chút đi- Một tên cao to đi lại thấy hắn ra lệnh cho hai thằng kia chắc là đàn anh rồi.
-Bỏ cái tay dơ bẩn của mày ra- Ng.Minh gạt tay hắn quát lên.
Bốp
Hắn tát thẳng vào mặt Ng.Minh làm khóe môi cô rỉ máu. Ng.Minh bây giờ rất hoảng cô chỉ biết khóc nất lên, trong đầu cô bây giờ toàn là hình ảnh của Q.Minh, trong lòng cô luôn mong anh sẽ đến đây cứu. Nhưng chắc không đâu cô đâu là gì của anh có gì cũng đâu liên quan đến anh. tại sao anh phải cứu chứ. Không lẽ cô phải chết tại đây sao?
Tên cầm đầu tiến lại gần phía Ng.Minh.
Xoạt
Những cút áo của Ng.Minh bị hắn ta kéo bung ra hết làm lộ ra chiếc áo ngực màu trắng. Ng.Minh vội túm cổ áo lại khóc thét lên.
-Tôi xin mấy người mà làm ơn đi! Làm ơn cho tôi ra khỏi đây đi.
Ng.Minh nài nỉ khóc thét lên mong được thả ra nhưng mọi thứ đều ngược lại hắn càng thích thú hơn. hắn bước đến đè Ng.Minh xuống lúc này cô cố dùng hết sức hét lên.
-QUỐC MINH CỨU EM!
Tiếng hét vừa dứt thì "Rầm" một cái, chiếc cửa phòng V.I.P bị đá văng ra. từ cửa một bóng dáng cao cao quen thuộc xuất hiện.
Tên cầm đầu bị phá cuộc vui nên mất hứng đứng lên quát vào tên đã phá cuộc vui này.
-Mày là thằng chó nào?
Q.Minh liếc nhìn xung quanh, dừng lại ngay Ng.Minh. Nhìn cô ngồi khóc, chiếc áo đi học bị xe toạt mất mấy hàng nút anh thấy đau, đau lắm như ai đã cứa dao vào tim anh.
-Mày có quyền biết.- Q.Minh kìm nén lại cơn giận nếu không anh đã cho tên đó xuống thăm Vương Ca rồi.
-Mày láo hả? Tụi bây xử nó cho tao- Hắn quay xuống mấy tên đàn em quát lên.
s...
s...
s...
s...trôi qua vẫn không có động tĩnh làm cho tên đó càng tức điên lên.
-Tụi bây muốn chết hết à? Sao không xử nó.-Tên cầm đầu quát vào tụi đàn em.
-A...anh...ơi...đó là...là Dan..ny...đó anh- Một trong hai tên nói không nên lời.
-Cái gì? Dan...ny...Danny...Dan...ny- Tên cầm đầu hoảng loạng nhắc đi nhắc lại cái tên Danny.
-Dạ...dạ đúng- Tên còn lại rung cầm cập
-Tụi bây ngon. Bạn gái tao cũng dám đụng.-Q.Minh thong dong hai tay trong túi nhìn tụi nó bằng ánh mắt giết người.
-Anh...anh tha cho...cho tụi em...tại tụi em...tụi em không biết...em xin...xin lỗi anh- Tên cầm đầu rung lên lấp bấp vang xin.
-Biến.- Q.Minh nghiến răng ken két.
Ba tên cùng dẫm đạp lên nhau mà chạy ra ngoài thoát được nơi đây là tốt rồi. Q.Minh tiến lại gần Ng.Minh, anh càng đi lại cô càng khóc to hơn. Anh ngồi xuống cạnh cô.
RắcRắc
Q.Minh như bị đóng băng, Ng.Minh ôm chầm lấy anh rất chặt như không muốn anh đi mất. Cô vùi đầu vào vòm ngực săn chắc của anh mà khóc. Lúc nãy đi xe cô cũng ôm lấy anh nhưng cảm giác không như lúc này rất ấm áp. Anh vươn tay ra ôm lấy thân hình bé nhỏ của cô, ôm chặt cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô như an ủi.
Khóc một lúc đôi mắt cô cũng sưng lên, cô dần nín lại ngước đầu lên dùng đôi mắt ướt đẫm nước mắt nhìn anh.
-Em cảm..cảm ơn...anh.
Q.minh xoa đầu cô cười nhẹ.
-Không gì đâu thôi đi ra đi.
Ng.Minh gật gật đầu đứng lên. Lúc này anh mới nhớ cô bị tên kia xé áo, anh vừa liếc qua thì vội đỏ mặt quay đi.
-Em lại đi anh dắt ra, để anh che cho em bị rách áo rồi.
Anh thay đổi xưng hô đột ngột làm cô hơi ngỡ ngàng nhưng sau đó cô cũng hiểu được mà đi lại gần anh. Q.Minh ôm cô vào lòng che đi bộ ngực của cô không cho ai thấy rồi cả hai từ từ đi ra. Ra tới cửa anh vẫn không buông nhìn Nghi va nói.
-Cho tao mượn áo khoác.
Nghi thấy vậy vội đưa áo khoác cho Q.Minh. Ng.Anh thấy Ng.Minh thì lo lắng đều tan hết cô chạy đến hỏi han dò xét đủ điều. Q.Minh bảo Huy và Nhân quay chổ khác cấm nhìn rồi đưa áo cho Ng.Minh khoác và cũng quay nhìn chỗ khác.
Ng.Minh khoác áo xong thì cùng nhóm Q.Minh quay về.....